Trong tay Thẩm Lãnh và Đường Bảo Bảo đều ôm không ít chiến kỳ, hai người đi theo phía sau Đàm Cửu Châu trở lại, trong lòng Đàm Cửu Châu cũng ôm một xấp thật dày. Lúc ba người đi đường cũng có ai không nói gì, đi qua giáo trường trong khoảnh khắc mặt trời dâng lên, xuyên qua mấy hàng ngũ vạn binh lính Trọng Giáp, đi ra ngoài đại doanh đón về hướng mặt trời dâng lên.
Lần từ biệt này chính là không gặp lại nữa.
"Tiễn đại tướng quân!"
Soạt một tiếng, tất cả mấy vạn trọng giáp đều quỳ một gối xuống, hướng về phía Đàm Cửu Châu.
Đàm Cửu Châu dừng bước chân lại nhưng không quay đầu lại, ông ta không thể quay đầu lại được, không dám quay đầu lại.
"Đều đứng lên đi."
Ông ta không quay đầu lại: "Các ngươi đều là binh của Đại Ninh, không phải binh của Đàm Cửu Châu ta, nếu tiễn ta nói, dừng lại ở đây. Mỗi người cũng không nên nhớ Đàm Cửu Châu, mà nên nhớ niềm kiêu hãnh của tây cương Trọng Giáp, chúng ta là tây cương Trọng Giáp bách chiến bách thắng."
"Trọng Giáp!"
Ông ta giơ cao cánh tay phải.
"Vô địch!"
Mấy vạn người đồng thời hô một tiếng.
Đàm Cửu Châu bước ra khỏi doanh địa, mọi người vẫn quỳ một gối ở đó nhìn theo ông ta rời đi, không biết có mấy người đã rơi lệ.
Không ai nghĩ Đàm Cửu Châu sẽ đi quyết tuyệt như vậy, nhanh như vậy, chiến sự ở tây cương còn chưa kết thúc mà ông ta đã phải trở về. Sau khi ra khỏi đại doanh, Thẩm Lãnh bọn họ mới phát hiện có xe ngựa đã chờ ở bên ngoài, chỉ có hai chiếc xe ngựa, một chiếc là Đàm Cửu Châu ngồi, một chiếc khác thì chất đầy sách, ngoài ra không còn thứ gì khác.
"Đại tướng quân."
Vẻ mặt của Thẩm Lãnh thay đổi: "Một mình trở về?"
"Còn có hắn nữa."
Đàm Cửu Châu cười chỉ người xa phu kia, đó là đội chính thân binh cũ của ông ta, sau khi bị thương một chân thì vẫn làm xa phu của ông ta. Hai người không giống như là tướng quân và binh lính, mà giống một cặp lão hữu hơn.
"Người trong phủ đại tướng quân ta đều để lại, tiền tiết kiệm trong tay cũng đều chia cho bọn họ, cũng không có bao nhiêu, chia mỗi người cũng chỉ ba bốn lượng. Bọn họ đi theo ta nhiều năm cũng đều vất vả, làm việc trong nhà phú hộ bình thường cũng kiếm được nhiều hơn khi đi theo ta. Bao năm nay ta không có dư dả, bổng lộc trừ phần mình giữ lại để dùng ra, tất cả đều dùng để thưởng cho các tướng sĩ thủ hạ, phần giữ lại cho bọn họ cũng ít ỏi đáng bao nhiêu."
Ông ta nhìn về phía Đường Bảo Bảo: "Những người này đều trung hậu thật thà, nếu ngươi cảm thấy có ai giữ lại được thì giữ lại, người không thể dùng thì cũng đừng vội thúc giục bọn họ đi, cho bọn họ một chút thời gian. Bọn họ ở trong phủ ta cũng sẽ không dành dụm tiền gì, tất nhiên không đủ mua nhà ở lại thành Tây Giáp."
"Ta biết rồi."
Đường Bảo Bảo chắp tay: "Đại tướng quân yên tâm, ta đều sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Đàm Cửu Châu thở dài: "Cả đời này đến bây giờ, thật ra người mà ta bạc đãi đều là người bên cạnh, càng là người thân cận với ta lại càng bạc đãi. So với bà nội ngươi, ta quá làm màu, lại quá luyến tiếc thanh danh của mình, cho nên đối với người bên cạnh vừa khắc nghiệt vừa bạc tình, đây là lỗi của ta, muốn cùng bọn họ nói một tiếng xin lỗi nhưng lại không có dũng khí... Luận làm người, ta kém xa bà nội ngươi."
Đường Bảo Bảo cũng không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng hơi buồn bã.
"Tây cương ở trong tay ngươi là bệ hạ yên tâm, ta cũng yên tâm."
Sau khi nói xong câu đó, Đàm Cửu Châu lên xe: "Từ biệt ở đây thôi, trận chiến tiếp theo để các ngươi đánh, ta muốn đi hưởng thanh nhàn."
Thẩm Lãnh và Đường Bảo Bảo đồng thời chắp tay: "Cung tiễn đại tướng quân."
"Không cần, về đi."
Đàm Cửu Châu ngồi vững trên xe ngựa, hô một tiếng với xa phu: "Lão Lạc, chúng ta đi."
Xa phu đáp lại một tiếng, vung roi lên: "Đi thôi!"
Chuyến này chỉ có hai người, xe ngựa phía trước còn có một xa phu, xe ngựa phía sau kia kéo một xe đầy sách ngay cả xa phu cũng không có, dùng dây thừng buộc khoang xe vào xe ngựa phía trước. Một vị đại tướng quân như vậy, rời đi đơn giản như vậy quả thật khiến người có chút buồn bã trong lòng.
Cả đời này Đàm Cửu Châu giống như lời ông ta nói, rất bạc tình với người thân cận của mình, nhưng mà không phụ nghĩa. Nếu không phải bởi vì bệ hạ, ngay cả con trai của mình Đàm Linh Hồ ông ta cũng không muốn cho này tòng quân, thân thích bằng hữu bên cạnh ông ta càng không có một người nào được ông ta hắn sắp xếp vào trong quân hoặc là quan phủ làm việc. Chuyện như vậy cũng không khó khăn với chức quyền đại tướng quân của ông ta, chỉ cần nói một câu mà thôi, nhưng ông ta chưa từng sắp xếp một lần.
Hai chiếc xe ngựa đi về hướng đông phương, đó là phương hướng Trường An.
Đường Bảo Bảo nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng đang nhìn hắn.
"Người như đại tướng quân vĩnh viễn đều khiến người ta kính phục."
Đường Bảo Bảo hỏi Thẩm Lãnh: "Đệ có thể làm được đến mức như đại tướng quân không?"
"Không làm được."
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc suy nghĩ một lát sau đó trả lời: "Ta ích kỷ."
Đường Bảo Bảo nói: "Ta cũng không làm được, nhưng ta sẽ thử làm, bởi vì ta nhất định phải có một chút giống như Đàm đại tướng quân mới được. Giống như Mạnh Trường An đi đông cương hạ lệnh không tháo đại kỳ chữ Bùi, ta không có khả năng làm cho tây cương Trọng Giáp quên Đàm đại tướng quân, cho nên chỉ có thể khiến cho các binh sĩ chấp nhận ta giống như chấp nhận Đàm đại tướng quân."
Thẩm Lãnh xoay người: "Đi thôi, giờ là lúc suy nghĩ xem đánh trận chiến kế tiếp như thế nào rồi."
Đông cương.
Trà gia đứng ở trong sân ngẩn người nhìn bầu trời bên ngoài, sau khi luyện kiếm xong nàng vẫn luôn ngẩn người. Hai đứa trẻ đang cùng Lý Bất Nhàn đọc sách ở trong thư phòng, tuy rằng Lý Bất Nhàn nhìn có vẻ giống như một người không đáng tin cậy, nhưng học vấn của gã ta không phải là giả.
Thời gian gần đây cũng không có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, hai đứa trẻ cũng không cần ra ngoài đi học, mỗi ngày Lý Bất Nhàn đều đến nhà giảng bài. Học vấn của gã ta rất phức tạp, lúc giảng bài cũng không cứng nhắc, nhất là Tiểu Thẩm Kế, thích nhất nghe Lý Bất Nhàn nói những chuyện thiên nam địa bắc.
Nhưng Trà gia lại luôn cảm thấy ở cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn nơi này, nhìn nàng.
Từ sau lần đó Sở tiên sinh xuất hiện thì cũng không còn xuất hiện nữa, không biết đã đi đâu. Trà gia mơ hồ cảm thấy đối thủ lần này có thể sẽ tương đối khó giải quyết, nếu không khó giải quyết thì hẳn là Sở tiên sinh đã trở về từ lâu rồi mới đúng.
Đúng lúc này Lý Bất Nhàn từ trong thư phòng đi ra, khom người cúi đầu: "Phu nhân, bài học hôm nay đều đã giảng xong, bài tập của hai đứa trẻ cũng đều đã làm xong, ta đi về trước, trong doanh còn có rất nhiều chuyện phải làm, thủy sư xuất chinh, ta lưu thủ, có rất việc."
"Ngươi vất vả rồi."
Trà gia chắp tay: "Lãnh Tử không ở đây, toàn bộ đều nhờ các ngươi."
"Đều là việc nhỏ, cũng là chuyện thuộc bổn phận."
Lý Bất Nhàn lại thi lễ sau đó rời khỏi chỗ ở của Trà gia. Lúc đi ra ngoài đầu óc gã ta lại nghĩ đến gã Tu Di Ngạn kia. Đã một thời gian rồi tên đó không truyền tin về, nếu y có thư thì phiếu hào Thiên Cơ sẽ đưa đến đại doanh thủy sư trước tiên, cũng không biết y ở Tang quốc sống như thế nào, mong tên ngu ngốc đó đừng có bị thiệt.
Nếu gã ta biết Tu Di Ngạn ở Tang quốc sống như thế nào, sợ là sẽ chấn kinh đến mức rớt cằm.
Ra khỏi viện tử sau đó men theo đường cái đi thẳng về phía trước, nơi này cách đại doanh thủy sư không bao xa, nhưng cách bờ biển cảng thuyền hơn mười dặm. Vốn dĩ phải về đại doanh, đột nhiên gã ta cảm thấy nên đến cảng thuyền xem thử, vì thế rẽ hướng đi tới cảng thuyền. Gã ta có ngựa ở ngoài cửa, cưỡi ngựa chạy hơn mười dặm cũng không quá nhanh, cũng may đã thích ứng với cuộc sống quân doanh, nghĩ lại lần đầu tiên cưỡi ngựa đi đường, mông đúng là gặp họa lớn.
Sau khi ra khỏi thành đi khoảng bảy tám dặm, trên đường đã không có mấy người đi đường, trong tiết trời lạnh cóng này ai sẽ rảnh rỗi mà đến bờ biển đi dạo chứ. Tốc độ của chiến mã rất nhanh, bốn vó tung bay, nhưng đột nhiên Lý Bất Nhàn cảm thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên một cái, giống như một tia chớp xuất hiện ngay bên cạnh.
Chiến mã hí lên một tiếng rồi ngã nhào về phía trước, Lý Bất Nhàn phản ứng không kịp nên từ trên lưng ngựa ngã văng về phía trước, ngã xuống đất bụp một tiếng, gã ta sờ đao theo bản năng nhưng lại phát hiện mình không mang theo đao. Gã ta không phải võ giả, đeo đao cũng chỉ là trang sức, lúc quay đầu nhìn thì thấy bốn chân chiến mã đều gãy, ngựa đau đớn không ngừng hí lên, âm thanh run rẩy.
Sau đó gã ta nhìn thấy một đôi chân xuất hiện trước mắt mình, theo chân nhìn lên trên, đó là một người trẻ tuổi có diện mạo người Ninh.
"Ngươi là ai?"
"Không quan trọng."
Bộc Nguyệt chỉ nhìn Lý Bất Nhàn như vậy, dường như đã nhìn rõ người này căn bản không biết võ cho nên không vội ra tay nữa. Y nhìn vào mắt Lý Bất Nhàn, cười cười nói: "Ta đã tìm rất nhiều ngày cũng không có tìm được hướng đột phá, cho đến khi phát hiện ra ngươi."
Trong nháy mắt Lý Bất Nhàn liền hiểu: "Hiểu rồi, ngươi muốn động thủ với phu nhân và bọn trẻ đúng không."
Tuy rằng thoạt nhìn gã ta không có vẻ sợ hãi gì, nhưng gã ta cũng rất ảo não, nếu lúc này trên người mang theo một thanh chủy thủ thì tốt rồi, không để giết người, chỉ để tự sát.
"Ngươi sợ chết không?"
Bộc Nguyệt hỏi.
"Sợ chứ."
Lý Bất Nhàn lảo đảo đứng lên, bị ngã quá nặng, toàn thân trên dưới đều đau, nhưng gã ta lại ung dung phủi bụi đất trên người, đứng thẳng người nhìn vào mắt Bộc Nguyệt: "Có phải ngươi đang nghĩ sẽ ép buộc ta như thế nào không?"
Bộc Nguyệt lắc đầu: "Chỉ cần người sợ chết thì không lo chuyện dùng biện pháp gì."
Thế mà Lý Bất Nhàn lại cười cười: "Cách nói này của ngươi cũng đúng là không thể nào phản bác được, nhưng mà ta muốn biết ngươi dùng biện pháp gì, chi bằng trước nói cho ta nghe một chút, ta xem thử có thể chống đỡ được hay không."
"Ở đây có hai lọ thuốc."
Bộc Nguyệt lấy từ trong áo ra hai cái bình ngọc nhỏ đưa cho Lý Bất Nhàn: "Trong bình màu trắng là thuốc độc, cho ngươi uống, ngươi uống một viên, khoảng nửa ngày sau thuốc sẽ phát huy tác dụng. Nếu bây giờ ngươi có thể chạy về lừa một trong hai đứa trẻ đó ra ngoài hẳn là không có vấn đề lớn, hoặc là lừa cả hai đứa ra ngoài có thể cũng không khó. Kiếm pháp của nữ nhân đó dường như rất mạnh, vốn dĩ muốn bắt nàng ta nhưng nghĩ lại đã từ bỏ, mang hai đứa trẻ đi cũng giống nhau. Ngươi lừa hai đứa trẻ ra ngoài thì những chuyện khác không cần ngươi lo, ta sẽ cho ngươi thuốc giải."
Y chỉ vào một cái bình màu xanh lục: "Trong bình này không phải thuốc độc mà là thuốc mê, ngươi đưa hai đứa trẻ ra ngoài sau đó cho chúng uống, trẻ con không khóc không ồn ào mới dễ mang đi."
Lý Bất Nhàn nhìn hai cái bình trong tay, giơ cái bình màu xanh lục lên: "Cái này?"
Bộc Nguyệt ừ một tiếng: "Không sai."
Y thấy bộ dạng Lý Bất Nhàn dường như hoàn toàn không sợ, không khỏi có chút khó hiểu, một văn nhân như vậy sẽ thật sự không sợ chết sao?
"Xương cốt của ngươi nhất định không cứng như chân ngựa."
Bộc Nguyệt nói: "Cho nên ngươi suy nghĩ một chút, là bây giờ tự uống một viên thuốc độc sau đó trở về, hay là bây giờ ta giết ngươi rồi tìm biện pháp khác."
"Viên thuốc không nhỏ."
Lý Bất Nhàn thở dài nhìn bình ngọc màu trắng vừa mới mở ra: "Nếu như ngay cả ngụm nước cũng không cho uống, liệu có khó nuốt xuống không?"
Gã ta nhìn về phía con chiến mã còn giãy giụa, bình nước ở ngay bên cạnh.
Bộc Nguyệt cũng không lo gã ta chạy, cho nên xoay người đi về phía bên kia nhặt bình nước lên, vừa mới xoay người thì nghe thấy giọng nói của Lý Bất Nhàn: "Hẳn là ngươi cũng sẽ không mang quá nhiều loại này thuốc chứ, huống hồ ngoài ta ra, ngươi tìm thêm một người sẽ rất phiền."
Bộc Nguyệt quay phắt đầu lại, sau đó nhìn thấy Lý Bất Nhàn dốc cả lọ thuốc vào miệng.
Lý Bất Nhàn nhai nuốt từng miếng từng miếng, cắn nát vỏ thuốc bên ngoài tất nhiên sẽ phát huy tác dụng nhanh hơn. Hiệu quả của thuốc chậm là bởi vì vỏ thuốc, nhưng gã ta lại đang rất dùng sức, rất dùng sức cắn nát tất cả vỏ thuốc, sau đó nuốt hết thuốc trong miệng xuống.
"Mùi vị cũng tạm được, không khó ăn như tưởng tượng."
Lý Bất Nhàn giơ tay lên dốc miệng bình ngọc màu xanh lục xuống, tất cả thuốc bột bên trong đều rơi xuống dưới.
Gã ta nhìn Bộc Nguyệt cười cười: "Ngươi nhất định không hiểu Lý gia của ngươi, xương của Lý gia ngươi cứng hơn chân ngựa."
Gã ta chép miệng, cười lớn ha ha: "Chưa ăn no, cháu trai, ngươi còn nữa không?"