Đông Noãn Các.
Diệp Lưu Vân đã trở về Hình bộ. Việc điều ông ta từ Lưu Vân Hội vào Hình bộ là sự bù đắp của bệ hạ dành cho ông ta, nhưng hoàng đế biết thật ra Diệp Lưu Vân đã quen với giang hồ, ông ta trở lại triều đình làm việc cũng không vui vẻ. Chỉ là vì hoàng đế muốn để ông ta trở lại, ông ấy quen cuộc sống ít phân tranh, không phiền phức hơn. Ngồi ở lầu ba của Nghênh Tân Lâu pha một ấm trà đọc sách nửa ngày, hoặc là đứng ở cửa sổ nhìn người đi lại trên đường cái, đó là sự tự tại của ông ta.
Nhưng hoàng đế không thể để ông ta trên ám đạo giang hồ cả đời được. Giang hồ chính là giang hồ, ám đạo chính là ám đạo, không thể nói là không vẻ vang, nhưng tuyệt đối không thể nói là vẻ vang, hoàng đế muốn cho Diệp Lưu Vân sự vẻ vang, nhất định phải cho.
Diệp Lưu Vân đã không còn trẻ tuổi, hoàng đế không cho phép Diệp Lưu Vân cứ mãi không vẻ vang. Ông ta đã không còn ở lứa tuổi tùy ý tung hoành bất kể vinh nhục nữa, giang hồ cũng vậy, ám đạo cũng vậy, đều không phải nơi quy túc của ông ta.
Danh dự, chức quan, bổng lộc, tước vị.
Mặc kệ Diệp Lưu Vân có thích hay không, hoàng đế đều muốn cho ông ta.
Ngồi ở cửa sổ Đông Noãn Các nhìn ra bên ngoài, bóng lưng của Diệp Lưu Vân cũng sớm đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng ánh mắt của hoàng đế vẫn chăm chú nhìn bên đó, không phải ông ta nhìn Diệp Lưu Vân mà là nhìn tuổi thanh xuân đã trôi đi không bao giờ trở lại nữa.
Khi đó ông ta ở phủ Lưu Vương cũng rất vui vẻ, người khác đều cho rằng ông ta đã bị bãi miễn binh quyền, đến thành Vân Tiêu phong địa Tây Thục đạo giống như sung quân thì sẽ buồn bực không vui, nhưng không phải vậy. Khoảng thời gian đó mới thật sự là rất vui vẻ, mỗi ngày đều dẫn theo đám tiểu đệ Diệp Lưu Vân bọn họ du sơn ngoạn thủy, lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, trong quá trình này còn gặp được Trân phi mà cả đời ông ta đều yêu thương chân thành.
Khi đó cũng tính là vô ưu vô lự.
Từ khi đến Trường An, đã ba mươi năm không có vô ưu.
Ba mươi năm, ba mươi năm gian nan khổ cực, trái tim không có khổ cực thì sẽ buông lơi lười biếng, một đế vương, nếu buông lơi lười biếng thì làm sao được?
Hoàng đế thở dài một hơi.
"Trường Diệp, con phải mau lớn lên."
Ông ta lẩm bẩm một câu, sau đó đứng dậy: "Đại Phóng Chu, đến cung Trân phi nói một tiếng, lát nữa trẫm sẽ qua đó."
Đại Phóng Chu vội vàng đáp lời, căn dặn người mau chóng đến cung Trân phi bẩm báo. Đã ít nhất mười ngày bệ hạ không ra ngoài đi lại, mỗi ngày tan triều lại trở về Đông Noãn Các xử lý chính vụ, mỗi ngày đều sẽ làm việc đến đêm khuya, trời còn chưa sáng đã thức dậy. Đại Phóng Chu thường hay nghĩ đương thời có thể có mấy người chịu đựng được sự cực khổ như vậy. Người đời đều nghĩ hoàng đế nhất định rất hưởng thụ, nhưng thân một trong những người thân cận nhất bên cạnh bệ hạ, Đại Phóng Chu biết rõ hơn ai hết rằng hoàng đế đâu từng hưởng thụ cái gì.
Tiết trời mùa xuân, hoa đào trồng trong cung Trân phi đã nở.
Mấy cây đào này là năm đó bệ hạ và bà cùng trồng xuống, đến nay cũng đã sắp ba mươi năm rồi. Có người từng khuyên Trân phi rằng trồng đào trong cung sẽ không tốt, nhất là gỗ đào này đã ba mươi năm tuổi, nhưng Trân phi chẳng thèm quan tâm, bà không tin quỷ thần, chỉ tin duyên phận.
Đúng lúc này hoàng đế đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy hoa đào nở rộ trong viện, vì thế khóe miệng hơi giương lên.
"Khi đó cũng là cây đào như vậy." Hoàng đế nói.
Trân phi đứng ở dưới cây đào đợi hoàng đế, cười: "Không biết xấu hổ."
Cũng chỉ có bà dám nói câu này với hoàng đế, hoàng đế cũng không tức giận, ngược lại còn cười có chút xấu xa.
Năm ấy, cũng là ngày này, cũng là sinh nhật của Diệp Lưu Vân, hoàng đế dẫn một đám tiểu đệ vào trong núi chơi, nói là cho Diệp Lưu Vân một ngày sinh nhật khác biệt. Bọn họ lừa Diệp Lưu Vân xuống sông bắt cá nói là để ăn cơm dã ngoại. Diệp Lưu Vân cởi y phục đi xuống sông, hoàng đế bọn họ ôm y phục của Diệp Lưu Vân bỏ chạy, để lại cho Diệp Lưu Vân một cái quần đùi làm bằng cành liễu ở bờ sông.
Dùng cành liễu làm ra quần đùi không dễ dàng, mặc vào tất nhiên lại càng không dễ dàng, nhất là còn không có y phục gì khác. Mặc quần đùi bằng cành liễu không khác gì một cái sọt có ống quần, thử tưởng tượng thôi đã biết hoang mang cỡ nào rồi.
Thật ra bọn họ cũng không chạy xa, Diệp Lưu Vân đuổi theo bọn họ. Hoàng đế sai người chuẩn bị cơm canh, có rượu, có thịt ở trên bãi đất trống trong rừng cây phía trước, chỉ cần Diệp Lưu Vân đuổi đến là có thể nhìn thấy. Mà hoàng đế thì âm thầm ở lại, ông ta biết Diệp Lưu Vân thích ăn cá cho nên định như thế nào cũng phải bắt một con về. Đi men theo bờ sông, một con cá cũng không nhìn thấy. Đi mãi đi mãi, cũng không biết đã đi bao xa, bỗng nhiên ông ta nhìn thấy trong sông có một con cá lớn trắng lóa mắt, chỗ nào cũng đẹp, mỹ nhân ngư trong sông.
Sau đó hoàng đế liền ngây người, nơi tắm rửa bí mật của cô nương nhà người ta nhưng ông ta lại nhìn thấy hết.
Lúc ấy thanh kiếm kia chỉ cách cổ họng hoàng đế không đến 0.1 centimet, vì thế hoàng đế quyết định nói dối một câu, sau một phần tư nén nhang thì nữ chủ nhân thanh kiếm này đã buông thanh kiếm xuống. Hoàng đế chưa từng nói dối, nhưng lời nói dối này có thể nói là hoàn mỹ.
"Là ai?" Hoàng đế hỏi.
Khi đó Trân phi còn thanh xuân nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"
Hoàng đế: "Ta là người mù, người tốt bụng, ngươi là ai?"
Trân phi ngẩn ra, giơ tay lên quơ quơ trước mắt hoàng đế, mắt của hoàng đế vẫn nhìn chằm chằm phía trước không di động chút nào. Sau đó Trân phi bỗng nhiên chọc hai ngón tay về phía mắt hoàng đế, bỗng dừng lại ở trước mắt hoàng đế rất gần rất gần. Vậy nhưng hoàng đế lại không chớp mắt một chút nào, bởi vì ông ta đoán được Trân phi sẽ làm như vậy, vì thế Trân phi tin lời nói dối của ông ta.
Kiếm của Trân phi rời khỏi vai hoàng đế: "Một người mù như ngươi, sao lại đi vào trong núi?"
Hoàng đế thở dài nói: "Ta bị người khác dẫn vào, nói trong núi có một vị tiên cô có thể chữa khỏi mắt của ta, nhưng sau khi bọn họ đưa ta vào trong núi thì người đã không thấy tăm hơi. Ta không tìm thấy bọn họ, cũng không biết người ở chỗ nào."
Trân phi cảm thấy rất tức giận, cũng cảm thấy rất đáng thương.
"Nhất định là bọn họ đã lừa ngươi, ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về."
Hoàng đế mờ mịt quay đầu, cười khổ nói: "Ta cũng không biết."
Trân phi thở dài: "Ngươi đợi ta một chút, ta dẫn ngươi ra khỏi núi, từ từ hỏi thăm giúp ngươi."
Hoàng đế bắt đầu vui vẻ, ừm một tiếng, Trân phi xoay người đi lấy gói hành lý nhỏ của nàng, mới cầm lên quay người lại thì nhìn thấy hoàng đế cun cút bỏ chạy, chạy rất nhanh, chân chạy lạch bạch lạch bạch.
Vốn dĩ bà vừa mới đi liên lạc với những mã bang khác trở về, đi đường rừng mấy ngày liên tục, cảm thấy nơi đây không người, lại kín đáo, nữ hài tử thích sạch sẽ, thật sự không nhịn được liền xuống sông tắm rửa một chút, nhưng đâu ngờ lại có một đại nam nhân ở đây.
Khi đó Trân phi vẫn còn rất trẻ, không ngờ một người lại có thể mặt dày như thế.
Hoàng đế chạy không có chút phong độ nào đáng nói, thật sự là chạy lạch bạch lạch bạch.
Khi đó cũng là mùa xuân, cây đào núi vừa mới nở hoa, đến nay Trân phi còn nhớ rõ dáng vẻ hoàng đế bỏ chạy ở trong rừng đào nở đầy hoa. Bà cầm theo Bạch Lân kiếm của bà đuổi theo một mạch, hoàng đế cắm đầu chạy như điên. Đến khi hoàng đế chạy đến trong rừng cây hội hợp với Diệp Lưu Vân bọn họ chỉ hô một câu chạy mau, một đám đại nam nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì liền cun cút bỏ chạy theo hoàng đế, sau đó mới biết được phía sau có một tiểu cô nương cầm kiếm đang đuổi theo.
Giờ khắc này, Trân phi nhìn cây đào trong cung nở hoa, không nhịn được cười: "Lời nói dối nói của người ngày đó thỏa đáng."
Đó là lời nói dối duy nhất hoàng đế từng nói với Trân phi trong cuộc đời này.
Hai năm sau, cùng là ngày gặp nhau, Trân phi được gả vào phủ Lưu Vương.
Hoàng đế lấy từ sau lưng ra một cái hộp gỗ tinh xảo giống như làm ảo thuật, mở ra nhìn, bên trong là một cái trâm hoa đào.
Ông ta cài trâm hoa đào cho Trân phi, nụ cười của Trân phi còn đẹp hơn cả hoa đào nở rộ trên cây.
"Hôm nay trẫm cố sức xử lý hết tấu chương sớm một chút, cái nào không quan trọng đều ném cho Lại Thành."
Hoàng đế cầm tay Trân phi: "Ra ngoài đi dạo một chút?"
"Được."
Trân phi cười gật đầu: "Đi thay y phục."
Ngày này hàng năm, hoàng đế và Trân phi đều sẽ thay phục sức của bách tính, tay nắm tay đi trên đường cái ở thành Trường An. Hai người đều đã không còn trẻ tuổi nữa nhưng cũng không quan tâm ánh mắt của người đời, từ đầu đến cuối ông ta sủng bà là đại tiểu thư mã bang đó, từ đầu đến cuối bà dựa dẫm vào ông ta như sơn dã nhàn nhân khi đó.
"Muốn ăn."
Trân phi nhìn kẹo đường ở phía xa: "Thiếp ăn, người không được ăn."
Hoàng đế bĩu môi: "Từng nói ngày này hàng năm để mặc ta ăn kẹo."
Trân phi cười cười: "Ồ... Vậy thì người cũng không thể quản thiếp uống rượu."
Hoàng đế ngẩng đầu lên: "Vậy thì nàng cũng không được bắt ta chơi oẳn tù tì, thắng ta còn muốn trên hoá trang mặt ta."
Trân phi cười ngặt nghẽo: "Không, chỉ vẽ thôi."
Một khắc sau, hai người mỗi người cầm một que kẹo vừa đi vừa liếm đi vào cửa tiệm đã mở được mấy chục năm ở trong thành Trường An. Nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, lão chưởng quầy tóc đã bạc trắng lập tức nở nụ cười: "Đến rồi à."
Lão không biết hai vị này một vị chính là đương kim bệ hạ, một vị chính là Trân phi nương nương, lão chỉ biết là ngày này hàng năm, hai người trong mắt đong đầy hạnh phúc này sẽ nắm tay nhau đến cửa tiệm của lão mua rất nhiều rất nhiều kẹo, đủ các loại kẹo. Vị lão nhân này đã chứng kiến ba mươi năm rồi. Ba mươi năm trước, lần đầu tiên hoàng đế và Trân phi đi vào cửa tiệm này, là vì ở đây có đầy đủ các loại kẹo nhất, làm cũng tinh tế nhất, ngon nhất.
Ngày đó hoàng đế và Trân phi mua đầy một rương kẹo lớn, hoàng đế xách, Trân phi vừa đi vừa phát, gặp người là phát.
"Đã chuẩn bị xong cho các ngươi rồi."
Lão chưởng quầy gọi người giúp việc đến, người giúp việc cũng đã làm công trong cửa tiệm này nhiều năm, tất nhiên biết hôm nay là ngày gì, vội vàng cười rồi chuyển cái rương kia từ phòng trong ra, rương đã chất đầy.
"Đều là kẹo mới làm, không dám dùng hàng cũ cho các ngươi."
Trân phi cười ha ha vốc một nắm kẹo trong rương ra bỏ vào tay người giúp việc, người giúp việc cười nói cảm ơn: "Kẹo này phải ăn, rất ngọt."
Lão chưởng quầy chỉ lấy một viên: "Không dám ăn nhiều, ngươi nhìn ta đi."
Lão há miệng ra, đã không mấy cái răng nữa.
"Ha ha ha ha, ba mươi năm, bị sự ngọt ngào của hai người các ngươi làm rụng răng của ta, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, việc buôn bán chỉ chờ ngày này hàng năm các ngươi tới."
Hoàng đế cười lấy ngân phiếu ra, lão chưởng quầy lại lắc đầu: "Năm nay không nhận, nhớ không lầm thì năm nay là năm thứ ba mươi. Ba mươi năm, không dễ dàng... Năm nay à, xem như phần quà muộn của ta vì mấy chục năm trước không thể tham gia hôn lễ của các ngươi được chứ?"
Hoàng đế vừa định từ chối thì Trân phi ngăn cản ông ta: "Được đó, năm nay sẽ không trả ông tiền, chiếm lợi của ông."
Lão chưởng quầy cười toe tóe: "Vẫn là phu nhân tốt, ha ha ha, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng tròn năm, chúc mừng tròn năm."
Hoàng đế cười to, khẽ cúi xuống ôm cái rương lên cất bước đi ra ngoài.
Trên đường cái, không biết khi nào đã có rất nhiều người.
"Hóa ra rất nhiều người đều nhớ ngày này."
Trân phi lập tức lập tức bốc kẹo tặng mọi người, mỗi người đều cười tươi nhận kẹo, trong ánh mắt đều là chúc phúc, không có gì khác.
"Đẹp quá."
Trân phi nhìn về phía hoàng đế: "Trái tim đẹp."
Hoàng đế cũng cười: "Hai trái tim đẹp."