Lão thái thái của Đường gia đã về, tới rất đột nhiên mà đi cũng rất đột nhiên, thế nhưng một vị khách qua đường vội vàng đến vội vàng đi như vậy lại mang đến cho Thẩm Lãnh sự chấn động vô cùng to lớn. Kiểu khí độ ở vị lão phu nhân này vượt xa tuyệt đại bộ phận nam nhân.
"Bà nội huynh..."
Thẩm Lãnh nhìn Đường Bảo Bảo.
Đường Bảo Bảo: "Bà nội ngươi!"
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay: "Ta muốn nói là bà nội huynh khí độ thật mạnh."
"Đúng thế."
Đường Bảo Bảo nói: "Cả đời này ta chỉ phục một nữ nhân, đó chính là bà ấy. Có một số việc có thể đệ nên biết, con người luôn sẽ có lòng thiên vị, tuổi càng lớn càng như thế, chính là sẽ phân chia ra thích ai và không thích ai, nhìn ai vừa mắt và nhìn ai không vừa mắt, mặc kệ trưởng bối nhà ai cũng hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút. Có người thể hiện rõ ràng, có người thể hiện không rõ ràng, nhưng mà ở trong nhà ta, không ai có thể nói được là bà nội ta thiên vị ai."
Đường Bảo Bảo ngồi xuống, trong tay vẫn nắm chặt ngọc bội.
"Bà đối đãi với đại ca ta và ta độc nhất vô nhị, từ nhỏ đến lớn, ta có thứ gì thì đại ca ta nhất định phải có thứ đó, nhưng bà cũng sẽ không cố ý thể hiện khí độ mình. Thí dụ như làm cho người khác nhìn, cố ý thể hiển rõ sự vô tư của mình trước mặt con cái của người khác. Thật ra vô tư không phải như vậy, vô tư chính là xử lý công bằng, ta phạm tội bị đánh mười roi, đại ca ta phạm tội tuyệt đối sẽ không bị đánh chín roi."
Lúc Đường Bảo Bảo nói đến đây lại cúi đầu nhìn ngọc bội theo bản năng: "Ngọc bội này là của hồi môn của bà nội ta, trong nhà bà không quá giàu có, hai miếng ngọc bội này là thứ đi cùng với bà, là thứ mà bà trân quý nhất. Hồi chúng ta nhỏ bà đã nói chờ chúng ta trưởng thành sẽ tặng chúng ta mỗi người một miếng, nhưng nhất định phải đến khi đạt được yêu cầu của bà mới được."
"Điều khiến người ta bội phục là bà nội ta chưa bao giờ tùy tiện đồng ý chuyện gì, cho dù là trẻ con xin bà mua vài món đồ lặt vặt, bà cũng sẽ suy nghĩ rất thận trọng, được là được, không được là không được, cho nên bà cũng chưa bao giờ lừa gạt người khác, ngay cả trẻ con cũng không lừa gạt. Chuyện mà bà đồng ý thì sẽ tuyệt sẽ không đổi ý, chuyện mà bà không đồng ý thì cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin cũng không có tác dụng."
"Khi đó đại ca ta cầu xin bà nội ta, nói huynh ấy là gia bộc, không thể giống ta ở mọi thứ, bà nội ta chỉ trả lời một chữ... Cút."
Đường Bảo Bảo cười cười: "Thật ra đại ca giống bà nhất, mặc dù không có quan hệ huyết thống."
"Đại ca huynh..."
Thẩm Lãnh thò tay ra vỗ vai Đường Bảo Bảo: "Bớt đau buồn."
"Đối với huynh ấy mà nói, đó xem như là giải thoát đi,."
Đường Bảo Bảo hít sâu: "Là ta hại."
Đại ca của gã đã được giải thoát, Đường Bảo Bảo có thể cả đời cũng sẽ không thoát ra được. Nếu như không phải gã bốc đồng lén chạy tới vách đá núi Định Quân một mình, vậy thì đại ca của gã sẽ không gặp tai nạn, có lẽ hai người sẽ luôn kề vai chiến đấu, đó là chuyện thật đẹp tốt, nhưng trên thế giới này không có "nếu như", một "nếu như" cũng không có, tất cả "nếu như" đều là giả thiết.
Khi mọi người nhắc tới "nếu như" phần lớn cũng là không tốt đẹp, nếu đã tốt đẹp thì còn cần nói "nếu như" làm gì.
"Là ta hại", ba từ này chính là nút thắt mà cả đời Đường Bảo Bảo cũng không tháo gỡ được, nỗi đau mà cả đời này cũng không gạt đi được.
"Thật ra đại ca cũng là người của Đường gia."
Đường Bảo Bảo ngồi ở đó, lúc nói chuyện vẫn cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay: "Nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia, tổ tiên của huynh ấy là người của Đường gia, là cháu ruột của vị tổ tiên Đường gia chúng ta. Tổ tiên lập nhiều chiến công hiển hách mang đến vinh quang vô tận, nhưng tổ tiên biết chiến công này cũng sẽ khiến cho Đường gia rơi xuống vực sâu vô tận. Sau lưng vinh quang đích là kiếp nạn, cho nên tổ tiên yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nếu bất cứ người nào của Đường gia phạm lỗi đều xử phạt rất nặng."
"Cháu trai ông ấy lại không coi là gì, cảm thấy Đường gia hiển hách như thế thì sợ cái gì, cho nên đã làm một số chuyện rất quá phận, cưỡng đoạt khuê nữ nhà người ta, còn đả thương người nhà của người ta. Sau khi tổ tiên biết chuyện đã tự tay chém đầu cháu trai của ông ấy đưa đến quan phủ, hơn nữa còn dâng tấu thỉnh tội. Thái Tổ hoàng đế vốn không muốn phạt ông ấy, nhưng tổ tiên dâng tấu ba lần, lúc này Thái Tổ hoàng đế mới hạ chỉ xử phạt."
Đường Bảo Bảo nói: "Tổ tiên chém cháu trai mình vẫn chưa kết thúc, ở trong từ đường tuyên bố nhất mạch đó ra khỏi Đường gia, không được mang họ Đường nữa, đổi họ Thúc, thúc trong ước thúc, đại ca ta tên là Thúc Kỷ."
Gã dừng lại một chút, đầu cúi càng lúc càng thấp.
"Khi tổ phụ còn tại thế đã nghe nói Thúc gia sống cực khó khăn cho nên thường xuyên tiếp tế. Có một năm Tây Bắc gặp thiên tai, Thúc gia vốn đã nghèo khổ, sau một trận thiên tai lớn đã chết rất nhiều người, tuyệt đại bộ phận những người còn lại đều không muốn yên tại chỗ chờ chết, chỉ để lại cả nhà đại ca ta và phụ thân huynh ấy trông coi từ đường Thúc gia. Sau khi tổ phụ biết chuyện đã phái người đón cả nhà đại ca về, lại phái người đi tìm những người khác của Thúc gia, cho phụ thân của đại ca làm quản gia trong phủ, chưa bao giờ coi người ngoài."
"Sau này tổ phụ vào từ đường quỳ một ngày một đêm trước bài vị tổ tiên, nói muốn để cho người của Thúc gia trở về Đường gia, nhưng cả nhà đại ca lại không chịu, đó không chỉ là lo lắng, tự ti, còn là một sự bướng bỉnh, cũng là trách nhiệm. Bọn họ biết làm như vậy thì tổ phụ ta sẽ bị bêu danh, dù sao đó cũng là người mà tổ tiên đuổi khỏi gia môn."
Gã liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đại ca lớn hơn ta hai tuổi, năm huynh ấy vào nhà ta thì ta ra đời, từ nhỏ huynh ấy đã thích chơi cùng ta, nhưng phụ thân huynh ấy luôn yêu cầu huynh ấy phải có tôn ti, phải biết gia bộc chính là gia bộc. Bọn họ vào nhà không bao lâu thì tổ phụ bất ngờ bị thương qua đời, tất cả người trong nhà đều nói là do cả nhà đại ca bọn họ, bởi vì tổ phụ đón bọn họ về cho nên phạm vào gia quy, nói bọn họ là tai tinh... Sau khi bà nội ta biết có người nói nhảm đã cầm roi đánh từ tiền viện đến hậu viện, ai từng nói những lời này thì đánh mười roi, sau đó bà còn nói một câu."
Gã ngẩng đầu lên: "Bà nội ta nói lúc trước tổ tiên có thể cho nhất mạch bọn họ rời khỏi Đường gia, ta không dám so với tổ tiên, nhưng ta cũng có thể cho các ngươi rời khỏi Đường gia, còn để ta nghe được ai nói những thứ lời này nữa, người đó cút khỏi nhà."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Bà nội khí phách."
"Lúc ấy phụ thân của đại ca đã thu dọn đồ chuẩn bị đi, muốn khấu đầu trước bài vị của tổ phụ một cái rồi đi, kết quả là có người ngăn cản không cho ông ấy khấu đầu. Bà nội ta cầm roi mở đường, roi đứt thì thay đao, sau đó không có người nào dám ngăn cản nữa... Bà nội giữ cả nhà đại ca lại, phụ thân của đại ca dặn đi dặn lại đại ca là nhất định phải bảo vệ ta thật tốt, cho dù huynh ấy chết cũng phải bảo vệ ta thật tốt, đại ca vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
Đường Bảo Bảo càng cố gắng ngẩng đầu hơn, không để nước mắt chảy xuống.
"Bà nội ta nói thế hệ đó phạm lỗi, mấy trăm năm đã trôi qua, chẳng lẽ vẫn chưa hết?"
Đường Bảo Bảo buộc ngọc bội vào hông: "Huynh đệ, không nói những chuyện này nữa."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đưa cho Đường Bảo Bảo một cái khăn tay: "Lau đi."
Đường Bảo Bảo nhận lấy nhìn, lại trả lại cho Thẩm Lãnh: "Thôi đi, đây là đệ muội thêu chứ gì."
Thẩm Lãnh nhìn uyên ương trên khăn tay: "Có phải tính dấu hiệu quá mạnh không?"
Đường Bảo Bảo cười lớn ha ha, sau khi cười lại dùng tay áo lau nước mắt: "Ta không sao, đại ca đã đi rồi, huynh ấy tốt như vậy, nếu quả thật có chuyển thế đầu thai thì chắc hẳn sẽ ở một gia đình tốt, đặc biệt đặc biệt tốt. Huynh ấy nhất định sẽ cả đời không lo áo cơm, sẽ không có phiền não."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Tất nhiên sẽ như vậy."
Đường Bảo Bảo dùng tay áo lau mũi: "Nói đi, tay nghề của đệ muội không tiến bộ?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Lần sau huynh ấy nói ở trước mặt nàng ấy."
Đường Bảo Bảo lắc đầu: "Thôi đi, không dễ chọc vào Phá Giáp."
Lúc Thẩm Lãnh ở nam cương, Trà gia một kiếm canh giữ sơn môn, bao nhiêu cao thủ thích khách bị nàng chém ở chân núi. Sau này Đường Bảo Bảo cũng biết chuyện, cho nên nghĩ đại khái thê tử của Thẩm Lãnh chính là phiên bản khác của bà nội gã.
"Huynh đệ."
Đường Bảo Bảo nhìn Thẩm Lãnh: "Ta rất sợ bà nội ta, hẳn là tính cách của đệ muội và bà nội ta không khác nhau lắm, đệ chịu khổ rồi."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Huynh không hiểu."
"Ta không hiểu cái gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Cái tốt của bà nội huynh, đại khái chỉ có ông nội huynh hiểu rõ nhất thôi chứ?"
"Cái đó là đương nhiên."
Thẩm Lãnh: "Niềm vui của ông nội huynh, huynh không hiểu được."
Đường Bảo Bảo: "..."
Một giây sau Thẩm Lãnh từ trong phòng lao ra, còn nhanh hơn cả thỏ, lúc Đường Bảo Bảo đuổi theo ra ngoài thì Thẩm Lãnh đã ra ngoài cửa lớn, bộ dạng chạy lon ton, gã nhìn thấy Thẩm Lãnh chạy ra ngoài cửa lớn hai chân như có bánh xe phong hỏa vậy.
Sáng sớm hôm sau, đại doanh tây cương Trọng Giáp.
Trời còn chưa sáng, Đàm Cửu Châu đã ở giáo trường, ông ta đi đến chỗ đài cao trên giáo trường, ngẩng đầu nhìn lá đại kỳ Trọng Giáp đang bay phấp phới, nhìn mãi, cũng không biết nhìn bao lâu. Ông ta ở tây cương mấy chục năm, thật ra nếu nói đến nơi nào là nhà, nơi này chính là nhà, nơi này mới là nhà.
"Nếu ta nhìn thấy ông khóc, liệu ông có diệt khẩu hay không?"
Đúng lúc này Đàm Cửu Châu nghe thấy có người nói, sau đó mới chú ý thấy một người nằm trên đài cao. Lúc trước tất cả sự chú ý của ông ta đều dồn vào đại kỳ Trọng Giáp, hoàn toàn không nghĩ sớm như vậy đã có người khác ở đây.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Đàm Cửu Châu cười nói: "Cho ta một lý do chính đáng, nếu không ta sẽ diệt khẩu."
Thẩm Lãnh cũng cười cười: "Quen rồi, sáng sớm mỗi ngày chạy bộ, luyện đao, chạy vài vòng sau đó nghĩ có lẽ đại tướng quân sẽ đến đây, cho nên ở đây chờ, quả nhiên là ông đến thật."
Đàm Cửu Châu ghé mông ngồi xuống đài cao, vẫn ngẩng đầu nhìn đại kỳ: "Lá cờ này là ta treo lên, mấy chục năm nay, khi thay đổi mỗi một lá cờ trong đại doanh đều là ta tự tay treo lên, cho nên trước khi đi đến nhìn nó, cũng là lão bằng hữu."
"Ồ..." Thẩm Lãnh ra vẻ rất không quan tâm, nói: "Mỗi một lá cờ trước đây đều là ông treo lên?"
"Đều là vậy."
Đàm Cửu Châu nói: "Mỗi một lá cờ ta đều đích thân kiểm tra, không được có một chút hư hại, vết bẩn nào, nếu không thì ta sẽ không treo lên."
"Ông sai rồi."
Thẩm Lãnh ngồi xuống, nhìn Đàm Cửu Châu nói: "Mỗi một lá cờ trước đây đều là ông tự tay treo lên, nhưng lá cờ này nhất định không phải."
"Hửm?" Đàm Cửu Châu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Có ý gì?"
Thẩm Lãnh đứng lên, chỉ về hướng đối diện: "Lá cờ đó mới là ông tự tay treo lên."
Đúng lúc này, trong đại doanh bỗng nhiên vang lên tiếng trống trận, tùng, tùng, tùng, tùng!
Một lát sau, bốn phía trong đại doanh sáng đuốc, mấy vạn chiến binh tây cương Trọng Giáp hội tụ thành mấy con hỏa long đến từ bốn phương tám hướng. Ánh sáng của đuốc xua tan bóng tối cuối cùng trước này bình minh, bọn họ nhanh chóng tập hợp trên giáo trường, hàng ngũ chỉnh tề.
Đứng trước đội ngũ, Đường Bảo Bảo hai tay bưng một chiến kỳ Trọng Giáp được gấp gọn gàng đi tới phía Đàm Cửu Châu. Ở phía sau gã, trong tay mỗi một tướng quân trọng giáp đều bưng một chiến kỳ, đó là chiến kỳ được thay thế này trong đại doanh Trọng Giáp suốt chục năm nay, tất cả đều được giữ lại, tất cả đều ở đây.
Bọn họ đi nhanh đến.
"Trọng Giáp!"
Đường Bảo Bảo hô to một tiếng.
Mấy vạn binh lính Trọng Giáp chỉnh tề nâng cánh tay phải lên, nắm tay phải gõ vào ngực một cái, còn vang hơn cả trống trận, bởi vì đó là tiếng sấm.
"Bái kiến đại tướng quân!"
Đường Bảo Bảo dẫn theo tất cả tướng quân Trọng Giáp đi đến trước mặt Đàm Cửu Châu, đồng thời quỳ một gối xuống.
"Bái kiến đại tướng quân!"