Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1084 - Chương 1084: Ỷ Lại

Chương 1084: Ỷ lại Chương 1084: Ỷ lại

Thắng lợi của trận chiến đầu tiên tới không bất ngờ, lấy có chuẩn bị đánh không có chuẩn bị, nếu vẫn có thể đánh thua thì làm sao chiến binh Đại Ninh có uy danh đương thời được. Nhưng sau khi trận chiến này đánh xong, hỏa dược mà Thẩm Lãnh mang theo trong quân trên cơ bản cũng thật sự sắp dùng hết rồi. Mà trên thực tế, ngoại trừ trong quân Thẩm Lãnh, trong quân đội chiến binh Đại Ninh khác vẫn chưa có thói quen mang theo hỏa dược, trong Đại Ninh cũng không có nhiều thợ có thể phối chế hỏa dược dùng cho chiến tranh như vậy.

Ngồi trên tường gỗ đại doanh đung đưa chân nhìn bên ngoài, Thẩm Lãnh không giống như một đại tướng quân, bộ dạng của hắn giống như một thanh niên hàm hậu ngồi ở trên tường nhà mình nhìn ra ngoài ruộng trong lúc nông nhàn vậy.

Thẩm Lãnh nhìn máy ném đá vẫn đứng sừng sững bên ngoài doanh địa, trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện hỏa khí và tầm bắn.

Nếu như tương lai có thể xuất hiện một loại hỏa khí có tầm bắn xa hơn và cũng nhẹ nhàng hơn cung nỏ, mỗi một chiến binh Đại Ninh đều có một cái, phối hợp thêm với một thanh hoành đao chế thức Đại Ninh, có thể đánh xa cũng có thể đánh gần, như vậy thì Đại Ninh trong tương lai sẽ thật sự vô địch thiên hạ. Mà nếu máy ném đá khổng lồ như vậy có thể nâng cao tầm bắn thêm nữa, túi hỏa dược được bắn bổng ra ngoài không còn phải dựa vào tính toán độ dài của ngòi nổ để khống chế nữa, mà là bắn đến nơi sẽ tự nổ tung, uy lực sẽ khổng lồ cỡ nào.

Hắn không biết lời bình của hoàng đế An Tức quốc Già Lạc Khắc Lược sau khi biết về sự tồn tại của hỏa khí.

Nếu tương lai chiến tranh là chiến tranh của hỏa khí, vậy thì chiến tranh sẽ trở nên vô vị cỡ nào?

Thẩm Lãnh vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến lời bình như vậy, bởi vì trước giờ hắn đều không nghĩ chiến tranh là chuyện thú vị.

"Thám báo gửi tin tức về."

Trần Nhiễm đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Phán đoán của ngươi về Già Lạc Khắc Lược hẳn là chính xác. Khoảng vài ngày trước Hữu Vệ Quân của người An Tức cũng đã điều động đến đóng ở phía đông bắc thành Vương Đình, phạm vi hơn mười dặm ngoài thành đều là Hữu Vệ Quân khống chế. Cho nên dù chúng ta đợi được gió thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi công thành."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Đại khái đã đoán được rồi."

Hắn nhìn bãi cỏ ngoài thành lẩm bẩm nói: "Nếu ta sớm bố trí binh lực đến phía đông bắc thành Vương Đình, Già Lạc Khắc Lược lập tức sẽ hiểu suy nghĩ của ta, cho nên ta không hành động trước, cũng có thể hắn đang chờ ta hành động trước. Trước khi quân đội của Đường đại tướng quân hoàn thành bố trí, nếu ta điều động binh lực của chúng ta qua, mấy vạn người sẽ lập tức bị đại quân An Tức vây chết."

"Ta không hành động, Già Lạc Khắc Lược không đợi ta được cho nên điều Hữu Vệ Quân qua, chứng tỏ lên quân đội của Đường đại tướng quân đã còn cách Vương Đình không bao xa nữa. Lần trước khi phái người liên lạc thì bọn họ cách thành Vương Đình khoảng hai trăm dặm, hiện tại hẳn là đã ở trong vòng trăm dặm, Già Lạc Khắc Lược không dám đợi thêm nữa."

Trần Nhiễm hỏi: "Vậy thì làm sao? An Tức Hữu Vệ Quân là một trong các quân đội tinh nhuệ nhất của bọn họ, có chừng gần mười vạn người, mà chúng ta chỉ có không đến năm vạn người. Lấy năm vạn công mười vạn, không có phần thắng."

"Đúng vậy... Nếu như là quân đội của nước Tây Vực khác thì không nói, năm vạn công mười vạn cũng chưa hẳn là không thể, nhưng đối mặt với người An Tức thì không được."

Thẩm Lãnh tháo bình nước xuống uống một ngụm: "Chờ thêm đã."

"Chờ thêm?"

Mấy ngày nay câu Trần Nhiễm nghe Thẩm Lãnh nói nhiều nhất chính là chờ đã.

"Ta sắp xếp để tù binh do chúng ta bắt được đem thư qua cho An Tức Tả Hiền Vương Lôi Tháp. Con trai của Lôi Tháp chính là Khí Nhiếp Thích trước đó đã suất quân tiến công chúng ta. Sau khi đánh thắng ta đã đích thân thẩm vấn tù binh, biết được tin này liền lập tức viết thư, ngươi đoán phong thư này có đưa được đến tay Lôi Tháp không?"

"Hẳn là có, dù sao đó là cũng binh của Khí Nhiếp Thích."

"Ta thì không hy vọng."

Thẩm Lãnh cười cười: "Cho nên ta đã thẩm vấn tổng cộng mười tù binh, nói với bọn họ những câu giống nhau, đưa cho bọn họ thư giống nhau. Mười người này, chỉ cần có một người đưa thư đến tay Già Lạc Khắc Lược chứ không phải Lôi Tháp là được."

"Già Lạc Khắc Lược sẽ giết Lôi Tháp?"

Trần Nhiễm sáng mắt lên.

"Sẽ không."

Thẩm Lãnh cười nói: "Già Lạc Khắc Lược không thể thiếu Tả Hữu Vệ Quân. Tả Vệ Quân và Hữu Vệ Quân là đội ngũ đánh giỏi nhất trong tay hắn, ngoài ra thì là cấm quân của hắn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Già Lạc Khắc Lược tất sẽ giết Khí Nhiếp Thích. Người này liên tục thua trong tay của ta, lần này làm tổn binh hao tướng, nếu Già Lạc Khắc Lược thật sự không giết hắn ta thì khó có thể phục chúng. Sau khi Già Lạc Khắc Lược giết hắn ta, Tả Vệ Quân sẽ tiếp nhận vị trí của quân Khí Nhiếp Thích phòng thủ chúng ta, hoặc là trực tiếp tiến công chúng ta. Nếu lúc này một phong thư đưa đến trong tay Già Lạc Khắc Lược, để cho hắn biết ta đang khuyên Lôi Tháp liên thủ với ta, phản ứng của Già Lạc Khắc Lược nhất định là triệu kiến Lôi Tháp, an ủi ông ta, bồi thường ông ta, và còn nghiêm túc nói tín nhiệm ông ta."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Già Lạc Khắc Lược tuyệt đối sẽ không giết Lôi Tháp."

"Vậy phong thư này?"

"Phong thư này vẫn là gửi cho Lôi Tháp."

Thẩm Lãnh cười nói: "Già Lạc Khắc Lược không giết Lôi Tháp, nhưng Lôi Tháp sẽ sợ Già Lạc Khắc Lược giết ông ta vì phong thư này. Dù sao thì chắc hẳn là con trai của ông ta đã chết trong tay Già Lạc Khắc Lược rồi."

Thẩm Lãnh đứng dậy, phủi đất trên mông: "Đánh người An Tức không có dễ đánh như vậy."

Trần Nhiễm quay lại liếc nhìn bên phía quân doanh, nhị hoàng tử đang đá cầu cùng một đám binh lính. Khoảng thời gian này dường như các binh sĩ đã rất quen thuộc nhị hoàng tử, một hoàng tử không kiêu căng, một hoàng tử thân dân thân binh.

"Lần này sau khi nhị hoàng tử điện hạ trở về sẽ là thái tử chứ?" Trần Nhiễm hỏi.

"Hẳn là vậy."

Thẩm Lãnh cũng nhìn về phía nhị hoàng tử: "Ta nói với hắn nên tiếp xúc nhiều với các binh sĩ, để cho các binh sĩ quen thuộc hắn, giống như bệ hạ năm đó, hắn hiểu rất nhanh."

Trần Nhiễm: "Lãnh Tử, nếu nhị hoàng tử..."

Gã nhịn được không nói ra câu phía sau.

"Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì."

Thẩm Lãnh tựa vào tường gỗ, nhìn nhị hoàng tử đầu đầy mồ hôi chơi cùng các binh sĩ ở bên kia: "Ngươi lo lắng tất cả những điều này đều là biểu hiện giả?"

"Phải."

Trần Nhiễm không ngờ Thẩm Lãnh lại thẳng thừng như vậy, lúc nãy muốn nói cũng không tiện nói ra. Nhị hoàng tử cũng vậy, thái tử cũng vậy, bọn họ đều là người lớn lên trong hoàn cảnh đó, cơ mưu trong lòng bọn họ cường đại hơn người bình thường nhiều, từ nhỏ bọn họ đã bắt đầu làm diễn viên rồi. Trần Nhiễm không tin nhị hoàng tử thật sự giống như bề ngoài, cho nên gã đang lo lắng cho tương lai của Lãnh Tử.

"Biết ta tại sao tin tưởng nhị hoàng tử không?"

Thẩm Lãnh cười: "Bởi vì Trân phi, bởi vì bệ hạ, đứa trẻ do Trân phi dạy nên sẽ không tệ, bệ hạ dựa dẫm vào lão viện trưởng nhiều năm như vậy cũng không sao."

Trần Nhiễm ngẩn ra.

Thẩm Lãnh chỉ vào mình: "Nếu ta không gặp được Thẩm tiên sinh, ta sẽ là Thẩm Lãnh hiện tại sao?"

Trần Nhiễm ngẫm nghĩ, không biết trả lời thế nào.

"Có người nói tính cách của con người là trời sinh, nhưng theo ta thấy tính cách của con người có liên quan đến trải nghiệm."

Thẩm Lãnh vỗ vai Trần Nhiễm: "Đừng lo lắng chuyện tương lai."

Đúng lúc này nhị hoàng tử đầu đầy mồ hôi chạy tới chỗ Thẩm Lãnh, chạy đến trước mặt Thẩm Lãnh thở hổn hển nói: "Thân sư phụ, nhiệm vụ hoàn thành, thắng rồi."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Chẳng lẽ không phải là các binh sĩ biết người là hoàng tử nên nhường người?"

"Đương nhiên không phải."

Nhị hoàng tử lập tức nói: "Ta đã nói với bọn họ, ai cũng không được nhường ta, với lại đơn đả độc đấu thì bọn họ cũng chưa chắc có thể thắng được ta, cái này cho sư phụ."

Gã đưa quả cầu cho Thẩm Lãnh: "Ai thắng thì người đó mang đi, ta muốn tặng cho sư phụ."

Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao tặng cho ta?"

Nhị hoàng tử nói: "Thân sư phụ từng nói đồ có ý nghĩa tặng cho người có ý nghĩa. Người dạy ta đi đá cầu với các binh sĩ, cho nên cầu này tặng cho người."

Thẩm Lãnh giơ tay lên xoa xoa đầu nhị hoàng tử theo bản năng: "Tự giữ lại, nhìn quả cầu này người sẽ nhớ tiếp xúc với các binh sĩ như thế nào. Nếu muốn tặng quà ta, không bằng tặng ta thứ đáng giá một chút, người biết ta tham tiền mà."

Nhị hoàng tử cười hì hì: "Người còn lâu mới tham tiền, người là tham tình nghĩa."

Trần Nhiễm nghe được câu này liền chấn động trong lòng, khi nhìn về phía nhị hoàng tử trong ánh mắt có thêm vài phần cảm ngộ.

Thật ra có câu mà Thẩm Lãnh không nói với Trần Nhiễm, cũng không thể nói. Ngày hôm đó ở Ma Sơn Quan trên tường thành nhị hoàng tử và hắn đã nói chuyện vài câu, nhị hoàng tử đã buột miệng thốt ra một từ, nhưng bị hắn che giấu đi, nhưng làm sao Thẩm Lãnh lại có thể không nghe hiểu được. Đối với nhị hoàng tử mà nói chữ đó quá quan trọng, đối với Thẩm Lãnh mà nói chữ đó cũng quá quan trọng, nhưng hai người đều không thể dễ dàng nhắc đến chữ đó.

Ca.

Nhị hoàng tử thắng cầu, gã chạy tới, không phải khoe mình đã thắng với thân sư phụ gì cả, mà là đang khoe với ca của gã.

Đại khái là... Ca, huynh xem đệ có lợi hại không?

Cùng lúc đó, Trường An.

Thư viện, độc viện của lão viện trưởng.

Hoàng đế ngồi ở bên giường thở dài nhìn lão viện trưởng nằm ở đó: "Nhiều tuổi rồi còn tham ăn băng?"

Lão viện trưởng bất đắc dĩ cười cười: "Có lẽ cũng là bởi vì biết mình quá già rồi, nghĩ mùa đông sắp qua mùa xuân sắp đến, còn muốn ăn băng nữa thì phải đợi đến mùa đông năm sau, tuổi già thèm ăn lại không chờ kịp, cũng không muốn đợi. Có rất nhiều chuyện lúc trẻ có thể chờ được, về già thì không dám chờ, lỡ như không chờ được thì chẳng phải là đáng tiếc ư. Chỉ là không ngờ ăn mấy miếng băng lại tiêu chảy vài ngày, cũng là ngoài dự liệu."

Hoàng đế thở dài: "Trẫm đã hỏi người của viện Thái Y, cũng đã hỏi người của y quán Thẩm gia, bọn họ đều nói khanh tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao, chỉ là sau này không thể tùy hứng nữa, lớn tuổi như vậy rồi, còn có cái gì không khống chế nữa."

"Lớn tuổi như vậy rồi mới không muốn khống chế."

Lão viện trưởng cười nói: "Thần không có gì để sợ nữa, người mà ngay cả mình cụ thể bao nhiêu tuổi cũng không nhớ được, muốn ăn gì còn khống chế làm gì chứ."

Lão nhìn về phía hoàng đế: "Thần ở tuổi này nếu xảy ra chuyện vì ăn uống bậy bạ, bệ hạ cũng không cần thương tâm buồn bã, dù sao thần cũng là vì hưởng thụ."

"Nói bậy bạ gì!"

Hoàng đế trừng mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Trẫm không cho phép."

Lão viện trưởng cười: "Bệ hạ có thể không cho phép rất nhiều chuyện, duy chỉ có sinh lão bệnh tử thì không cho phép cũng phải cho phép. Thần biết, bệ hạ không chỉ coi thần là thần, còn là trưởng bối, cho nên thần tự hào mấy chục năm nay, cả đời này thần đã đủ tự hào rồi."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Trẫm đã hạ chỉ, không được phép để cho khanh nhìn thấy băng nữa."

Lão viện trưởng bĩu môi: "Thần đã sắp chín mươi tuổi, còn phải quản?"

"Phải quản."

Hoàng đế nói: "Khanh nói là trẫm ỷ lại khanh. Tiên sinh, khanh thì không ỷ lại trẫm sao? Nếu còn không có người quản khanh nữa, không biết khanh còn càn rỡ cỡ nào, càn rỡ đến mức tự chơi lớn, khanh không hối hận nhưng trẫm hối hận. Nhưng mà khuyên à, dựa dẫm vào người khác chung quy cũng không được. Trẫm muốn để khanh sống lâu hơn, khanh vẫn chưa tới một trăm tuổi, sau khi một trăm tuổi trẫm sẽ không quản khanh nữa."

Lão viện trưởng cười nói: "Một trăm tuổi sao, vậy thì còn khoảng chừng mười năm nữa."

"Không sống đến một trăm tuổi, có tư cách gì mà khoác lác là đã duyệt tẫn nhân gian?"

Hoàng đế đứng dậy: "Sau này khi trẫm khoác lác, khanh cũng phải ở đó, khanh phải nhìn trẫm với vẻ mặt ghét bỏ, nói ngươi mới một trăm tuổi thì khoác lác cái gì?"

Lão viện trưởng cười lớn ha ha.

Hốc mắt ươn ướt.

Bình Luận (0)
Comment