Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1087 - Chương 1087: Một Tiếng Thở Dài

Chương 1087: Một tiếng thở dài Chương 1087: Một tiếng thở dài

Hoàng đế và Trân phi ở trên đường cái phân phát một rương kẹo đầy ắp, người lớn thì phát ít một chút, trẻ con thì phát nhiều một chút, phát ra ngọt ngào, thu về chúc phúc, cho nên thật sự là rất lãi rất lãi.

Hai người không định sẽ hồi cung như vậy, Trân phi vẫn chưa chơi đủ liền kéo hoàng đế đi thẳng đến Nghênh Tân Lâu, không phải là không có nơi khác để đi, mà là Nghênh Tân Lâu có một nơi chỉ thuộc về hai người bọn họ trong ngày này. Theo lý mà nói hoàng đế Đại Ninh là chủ của thiên hạ, muốn nơi nào tất nhiên sẽ có nơi đó, nhưng mà Trân phi thích chỗ này, cực kỳ thích.

Phía sau Nghênh Tân Lâu có một tiểu viện, Thẩm Lãnh và Trà gia từng sống ở đây một khoảng thời gian rất dài. Ngay cả Thẩm Lãnh và Trà gia cũng không biết, thật ra cách căn nhà này của bọn họ chỉ một con ngõ nhỏ có một tiểu viện khác là cứ điểm bí mật của Trân phi và hoàng đế.

Bố cục của tiểu viện này gần như giống với bố cục căn nhà của Thẩm Lãnh và Trà gia, điểm khác là tất cả đồ dùng trong viện, trong phòng đều là hoàng đế chuẩn bị cho Trân phi suốt bao năm nay. Sau khi bọn họ vào, người của Nghênh Tân Lâu cũng đã chuẩn bị xong, rượu và thức ăn từ trong lầu phía trước bưng đến đây đặt trên bàn đá trong lương đình, sau đó mọi người đều lui ra ngoài.

Trong viện có xích đu, có cầu bập bênh, Trân phi thích những thứ đồ chơi của trẻ con này. Tất nhiên bà không thể biểu hiện ra những điều này trước mặt mọi người ở trong cung, vì thế mà có căn nhà này. Đối với Trân phi mà nói, nơi này chính là phúc địa động thiên của bà.

"Oẳn tù tì hai ván?"

Trân phi giơ lên nắm tay, hoàng đế hừ một tiếng: "Bại tướng dưới tay."

Một khắc sau, hoàng đế nhìn về phía Trân phi với vẻ mặt cầu xin: "Đã nói rồi đó, không được bôi vẽ loạn trên mặt ta."

Trân phi: "Người thua rồi à."

Hoàng đế: "..."

Lại một khắc sau, trên mặt hoàng đế liền có thêm chút son phấn, thoạt nhìn cũng rất đẹp...

Cùng lúc đó, tây cương.

Thẩm Lãnh ngồi ở trên tường gỗ đại doanh nhìn chỗ xa xa bên ngoài, một đường đen sì không phải nước lũ mà là đại quân của người An Tức. Không ngoài dự liệu, Tả Hiền Vương An Tức quốc Lôi Tháp đã mang theo đại quân của ông ta đến, dường như thư của Thẩm Lãnh viết cho ông ta cũng không có tác dụng gì, tám vạn tả vệ quân kia ở dừng lại ở chỗ cách đại doanh quân Ninh ít nhất mười lăm dặm. Bọn họ không chủ động tiến công, cũng không phái người đến tiếp xúc, dường như chỉ là muốn tập trung binh ngăn cản đại quân của Thẩm Lãnh tới gần thành Vương Đình.

"Xem ra là không có ý định đánh."

Trần Nhiễm đưa một củ cà rốt cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh không nhịn được cười: "Gần đây khó tìm gà?"

"Cái gì cũng không dễ tìm."

Trần Nhiễm thở dài nói: "Đừng nói gà, lông gà cũng không có một cọng."

Thẩm Lãnh: "Thứ đó ngươi cũng không phải là không có của nhà nuôi, muốn đồ hoang dã làm gì."

Qua một lúc sau Trần Nhiễm mới phản ứng lại được, trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi đã là đại tướng quân rồi."

Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân cũng có."

Trần Nhiễm: "..."

Trần Nhiễm nhìn về phía ánh nắng chiều: "Lúc này có giống chúng ta ngồi ở trên bến thuyền bên ngoài trấn Ngư Lân nhìn mặt trời lặn không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Giống."

Khi đó hẳn là hai người cũng không nghĩ có một ngày bọn họ sẽ mặc giáp tướng quân, cũng không có nghĩ sẽ đi hết cả tứ cương Đại Ninh. Nghĩ mà xem, hai thiếu niên ngồi ở bờ sông nhìn mặt trời lặn, cảm thấy thành An Dương cũng rất xa rất xa, rời khỏi trấn Ngư Lân cũng là một chuyện rất đáng sợ, hiện tại vào nam ra bắc đã quen rồi.

"Lãnh Tử, ngươi có từng nghĩ trở về thăm không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng vừa nghĩ tới sẽ đối mặt với mẫu thân của Mạnh Trường An là ta lại không biết nên làm sao."

Trần Nhiễm gật đầu, quả thật không biết làm sao.

Năm đó Mạnh lão bản đối xử với Thẩm Lãnh tàn ác cỡ nào? Tuy rằng mẫu thân của Mạnh Trường An không có tra tấn gì Thẩm Lãnh, nhưng lúc Mạnh lão bản tra tấn Thẩm Lãnh, bà ta cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Mạnh Trường An đối đãi với Lãnh Tử như huynh đệ, nhưng cặp phu thê đó chưa bao giờ xem Lãnh Tử như người của Mạnh gia bọn họ.

"Mạnh Trường An cũng chưa từng trở về."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chắc hẳn là hắn cũng vẫn chưa thể vượt qua cái hố trong lòng đó."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đâu có dễ dàng như vậy."

Hồi nhỏ, trong suy nghĩ của mỗi một đứa trẻ phụ thân đều là một anh hùng, một người không có gì là không làm được, một nhà tiên tri, thậm chí có thể nói là thần thoại. Nhưng mà ở lứa tuổi tràn ngập sự sùng bái phụ thân thì Mạnh Trường An lại biết được phụ thân gã là một thủy phỉ giết người không chớp mắt, có bao nhiêu hương thân phụ lão, có bao nhiêu thương khách qua lại đều chết ở dưới đao của phụ thân gã, cái hố này không dễ vượt qua.

Chuyện của phụ thân gã, làm sao mẫu thân gã lại có thể không biết.

Nhưng Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm đều không biết, mẫu thân của Mạnh Trường An ở ngay tại Trường An.

Hoàng đế phái người đón mẫu thân của Mạnh Trường An từ trấn Ngư Lân quận An Dương đến Trường An. Ông ta vẫn muốn đích thân hỏi thử bà ta xem chuyện đứa trẻ năm đó rốt cuộc là thế nào, nhưng cũng không biết tại sao, từ đầu đến cuối hoàng đế cũng không triệu kiến, cho nên mẫu thân của Mạnh Trường An sống trong nơm nớp lo sợ ở thành Trường An, không có một ngày nào không lo lắng hãi hùng.

Bà ta ở Hình bộ, mặc dù không ở trong phòng giam nhưng là một tiểu viện bị canh giữ nghiêm ngặt. Hoàng đế giao mẫu thân của Mạnh Trường An cho Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân cũng vẫn đang đợi mệnh lệnh của hoàng đế, nhưng mà mệnh lệnh này mãi vẫn chưa đến.

Sau khi ăn xong bát mì đó, Diệp Lưu Vân cảm thấy mình nên đi gặp mẫu thân của Mạnh Trường An, bởi vì bát mì này của hoàng đế, bởi vì câu nói "khanh là người nhà của trẫm" của hoàng đế.

Cửa tiểu viện bị đẩy ra làm Mạnh phu nhân đang ngồi ngẩn người ở trong viện giật mình.

"Diệp đại nhân."

Sau khi nhìn rõ là Diệp Lưu Vân, Mạnh phu nhân vội vàng đứng dậy thi lễ. Diệp Lưu Vân khẽ gật đầu đi qua, Mạnh phu nhân vội vàng đi pha trà. Bà ta nhìn thấy Diệp Lưu Vân là sợ, cũng không chỉ là nhìn thấy Diệp Lưu Vân, tất cả mọi người trong thành Trường An đều khiến bà ta sợ.

Trong viện có bàn đá và ghế đá, hai người ngồi mặt đối mặt. Bà ta vốn không dám ngồi, nhưng khi Diệp Lưu Vân bào bà ta ngồi xuống thì bà ta cũng không dám từ chối.

"Có chuyện hẳn là đã ngươi đã lo lắng suốt mười tám năm."

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Mạnh phu nhân: "Ta đã tra rõ ràng, năm đó trượng phu của ngươi chính là thủy phỉ Bách Lý Đồ gây nhiều tội ác ở quận An Dương. Sau khi hắn chết vẫn luôn không có ai truy cứu ngươi về chuyện này, là vì các thủy phỉ có liên quan đều đã chết hết, không có người, cũng không có chứng cớ có thể chứng minh trượng phu ngươi chính là Bách Lý Đồ. Có mấy người có thể chứng minh chuyện này, Thẩm tiên sinh, Thẩm Lãnh, Thẩm Trà Nhan, và cả con trai Mạnh Trường An của ngươi, nhưng mà bọn họ đều sẽ không đi chứng minh điều này."

Khi Mạnh phu nhân nghe được ba chữ "Mạnh Trường An" là không tự chủ được vai khẽ run lên.

"Ngươi có từng nghĩ tới tại sao đều chết hết, duy chỉ có ngươi còn sống không?"

Diệp Lưu Vân lại hỏi một câu, Mạnh phu nhân lắc đầu, sắc mặt đã tái nhợt đến mức rất khó coi.

"Thẩm tiên sinh giết trượng phu ngươi xem như đã trừ hại cho dân. Ta không tin ngươi không biết trượng phu của ngươi là thủy phỉ. Cho dù ngươi không cùng giết người, nhưng ngươi biết chuyện mà không báo chính là trọng tội, tính thế nào thì ngươi cũng là tòng phạm của thủy phỉ. Thẩm tiên sinh vốn có thể giết cả ngươi, nhưng ông ấy không làm, không phải bởi vì ngươi là một nữ nhân, mà là vì ông ấy không muốn khiến Mạnh Trường An trở thành cô nhi."

Diệp Lưu Vân dừng lại một chút: "Về phần sau này, chuyện về trượng phu ngươi cũng không quá khó điều tra nhưng vẫn không có người nào đi tìm ngươi, đó là bởi vì con trai của ngươi phấn đấu. Hắn dùng chiến công hết lần này đến lần khác, liều mạng hết lần này đến lần khác để chứng minh bản thân, chứng minh bản thân hắn, đồng thời cũng bảo vệ ngươi. Bệ hạ thích Mạnh Trường An, năm đó có người nhắc đến chuyện phụ thân hắn là thủy phỉ, bệ hạ đã ém chuyện này xuống. Nếu bản thân Mạnh Trường An không phấn đấu, cho dù hắn là người từ thư viện Nhạn Tháp ra ngoài thì thế nào? Hắn còn muốn làm đại tướng quân? Có câu này ta hy vọng ngươi sẽ nhớ, cho dù ngay lúc này hắn đã quý vi đông cương đại tướng quân, một khi chuyện phụ thân hắn là thủy phỉ bị tuyên dương ra ngoài, ghế đại tướng quân của hắn vẫn ngồi không vững."

"Đừng!"

Mạnh phu nhân đứng bật dậy: "Đừng đụng vào nó!"

"Bây giờ biết bảo vệ hắn rồi?"

Diệp Lưu Vân khẽ thở dài: "Tuy rằng quan hệ cá nhân của ta và Mạnh Trường An cũng không tệ, nhưng ta không có kính ý gì đối với ngươi cả. Các ngươi làm phụ mẫu nhưng không để cho hắn được vẻ vang, tất cả mọi vẻ vang của hắn cũng không thuộc về các ngươi."

Mạnh phu nhân run giọng hỏi: "Diệp đại nhân muốn biết những gì?"

"Trước khi hỏi ngươi cái gì, ta hy vọng ngươi có thể nhớ hai chuyện. Thứ nhất, không được nói với bất cứ người nào chuyện ta đã hỏi ngươi, ta cũng sẽ không lật lại món nợ cũ trong nhà ngươi nữa, coi như là giao dịch. Thứ hai, ta hy vọng ngươi thành thực."

Mạnh phu nhân hít sâu: "Mời Diệp đại nhân nói."

"Thẩm Lãnh được nhặt về như thế nào?" Diệp Lưu Vân hỏi.

Vai của Mạnh phu nhân không tự chủ được khẽ run lên.

"Ngươi đang sợ?"

Diệp Lưu Vân nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mạnh phu nhân: "Nếu trượng phu ngươi không phải thủy phỉ, nếu ngươi không phải tòng phạm, vậy thì giờ khắc này ngươi sẽ vinh quang cỡ nào. Con trai ruột của ngươi, và cả đứa trẻ ngươi nhặt được đều đã quý vi đại tướng quân, vị cực nhân thần, nhà ngươi có hai vị đại tướng quân, đây là vinh quang vô thượng. Đáng tiếc, chỉ sợ bây giờ bản thân ngươi cũng không dám nói mình là mẫu thân của Mạnh Trường An."

Giọng nói của Mạnh phu nhân lại càng run rẩy hơn: "Bao năm nay, tổng cộng có rất nhiều người đã hỏi ta rồi, Diệp đại nhân không phải người đầu tiên."

Diệp Lưu Vân gật đầu: "Ta biết."

Mạnh phu nhân im lặng một lát: "Cũng không phải bí mật gì, có rất nhiều trong thôn người đều biết, lúc con trai ta Mạnh Trường An mới sinh ra, cha nó đi mời đạo nhân đặt tên. Đạo nhân đó đã hỏi ngày sinh tháng đẻ sau đó nói trong số mệnh con trai ta có kiếp nạn, là vì mệnh số nó quá phú quý, cho nên trời không để cho nó sống đến hai mươi tuổi, sau hai mươi tuổi là có thể thăng thiên. Đạo nhân nói, muốn để nó bình an vượt qua trước tai ách hai mươi tuổi thì nhận nuôi một đứa trẻ mệnh khổ, mệnh càng khổ càng tốt, để nó chắn sát cho Mạnh Trường An."

Bà ta liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái: "Vừa hay đã nhặt được Lãnh Tử bị người ta ném trong đống tuyết, còn có nỗi khổ gì khổ hơn bị phụ mẫu vứt bỏ."

Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Lúc nhặt được đứa trẻ, trên người nó có thứ gì không?"

"Không có, chỉ có một cái chăn bông nho nhỏ bọc người nó, khi đó cũng cảm thấy nó đáng thương..."

"Ngươi câm miệng."

Diệp Lưu Vân hừ một tiếng: "Ngươi cảm thấy nó đáng thương? Trẻ con gần như lớn bằng nhau, khi ngươi nuôi nấng Mạnh Trường An có cho nó uống một ngụm sữa của ngươi?"

Mạnh phu nhân cúi đầu, sắc mặt càng lúc càng trắng.

"Ta không có thiện cảm với ngươi, nhẫn nhịn không xử lý ngươi chỉ là bởi vì hai người bọn họ."

Diệp Lưu Vân hỏi: "Chăn bông bọc đứa trẻ là vải bông hay là gấm?"

"Là gấm!"

Mạnh phu nhân lập tức nhớ lại: "Trong nhà ta buôn bán tơ lụa cho nên nhìn ra được loại gấm đó dệt vô cùng tốt, còn từng nói trượng phu của ta, đứa trẻ này nhất định là bị danh môn đại gia vứt bỏ, trong nhà người bình thường không được phép dùng đồ như vậy. Cho nên ta còn từng đoán có phải là con riêng trong nhà đại nhân nào đó hay không."

Diệp Lưu Vân thở dài một hơi: "Vậy thì chắc hẳn sẽ không sai."

Ông ta đứng dậy: "Ở đây đi, nếu sau này không có ai tìm ngươi nữa, ta sẽ sắp xếp để ngươi trở về."

"Ta..." Mạnh phu nhân nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Diệp đại nhân, ta có thể gặp Mạnh Trường An không?"

"Không thể."

Diệp Lưu Vân nhấc bước đi ra ngoài: "Không phải chúng ta không cho phép, mà là bản thân hắn không gặp."

Bình Luận (0)
Comment