Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1085 - Chương 1085: Khanh Tự Kiểm Điểm Lại Mình

Chương 1085: Khanh tự kiểm điểm lại mình Chương 1085: Khanh tự kiểm điểm lại mình

Phân lượng của một người nặng cỡ nào thể hiện ở đâu?

Nếu như tin tức lão viện trưởng bị bệnh vừa truyền đi, cả Trường An đều thay đổi bầu không khí, mỗi ngày cũng không biết sẽ có bao nhiêu cỗ xe ngựa, bao nhiêu người đến cửa thư viện, nhưng tất cả những người đến thăm đều bị cản ở ngoài cửa. Bệ hạ nói đừng quấy rầy lão viện trưởng thanh tịnh, cho nên văn võ bá quan chỉ có thể tới cửa hỏi thăm một chút nhưng vẫn nối liền không dứt, điều này là tại sao?

Đây chính là phân lượng.

Bệ hạ nói không được phép quấy rầy sự thanh tịnh của lão viện trưởng nhưng bọn họ vẫn phải đến, phải có một thái độ.

Lão viện trưởng quan trọng đối với bệ hạ cỡ nào, đối với cả Đại Ninh mà nói quan trọng bao nhiêu. Ai cũng biết mối quan hệ của bệ hạ và lão viện trưởng không chỉ là quân thần mà còn là thầy trò, càng giống như cha con. Nếu có một ngày Đại Ninh không còn lão viện trưởng nữa, như vậy đối với bệ hạ mà nói không chỉ là mất đi một vị trọng thần triều đình.

Đông Noãn Các.

Đã sắp đến đầu tháng tư, dựa theo lệ thường những năm trước thì bệ hạ đã chuyển đến Tứ Mao Trai ở. Bệ hạ không thích độ ấm trong Đông Noãn Các, nhưng năm nay chần chừ di chuyển, các triều thần đoán có liên quan tới lão viện trưởng. Bệ hạ không thích nóng, nhưng lão viện trưởng lại không thích gió lạnh, lão bị bệnh, bệ hạ trì hoãn dọn đến Tứ Mao Trai là đang lo sau khi lão viện trưởng hết bệnh rồi đến Tứ Mao Trai sẽ bị gió.

Nhân thần đến mức này, còn có người nào có thể làm hơn được?

Hoàng đế ngồi ở phía sau bàn sách phê duyệt tấu chương, Diệp Lưu Vân đứng ở một bên khẽ nói, đối với hoàng đế mà nói nhất tâm nhị dụng đã sớm không phải việc khó gì, nghe Diệp Lưu Vân nhìn tấu chương, hai bên cũng không để lỡ.

"Đã ra khỏi Kinh Kỳ đạo và tiến vào Sơn Bắc đạo, đi thêm một tháng là có thể đến tháp Hổ Cốt."

Diệp Lưu Vân cúi thấp đầu: "Trên đường đi đi ngừng ngừng, không có gì bất ngờ."

Hoàng đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái: "Khanh đang lo lắng có bất ngờ gì?"

Diệp Lưu Vân không trả lời, ông ta không trả lời, hoàng đế cũng biết ông ta có ý gì.

Hoàng đế đặt bút trong tay xuống, thở dài một hơi: "Trẫm biết tâm tư của khanh. Nếu đổi lại là người khác nói như vậy thì trẫm đã nổi cáu rồi, nhưng đối với khanh, trẫm sẽ không nổi cáu. Trước giờ trẫm đều không xem mấy người các khanh là người ngoài. Khi các khanh thiếu niên đã tới bên cạnh trẫm, trẫm vẫn luôn xem các khanh là một thành viên trong nhà trẫm, cho nên việc mấy người các khanh gánh vác cũng nhiều hơn so với người khác, chính bởi vì các khanh là người nhà của trẫm."

Hoàng đế đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Lưu Vân: "Nhưng khanh không thể ép trẫm, người nhà càng không thể ép trẫm. Trẫm có thể vô tình với kẻ thù, cho dù kẻ thù quỳ xuống cầu xin thì trẫm vẫn có thể vô tình, nhưng đó là con trai cả trẫm, trẫm không thể vô tình được."

"Thần có tội."

Diệp Lưu Vân quỳ xuống bụp một tiếng.

"Trẫm không trách khanh."

Hoàng đế thò tay ra đỡ Diệp Lưu Vân dậy: "Nếu quả thật trẫm có thể vô tình như thế được, các khanh cũng sẽ không đến mức không xa không rời trẫm."

Diệp Lưu Vân chấn động trong lòng.

"Lỗi của Trường Trạch không phải lỗi của một mình nó, là lỗi của trẫm và lỗi của mẫu thân nó. Trẫm để nó đi tháp Hổ Cốt làm khổ sai nửa năm, hy vọng có thể khiến nó hiểu được nhân gian không dễ dàng, nhưng trẫm không thể nào lấy đi mạng của nó, trẫm không làm được, cũng không muốn làm."

Hắn chỉ chỉ ghế dựa: "Ngồi xuống nói chuyện cùng trẫm."

Diệp Lưu Vân cúi người, ghé mông ngồi xuống ghế, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

"Lỗi của trẫm, bắt đầu nói từ lúc nào đây?"

Hoàng đế cũng ngồi xuống, đẩy chén trà trước mặt về phía Diệp Lưu Vân: "Hồi nhỏ trẫm đã cảm thấy sự yêu thương của phụ mẫu có dăm ba bảy loại, đều là một cha một mẹ, cũng không biết tại sao lại có thân sơ xa gần. Mới đầu nghĩ có thể là bởi vì trẫm trông xấu hơn các huynh đệ khác? Cho nên hồi nhỏ đã có một chút tự ti, nhưng sau này cảm thấy trẫm cũng không có xấu."

Ông ta liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái, sắc mặt Diệp Lưu Vân có chút bi thương.

"Hồi nhỏ quả thật trẫm cũng không được tính là người ưu tú, đại ca ưu tú hơn trẫm, ưu tú nhất, ít nhất là phụ hoàng nói như vậy, cho nên từ rất sớm các huynh đệ đều đã biết đại ca là người thừa kế được phụ hoàng lựa chọn. Trưởng tử mà, luôn nhận được nhiều chú ý hơn, nhiều yêu thương hơn. Vì thế sau khi trẫm làm phụ thân đã nghĩ nhất định không thể phân chia thân sơ xa gần giống như phụ thân của trẫm, kết quả trẫm sai ở chỗ trẫm quá xa cách."

Hoàng đế thở dài một hơi: "Trẫm làm phụ thân, nhớ tới khi đó phụ thân của trẫm thiên vị cỡ nào thì nghĩ mình không thể làm ra chuyện như vậy, đối với việc bồi dưỡng con cái phải đối xử bình đẳng. Đến khi trẫm trở thành hoàng đế, trẫm mới không thể không suy nghĩ một vấn đề khác, tại sao phụ thân của trẫm sớm để cho trẫm và các huynh đệ khác hiểu rằng đại ca quan trọng hơn từ sớm? Bởi vì để cho chúng ta hiểu từ sớm thì chúng ta sẽ không tranh giành."

"Chuyện của hoàng gia vĩnh viễn khác với chuyện của dân gia."

Hoàng đế bưng chén trà lên, không uống, lại đặt chén trà xuống.

"Nếu chuyện mà khanh lo lắng thật sự xảy ra, trẫm cũng sẽ không giết Trường Trạch, vẫn là câu nói đó, trẫm không làm được. Lần trước khi khanh nhắc tới, trẫm nói sau này cho khanh một đáp án, hôm nay trẫm sẽ cho khanh đáp án... Trẫm sẽ không nghi ngờ Thẩm Lãnh."

Diệp Lưu Vân bỗng ngẩng đầu lên, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Nếu đổi lại là người khác thì trẫm đã động thủ rồi."

Tay của hoàng đế nhẹ nhàng vuốt trên chén trà: "Chính bởi vì trẫm biết nhân phẩm của tiểu tử ngốc đó như thế nào, là tính cách như thế nào, cho nên trẫm không động thủ, hơn nữa còn luôn đẩy hắn lên phía trước. Đổi lại người khác, đông cương đại tướng quân là huynh đệ của hắn, tây cương đại tướng quân là huynh đệ của hắn, lão viện trưởng coi hắn như vãn bối, thủ phụ đại học sĩ coi hắn như con cháu, có hai tướng quân trấn hàng bắc cương là người của hắn, hắn còn có giao tình sinh tử với con trai Thạch Phá Đang của Thạch Nguyên Hùng, cục diện như vậy là điều trẫm muốn nhìn thấy? Có phải trẫm ngốc rồi không?"

Diệp Lưu Vân căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Hoàng đế thở mạnh một hơi rồi tiếp tục nói: "Trẫm biết làm hoàng đế mà lựa chọn tin tưởng nhân phẩm tính cách của một người chứ không phải lựa chọn triều đình ổn định một cách lý trí thì không nên cỡ nào, nhưng tại sao trẫm lại làm như vậy... Trẫm rất ít khi không lý trí, nhưng có những lúc trẫm lại không muốn lý trí. Trẫm mắc nợ Thẩm Lãnh thì trẫm sẽ bù đắp cho hắn, chẳng lẽ trẫm lại không có mắc nợ Trường Trạch?"

Hoàng đế tựa người về phía sau: "Cũng mắc nợ."

"Nhưng trẫm phải bảo vệ bọn họ, đều phải bảo vệ. Trẫm để cho Trường Trạch du lịch thiên hạ, không có ý chỉ của trẫm thì trẫm sẽ không để nó về Trường An, nhưng trên thực tế thì trẫm vĩnh viễn sẽ không hạ ý chỉ này, bởi vì trẫm phải bảo vệ Trường Diệp. Nếu Trường Trạch về, khi đó Trường Diệp đã trưởng thành, trẫm không thể giao lựa chọn cho nó... Trẫm cũng phải bảo vệ Thẩm Lãnh, cho nên trẫm cho hắn binh quyền."

Hoàng đế cúi đầu: "Trẫm muốn làm một phụ thân đủ tư cách, đều công bằng một chút, tuy rằng trẫm cũng không công bằng."

Lời như vậy, thật ra hoàng đế không nên nói.

Diệp Lưu Vân biết thật ra có vài lời hoàng đế nói không đúng. Tại sao mãi cho đến cách đây không lâu thì địa vị thái tử mới bị phế bỏ, đó là bởi vì trước đó bệ hạ vẫn không từ bỏ, vẫn luôn còn gửi gắm hy vọng thái tử có thể tiếp nhận giang sơn Đại Ninh này. Bệ hạ từng nói không chỉ một lần, con người Trường Trạch tuy rằng mở mang bờ cõi hơi kém, nhưng gìn giữ giang sơn thì không có vấn đề. Tại sao hoàng đế phải mở mang bờ cõi, tại sao phải khiến triều đình thay hình đổi dạng, tại sao phải thân chinh Hắc Vũ, những chuyện đó đều là chuẩn bị cho thái tử Lý Trường Trạch, tất cả đều là vậy.

Nếu không phải thái tử thật sự khiến hoàng đế hoàn toàn thất vọng, hoàng đế cũng sẽ thật sự không động đến vị trí thái tử của gã ta.

Hoàng đế bắt đầu động thủ với Nội các, loại bỏ Mộc Chiêu Đồng cùng với tất cả những người có liên quan với lão ta, làm cho Nội các bước vào thời đại của Lại Thành, đây là sự chuẩn bị cho thái tử. Lại Thành còn có thể kiên trì được mười năm, mười năm sau có Đậu Hoài Nam, sau Đậu Hoài Nam còn có người khác, ông ta chuẩn bị cho thái tử còn chưa đủ? Ông ta biết thái tử chỉ có thể miễn cưỡng được tính là một người gìn giữ giang sơn, không sao, ông ta chuẩn bị nhiều một chút là được rồi.

Ông ta bắt đầu động thủ với tứ cương đại tướng quân, từng bước đổi mới, thay những người trẻ hơn, cũng có năng lực hơn, để cho tứ cương hoàn thành việc thay máu trước khi thái tử đăng cơ, như vậy tứ cương thì sẽ không có gì không ổn định. Tứ cương đại tướng quân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mỗi người đều có thể chống đỡ được hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm. Vẫn là câu nói đó, thái tử không có tài, không sao, ông ta chuẩn bị nhiều một chút.

Nhưng mà, cuối cùng những sự chuẩn bị này đều không phải của thái tử nữa.

Cho nên hoàng đế nói không công bằng, đúng là thật sự không công bằng, không công bằng với nhị hoàng tử, cũng không công bằng với Thẩm Lãnh.

Có chút tình cha không nói ra được nhưng có thể cảm nhận được, thái tử Lý Trường Trạch không cảm nhận được, đây không phải là vấn đề của tình cha, là vấn đề của gã ta.

"Trước giờ trẫm đều không dám lơi lỏng."

Hoàng đế lại hít sâu, chậm rãi thở mạnh một hơi.

"Trẫm rất mệt."

Hoàng đế nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Nhưng may mà còn các khanh, trẫm không hy vọng các khanh và trẫm cũng xa cách. Hôm nay trẫm nói những lời này với khanh, không phải muốn để khanh tự trách, nói khanh đã làm sai, mà là muốn để cho khanh hiểu trẫm cần khanh luôn làm như vậy. Trẫm rất rõ rằng khanh muốn tốt cho trẫm."

Diệp Lưu Vân đứng dậy, quỳ xuống đất: "Thần biết bệ hạ vất vả, thần biết."

Hoàng đế đỡ Diệp Lưu Vân dậy: "Lại quỳ, trẫm không thích mấy người các khanh quỳ đi quỳ lại trước mặt trẫm, đối trẫm mà nói các khanh khác, vĩnh viễn đều khác."

Diệp Lưu Vân nhìn hoàng đế, nhất thời thật sự không thể nào biểu đạt được điều gì.

"Thần, cáo lui trước."

"Muốn chạy?"

Hoàng đế hừ một tiếng: "Khiến trẫm giải thích nhiều như vậy, khanh lại phủi mông muốn đi? Hôm nay trẫm gọi khanh đến là muốn mắng khanh, kết quả là mất nửa ngày để giải thích trước."

Diệp Lưu Vân cúi đầu: "Thần biết lỗi rồi."

"Chỉ biết lỗi thì không được."

Hoàng đế hỏi ông ta: "Trẫm phải mắng khanh, bây giờ không có tâm trạng mắng, nhưng khanh chắc biết tại sao trẫm muốn mắng khanh?"

"Thần nghĩ là bệ hạ hỏi thần về..."

Ông ta vẫn chưa nói hết câu thì đã bị hoàng đế cắt ngang, hoàng đế khoát tay: "Khanh ở lại trong Đông Noãn Các này tự kiểm điểm, trẫm tìm khanh đến không phải vì chuyện này, mà là vì chuyện của bản thân khanh. Trẫm cho khanh hai khắc để tự kiểm điểm, nếu không tự kiểm điểm được, trẫm sẽ cho khanh thấy rõ."

Lời này lập tức khiến Diệp Lưu Vân sợ hãi, thời gian này ông ta đã phạm phải lỗi gì?

Bệ hạ nói không phải vì chuyện của đại hoàng tử Lý Trường Trạch, còn có chuyện gì khác?

Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Ngồi ở đây nghĩ, trẫm ra ngoài một chuyến, lúc trở lại nếu khanh vẫn chưa tỉnh ngộ thì trẫm rất thất vọng về khanh."

Sau khi nói xong câu đó hoàng đế liền nhấc chân đi ra khỏi Đông Noãn Các, để lại một mình Diệp Lưu Vân ở trong Đông Noãn Các. Diệp Lưu Vân càng nghĩ càng có chút sợ hãi, ông ta thật sự không nghĩ ra được ngoài thái độ đối với đại hoàng tử Lý Trường Trạch ra, khoảng thời gian này mình còn có chỗ nào không đúng.

Hơn một khắc sau, hoàng đế khom người bưng một bát mì đi vào, thoạt nhìn rất nóng, nhưng hoàng đế lại cười rất vui vẻ.

"Vẫn không biết mình sai ở đâu? Khanh lại quên sinh nhật của mình rồi."

Ông ta bưng mì vào, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Lưu Vân đặt mì xuống, giơ tay lên túm lấy tai của mình, giống như làm vậy thì tay sẽ không bỏng, không đau vậy.

"Nếm thử tay nghề của trẫm đi."

Bình Luận (0)
Comment