Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1083 - Chương 1083: Tử Thi Đầy Đất, Kiêu Ngạo Đầy Đất

Chương 1083: Tử thi đầy đất, kiêu ngạo đầy đất Chương 1083: Tử thi đầy đất, kiêu ngạo đầy đất

Ngọn lửa trong chiến hào bùng cháy là người trở nên hết sức nhỏ bé, rất nhiều sinh mệnh nhảy múa lần cuối cùng trong ngọn lửa, tiếng kêu rên vang lên trong lửa, loáng thoáng lại có ảo giác có đủ các kiểu linh hồn uốn éo trong ngọn lửa đang không ngừng thay đổi hình dạng.

Thẩm Lãnh đứng ở trên lầu xa nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng không hoan hô giống như các binh sĩ thủ hạ của hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy tội lỗi. Hắn đã không còn là thiếu niên còn có thể già mồm cãi láo là sinh mệnh đáng quý nữa, chiến tranh trước giờ đều là như thế.

Hắn không hoan hô, cũng không thương xót, hắn biết rõ cái giá của việc thương xót kẻ thù lớn cỡ nào.

Chỉ là hắn rất bình tĩnh.

Thứ mùi khét lẹt bắt đầu bốc lên bốn phía, nhiệt độ của ngọn lửa cũng ép quân Ninh không thể không lui về phía sau. Thứ mùi đó chui vào trong mũi khiến không người nào có thể thích ứng được. Thứ mùi này có lẽ sẽ tồn tại rất lâu rất lâu ở trong mũi của rất nhiều người, mỗi lần nhớ đến là mùi đó sẽ không tự chủ được mà xuất hiện, như là lời nguyền rủa cuối cùng của những người bị chết cháy đó.

Cũng là lời nguyền rủa vô lực nhất.

Người thấp bé yếu đuối mới gửi gắm hy vọng báo thù vào lời nguyền rủa.

Quân Ninh đứng từ xa nhìn ngọn lửa lớn kia vẫn còn đang cháy, mùi khét lẹt mãi vẫn không tán đi. Cách màn lửa hừng hực, lờ mờ có thể nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trên mặt người An Tức phía xa, có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác.

Khí Nhiếp Thích ngồi trên lưng ngựa nhìn lửa lớn hừng hực, hắn ta không chú ý thấy cơ thể mình cũng đang run, run rẩy không khống chế nổi. Người bị chết cháy trong biển lửa là chiến sĩ tinh nhuệ nhất An Tức, bọn họ từng tàn sát vô số địa phương, hiện giờ bọn họ đang bị tàn sát.

Người Tây Vực hết lòng tin theo Thiền tông, Khí Nhiếp Thích cũng từng nghe nói về cách nói báo ứng, hắn ta không cho là đúng, nhưng mà giờ khắc này hắn ta lại nghĩ đến từ này.

Lửa lớn vẫn còn cháy rất lâu, sau khi lửa từ từ tắt thì trong chiến hào vẫn đang không ngừng bốc lên khói đen, khói bao phủ một phạm vi rất lớn, nhưng chắc chắn trong khói không có linh hồn của người nào bay lên thiên đường.

"Thổi tù và!"

Đúng lúc này tiếng quân lệnh của Thẩm Lãnh vang lên.

Tuuuu!

Tiếng tù và từ bên cạnh hắn bay ra ngoài.

"Chiến binh Đại Ninh!"

"Giết!"

Tướng quân Mậu Tự Doanh La Khả Địch ra lệnh một tiếng, ông ta đã chờ đợi từ lâu rồi. Sau tiếng gào thét của ông ta, chiến binh Đại Ninh đồng loạt tiến lên phía trước đi ra ngoài, tiếng bước chân giống như sấm rền ập đến, mặt đất cũng đang run sợ trước tiếng sấm.

Các binh lính Đại Ninh mặc chiến giáp màu đen đi xuyên qua màn khói màu đen, bọn họ giống như là ác ma do khói màu đen biến thành. Khoảnh khắc bọn họ ùn ùn kéo ra, nét tuyệt vọng và sợ hãi trên mặt người An Tức càng rõ ràng hơn.

Phập một tiếng, La Khả Địch một đao chém chết người An Tức trước mặt. Đao chém xéo từ cổ đi vào, đầu của người An Tức dính liền với một cánh tay và một bên vai rơi xuống đất, trong khoảnh khắc đó máu phun ra vẫn còn độ ấm, thế nên thoạt nhìn không gian cũng hơi cong quẹo.

Đây là lần đầu tiên chiến binh Đại Ninh và người An Tức giao phong chính diện với quy mô lớn. Thẩm Lãnh đã chuẩn bị nhiều năm cho trận chiến tất nhiên sẽ đến này, hắn hiểu rõ người An Tức, cho dù trận chiến này không xảy ra ở Thổ Phiên, tương lai tất nhiên cũng sẽ xảy ra ở Đại Ninh. So với để cho chiến tranh liên lụy đến bách tính Đại Ninh, không bằng khiến cho chiến tranh cách xa bách tính.

Thẩm Lãnh gần như nghĩ tới tất cả mọi khả năng vì đấu pháp ứng đối với người An Tức. Thiên hạ này, người có thể cứng đối cứng chính diện với chiến binh Đại Ninh, ngoại trừ Hắc Vũ ra thì cũng chỉ có người An Tức, cho nên Thẩm Lãnh làm sao có thể phớt lờ được.

La Khả Địch vẫn dùng hoành đao mà ông ta quen dùng, nhưng binh lính Đại Ninh mà ông ta quản lý thì không dùng trường đao, bọn họ dùng trường thương có giá trị chế tạo rẻ tiền nhưng đối phó với loan đao trong tay người An Tức hữu hiệu hơn. Trường thương cán gỗ bạch lạp quả thực chính là ác mộng của binh khí ngắn. So với giáo nặng nề thì trường thương chế tạo đơn giản, giá thành chế tạo thì không bằng một phần mười của một cây trường sóc, cực kỳ dễ dàng để trang bị cho quân đội quy mô lớn. Hơn nữa loại gỗ bạch lạp này rất dẻo, không dễ bị bẻ gãy.

Kỹ thuật đánh giáp lá cà của người An Tức rất mạnh, là đấu pháp được bọn họ tổng kết ra trong mỗi một trận đánh, nhưng Thẩm Lãnh không có ý định để cho chiến binh Đại Ninh dùng đao chém nhau lấy mạng đổi mạng với bọn họ.

Trường thương không ngừng đâm về phía trước, chỉ đâm về phía trước, loan đao của người An Tức chém trúng không phải là người mà toàn là cán thương, cán thương dày đặc.

Cảnh tượng đó khiến người ta nhìn mà da đầu tê rần, trường thương không ngừng đâm về phía trước, động tác giống như máy móc, mặc kệ đâm vào vị trí nào trên thân thể kẻ thù, đâm, rút, đâm, rút, lại đâm, lại rút.

Động tác như vậy nhìn có vẻ thô bạo đến cực hạn nhưng lại hoàn toàn đánh nát một tia dũng khí cuối cùng của người An Tức.

Một gã binh lính trẻ người An Tức bổ chém đến mức đỏ mắt, sau đó cảm thấy trên ngực mình lành lạnh, là lạnh chứ không phải đau, gã cúi đầu nhìn theo bản năng, sau đó liền nhìn thấy có thứ gì đó rời khỏi ngực mình, ngay sau đó máu từ trong lỗ hổng kia ồ ạt trào ra. Trong đầu gã nổ ầm một tiếng, trời đất giống như liền biến thành một màu thuần trắng trong nháy mắt, cho dù là chiến giáp trên người những binh lính quân Ninh cũng biến thành màu trắng, bầu trời là màu trắng, mặt đất là màu trắng, máu cũng là màu trắng.

Khi màu sắc trở lại trong đầu gã thì trên người gã đã bị đâm thêm vết thương thứ hai. Nhát đâm này trúng vào bụng gã, khi mũi thương rút ra khỏi bụng gã còn lôi theo thứ gì đó, cũng không biết là một đoạn ruột hay là cái gì khác, máu nhầy nhụa từ cáng thương rỏ xuống, chùm tua đỏ kia đã bị máu dính bết lại.

Trên chiến trường toàn là âm thanh như vậy. Âm thanh đồ sắt đâm rách bì giáp, âm thanh đâm rách thịt người, âm thanh đâm rách sinh mệnh.

Sau khi một người An Tức bị đâm trúng ngã xuống đất, loan đao trong tay khua loạn giống như điên, khổ nỗi loan đao của hắn ta căn bản không thể chạm đến kẻ thù. Sau đó hắn ta liền nhìn thấy một cái cán thương đập mạnh xuống, đập bộp một tiếng vào mặt hắn ta. Cán thương kia là gậy, đập một cái khiến hắn ta lập tức đơ người. Chiến binh Đại Ninh tiến lên từng bước một ép lui người An Tức, người bị thương nằm trên mặt đất chưa kịp đứng lên đã bị ba cái cán thương dài liên tục đâm nhiều lần trên người.

"Lui binh!"

Khí Nhiếp Thích mắt đỏ ngầu, hắn ta biết mình lại thua một lần nữa.

Sau khi tiếng tù và lui binh vang lên, hậu đội của người An Tức đi trước, người ở phía trước muốn rút lui nhưng không còn kịp nữa. Người Ninh giống như ác ma dính chặt phía sau bọn họ, bọn họ không xoay người lui về là chết, xoay người lại còn chết nhanh hơn.

"Đổi đao!"

La Khả Địch ra lệnh một tiếng.

Chiến binh Đại Ninh ném trường thương trong tay về phía trước, một mảng trường thương dày đặc phóng vào trong đội ngũ của người An Tức. Từ trên cao nhìn xuống, trường thương rơi xuống giống như giọt mưa rơi trên mặt hồ, người bị ngã xuống chính là gợn sóng trên mặt hồ do giọt mưa tạo thành, một vòng một vòng, vòng này bao trùm vòng kia. Sau khi ném trường thương đi, chiến binh Đại Ninh rút hắc tuyến đao đeo sau lưng ra, hai tay cầm đao, theo sát sau mông người An Tức mà bổ chém.

Chém giết mặt đối mặt mà người An Tức đã không đánh thắng được, kết cục khi giao lưng cho kẻ thù cũng vô cùng rõ ràng.

Chiến binh Đại Ninh cứ không ngừng lấn át về phía trước như vậy, xua đuổi bại binh của người An Tức, đánh sâu vào hậu đội của bọn họ, cho nên hàng ngũ của người An Tức càng lúc càng loạn, càng loạn thì càng có lợi cho quân Ninh. Có thể nghe thấy các tướng lĩnh người An Tức đang điên cuồng hạ quân lệnh, tiếng gào thét liên tiếp vang lên ở trong đội ngũ của người An Tức, nhưng đội ngũ bị chèn ép thành như vậy đã hoàn toàn không thể nào nhanh chóng khôi phục lại được, càng chạy càng tan tác, càng chạy càng hoảng loạn.

Đối với chiến binh Đại Ninh mà nói đây là đấu pháp thoải mái nhất.

Nụ cười gằn trên khóe miệng La Khả Địch cũng dính máu.

Cuốn rèm.

Quân đội Đại Ninh giống như đôi tay cuốn bức rèm lên, mà người An Tức chính là bức rèm.

Chiến binh Đại Ninh đuổi giết ra ngoài đã giết đỏ cả mắt. Trước mặt bọn họ đều là lưng của kẻ thù, hoành đao của bọn họ chỉ cần không ngừng hạ xuống là có thể không ngừng chém giết người. Mặt đất trên chiến trường bắt đầu trở nên lầy lội, không có mưa thật rơi xuống, đó là máu.

Khi giày chiến giẫm trên mặt đất, bùn đất bị thấm đẫm máu dồn sang một bên, tản ra mùi vị sinh mệnh trôi đi.

Đao, hợp thành màn đao.

Máu, biến thành thác nước.

Người An Tức điên cuồng lui về phía sau, chiến binh Đại Ninh điên cuồng đuổi giết.

Chiến trường bắt đầu lan đến đến phía tây, người An Tức ở phía trước chạy càng lúc càng nhanh, người An Tức ở phía sau không ngừng ngã xuống. Một người An Tức vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, hắn ta có ảo giác không phải mình nhìn thấy người, mà là một đám yêu ma mặc chiến giáp, mặt mũi hung tợn đang chém giết. Hắn ta không biết là giờ khắc này biểu cảm trên mặt hắn ta giống y hệt binh lính của những nước khác khi bị người An Tức bọn họ đuổi giết trước đây.

La Khả Địch mang theo chiến binh Mậu Tự Doanh đuổi giết một mạch đi mười dặm. Trong phạm vi mười dặm này chỗ nào cũng thấy máu, chỗ tiếp xúc lúc nãy thi thể dày đặc nhất đã phủ kín mặt đất, càng đi về phía tây thi thể càng tán loạn.

Vai của Khí Nhiếp Thích cũng đang không ngừng run rẩy, hắn ta ngồi trên lưng ngựa quay lại nhìn chiến trường, những chiến binh Đại Ninh kia giống như ma quỷ khát máu đang cắt đầu người.

Một khắc đó hắn ta cảm thấy mình giống như đi vào hầm băng vạn năm không tan, cả người lạnh buốt.

Đây là một trận đại thắng, giết ít nhất hơn ba vạn người An Tức, mà tổn thất của bên chiến binh Đại Ninh cũng không có bao nhiêu. Đại thắng sau khi chuẩn bị tỉ mỉ như vậy dường như không có bất cứ bất ngờ gì, đây là một trong những quy luật công bằng nhất của thiên nhiên, người chuẩn bị chu toàn hơn vĩnh viễn dễ thành công hơn người không có chuẩn bị.

Người An Tức rút lui, thi thể bỏ lại ở bên ngoài doanh địa Đại Ninh là sự kiêu ngạo mà bọn họ không bao giờ nhặt lên được.

Vương Đình Thổ Phiên.

Già Lạc Khắc Lược nhìn Khí Nhiếp Thích run rẩy quỳ gối trước mặt mình, sắc mặt của y rất trắng, y rất phẫn nộ.

"Không phải lỗi của khanh, là lỗi của trẫm."

Già Lạc Khắc Lược thò tay ra đỡ Khí Nhiếp Thích dậy: "Trẫm không nên phái khanh đi. Trẫm biết rõ khanh không phải đối thủ của Thẩm Lãnh nhưng vẫn để khanh đi, cho nên trận chiến này đánh bại, trách nhiệm lớn nhất là ở trẫm, chỉ là trẫm nghĩ khanh không có ngu xuẩn như vậy."

Y đỡ Khí Nhiếp Thích dậy, nhìn vào mắt Khí Nhiếp Thích: "Sự bất tài của khanh đã chôn vùi hơn ba vạn chiến sĩ tinh nhuệ của trẫm, khanh giống như một kẻ ngu ngốc đi theo sự sắp xếp của Thẩm Lãnh từng bước một. Trẫm đã tha thứ cho khanh rất nhiều lần, nhưng có những lỗi lầm trẫm không thể tha thứ."

Già Lạc Khắc Lược xua tay: "Trẫm có lỗi, khanh có lỗi."

Sau khi y xua tay, hai tên thân vệ đi nhanh đến xốc nách lôi Khí Nhiếp Thích ra ngoài.

"Lỗi của trẫm, không ai có thể trừng phạt, lỗi của khanh, trẫm nhất định phải trừng phạt."

Tiếng kêu rên của Khí Nhiếp Thích vang lên ở bên ngoài đại điện, sau đó bỗng im bặt.

Không bao lâu sau thân vệ xách đầu của Khí Nhiếp Thích đi vào, khom người cúi đầu.

"Đưa qua cho Tả Hiền Vương, nói với ông ta là trẫm bảo ông ta đi đánh người Ninh. Trẫm đã thay ông ta quản giáo con trai của ông ta rồi, nếu ông ta cũng khiến trẫm thất vọng, trẫm cũng sẽ chặt đầu của ông ta xuống."

"Vâng!"

Thân vệ xách đầu người xoay người đi ra ngoài, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt.

Tả Hiền Vương An Tức quốc Lôi Tháp là một trong các đại tướng thủ hạ được Già Lạc Khắc Lược coi trọng nhất, qua nhiều lần chinh chiến Lôi Tháp đều có chiến công hiển hách, cho nên Già Lạc Khắc Lược mới trọng dụng con trai của ông ta. Chỉ là Già Lạc Khắc Lược không ngờ Khí Nhiếp Thích lại thua thê thảm như vậy.

Dưới trướng Lôi Tháp có tám vạn quân tả vệ, Già Lạc Khắc Lược hy vọng Lôi Tháp có thể tự đi rửa sạch nỗi nhục.

Bình Luận (0)
Comment