Trận địa thiết lập như thế nào trước giờ đều không phải là tùy tiện chỉ ngón tay là được, thân là tướng quân, chuyện mà Thẩm Lãnh luôn suy nghĩ chính là làm sao để có thể giảm bớt tổn thất cho huynh đệ dưới trướng mình. Đả kích đầu tiên mà chiến tranh gây cho Thẩm Lãnh chính là người quen bên cạnh mình đột nhiên rời đi, bắt đầu từ Lý Thổ Mệnh.
Sau này hắn phát hiện có rất nhiều chuyện cho dù dốc sức đến mức tận cùng, cũng có chỗ mà sức người lực không thể với tới được.
Hắn không thể nào làm cho mỗi một người bên cạnh đều có thể tránh thoát cái chết do chiến tranh mang đến, hắn không làm được, thần tiên cũng không làm được.
Cho nên mỗi một lần trước khi chiến tranh bắt đầu Thẩm Lãnh đều dốc hết toàn lực để suy nghĩ, mỗi một khả năng sẽ xảy ra, mỗi một kiểu tình huống phải đối mặt, suy nghĩ bản thân, suy nghĩ kẻ thù.
Chiến thuật máy ném đá của người An Tức uy lực khổng lồ, hơn nữa binh lính của bọn họ có sức chiến đấu không thua kém gì quân Ninh. Ngoại trừ người Hắc Vũ ra, người An Tức là đối thủ mạnh nhất mà chiến binh Đại Ninh gặp.
Trên thực tế, nếu không phải đã sớm có tiếp xúc với người An Tức ở nam cương, có lẽ lần đầu tiên quân Ninh đối mặt với người An Tức sẽ không chiếm được ưu thế gì. Đấu pháp của người An Tức thô bạo, đơn giản lại cực kỳ có lực sát thương. Trên thực tế, nếu người sớm tiếp xúc với người An Tức không phải Thẩm Lãnh mà là một tướng quân Đại Ninh khác thì chưa chắc sẽ để ý đến máy ném đá và đấu pháp của người An Tức.
Thẩm Lãnh nói để dễ đánh với người An Tức trận chiến này, hắn đã chuẩn bị tận mấy năm.
Người có chấp niệm thì chuyện có thể thành.
Thẩm Lãnh nghĩ tới người An Tức nhất định sẽ chủ động tiến công trước khi gió đến, mà chỗ dựa lớn nhất của người An Tức vẫn là máy ném đá của bọn họ. Nếu muốn tạo thành đả kích trí mạng đối với quân Ninh thì nhất định phải phá hủy đại doanh quân Ninh, cho nên Thẩm Lãnh không có ý định cho máy ném đá của người An Tức cơ hội tiến vào trong tầm bắn tấn công đại doanh quân Ninh.
Độ rộng của chiến hào bên ngoài doanh địa đã được tính toán trước, vừa hay là hẹp hơn tầm bắn của máy ném đá một ít. Như vậy thì trận địa máy ném đá ở phía sau chiến hào của quân Ninh có thể hình thành hàng rào bảo vệ hữu hiệu cho binh lính quân Ninh ở trong chiến hào. Nếu bộ binh của kẻ thù muốn xông qua thì không chỉ phải đối mặt với cung nỏ của quân Ninh, quan trọng nhất là tuyến phong tỏa hình thành do máy ném đá của quân Ninh.
Trong tình huống này, nếu người An Tức dùng máy ném đá phản kích, điểm rơi lớn nhất của tảng đá lớn như vậy cũng không thể nào chạm đến trận địa máy ném đá của quân Ninh, rơi vào trong mạng lưới chiến hào, lại không thể tạo thành đả kích trí mạng thật lớn cho binh lính quân Ninh. Điều này khiến chiến thuật máy ném đá của người An Tức trở nên cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không thể thi triển được.
Độ rộng của chiến hào có thể bảo vệ binh lính ở mức lớn nhất và cũng không khiến các binh sĩ hành động cực kỳ bất tiện. Mà kiểu đấu pháp này của quân Ninh khiến người An Tức có cảm giác miệng đầy răng nanh nhọn hoắt nhưng lại không cắn được người.
"Tiếp tục ném!"
Khí Nhiếp Thích gần như đã sắp không khống chế nổi tâm trạng của mình, người Ninh quả thực quá đáng ghét, tại sao lại có đấu pháp đáng ghét như vậy.
Uy lực của máy ném đá hoàn toàn không phát huy được, nhưng lại không thể tới gần. Người Ninh trốn ở trong chiến hào bắn tên ra ngoài, tuy rằng tầm bắn rút ngắn lại một ít nhưng bọn họ có tuyến phong tỏa do máy ném đá hình thành, nếu binh lính An Tức muốn lao đến chỗ gần chiến hào thì phải vượt qua lực sát thương của đá lớn và túi hỏa dược trước. Nhất là túi hỏa dược, uy lực lớn nhất của thứ này là về mặt tâm lý, hiện giờ binh lính An Tức nhìn thấy có túi hỏa dược bay tới, mặc kệ có nổ hay không đều sẽ co giò bỏ chạy.
Bọn họ từng nhìn thấy bị thứ này đánh trúng sẽ là kết cục gì. Có người cả người đều là đầu mũi tên, có người bị đánh mù mắt, có người bị bắn thủng cổ, còn có người thì khắp người đều là lỗ máu nhưng lại không chết, có người bị hỏa dược đốt cả người cháy đen, cũng có người mặt bị đốt cháy đến nỗi không phân biệt được.
Có người An Tức từng nói hỏa khí là chiếc hộp ác ma mà người Ninh mở ra.
Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía trước, người An Tức muốn đột phá tuyến phong tỏa của hắn cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nếu cứ tiếp tục ném như vậy thì hoả dược không đủ dùng. Hỏa dược quân dụng không phải lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, số lượng mang theo quân có hạn, quân Ninh không giàu có đến mức dùng đồ phung phí.
"Cho máy ném đá dừng một chút."
Thẩm Lãnh giơ tay lên hô một tiếng.
Lính liên lạc lập tức khua lệnh kỳ, lính quan sát trên trận địa máy ném đá vội vàng truyền đạt, trận địa máy ném đá rất nhanh chóng trở nên an tĩnh. Mỗi một cỗ máy ném đá đều giống như cự thú hết tức giận, một lần nữa nằm dưới mặt đất.
"Máy ném đá của quân Ninh ngừng rồi!"
Bên phía người An Tức hô lên một tiếng, Khí Nhiếp Thích lập tức hạ lệnh tập trung tấn công, người An Tức giống như nước lũ ồ ạt lan tràn trên mặt đất. Cảnh tượng này nếu như là người nhìn thấy lần đầu tiên thì có lẽ tim sẽ lập tức ngừng đập, nhưng khi người An Tức vừa mới lao đến đường tuyến đó, máy ném đá của quân Ninh lại bắt đầu phát uy. Những tảng đá lớn và túi hỏa dược ùn ùn kéo đánh gục kẻ địch hết lớp này đến lớp khác, tuyệt đại bộ phận thi thể nằm trên mặt đất đều không còn nguyên vẹn.
Cho dù có người may mắn lao qua tuyến phong tỏa này, bọn họ cũng không tránh thoát cung nỏ giống như mưa rào từ phía đối diện đến.
"Rút về!"
Khí Nhiếp Thích khàn giọng hạ lệnh, tiếng tù và vang lên, quân đội An Tức vừa xông lên bắt đầu lui về phía sau.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh đứng trên lầu xa chỉ huy tiếp tục hạ lệnh: "Lần sau kẻ thù sẽ còn lên nữa, giảm bớt một nửa túi hỏa dược."
Khi lần tiến công thứ ba của người An Tức lui xuống, Khí Nhiếp Thích đã phát hiện ra điểm này.
"Túi hỏa dược của quân Ninh dường như đang giảm bớt?"
"Đúng vậy thưa tướng quân, số lần phát nổ đã ít hơn rõ ràng."
"Chắc hẳn là túi hỏa dược của bọn họ không đủ dùng, cũng không có nhiều như chúng ta nghĩ."
"Hơn nữa lúc mới đầu bọn họ không bắn bổng nhiều, đến bây giờ chúng ta tiến công mới bắn bổng, chứng tỏ số lượng túi hỏa dược của bọn họ có lẽ không chỉ ít như chúng ta nghĩ mà còn ít hơn."
Khí Nhiếp Thích nheo mắt lại: "Hỏa dược rốt cuộc là được làm ra như thế nào, sau khi đánh bại người Ninh nhất định phải làm cho rõ ràng. Nếu là chúng ta cũng có hỏa dược, hiện tại đã khiến người Ninh kêu cha gọi mẹ rồi."
Hắn ta thò tay ra chỉ về phía trước: "Tiếp tục tiến công!"
Thế là lần xung phong thứ tư của người An Tức đã đến.
Trên lầu xa, Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn: "Giảm bớt thêm một nửa túi hỏa dược."
Lần này số lượng túi hỏa dược quân Ninh bắn ra ngoài đại khái chỉ bằng một phần tư số lượng lúc ban đầu, đã có vẻ rất thưa thớt. Mà điều này khiến người An Tức trở nên phát cuồng, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với tảng đá lớn thua xa nỗi sợ hãi đối với túi hỏa dược. Máy ném đá bắn bổng cự thạch dùng để công thành có hiệu quả tốt nhất, dùng trong dã chiến bình nguyên thật ra uy lực cũng chỉ như vậy, vận chuyển quá bất tiện, lắp đặt bất tiện, sau khi cố định thì hoạt động cũng không tiện. Khi dã chiến bình nguyên nếu như kẻ thù là kỵ binh đột tiến, máy ném đá càng không có lực sát thương gì, sẽ rất nhanh chóng bị kỵ binh đột kích đến gần.
Cho nên người An Tức không sợ đá, chỉ sợ túi hỏa dược, phạm vi sát thương của một tảng đá rơi xuống đất chỉ lớn cỡ đó, mà một túi hỏa dược chỉ lớn như vậy sau khi rơi xuống sẽ có phạm vi sát thương lớn cỡ nào?
Thấy số lượng túi hỏa dược của người Ninh càng lúc càng ít, mắt của Khí Nhiếp Thích cũng càng lúc càng sáng lên.
"Thổi tù và, lần này nhất định phải xông vào trong trận địa của quân Ninh!"
Sau khi nói xong câu đó hắn ta lại mắng một câu.
"Chết tiệt."
Người Ninh ở phía trước đã đào vô số chiến hào, cái này làm cho kỵ binh dưới trướng hắn ta cũng không có bao nhiêu đất dụng võ. Chiến mã có thể vượt qua một chiến hào, nhưng sau đó thì sao, chiến mã căn bản cũng không có chỗ đặt chân, còn là vượt qua đường rãnh, kiểu đấu pháp này của người Ninh làm cho kỵ binh không có đất dụng võ. Huống hồ những chiến hào kia còn không phải từng đường từng đường xếp ngang xếp dọc, Trời mới biết người Ninh đào chiến hào có quy hoạch hay không, hay là muốn đào thế nào thì đào.
Nếu nói quy hoạch chiến hào thì cũng không phải là không có, chẳng qua người An Tức ở cách khá xa, lại không thể đứng ở chỗ cao cho nên không nhìn ra. Cách đào chiến hào là theo phương thức xây tường, cơ bản là giống với những khe hở do gạch đá xếp thành tường thành, từ trên cao nhìn xuống sẽ có ảo giác đó chính là một bức tường nằm trên mặt đất, chiến hào chính là khe gạch hở.
Đợt xung phong thứ sáu của người An Tức đến, lần này số lượng túi hỏa dược của quân Ninh bắn ra đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, người An Tức lập tức cảm thấy áp lực nhỏ hơn không ít. Cơn bực bội nén nhịn trước đó cuối cùng cũng có thể trút ra ngoài, bọn họ hò hét xông lên phía trước, nhanh chóng tới gần mạng lưới chiến hào của quân Ninh.
"Bắn đồng loạt!"
Tướng quân La Khả Địch chỉ huy quân Ninh hô một tiếng, chiến binh quân Ninh trong chiến hào đồng loạt bắn một lượt mũi tên.
"Bắn đồng loạt!"
Đợt mũi tên thứ hai lại đồng thời bắn ra, độ rộng của chiến hào làm cho mũi tên bắn ra có thể tạo thành khoảng cách sát thương khác nhau. Hai lần bắn đồng loạt đã không ngừng bắn ngã người An Tức chạy ở phía trước, thi thể ngã ở phía trước chiến hào đã gần như phủ kín mặt đất.
"Lui!"
Sau hai đợt bắn đồng loạt, La Khả Địch hô to một tiếng, tiếng tù và lập tức vang lên. Nghe thấy tiếng tù và, chiến binh Đại Ninh trong chiến hào bắt đầu khom lưng lại như mèo nhanh chóng lui về phía sau trong chiến hào. Bọn họ theo chiến hào rút ra ngoài, rất nhiều người An Tức thì nhảy vào trong chiến hào chuẩn bị đuổi giết, nhưng khi bọn họ đuổi vào trong phạm vi tầm bắn của lầu xa mới phát hiện thứ bọn họ phải đối diện là mũi tên của người Ninh từ trên cao bao trùm xuống.
Cung tiễn thủ trên lầu xa điên cuồng bắn tên, cản trở tốc độ truy kích của người An Tức cho chiến binh Đại Ninh rút lui về phía.
"Đại tướng quân!"
La Khả Địch thở hổn hển chạy lên lầu xa: "Người An Tức đã tiến vào phạm vi chiến hào."
"Vậy thì hãy để cho bọn họ biết tác dụng thực sự của những chiến hào đó là huyệt mộ đào sẵn cho bọn họ."
Thẩm Lãnh đột nhiên áp tay xuống, tiếng trống trận vang lên tùng tùng tùng. Máy ném đá lúc nãy yên tĩnh là vì đang điều chỉnh tầm bắn, ngay sau khi tiếng trống trận vang lên, từng cái từng cái thùng gỗ bị bắn bổng ra ngoài. Trong thùng gỗ chứa đầy dầu hỏa, thùng gỗ bị ném vỡ ở trong chiến hào, sau đó túi hỏa dược và mũi tên lửa ập đến.
Túi hỏa dược lần này khác với trước, không có nhiều đầu mũi tên trộn lẫn trong đó. Hỏa dược phát nổ, sau đó người An Tức mới chú ý thấy khi người Ninh rút lui đã để lại không ít những thứ như vụn gỗ và bông, thậm chí còn có y phục, lá cây, chỉ cần là thứ dễ cháy thì gần như đều có. Thùng dầu bị ném vỡ, dầu hỏa chảy ra bị đốt cháy, trong chiến hào nhanh chóng bùng cháy lên, nhưng tốc độ lan ra thì cũng không quá nhanh.
Nhưng đây đương nhiên không phải toàn bộ sự chuẩn bị của Thẩm Lãnh.
"Cắt đứt bọn họ!"
Sau khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, một loạt máy ném đá phía trước nhất bắt đầu phát uy một lần nữa. Lần này tất cả những thứ bắn ra ngoài đều là túi hỏa dược chứ không phải tảng đá lớn. Tuyến phong tỏa lại xuất hiện lần nữa, khoảng chừng hơn vạn người An Tức xông vào mạng lưới chiến hào bị đường phong tỏa ngăn cách. Người An Tức ở phía sau bị nổ đến nỗi không đi qua được, người đã đi vào bị ngăn cản không ra ngoài được, hỏa tiễn của quân Ninh thì bao trùm xuống dưới, lúc đầu lửa cháy không mạnh, nhưng bọn họ không chỗ để tránh né.
Đây là ngọn lửa địa ngục.
Thời gian lửa lớn thật sự lan tràn ít nhất là một khắc, một khắc này đối với những người An Tức đã xông vào chính là thời gian đếm ngược tử vong.
Trong mỗi một đường chiến hào đều đang cháy, mà lúc này là đầu mùa xuân, trên người binh lính An Tức còn mặc quần áo ấm mà bọn họ cướp được từ vương đình Thổ Phiên, sợi bông một khi cháy sẽ không dễ dập tắt.
Người trong lửa giống như đang nhảy múa, lửa cũng giống như đang nhảy múa.