Diệp Lưu Vân bỗng nhiên nghĩ tới một câu, trên đời này sự tín nhiệm lớn nhất cũng không qua được vua nào triều thần nấy, với người như Lãnh Tử có lẽ kết cục tốt đẹp nhất chính là lui xuống ở thời điểm thích hợp nhất giống như Lại Thành và Đậu Hoài Nam. Nghĩ đến đây trong lòng cũng có chút nghẹn uất, người chín chắn và cơ trí như ôn ta cũng sẽ nghẹn uất, bởi vì không buông bỏ được cho nên muốn không nghĩ thoáng được.
Lão viện trưởng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Diệp Lưu Vân, đó là một sự đau khổ không thể miêu tả được.
"Xem đi, tai hại lớn nhất của con người chính là tình cảm quá phức tạp."
Lão viện trưởng thở dài: "Nếu không phải Lãnh Tử, không phải Mạnh Trường An, đổi lại là bất cứ người nào thì ngươi cũng sẽ không có vẻ mặt như vậy."
Diệp Lưu Vân thở dài theo: "Nếu không phải Lãnh Tử, không phải Mạnh Trường An, đổi lại là bất cứ người nào thì tiên sinh cũng sẽ không tìm ta."
Lão viện trưởng có một câu nói rất đúng, bệ hạ giỏi dùng người.
Địa vị của lão viện trưởng ở trong triều đình cao cỡ nào thì ai cũng biết, điều đó rõ như ban ngày, nhưng nếu hỏi bao năm nay lão viện trưởng có từng đảm nhiệm chức vị quan trọng gì thì gần như mọi người sẽ trở nên mê mang, lão viện trưởng từng đảm nhiệm chức vị quan trọng gì?
Viện trưởng thư viện tất nhiên là chức vị quan trọng, nhưng đây không phải là vị trí có thể trực tiếp khống chế triều cục.
Bệ hạ tín nhiệm lão viện trưởng như vậy nhưng cũng chỉ là khi Nội các quá độ mới để cho lão viện trưởng qua đó tọa trấn. Lão viện trưởng cũng thật sự chỉ là tọa trấn, mỗi ngày ngồi ở trong Nội các nhưng cũng không tham dự giải quyết triều sự nhiều, lão cực kỳ giống một người lười, lão quả thật cũng là một người lười.
Đây chính là giỏi dùng người, tín nhiệm đến mấy cũng sẽ không đặt lão viện trưởng ở vị trí không thích hợp, lão viện trưởng vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành người như Mộc Chiêu Đồng.
"Khi đó, có lẽ ta và Hàn Hoán Chi đều đã không có khả năng gì rồi."
Diệp Lưu Vân cười khổ: "Người nên lui, cũng có chúng ta."
Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Đúng vậy, người nên lui xuống cũng có các ngươi."
Sau khi nói câu này hai người đều trầm mặc, lời đã nói đến nước này thật ra cũng đã nói hết rồi, nói hết nhưng cũng không thể khống chế tương lai thì nói thêm nữa cũng có thể thế nào?
"Cũng may là bệ hạ, cũng may là nhị hoàng tử."
Thật lâu sau, lão viện trưởng cảm khái nói một câu.
Diệp Lưu Vân cảm thấy câu nói này rất có lý, cũng may là bệ hạ, bệ hạ tín nhiệm Thẩm Lãnh. Người như Lại Thành và Đậu Hoài Nam sẽ lui xuống với vinh quang, Thẩm Lãnh tất nhiên cũng có thể lui xuống với vinh quang. Người mà lão viện trưởng lo lắng trước giờ đều không phải bệ hạ, cũng không phải nhị hoàng tử, lão lo lắng về người cầm quyền trong tương lai, hai người mà đến nay vẫn chưa dấu hiệu gì cho thấy là ai đó.
Đại tướng quân cấm quân và đại học sĩ thủ phụ Nội các, hai người này mới là mấu chốt.
Bệ hạ là muốn cho nhị hoàng tử một cơ hội tự lựa chọn. Nếu như hai người này sẽ do nhị hoàng tử đích thân bồi dưỡng hoặc là kết giao bắt đầu từ lúc này, như vậy thì tương lai tất nhiên sẽ càng chắc chắn và bền vững hơn, nhưng chính bởi vì như thế, khi đó sẽ phải đối mặt với xung đột không thể tránh khỏi. Đại thần thân tín mới muốn nắm chắc thực quyền thì không thể không lấy quyền ra khỏi tay lão thần.
"Giao phó cho sự tín nhiệm đi."
Lão viện trưởng nhìn về phía Diệp Lưu Vân.
Xét đến cùng, dường như cũng chỉ có thể như thế.
Giao phó cho sự tín nhiệm.
Cùng lúc đó, tây cương.
Hàn Hoán Chi ngồi ở phía đối diện nhị hoàng tử nhìn gã đọc sách, trong ánh mắt lóe lên một cái. Đúng lúc này nhị hoàng tử ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Hoán Chi: "Một ngày rồi, Hàn đại nhân cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, rốt cuộc là muốn nói gì?"
Hàn Hoán Chi cười cười: "Suy nghĩ vài chuyện lung tung."
Nhị hoàng tử buông sách xuống: "Vậy thì nói thử xem, ta muốn biết Hàn đại nhân đã nghĩ về những chuyện thú vị gì."
Hàn Hoán Chi lắc đầu nói: "Cũng không nhất định là thú vị."
Ông ta nhìn nhị hoàng tử hỏi rất nghiêm túc: "Thần nói vài lời không nên nói... Sau khi điện hạ trở về sẽ nhập chủ Đông Cung, sẽ là lúc xem xét chọn người của Đông Cung, điện hạ đã có người lựa chọn chưa?"
"Có chứ."
Nhị hoàng tử trả lời rất nhanh: "Đến lúc này nếu ta còn nói không biết, không xác định phụ hoàng có thể lập ta làm thái tử hay không thì có vẻ như hơi giả dối. Thật ra nếu nói đến thì người của Đông Cung trong tương lai chính là ứng cử viên của rất nhiều chức vị quan trọng trong triều đình đúng không?"
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đúng."
Nhị hoàng tử hỏi: "Vậy Hàn đại nhân thấy chọn người có khó không?"
"Khó."
Hàn Hoán Chi nói: "Điện hạ chọn người, không phải chọn người trước mắt, mà là người có thể trở thành cột trụ của triều đình trong tương lai. Mà trên thế giới này khó nhìn thấu nhất cũng là con người, bởi vì con người quá phức tạp, cho nên rất khó."
"Không khó."
Nhị hoàng tử cười cười: "Theo ta thấy thì không khó."
Hàn Hoán Chi thấy hứng thú: "Tại sao?"
Nhị hoàng tử nói: "Thật ra thời gian này ta vẫn luôn suy nghĩ, phụ hoàng đều đã chọn xong người nên chọn rồi, mà ta chỉ cần chọn hai người, một người là đại tướng quân cấm quân tương lai, một người là đại học sĩ thủ phụ Nội các tương lai. Đến bây giờ phụ hoàng cũng không quyết định người được chọn chắc hẳn là muốn giao chuyện chọn người này cho ta tự làm."
Ánh mắt của Hàn Hoán Chi lóe sáng, với lứa tuổi của nhị hoàng tử mà có thể nghĩ tới những điều này thật sự khiến người ta rất kính nể. Qua Tết gã mới mười bốn tuổi, mười bốn tuổi, lứa tuổi mà nếu ở trong nhà bách tính bình thường thì thi thoảng còn làm nũng với cha mẹ, lứa tuổi vẫn còn cầm một cái gậy tre sắm vai đại hiệp giang hồ, lứa tuổi vẫn còn vì rầu rĩ vì không biết có thể đọc thuộc một vài văn hay không, nhưng nhị hoàng tử đã đang suy nghĩ đến quốc gia đại sự, suy nghĩ đến trọng thần triều đình.
Nhị hoàng tử nói hai người được lựa chọn này trực chỉ trung tâm triều cục ổn định thiên hạ ổn định trong tương lai, nhìn cực kỳ thấu triệt.
"Điện hạ đã có người để chọn?" Hàn Hoán Chi hỏi.
Nhị hoàng tử cười: "Ta nói không khó là vì ta đâu đã đến lứa tuổi có thể nhìn thấu một người, cho dù ta học đã nhiều, hiểu biết cũng không phải là quá ít, nhưng ta vẫn còn quá nhỏ. Nhưng mà ta không lo lắng, bởi vì ta biết nên làm như thế nào. Ứng viên đại tướng quân cấm quân, ứng viên đại học sĩ thủ phụ Nội các thật sự là quan trọng của quan trọng. Phụ hoàng mong muốn ta tự làm những việc này cũng là biết ta sẽ chọn như thế nào, mà chọn người cho Đông Cung, ta chỉ hỏi một người."
"Ai?"
"Thân sư phụ."
Nhị hoàng tử nói: "Thân sư phụ nói ai có thể dùng vậy thì tất nhiên có thể dùng. Thân sư phụ nói ai có thể tin thì tất nhiên có thể tin. Cho nên ta mới nói là không khó, chuyện khó giao cho thân sư phụ làm là được rồi."
Hàn Hoán Chi sững sờ nhất thời không biết nói gì. Với sự thông minh và kinh nghiệm của ông ta, giờ khắc này tất nhiên là vượt xa nhị hoàng tử, chính bởi vì như thế nên ông ta rất chắc chắn lời nhị hoàng tử nói không giả dối.
"Vậy Thẩm Lãnh nói như thế nào?"
Nhị hoàng tử bĩu môi: "Nào dám đi hỏi, đợi sau khi về Trường An rồi hãy nói."
Thành Trường An, cung Vị Ương.
Hoàng đế và Trân phi trở lại trong cung, ăn khuya một chút, mỗi người một bát chè trôi nước. Những người quan tâm nhau ở bên nhau, cho dù chỉ là ăn một bát chè trôi nước thì cũng rất thỏa mãn. Đương nhiên hoàng đế trong lòng để ý cũng không nhiều, yêu cầu ít sẽ dễ thỏa mãn, vô cùng đơn giản, cùng với Trân phi mà mình yêu đầu bạc răng long, sau đó làm một hoàng đế tốt.
Hai chuyện đơn giản này nhưng thật tuyệt vời.
"Có phải nên để Trường Diệp về rồi không?" Trân phi hỏi.
Hoàng đế vừa ăn vừa lúng búng nói: "Không cần vội như vậy, để nó ở tây cương đi theo Thẩm Lãnh nhiều học một chút. Thứ có thể học được ở trên chiến trường không chỉ là bày binh bố trận, quan trọng hơn là xem xét thời thế. Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, người có thể nắm chiến cuộc tất nhiên cũng có thể nắm được thời thế. Nó đi theo đúng người, lại hiếu học, cho nên sau khi trở về tất nhiên sẽ trưởng thành rất nhiều."
Trân phi cười nói: "Trường Diệp quả thật hiếu học, quả thật cũng là đi theo đúng người."
Hoàng đế bưng bát lên uống một ngụm nước, trong lòng vui vẻ. Thời gian hơn ngày này chỉ thuộc về ông ta và Trân phi, không có người khác hay chuyện gì khác, cho nên ông ta vui vẻ, đương nhiên vui vẻ. Lúc này Trân phi nhắc tới nhị hoàng tử Trường Diệp là thương đứa bé đó. Mới mười bốn tuổi đã ở trên chiến trường thể hội sinh tử, với gã mà nói có vẻ hơi tàn khốc một chút, nhưng Trân phi biết sự sắp xếp của bệ hạ khẳng định là đúng.
quyển sách.
"Nói đến Trường Diệp."
Hoàng đế để bát đũa xuống: "Sau khi nó trở về nàng không được nuông chiều nó như vậy nữa."
Trân phi cười nói: "Từ bệ hạ tới triều thần đều là người giờ khắc này không thể nuông chiều Trường Diệp, nên có một người nuông chiều nó, nếu không thì không sợ nó cảm thấy hơi quá khắc nghiệt ư?"
Hoàng đế cười nói: "Nàng luôn có lý."
Hắn nhìn cái bát trống không: "Hôm qua Đạm Đài lại dâng tấu xin từ quan nữa, trẫm cũng lại mắng ông ta một trận, gọi ông ta vào chỉ thẳng vào mặt mà mắng, sau đó chơi mấy ván cờ, thắng ông ta hơn trăm lượng bạc. Bạc hôm nay hai chúng ta ra ngoài ăn cơm, mua đồ đều là Đạm Đài tài trợ."
Trân phi phụt cười một tiếng: "Tại sao đại tướng quân luôn xin từ quan vậy, ông ấy cũng không già."
"Đương nhiên ông ấy không già."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Nàng tưởng ông ấy xin từ quan là thật sự xin từ quan ư? Là ông ấy đang thúc giục trẫm mau chóng xác định một người để lựa chọn. Trẫm vẫn chưa xác định ai sẽ tiếp nhận chức đại tướng quân cấm quân, vậy thì ông ấy có thể từ chức được? Là ông ấy đã sốt ruột, muốn mau chóng chỉ dạy người mà trẫm mong muốn ông ấy chỉ dạy."
Trân phi tò mò hỏi một câu: "Bệ hạ có ứng viên lựa chọn?"
Hoàng đế cười nói: "Trẫm không định ứng viên là muốn để cho Trường Diệp tự chọn. Mặc dù nó mới mười bốn tuổi nhưng đã đến lứa tuổi nên suy nghĩ chuyện này rồi. Trẫm để cho nó tự chọn người, người được lựa chọn sẽ trung thành hơn, cũng càng tận tâm tận lực với nó hơn. Trẫm không hy vọng người được chọn như vậy mang ơn với trẫm, ân đức này nên để lại cho Trường Diệp làm."
"Nếu như nó chọn không đúng thì sao?"
Trân phi có chút lo lắng: "Trường Diệp tuy mọi mặt ưu tú, tuổi nhỏ nhưng đã có nhiều năng lực, nhưng dù sao nó cũng chưa có nhiều kinh nghiệm sống, lỡ như chọn sai thì có lẽ tương lai sẽ là phiền phức."
Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn Trân phi: "Trước đây nàng sẽ không hỏi đến những chuyện này, cũng sẽ không suy nghĩ đến, trước giờ nàng cũng chưa từng nhắc đến chuyện gì liên quan đến triều chính với trẫm."
Trân phi nói: "Hậu cung không được can chính, nhưng... đó là Trường Diệp, dù sao thiếp cũng cảm thấy nó vẫn là một đứa trẻ."
Hoàng đế cười hỏi: "Nàng vẫn chưa hiểu tại sao trẫm để cho nó tiếp xúc với những chuyện này sớm, vẫn không rõ tại sao người quan trọng như thế lại giao cho nó tự lựa chọn?"
Trân phi lắc đầu: "Không hiểu."
"Ngốc."
Hoàng đế giơ tay lên xoa trán Trân phi, vẫn như thuở ban đầu hai người ân ái.
"Trẫm để nó tự chọn, nó sẽ đi hỏi ai?"
Trân phi suy nghĩ, sau đó nghĩ tới.
Nhưng bà không dám xác định cho nên hỏi dò một câu: "Nó sẽ đi hỏi Thẩm Lãnh?"
Hoàng đế cười nói: "Còn có thể đi hỏi ai."
Hoàng đế đứng dậy đi đến cửa sổ, đắc ý nói: "Trẫm tín nhiệm Thẩm Lãnh là không đủ, đó là chuyện hiện tại, trẫm để cho Trường Diệp tín nhiệm Thẩm Lãnh, đó mới là chuyện tương lai. Người mà trẫm nhất yên tâm còn có thể là ai?"