Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1080 - Chương 1080: Tiểu Lang Quân Thành Thật Giữ Chữ Tín

Chương 1080: Tiểu lang quân thành thật giữ chữ tín Chương 1080: Tiểu lang quân thành thật giữ chữ tín

Chuyện của đông cương không được tính là quá lớn, so với chuyện của tây cương thì dường như là vậy.

Đã tết rồi, sắp sửa đến mùa xuân, trận chiến Tây Vực này cuối cùng vẫn phải có một kết quả. Đại Ninh không thể nào chỉ đánh lui đợt tiến công của kẻ thù là coi như kết thúc, nếu là trước kia thì có thể sẽ là như vậy, nhưng bây giờ thì không được, đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường cũng không phải là người có tính cách này.

Ngươi vô duyên vô cớ đến đánh ta một quyền, còn muốn xông vào trong nhà của ta, sau đó ta đánh ngươi chạy thì việc này coi như xong rồi?

Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

Đại Ninh, mùa xuân năm Thiên Thành thứ ba mươi, hoàng đế bệ hạ thông cáo cho bách tính các nước Tây Vực, gửi chiến thư các nước Tây Vực.

Đây có thể là chuyện sẽ được lịch sử nhớ mãi, Đại Ninh gửi chiến thư đến hai mươi hai quốc gia Tây Vực, lấy sức của một quốc gia.

Sau khi chiến thư này được thông cáo không bao lâu, trong hai mươi hai nước nhận được chiến thư đã có sáu nước gửi quốc thư đến Đại Ninh, bằng lòng xưng thần, bằng lòng bồi thường tổn thất, chỉ cần Đại Ninh có thể không động binh là được.

Khi sáu bản quốc thư này gửi đi Trường An, hai tiểu quốc trong số đó đã bị Đường Bảo Bảo suất quân tiêu diệt.

Đại quân ra khỏi thành Tây Giáp hiên ngang thẳng tiến, tiểu quốc dọc đường đầu hàng cũng được, không đầu hàng cũng được, không có gì khác nhau, phạm lỗi phải trả giá. Đại Ninh có thể tha thứ một vài lỗi, nhưng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho kẻ khởi xướng chiến tranh với Đại Ninh.

Một tháng, chiến binh Đại Ninh chia làm hai đường, Đường Bảo Bảo suất lĩnh chủ lực đại quân tây cương thẳng tiến hướng tây gần ngàn dặm, bao gồm cả số binh lực đã không còn bao nhiêu lưu thủ trong Hậu Khuyết quốc, tổng cộng có sáu tiểu quốc bị diệt. Đầu tháng tư đại quân đã tấn công đến chỗ cách vương đình Thổ Phiên quốc không đến hai trăm dặm về phía bắc. Mà giờ phút này, Thẩm Lãnh mang theo sáu vạn năm ngàn chiến binh ra khỏi Ma Sơn Quan tấn công về phía tây, phối hợp với đại quân của Đường Bảo Bảo, trong một tháng, suất quân tấn công đến chỗ cách vương đình Thổ Phiên không đến năm mươi dặm về phía tây.

Trong một tháng này, ngày ngày chém giết, quân Ninh làm cho từng tấc đất Tây Vực đều nhuốm máu.

Vương đình Thổ Phiên.

Lúc này đại quân Tây Vực hội tụ ở vương đình Thổ Phiên vẫn có số lượng khổng lồ, nơi này sẽ là cái kết của trận chiến này. Trước sau như một, Đại Ninh sẽ không để cho chiến tranh phát sinh ở quốc nội Đại Ninh, nơi quyết chiến lại càng không thể là quốc nội Đại Ninh. Mỗi một bước, mỗi một ngày đều đang thi hành theo kế hoạch định sẵn, đây là nơi quyết chiến Đàm Cửu Châu và Thẩm Lãnh chỉ định, như vậy thì tất nhiên là nơi quyết chiến.

Quân đội của Thổ Phiên quốc trên cơ bản đã mất đi quyền chủ đạo của bọn họ đối với bổn quốc, nhất là sau khi Thần Lộc Quân bị tiêu diệt toàn quân, quốc nội Thổ Phiên đã không còn binh lính có thể đánh nhau, càng không có tướng lĩnh quân. Tả Hiền Vương Đa Địch Áo bị giết, trong tay Hữu Hiền Vương Mạc Địch Áo không binh không tướng cho nên lời nói ngay cả phân lượng của một cái rắm cũng không có, hiện giờ làm chủ ở quốc nội Thổ Phiên là một đám người ngoài.

Người có quyền lên tiếng lớn nhất đương nhiên là hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược.

Nhưng Già Lạc Khắc Lược cũng không tự tin, đây là trận chiến không có cảm giác an toàn nhất trong suốt nhiều năm y chinh chiến từ trước tới nay. Trước kia lúc xuất chinh, y chưa bao giờ thấp thỏm, càng chưa từng bất an, đại quân xuất chinh không có một ngọn cỏ sống sót, suốt nhiều năm như vậy vẫn luôn là như thế, nhưng lần này y lại phát hiện mọi chuyện đều rất không ổn. Trước kia mỗi một chiến đều là đánh theo tiết tấu của y, hiện tại tiết tấu này không ở trong tay y, từng bước đều giống như là dừng ở chỗ người ta muốn để cho y đặt chân, làm sao y có thể không khó chịu.

"Bệ hạ."

Khí Nhiếp Thích liếc nhìn sắc mặt của Già Lạc Khắc Lược: "Thần biết nếu lúc này lui binh thì bệ hạ không cam lòng, các tướng sĩ cũng không cam lòng, nhưng trận chiến này đã không có quá nhiều ích lợi đạt được. Tiền tài trong quốc nội Thổ Phiên đã bị chúng ta vơ vét không ít, nếu chở về quốc nội, đối các bách tính mà nói chính là lại nghênh đón một trận chiến đại thắng, như vậy là đủ rồi."

Già Lạc Khắc Lược nhìn hắn ta một cái: "Lừa mình dối người sao?"

Lần này mục tiêu của bọn họ không phải là những tiểu quốc Tây Vực này mà là Ninh, bọn họ muốn lấy các nước Tây Vực làm ván cầu. Trong mắt Già Lạc Khắc Lược, cho dù tất cả những tiểu quốc Tây Vực này đều bị y tiêu diệt, cảm giác thành tựu này cũng không bằng y bước một chân vào cương vực của Ninh quốc.

"Trẫm cũng từng nghĩ giờ là lúc trở về rồi."

Già Lạc Khắc Lược bưng chén rượu trước mặt lên, lắc lắc, chất rượu màu hổ phách trong chén giống như là máu.

"Nhưng trước khi xuất chinh trẫm từng nói sẽ đem tài phú của Ninh quốc trở về. Trẫm còn từng nói nếu sau khi xem qua mà cảm thấy đất Ninh tốt hơn gia viên của chúng ta, vậy thì dời đô đến bên đó. Nếu lúc này cứ trở về như vậy, trẫm nghĩ chắc có lẽ mọi người đều sẽ thất vọng về trẫm."

"Nhưng bệ hạ, người Tây Vực đã sợ rồi."

Khí Nhiếp Thích nói: "Đã không có người Tây Vực làm vật hi sinh, binh lực của chúng ta không đủ để tiêu diệt Ninh quốc, cho dù chỉ là đối mặt với cuộc chiến tranh này hiện tại thì cũng có thể là lưỡng bại câu thương."

Già Lạc Khắc Lược ừ một tiếng: "Trẫm nghĩ thêm xem sao."

Y nhìn về phía Khí Nhiếp Thích: "Người Tây Vực đưa tin tới nói quân Ninh lâm chiến đổi tướng, đại tướng quân tây cương Đàm Cửu Châu của Ninh quốc đã trở về quốc đô Trường An của bọn họ, thay một người khác chỉ huy quân đội. Lâm trận đổi tướng là tối kỵ của binh gia, người Ninh đã đi nhầm một bước, bọn họ thoạt nhìn hăng hái, thế như chẻ tre, đó là sĩ khí đang thịnh, nếu có một trận chiến bọn họ thua thê thảm, sĩ khí sẽ rơi xuống đáy vực."

"Nếu như..."

Già Lạc Khắc Lược trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu người Ninh dùng bước đi sai lầm rõ ràng như vậy để thu hút trẫm ở lại, vậy thì trẫm sẽ theo tâm ý của bọn họ. Trẫm muốn xem thử, chẳng lẽ người được người Ninh lâm trận đổi tướng cũng không thua kém Đàm Cửu Châu?"

Y chậm rãi thở ra một hơi: "Nhưng trận chiến này vẫn sẽ giao cho người Hậu Khuyết đi đánh trước. Ô Nhĩ Đôn đã mang đến gần như tất cả binh lực trong nước hắn, cho nên quốc đô Hậu Khuyết bị quân Ninh tiêu diệt, mối thù hận của hắn còn lớn hơn trẫm rất nhiều, con trai của hắn cũng vẫn ở trong tay quân Ninh nữa. Để cho hắn đi trước thử xem vị chủ soái mới của quân Ninh này mấy cân mấy lạng. Trẫm xem lại, nếu quả thật không thể đánh, trẫm sẽ hạ lệnh lui binh."

"Thần tuân chỉ."

Khí Nhiếp Thích đứng dậy chuẩn bị cáo lui, Già Lạc Khắc Lược đột nhiên hỏi một câu: "Trẫm nghe nói hỏa khí của quân Ninh, uy lực vượt xa máy ném đá của chúng ta?"

"Vâng."

Khí Nhiếp Thích trả lời rất nhanh, hắn ta nhớ tới câu nói của Đại Dã Kiên, vì thế trả lời: "Chiến tranh trong tương lai sẽ là chiến tranh của hỏa khí, ai có được hỏa khí uy lực cường đại hơn thì người đó có thể đứng ở thế bất bại."

"Vậy thì chiến tranh sẽ trở nên vô vị cỡ nào?"

Già Lạc Khắc Lược thở dài: "Dựa vào khí lực chứ không phải là nhân lực, chiến tranh như vậy rất không có ý nghĩa."

Khí Nhiếp Thích không biết trả lời thế nào.

"Đi đi, thúc giục Ô Nhĩ Đôn quyết chiến cùng quân Ninh."

"Thần đi ngay."

Khí Nhiếp Thích rời khỏi đại điện, đi vài bước sau đó không nhịn được quay đầu lại. Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một sự chán nản ở hoàng đế bệ hạ, tuy rằng không rõ ràng nhưng hắn ta biết đây tuyệt đối không phải một điềm tốt, hắn ta chưa bao giờ từng thấy cảm xúc như vậy trên mặt bệ hạ.

Cách vương đình năm mươi dặm.

Thẩm Lãnh ngồi ở trong lều lớn nhìn người trẻ tuổi trước mặt, người tuổi trẻ kia hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khổ nỗi đối với Thẩm Lãnh mà nói kiểu ánh mắt này chẳng hề có ảnh hưởng gì. Nnếu Thẩm Lãnh có thể bị ánh mắt của người khác hù dọa thì hắn tu luyện da mặt nhiều năm chẳng phải là uổng công rồi ư.

Nam nhân trẻ tuổi trước mặt hắn là Khuyết Nguyệt Sinh, một người trẻ tuổi rất bi thương, con trai độc nhất của đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn. Hắn ta từng muốn cầm kiếm đi chân trời, cũng muốn dựa vào sức mình khiến dân giàu nước mạnh, càng muốn làm một người lưu danh sử sách. Cầm kiếm thì không được rồi, dân giàu nước mạnh cũng không được rồi, nhưng lưu danh sử sách thì hẳn là không có vấn đề, hắn ta sẽ được sách sử ghi lại là ngay khi chiến tranh bắt đầu đã trở thành con tin trong tay quân Ninh.

Bởi vì hắn ta mà Ô Nhĩ Đôn mang theo đại quân mấy chục vạn rời xa Hậu Khuyết quốc, còn quân Ninh nhân cơ hội vào tiêu diệt Hậu Khuyết, nếu nói là tất cả điều này không có quan hệ gì với hắn ta thì ai sẽ tin.

"Tại sao ngươi còn không giết ta?"

Khuyết Nguyệt Sinh nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh.

"Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng ta không thích giết người."

Thẩm Lãnh để chân trên bàn, ngồi thoải mái một chút: "Ta bắt ngươi cũng không phải để giết ngươi, mà là vì tiền chuộc."

"Ngươi đừng nói nhảm nữa!"

Khuyết Nguyệt Sinh không nhịn thêm được nữa, gào thét với Thẩm Lãnh: "Người Ninh các ngươi chính là muốn đến diệt Hậu Khuyết ta, hiện giờ các ngươi đã đạt được mục đích, đừng nói mấy câu ấu trĩ lừa gạt ta nữa. Tiền chuộc gì đó, con tin gì đó, chẳng qua là thủ đoạn của các ngươi để dẫn phụ thân ta rời xa quốc thổ thôi. Bởi vì ta mà khiến cho gia viên bị diệt, quốc gia không còn, ta cũng không muốn sống tạm, ngươi giết ta đi!"

"Không giết."

Thẩm Lãnh nhìn hắn ta cười nói: "Ngươi nói đều đúng, nhưng ta vẫn không giết ngươi. Bỏ chiến tranh giữa quốc gia và quốc gia đi không nói, ta và ngươi, ta và phụ thân ngươi, quan hệ giữa ba người chúng ta thật ra không phức tạp đến như vậy, chỉ là mối quan hệ giữa nhóm cướp, con tin và người nhà của con tin. Sở dĩ hôm nay gọi ngươi đến cũng không phải để giết con tin, làm cướp phải có đạo đức. Phụ thân ngươi đã phái người đưa tiền chuộc tới, ngoại trừ mười vạn lượng bạc trắng ra còn có một vạn lượng vàng, cũng có không ít châu báu và đồ ngọc. Ta cảm nhận được tình cha sâu đậm của ông ta đối với ngươi, cho nên ta định thả ngươi về."

Thẩm Lãnh vẫy tay, thân binh lập tức mang một cái tay nải vào.

Thẩm Lãnh đứng dậy, nhận tay nải rồi buộc lên người Khuyết Nguyệt Sinh: "Trong này ta đã chuẩn bị lương khô hai ngày cho ngươi, còn có một bình nước, còn có một phong thư cho phụ thân ngươi. Ta đã nhận được tiền chuộc, tất nhiên ta sẽ thả người về. Nếu ngươi muốn tự sát để tạ tội thì phiền ngươi ra ngoài đại doanh rồi hãy tự sát, nếu không thì có vẻ như chúng ta không giữ tín nghĩa."

Khuyết Nguyệt Sinh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, lửa giận trong ánh mắt sắp phun ra ngoài.

"Về đi, sau khi ra khỏi đại doanh đi hướng tây bắc, bên đó là doanh địa của đại quân Hậu Khuyết các ngươi, đừng đi tây nam, tây nam là doanh địa của người An Tức."

Thẩm Lãnh vỗ vai Khuyết Nguyệt Sinh: "Thoạt nhìn cũng hơi mập, thức ăn của chúng ta cũng không tệ lắm."

Khuyết Nguyệt Sinh hận không thể lập tức bóp chết Thẩm Lãnh, nhưng hắn ta lại không dám.

Hắn ta căm tức nhìn Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh đã không để ý tới hắn ta, trở lại chỗ: "Ta sẽ không bày tiệc tiễn ngươi đâu."

Khuyết Nguyệt Sinh im lặng một hồi lâu, giậm chân xoay người đi.

Trần Nhiễm đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh hỏi: "Thật sự cứ thả đi như vậy?"

"Thật."

Thẩm Lãnh cười cười nói: "Người An Tức quá thâm độc, bọn họ sẽ lợi dụng đại quân Hậu Khuyết mấy chục vạn đó của Ô Nhĩ Đôn trước tiêu hao binh lực của chúng ta. Ta thả Khuyết Nguyệt Sinh về, Ô Nhĩ Đôn sẽ không thể không suy nghĩ đến tương lai của hai cha con bọn họ. Nếu con trai của lão đã chết, lão đã không vướng bận gì nữa, sẽ liều chết một trận cùng chúng ta. Đánh trận thì chúng ta không sợ, nhưng cuộc chém giết không cần thiết nếu có thể không đánh thì sẽ không đánh. Sau khi Khuyết Nguyệt Sinh trở về, Ô Nhĩ Đôn sẽ thay đổi suy nghĩ, lão sẽ không lấy mạng của cha con bọn họ làm thẻ đánh bạc trong tay người An Tức, Ô Nhĩ Đôn không ngu như vậy. Ta viết cho lão một phong thư, nói với lão là ngươi không thể trở về Hậu Khuyết quốc được, trở về cũng là chết, ngươi lại đánh không thắng được chúng ta, không bằng đi Lâu Nhiên, người Lâu Nhiên cũng không binh trong nhà, dễ đánh."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sao ngươi lại xấu xa như vậy chứ?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Nhận tiền thả người, ta quả thực chính là tiểu lang quân thành thực đáng yêu, xấu xa chỗ nào."

Hắn đứng dậy hoạt động người một chút: "Phái người truyền tin cho Đường đại tướng quân, nếu quân đội Hậu Khuyết quốc di động về hướng tây bắc thì để cho bọn họ đi."

"Tiếp theo là lúc tập trung đánh một trận với người An Tức."

Bình Luận (0)
Comment