Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1079 - Chương 1079: Sở Hoàng Tam Thức

Chương 1079: Sở Hoàng tam thức Chương 1079: Sở Hoàng tam thức

Bộc Nguyệt vẻ mặt khó tin nhìn nam nhân Ninh quốc vóc dáng không cao ở trước mặt, y không ngờ mình sẽ thất bại như thế. Người kia nuốt cả một lọ thuốc mà thậm chí không nhíu mày một chút nào, giống như sinh tử căn bản là chuyện không quan trọng vậy.

"Ngươi không sợ?" Y hỏi.

Lý Bất Nhàn khẽ hất cằm lên: "Ngươi có người còn quan trọng hơn mạng của mình không?"

Bộc Nguyệt nghe được câu này sau đó cũng hỏi bản thân một lần, ngươi có người còn quan trọng hơn mạng của mình không?

Không có.

"Ta có."

Lý Bất cười lạnh nhìn y: "Nhưng bình thường ta sẽ không lấy mạng của mình ra đùa giỡn."

Bộc Nguyệt nhíu mày lại: "Ngươi có ý gì?"

Lý Bất Nhàn nói: "Ý là tìm được ngươi rồi."

Đúng lúc này một kiếm từ phía tây đến.

Lúc Bộc Nguyệt và Lý Bất Nhàn nói chuyện, một đường kiếm quang kia đã đến, không có bất kỳ động tác màu mè nào, nhìn đơn giản đến cực hạn, chính là một nhát đâm, kiếm kỹ thuần túy nhất, chỉ là một nhát đâm.

Bộc Nguyệt vội vàng xoay người, trường kiếm trong tay thình lình bổ ra. Phản ứng của y đã cực kỳ nhanh, trên thế giới này tuyệt đối không quá năm người có thể chặn được một kiếm này của Trà gia, mà y đã chặn được... một nửa.

Kiếm của Trà gia vốn có thể chuẩn xác đâm vào cổ họng của y, nhưng trong khoảnh khắc đó Bộc Nguyệt đã chặn được, hai thanh kiếm chạm vào nhau ở giữa không trung, lưỡi kiếm và lưỡi kiếm ma xát, đốm lửa tóe ra ở bên mặt Bộc Nguyệt, vẻ khó tin trên khuôn mặt đó dường như cũng bị chiếu sáng thêm một chút.

Phập.

Kiếm của Trà gia bị kiếm của Bộc Nguyệt cản nên hơi lệch ra ngoài, nhưng cũng một kiếm đâm xuyên qua vai Bộc Nguyệt. Phản ứng tiếp theo của Bộc Nguyệt đã đủ khiến cho Trà gia chấn động trong lòng. Lần trước người ngăn cản một kiếm của nàng là kẻ dùng ô sắt đó, có thể ngăn được là vì ô sắt kỳ lạ, nhưng kiếm pháp của Trà gia khi đó tất nhiên không thể so sánh với hiện tại, tốc độ, lực độ của một kiếm này đều vượt xa khi đó.

Trà gia hơi kinh ngạc một chút, sự kinh ngạc của Bộc Nguyệt còn nhiều hơn.

Y lập tức một kiếm lia ngang đến cổ họng Trà gia, kiếm của Trà gia thì để dọc trước người mình, keng một tiếng, kiếm của Bộc Nguyệt và kiếm của Trà gia chạm vào nhau lần thứ hai, nhưng Bộc Nguyệt đã lùi về sau. Trong khoảnh khắc đó, Trà gia ngây người ra sau khi nhìn thấy thân pháp khinh công của y, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Bộc Nguyệt đã lui đi ít nhất hơn một trượng. Sau khi đáp xuống đất y không hề suy nghĩ do dự mà lập tức xoay người bỏ đi.

Lý Bất Nhàn chạy nhanh tới: "Phu nhân không sao chứ."

"Ngươi có sao không?" Trà gia vội hỏi một câu.

Lý Bất Nhàn lắc đầu: "Thằng cháu đó còn muốn lừa ta, nói cái gì mà cho ta uống thuốc độc, còn là thuốc độc có thể khoảng nửa ngày sau mới phát tác, lừa người khác thì có thể sẽ tin, nhưng lừa ta thì vẫn còn hơi kém. Tổ tiên ta có cái gì không học qua, có cái gì chưa thử qua chứ. Năm đó tất cả thuốc độc trên giang hồ tổ tiên đều từng chế tác, sau đó phát hiện ra tên thuốc độc có thể sử dụng trên giang hồ nhiều đến mấy cũng chỉ có mấy loại, hơn nữa căn bản cũng không có độc kéo dài thời gian phát tác. Cũng không phải không có, mà là không làm được, có lẽ tương lai sẽ có thể làm ra độc như vậy, nhưng bây giờ thì chắc chắn không có."

Gã ta vỗ vỗ bụng mình: "Người có học vấn sẽ ít sợ hãi hơn người khác một chút, thứ hắn cho ta uống chắc chắn không phải thuốc độc, nếu không thì ta đã có phản ứng từ lâu rồi. Huống hồ ta cảm thấy người như hắn, tự phụ về kiếm như thế thì sẽ không mang theo mấy thứ như thuốc độc trên người."

Trà gia nhìn kỹ Lý Bất Nhàn từ trên xuống dưới: "Trở về tìm lang trung xem thử vẫn tốt hơn."

Lý Bất Nhàn cười nói: "Ta chính là một nửa lang trung."

Trà gia không nhịn được liền cười: "Ngươi học quá rộng."

Lý Bất Nhàn nhìn về phương hướng người kia rút đi: "Đáng tiếc, không thể một kiếm giết hắn."

"Ta chạy đến đây sáu bảy dặm, để không bị phát hiện nên không cưỡi ngựa mà là chạy tới đây, cho nên hơi tiêu hao thể lực, phản ứng của hắn lại nhanh đến mức thần kỳ..."

Trà gia hơi cau mày: "Quan trọng nhất là..."

Lý Bất Nhàn hỏi: "Là gì?"

"Không có gì, có lẽ là ta đã nhìn lầm."

Trà gia lắc đầu: "Không nói những chuyện này vội, bây giờ trở về tìm lang trung xem thử."

Hai canh giờ sau, Lý Bất Nhàn từ chỗ y quan trong quân đi ra, nhìn sắc trời bên ngoài, y quan đã bắt mạch cho gã ta, không có dấu hiệu trúng độc cho nên gã ta được đánh cược đúng... Nhưng nếu nói không sợ thì là giả, khi gã ta chuẩn bị uống một lọ thuốc gọi là thuốc độc đó quả thật gã ta đã do dự, nhưng sự do dự này chỉ lướt qua mà thôi.

"Lý gia ta đọc sách nhiều, quả nhiên là hữu dụng."

Cũng không biết thứ đã uống rốt cuộc là gì, nhưng gã ta có mang lọ thuốc về. Y quan trong thủy sư của Thẩm Lãnh cũng là người của Thẩm gia, y quan ngửi mùi, do dự một chút sau đó nói có mùi thơm của kẹo mạch nha, nếu ăn nhiều thì đại khái sẽ có hai phản ứng không tốt lắm, đầu tiên là có thể sẽ đau bụng, thứ hai là dính răng.

Ông ta hỏi Lý Bất Nhàn có dính răng không, Lý Bất Nhàn suy nghĩ, quả thật dính răng, nhai quá mạnh mà.

Nơi ở.

Trà gia ngồi ở trong viện nhớ lại kiếm pháp của tên thích khách đó, bất kể nhìn thế nào, bất kể hồi tưởng như thế nào, thân pháp kiếm pháp của người nọ cũng cực kỳ giống Đại Sở hoàng kiếm, nhưng nàng biết đương thời chỉ có Sở Kiếm Liên biết kiếm pháp như vậy. Chẳng lẽ nhất mạch hoàng tộc Sở còn có người khác? Nếu quả thật chính là người của nhất mạch hoàng tộc Sở, làm sao lại có dây dưa không rõ với người Hắc Vũ? Nàng không muốn tin người của hoàng tộc Sở lưu lạc làm tay sai cho người Hắc Vũ. Nếu quả thật như thế, Sở tiên sinh biết được thì tất nhiên sẽ bị đả kích.

"Ngươi đã giao thủ rồi?"

Đúng lúc này ngoài cửa viện truyền đến giọng nói của Sở Kiếm Liên, Trà gia lập tức đứng lên cúi người: "Sư phụ."

Sở Kiếm Liên vừa đi vừa nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết nhất định đã giao thủ rồi. Ta từng nói với ngươi không cần ngươi ra ngoài thì ta sẽ tìm được người, ngươi cố ý cùng bằng hữu lập bẫy muốn bắt người này, không cẩn thận là bằng hữu của ngươi sẽ mất mạng."

"Con nghĩ là con giết người đó sẽ rất nhanh."

Trà gia nhìn về phía Sở Kiếm Liên: "Sư phụ, người đó..."

"Người đó."

Sở Kiếm Liên ngồi xuống ghế gỗ ở trong viện tử: "Đi pha ấm trà, chuẩn bị cơm tối, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."

Trà gia vội vàng lên tiếng, còn chưa làm thì Sở Kiếm Liên lại nói thêm một câu: "Thôi bỏ đi, ngươi pha trà là được, cơm thì để cho người khác làm đi."

Trà gia: "..."

Một khắc sau, Trà gia đã giống như một đứa trẻ con ngồi ở trước mặt Sở Kiếm Liên. Sở tiên sinh chuyển ghế gỗ đến cạnh cái cây, như vậy thì ông ta có thể tựa vào thân cây. Ông ta luôn có vẻ là một người lười biếng như vậy, lúc có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, lúc có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, thế nhưng một người lười nhác như vậy lại có kiếm pháp thiên hạ vô song.

"Sau khi Sở diệt quốc, hoàng tộc Sở phân tán các nơi, nhưng chỉ có nhất mạch tiếp tục kéo dài, Ninh đế làm sao có thể buông tha cho người của hoàng tộc Sở, tìm được một người tự nhiên là giết chết một người, vĩnh tuyệt hậu hoạn."

Sở Kiếm Liên nhấp một ngụm trà: "Nhất mạch này của ta là một trong các hoàng tôn của Sở Vạn Minh Đế lúc trước. Tổ tiên được cứu ra sau đó trốn đến vùng Lâm Việt, cũng chính là Bình Việt đạo hiện tại. Ở bên đó, các tướng sĩ một lòng trung thành ủng hộ ông ấy làm hoàng đế, chẳng qua năm ấy ông ấy mới mười hai tuổi, đâu biết làm hoàng đế như thế nào. Hơn nữa ông ấy chỉ làm hoàng đế một năm đã bị quân Ninh đánh bại, ông ấy không thể không tiếp tục chạy trốn."

"Chấp niệm phục quốc của nhất mạch này sâu đậm cỡ nào, chấp niệm phục quốc của những người khác cũng giống nhau, nhưng mà trên thực tế thì sau này chỉ có nhất mạch chúng ta còn sống sót."

Trà gia ngẩn ra: "Cho nên người đó là người nhà nhất mạch của tiên sinh?"

"Không phải."

Sở tiên sinh thản nhiên nói: "Hậu duệ hoàng tộc Sở chân chính, giờ ta là người duy nhất rồi."

Ông ta liếc mắt nhìn Trà gia một cái: "Nhưng mà không chỉ là hậu đại của hoàng tộc có chấp niệm, những trung thần nghĩa sĩ phụ tá hậu đại hoàng tộc cũng có. Hai mươi mấy năm trước, phụ thân ta đã đuổi ta ra khỏi gia môn, bởi vì ta không có lòng phục quốc, cái gọi là mộng phục quốc đó chẳng qua cũng chỉ là mộng tưởng hão huyền thôi. Ninh khiến bách tính giàu có, người người an cư lạc nghiệp, tại sao còn muốn phục quốc? Cho dù chúng ta nắm trọng binh trong tay, đánh nhau cũng là sinh linh lầm than, người gặp nạn vẫn là bách tính, cho nên giấc mơ này đã nên tỉnh từ sớm rồi."

Sở tiên sinh nói với ngữ khí rất bình thản: "Nhưng chấp niệm của phụ thân ta quá nặng, ông ấy vẫn luôn nghĩ là ta bất hiếu, bệnh của ông ấy thật ra cũng là do tức ta mà ra. Hai mươi mấy năm trước ông ấy gọi ta về, ta không về, vì thế ông ấy viết thư đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, ta vẫn sẽ không trở về."

Ông ta dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Đến khi ông ấy già rồi cũng dần dần tỉnh táo, biết thật ra không có bất kỳ hy vọng phục quốc nào, nhưng mà trong số gia bộc bên cạnh ông ấy là Dư Trung thấy ông ấy sa sút tinh thần liền trở nên không hài lòng. Tổ tiên của Dư Trung chính là một trong các thần tử hộ tống tổ tiên ta chạy trốn, mấy trăm năm qua, người của Dư gia vẫn còn tự cho mình là thần Sở, đối với ta phụ thân giống như đối với hoàng đế. Phụ thân ta ngày càng sa sút tinh thần, Dư Trung cảm thấy như vậy không được, vì thế thương nghị với người bên cạnh hắn, chọn một đứa trẻ sơ sinh trong Dư gia, tuyên bố với bên ngoài là con trai hiếm muộn của cha ta."

Sở Kiếm Liên hừ một tiếng: "Cha ta sống chín mươi mấy tuổi, hai mươi mấy năm trước cũng đã hơn bảy mươi tuổi, còn có thể có con hiếm muộn? Chẳng qua là muốn tiếp tục kéo dài giấc mơ phục quốc mà thôi, thế mà hắn lại có thể lừa được không ít người, thậm chí còn đánh cắp kiếm phổ Hoàng Kiếm từ tay cha ta. Sau này cha ta biết đã nổi giận đùng đùng, tuy rằng hoàng tộc Sở xuống dốc nhưng người như ông ấy làm sao lại cho phép huyết thống hoàng tộc bị sỉ nhục, hoàng tộc Sở giả vĩnh viễn đều là giả, vì thế ông ấy hạ lệnh đoạt lại kiếm phổ. Sau này đám người Dư Trung liền mai danh ẩn tích, hóa ra là đã chạy đến Hắc Vũ."

Sở Kiếm Liên nhìn về phía Trà gia: "Trước khi cha ta chết đã buông bỏ, trong phong thư cuối cùng ông ấy viết cho ta có câu... con đã đúng"

Ông ta thở mạnh một hơi: "Ông ấy nói là ta đã đúng"

Sở Kiếm Liên nói: "Tương lai sau khi ta chết, nhất mạch hoàng tộc coi như hoàn toàn cắt đứt. Sở dĩ cả đời ta không cưới vợ không sinh con chính là không muốn để thù hận tiếp tục, tất cả mọi chuyện đến ta là thôi."

Trà gia thở dài một hơi: "Cho nên người đó chính là đứa trẻ trong nhà Dư Trung năm đó?"

"Chắc hẳn là vậy."

Ông ta hỏi Trà gia: "Người đó kiếm pháp như thế nào?"

"Giao thủ chính diện, chắc hẳn tương xứng với con."

Trà gia thành thật trả lời: "Con xuất kiếm trước, không thể giết được hắn."

Sở Kiếm Liên ừ một tiếng: "Nghe vậy thì thiên phú coi như cũng không tệ. Con người à... chấp niệm quá sâu sẽ hại người hại mình. Phụ thân ta cũng đã tỉnh mộng, nhưng Dư Trung lại không chịu tỉnh lại, cả nhà bọn họ mơ làm trung thần mấy trăm năm, cho đến chết."

Nói xong những lời này, Sở Kiếm Liên đứng dậy: "Cơm xong rồi thì gọi ta, ta đi chơi với bọn trẻ một lát. Ngươi đừng xen vào chuyện này nữa, tuy rằng người trẻ tuổi kia không phải hậu duệ của hoàng tộc Sở, nhưng việc này có liên quan tới ta, ta sẽ xử trí."

Cùng lúc đó, trong một làng chài ven bờ biển, Bộc Nguyệt giết cả một nhà, kéo vào trong nhà ngang rồi đóng cửa lại, còn y thì một mình trở lại nhà chính, cúi đầu nhìn vết thương trên vai. Nhát kiếm đó nằm phía trên tim, nếu xuống một chút nữa thì có thể gã đã chết rồi. Sau khi kiếm bị y chặn được mà nữ nhân đó vẫn còn có thể di chuyển hướng đâm của kiếm tới cổ họng trước, sau khi kiếm lệch thì lập tức chuyển xuống ngực, nếu không phải là y mà đổi lại là người khác thì cũng đã chết rồi.

"Sở Hoàng tam thức."

Y thì thầm nói: "Một là Lăng, một là Tuyệt, một là Chính, ta tu Lăng Kiếm, nữ tử đó dùng Tuyệt Kiếm."

Y khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tại sao nàng ta lại biết Sở Hoàng Kiếm?"

Bình Luận (0)
Comment