Diệp Lưu Vân nhìn về phía Mạnh phu nhân: "Nếu không còn tìm ngươi nữa, ta sẽ phái người đưa ngươi về quận An Dương."
"Còn có ai?"
Mạnh phu nhân không nhịn được hỏi một câu.
Diệp Lưu Vân không trả lời, cũng không nhìn bà ta nữa mà đứng dậy đi ra ngoài. Mạnh phu nhân muốn hỏi thêm chuyện về Mạnh Trường An, nhưng lời đến bên miệng rồi vẫn không nói ra được. Sự lạnh lùng của Diệp Lưu Vân khiến bà ta sợ, thứ càng khiến bà ta sợ hơn chính là bóng ma trong lòng bản thân bà ta. Câu chuyện của mấy chục năm trước rõ mồn một ngay trước mắt, tuy rằng bà ta chưa từng tự tay giết người, nhưng bởi vì trượng phu của bà ta giết người cướp của mà sống không lo áo cơm.
Khi một người bắt đầu hối hận thì chưa chắc là vì trở nên lương thiện, hơn nữa trên thế giới này cũng không nên tha thứ tội ác, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.
Sau khi rời khỏi tiểu viện này Diệp Lưu Vân còn chưa trở lại thư phòng của mình thì nhận được một phong thư, mở ra thì phát hiện chỉ có một câu, nói chính xác là ba chữ.
Đến thư viện.
Đây tất nhiên là bút tích của lão viện trưởng.
Khoảng một canh giờ sau Diệp Lưu Vân đã đến thư viện, ông ta không đi cửa chính, người đông mắt nhiều, nếu lúc này lão viện trưởng tìm ông ta thì khẳng định không phải việc nhỏ gì. Hơn nữa bởi vì lão viện trưởng bị bệnh mà cửa chính của thư viện luôn nhiều người như vậy, tuy lão viện trưởng chỉ viết ba chữ nhưng Diệp Lưu Vân đã hiểu cuộc gặp mặt này không thể rêu rao.
Vào tiểu viện của lão viện trưởng, Diệp Lưu Vân phát hiện khí sắc của lão viện trưởng thế mà lại không tệ, không có có vẻ dáng vẻ đang bị bệnh, đang ngồi ngẩn người ở trong viện nhìn hồ cá. Năm kia lão xây một hồ cá ở trong viện, nuôi mấy con cá chép, có khách đến là lão viện trưởng sẽ nói vài câu kiểu như xem cá ta nuôi lớn chừng nào? Con cá chép to nhất dài ít nhất hơn năm thước, thật ra lúc bắt đến cũng dài như vậy.
"Tiên sinh?"
Diệp Lưu Vân khom người cúi đầu.
Lão viện trưởng cười cười: "Xem cá ta..."
Diệp Lưu Vân: "Tiên sinh, cá này là ta giúp tìm về..."
Lão viện trưởng: "Ồ, vậy thì không nói nữa, quen rồi, quen rồi."
Diệp Lưu Vân nhìn kỹ lão viện trưởng: "Nhìn tiên sinh hình như không có gì đáng ngại."
"Không có lâu rồi, chẳng qua là tiêu chảy vài ngày thôi, chỉ là muốn nhân cơ hội thanh tịnh nhiều hơn, cũng nhân cơ hội nghĩ về một số chuyện."
Lão viện trưởng liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái: "Ta biết ngươi tò mò tại sao lại gọi ngươi đến vào lúc này, vì thời điểm này rất tốt, bên ngoài rất nhiều người đều biết ta đang bệnh. Nếu ta bệnh thì đương nhiên sẽ không gặp khách, bởi vì quả thật ta không gặp ai cả."
Nghe đến câu này là Diệp Lưu Vân đã biết có lẽ chuyện còn nghiêm trọng hơn so với mình dự đoán chút, tuy rằng ông ta cũng không biết lão viện trưởng muốn nói gì.
"Có chuyện ta phải nói rõ ràng với ngươi."
Lão viện trưởng nhìn Diệp Lưu Vân nói rất nghiêm túc: "Nếu Hàn Hoán Chi cũng ở đây, hôm nay ta cũng sẽ mời hắn đến. Chỉ là hắn ở tây cương, với ngươi và quan hệ của hắn, ta nói với ngươi, tất nhiên ngươi cũng sẽ chuyển lời đến hắn."
Lão thở ra một hơi, cười cười tự giễu: "Tuy rằng lần này bệnh khỏi rất nhanh, cũng rất thuận lợi, nhưng đột nhiên ta lại tỉnh ngộ ra, nếu thêm một lần bệnh nữa thì có lẽ ta sẽ không cầm cự nổi nữa. Đã đến tuổi này rồi, sinh lão bệnh tử là chuyện quá mức bình thường, nhưng ta chết... vẫn có vài thứ, có vài người không buông bỏ được."
Lão nhìn vào mắt Diệp Lưu Vân nói: "Sở dĩ muốn tìm ngươi, là vì ngươi ở giang hồ gần ba mươi năm. Ba mươi năm, so với các đại nhân trong triều thì ngươi càng hiểu được thế nào là đạo lí đối nhân xử thế, càng hiểu được thế nào là ý khí, thế nào là được và không được hơn. Tuy rằng hiện tại người đã vào triều làm quan, nhưng trên thực tế ngươi không có tâm thái của người đứng xem, cũng không có thủ đoạn đó. Còn ta thì sao, ta không vào Nội các được chính là bởi vì ta cũng không thích hợp làm quan."
Diệp Lưu Vân nói: "Vẫn mong tiên sinh nói rõ."
"Cũng đơn giản thôi."
Lão viện trưởng trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện bệ hạ muốn lập nhị hoàng tử làm thái tử, mặc dù không thể nói là mọi người đều biết nhưng cũng gần như là vậy. Sau trận chiến tây cương, nhị hoàng tử trở về, thái tử tất lập, cho nên..."
Diệp Lưu Vân hỏi: "Cho nên cái gì?"
Đây là chuyện rất rõ ràng, nhị hoàng tử Lý Trường Diệp đương nhiên sẽ trở thành thái tử, cả triều văn võ có người nào mà không biết.
"Cho nên, ta tìm ngươi tới là muốn uỷ thác."
Uỷ thác!
Lão viện trưởng không có con nối dõi.
Diệp Lưu Vân lập tức đứng thẳng người lên.
"Đời này có tổng cộng ba đệ tử mà ta thích nhất, một là bệ hạ, điều này tất nhiên không cần phải nói. Hai là Mạnh Trường An, ngươi cũng biết năng lực của hắn, đại khái ngươi cũng biết tính tình của hắn. Ba... không tính là đệ tử thư viện, nhưng ta dạy hắn không ít, đó chính là Thẩm Lãnh."
Diệp Lưu Vân yên lặng lắng nghe, ông ta càng cảm thấy hôm nay lão viện trưởng nhất định sẽ khiến người ta rất chấn động.
"Sau khi bệ hạ thiên thu, nhị hoàng tử đăng cơ."
Lão viện trưởng nói: "Khi đó không cần lo lắng về Đại Ninh, bởi vì bệ hạ đã chuẩn bị đủ nhiều cho Đại Ninh rồi. Trong vòng mười năm người Hắc Vũ sẽ không khôi phục lại nguyên khí, cho dù mười năm sau khôi phục lại thì Đại Ninh đã lại phát triển được mười năm, Hắc Vũ vẫn không phải đối thủ của Đại Ninh. Cho nên nếu người Hắc Vũ thông minh một chút, trong vòng hai mươi năm cũng sẽ không chủ động trêu chọc."
"Bắc cương an ổn, tây cương cũng an ổn, Đường Bảo Bảo mới ba mươi mấy tuổi, làm đại tướng quân hai mươi năm không cần phải lo lắng. Nam cương Diệp Cảnh Thiên là huynh đệ của ngươi, cũng không cần lo lắng."
Lúc nói đến đây, Diệp Lưu Vân nhanh nhạy đã nhận ra điều gì đó: "Tiên sinh lo lắng đông cương?"
"Những lời này, không thể nói với người thứ hai."
Lão viện trưởng thở một hơi thật dài: "Bệ hạ hùng tài đại lược khoáng cổ tuyệt kim, Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua các vị hoàng đế bệ hạ đời đời minh quân, bệ hạ của chúng ta có tầm nhìn xa rộng hơn... Bệ hạ lựa chọn nhị hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ, nhị hoàng tử nhất định sẽ trở thành một thế hệ minh quân giống như bệ hạ, nhưng..."
Lão viện trưởng dường như đang sắp xếp lại từ ngữ, bởi vì nói có hơi vội mà ho khan mấy tiếng. Diệp Lưu Vân vội vàng bưng nước cho lão viện trưởng: "Tiên sinh từ từ."
"Thoạt nhìn tứ cương đều ổn đúng không."
"Phải."
"Vậy Nội các thì sao?"
Lão viện trưởng bỗng nhiên nhắc tới Nội các.
"Nội các có Lại đại nhân, ít nhất cũng hai mươi năm không lo."
"Ngươi đó, thời gian cách xa quan trường vẫn quá lâu, bệ hạ đã định ứng viên cho tứ cương, nhưng có hai ứng viên vẫn chưa rõ ràng, ngươi tự nghĩ đi."
Diệp Lưu Vân cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới một người trong số đó: "Đạm Đài đại tướng quân?"
"Đúng vậy."
Lão viện trưởng vịn ghế ngồi xuống: "Ta đã thử hỏi dò bệ hạ vài lần, bệ hạ nói không thể động đến Đạm Đài, cho dù là Đạm Đài đã già đến mức không múa nổi trường sóc của hắn thì cũng sẽ không động đến. Trong ngoài triều đình, trên dưới cả nước, mỗi người đều sẽ đoán ai có thể tiếp nhận chức vụ đại tướng quân cấm quân, người hô cao nhất là ai, người mà bệ hạ hữu ý vô ý để lộ ra là ai?"
"Là Thẩm Lãnh."
"Đúng vậy, tại sao nhưng bệ hạ bất động? Dựa theo lẽ thường mà nói, tứ cương đại tướng quân đều đã thay người, Đạm Đài cũng đến lúc nên lui xuống. Bố cục cấm quân trước mười năm cũng không quá sớm, cho nên nếu bệ hạ thật sự đã chọn trúng một người là người kế nhiệm Đạm Đài Viên Thuật thì đã sớm đưa ra an bài, người được lựa chọn cũng đã sớm đi làm quen cấm quân rồi. Mà Thẩm Lãnh vẫn ở thủy sư, còn là đại tướng quân thủy sư, cho nên..."
Diệp Lưu Vân thầm giật mình: "Cho nên bệ hạ không thể nào để cho Thẩm Lãnh làm đại tướng quân cấm quân."
"Phải."
Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ tuyệt đối sẽ không để cho Thẩm Lãnh nắm giữ binh quyền cấm quân. Tại sao để Thẩm Lãnh ở thủy sư không động đến, là vì thủy sư cách xa Trường An..."
Diệp Lưu Vân căng thẳng đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Một người bình tĩnh như ông ta mà cũng bắt đầu căng thẳng, có thể nghĩ được sự phỏng đoán phía sau những lời này đáng sợ cỡ nào.
"Bệ hạ không có ý định để cho Thẩm Lãnh tiếp nhận chức vụ đại tướng quân cấm quân là suy nghĩ cho nhị hoàng tử, đây là chuyện thường tình của con người."
Lão viện trưởng uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Nhưng điều này chứng tỏ một chuyện, bệ hạ... bệ hạ cũng không phải quá yên tâm về Thẩm Lãnh, tín nhiệm và yên tâm là hai chuyện khác nhau, ngươi hiểu đấy."
Diệp Lưu Vân khó nhọc nuốt nước bọt.
Lão viện trưởng tiếp tục nói: "Bây giờ lại nói ứng viên thứ hai."
"Ai?"
"Đại học sĩ thủ phụ Nội các."
Lão viện trưởng nhìn vào mắt Diệp Lưu Vân: "Tương lai sau khi nhị hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, Lại Thành là gì? Lại Thành chính là một sự quá độ, rất nhanh chóng sẽ nhường lại vị trí đại học sĩ thủ phụ Nội các. Bản thân Lại Thành cũng biết rõ điểm này, nếu không thì chẳng lẽ hắn không phải là Mộc Chiêu Đồng thứ hai? Tân hoàng đăng cơ, tất nhiên là muốn dùng người thân tín để làm chuyện thân tín, ngươi có thể đoán được vị trí đại học sĩ thủ phụ Nội các trong tương lai là ai không?"
Diệp Lưu Vân hỏi: "Chẳng lẽ không phải là Đậu Hoài Nam?"
"Đậu Hoài Nam là người do Thẩm Lãnh tiến cử."
Lão viện trưởng lắc đầu: "Từ khi bệ hạ điều hắn về Kinh Kỳ đạo làm đạo phủ là ta biết ngay, bệ hạ không có ý định để cho hắn làm chủ Nội các. Những người đảm nhiệm đạo phủ Kinh Kỳ đạo đều là thứ phụ Nội các trên danh nghĩa, nhưng những người đảm nhiệm đạo phủ Kinh Kỳ đạo có một ai từng thật sự vào Nội các không?"
Diệp Lưu Vân cẩn thận nhớ lại, quả thật là không có.
"Đậu Hoài Nam và Lại Thành giống nhau, khi nào Lại Thành lui xuống thì khi ấy Đậu Hoài Nam cũng sẽ lui xuống. Có lẽ bản thân Đậu Hoài Nam cũng đã nhìn rõ, hắn đã không cơ hội thi triển khát vọng và tài học của bản thân ở Nội các."
Lão viện trưởng lại thở dài một hơi: "Ứng viên đại tướng quân cấm quân không biết, ứng viên đại học sĩ Nội các thủ phụ không biết, đại khái ngươi có thể nghĩ đến điều gì?"
Đại tướng quân cấm quân, đại học sĩ thủ phụ Nội các, hai ứng viên này bệ hạ để dành cho nhị hoàng tử tự chọn người. Bệ hạ tín nhiệm Thẩm Lãnh đến mấy cũng sẽ không giao cấm quân cho hắn, cũng sẽ không giao Nội các cho người do hắn tiến cử.
Diệp Lưu Vân lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào áo: "Cho nên ý của tiên sinh là tương lai Thẩm Lãnh sẽ có... bấp bênh?"
"Đời người mà, sao có thể không có bấp bênh."
Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ tín nhiệm Thẩm Lãnh, chỉ là làm chuẩn bị và sắp xếp mà bệ hạ nên làm. Chắc hẳn là nhị hoàng tử cũng tín nhiệm Thẩm Lãnh, nhưng sau khi trở thành hoàng đế còn có thể giống nhau không?"
Diệp Lưu Vân thở dài: "Cho dù là tín nhiệm cũng vẫn sẽ có thay đổi. Sau khi nhị hoàng tử đăng cơ, cách làm chính xác nhất chính là loại Thẩm Lãnh."
Lão viện trưởng gật đầu.
Có những lời không thể nói đến mức rõ ràng hơn, bởi đã rất rõ ràng rồi.
Sau khi bệ hạ đăng cơ, việc đầu tiên là bắt đầu chèn ép tước bỏ quyền lực của Mộc Chiêu Đồng. Thẩm Lãnh và Mộc Chiêu Đồng đương nhiên khác nhau, nhưng từ một ý nghĩa nào đó mà nói lại giống nhau, đến lúc đó nhị hoàng tử không muốn động đến Thẩm Lãnh thì cũng sẽ có rất nhiều thân tín bên cạnh nhị hoàng tử muốn lên kế hoạch, vua nào triều thần nấy.
"Cho nên là uỷ thác."
Lão viện trưởng hít sâu, làm cho tâm trạng của mình bình phục lại một chút.
"Tương lai nếu Thẩm Lãnh xảy ra chuyện, tất nhiên Mạnh Trường An sẽ xảy ra chuyện. Nếu khi đó ta không còn nữa, vẫn mong ngươi và Hàn Hoán Chi giúp đỡ nhiều hơn, ít nhất cũng để cho bọn họ còn sống."
Diệp Lưu Vân cũng hít sâu một hơi.
"Tiên sinh."
Ánh mắt của ông ta lóe lên một cái: "Khi đó ta và Hàn Hoán Chi còn có khả năng sao?"
Câu này vừa nói xong, lão viện trưởng và Diệp Lưu Vân đều im lặng.