Tây cương.
Nhị hoàng tử bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, học theo dáng vẻ người lớn, cũng cực kỳ giống một người lớn.
Nhưng bản thân gã biết, phụ hoàng của gã cũng biết, Hàn Hoán Chi biết, Thẩm Lãnh cũng biết, gã thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, cho nên việc lựa chọn mà hoàng đế cho gã không phải đi chọn ứng viên cho chức đại học sĩ thủ phụ Nội các, cũng không phải chọn ứng viên cho chức đại tướng quân cấm quân, mà là ứng viên cho người mà gã tín nhiệm.
Người này còn có thể là ai, đương nhiên là Thẩm Lãnh.
Trên gỗ tường thành trại, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm ngồi ở đó nhìn đại quân người An Tức ùn ùn kéo đến ở phía xa, nhưng Trần Nhiễm cũng không thấy vẻ lo lắng gì trên mặt Thẩm Lãnh. Gã không biết rốt cuộc Thẩm Lãnh dự tính thế nào, nhưng chỉ cần trên mặt Thẩm Lãnh không có bất kỳ lo lắng gì là gã an tâm.
Hơn tám vạn tinh nhuệ của An Tức Tả Vệ Quân dừng lại ở chỗ cách đại doanh quân Ninh khoảng chừng mười lăm dặm. Quả thật Tả Hiền Vương Lôi Tháp không định trực tiếp tiến công, ông ta đã cẩn thận hỏi bại binh chạy trở xem rốt cuộc là bị đánh bại như thế nào. Ông ta không tin con trai Khí Nhiếp Thích của mình là hạng giá áo túi cơm, ông ta cũng không tin đại quân mấy vạn binh của An Tức không biết đánh trận như vậy. Sau khi hỏi cẩn thận thì ông ta hiểu ra tiến công ư? Người Ninh chỉ mong sao bọn họ đến tiến công, chỉ cần bọn họ tiến công thì uy lực của những vũ khí như hỏa khí, máy bắn nỏ, máy ném đá của người Ninh có thể phát huy đến tận cùng. Nhưng nếu hỗn chiến với nhau ở đất bằng thì những vũ khí này của người Ninh sẽ trở nên không có ý nghĩa.
Ông ta cần gì phải đánh.
Mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ cho ông ta là ngăn cản quân Ninh dưới trướng Thẩm Lãnh tới gần thành Vương Đình, như vậy thì ông ta suất lĩnh đại quân chắn ở phía trước Thẩm Lãnh là đủ, nếu người Ninh muốn quyết chiến, vậy thì để cho người Ninh tấn công.
Sau khi An Tức Tả Vệ Quân tới liền bắt đầu xây dựng công sự, bọn họ học theo quân Ninh móc chiến hào ngang dọc loạn xạ ở bên ngoài đại doanh, không phải là để cho các binh sĩ đi vào mà là để ngăn cản kỵ binh của người Ninh. Những chiến hào và hố bẫy ngựa này có thể khiến cho thiết kỵ của quân Ninh không chạy nổi. Bọn họ còn bố trí ít nhất ba lớp hàng rào ở bên ngoài đại doanh, làm doanh địa của bọn họ giống như thùng sắt vậy.
Ngoại trừ những bố trí như chiến hào, hố bẫy ngựa, hàng rào này ra, Lôi Tháp còn hạ lệnh du kỵ cứ mười hai canh giờ phải đi tuần ở hai cánh trái phải bất kể ngày đêm.
Hơn tám vạn tinh nhuệ An Tức trưởng thành từ giết chóc, sau khi tới đã bắt đầu biến thành công tượng, người chặt cây, người đào hố. Bọn họ còn dựng lầu quan sát rất cao ở chung quanh đại doanh, chỉ cần quân Ninh có bất kỳ động tĩnh nào đều sẽ không thoát được con mắt của lính quan sát trên lầu quan sát.
Ba ngày liên tiếp, người An Tức đều làm những việc này. Bọn họ không phải đến đánh trận, chỉ là đến chặn đường, doanh trại tạo ra công sự phòng ngự chắc chắn như thế, bọn họ lại có nhân số nhiều hơn quân Ninh dưới trướng Thẩm Lãnh, thoạt nhìn giống như tường đồng vách sắt.
Ba ngày trôi qua, Trần Nhiễm không nhịn được lại hỏi Thẩm Lãnh một lần nữa: "Vẫn phải đợi?"
"Vẫn phải đợi."
"Cho dù chúng ta đợi được gió thì cũng không cơ hội tới gần thành Vương Đình."
"Không chỉ là đợi gió."
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Nếu xếp hạng, đợi gió chỉ là thứ hai."
"Thứ nhất thì sao?"
"Gió, gió to."
Trần Nhiễm ngây người ra, nhìn Thẩm Lãnh cảm thấy hắn bị bệnh rồi.
Ba ngày trước Thẩm Lãnh đã phỏng đoán chắc hẳn là đại quân của Đường Bảo Bảo đã cách đô thành Vương Đình Thổ Phiên không đến trăm dặm. Thời gian ba ngày hẳn là cũng khá đủ dùng rồi, hắn đang đợi một người, đợi một thứ.
Lúc trời tối, Thẩm Lãnh đã chờ được thứ mà hắn muốn chờ, nhưng không phải là những chuyện đã nói với Trần Nhiễm. Thứ hắn chờ được là một phong thư, thư của An Tức Tả Vệ Quân Lôi Tháp tự tay viết.
Thẩm Lãnh mở thư ra xem, hắn nhận biết văn tự của người An Tức thì không có vấn đề, tuy rằng đây là một trong các văn tự khó nhất mà hắn từng học, tất cả văn tự thoạt nhìn đều giống như con giun.
Ý của Lôi Tháp là muốn hỏi Thẩm Lãnh, nếu như ông ta đi, liệu Thẩm Lãnh có từ bỏ việc chặn đường ông ta hay không.
Trần Nhiễm nghe Thẩm Lãnh nói xong liền ngây người ra: "Nói đùa gì vậy, Lôi Tháp xây dựng công sự, đào nhiều chiến hào và hố như vậy ở phía trước, bây giờ lại nói là chúng ta chặn đường ông ta?"
"Bởi vì ông ta không có đường đi."
Thẩm Lãnh mở bản đồ ra chỉ: "Nếu Lôi Tháp thật lòng muốn bỏ chạy thì con đường duy nhất có thể đi chính là hướng đông nam phía chúng ta, tiến vào Đại Chi quốc, vòng qua đại quân của Già Lạc Khắc Lược, từ Đại Chi quốc trở về An Tức bọn họ."
"Ta nghi ngờ có vấn đề."
Trần Nhiễm nói: "Chỉ bằng một phong thư đó của ngươi đã có thể làm cho Lôi Tháp một lòng trung thành với Già Lạc Khắc Lược lại thay lòng đổi dạ?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Ta cũng nghi ngờ."
Trần Nhiễm nói: "Vậy phải làm sao?"
"Xem thành ý của ông ta."
Thẩm Lãnh nhìn bản đồ lẩm bẩm nói: "Nếu Lôi Tháp thật sự lo lắng mình sẽ chết trong tay Già Lạc Khắc Lược, muốn chạy trốn cũng không phải là không có khả năng. Con trai của ông ta vừa mới bị Già Lạc Khắc Lược giết, mà ông ta lại không muốn liều cùng chúng ta để toàn quân bị diệt, như vậy thì chạy trốn dường như là lựa chọn hợp lý nhất. Nhưng nếu như ông ta muốn đi cũng không dễ dàng như vậy, phải đáp ứng một điều kiện của ta."
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng: "Lấy giấy bút đến đây."
Cũng không phải Thẩm Lãnh tự tin về văn tự của mình cỡ nào, chủ yếu là trong quân trừ hắn ra cũng thật sự không có ai có thể viết văn tự An Tức một cách lưu loát. Quan trọng hơn là văn tự của hắn cùng giống như chống làm giả vậy, chỉ cần nhìn thấy phong thư này thì Lôi Tháp biết nhất định là Thẩm Lãnh tự tay viết.
Ba canh giờ sau, An Tức Tả Hiền Vương Lôi Tháp nhận được phong thư của Thẩm Lãnh tự tay viết, ông ta không dám cùng các mưu sĩ kia xem, chỉ có thể tự mình mò mẫm phỏng đoán, nếu muốn đọc lưu loát khoảng chừng một phần năm số chữ thì phải dựa vào suy đoán.
"Bỏ lại vũ khí?"
Trong ánh mắt của Lôi Tháp hiện lên một tia âm hàn.
"Nếu ta bỏ lại vũ khí thì làm sao có thể tự bảo vệ mình."
Ông ta ném thư vào trong chậu than bên cạnh, sắc mặt có chút khó coi.
Thư hồi âm của Thẩm Lãnh gửi cho ông ta đã đáp ứng yêu cầu của ông ta, nhưng lại bảo đại quân của ông ta ném bổ tất cả binh khí giáp giới mới có thể thông qua phòng tuyến quân Ninh, nếu không đồng ý thì quân Ninh tuyệt đối sẽ không để bọn họ đi qua.
Nếu còn có một người có thể bàn bạc thì Lôi Tháp sẽ không một mình sầu muộn như thế, nhưng ông ta không dám đi tìm người nào. Tả Vệ Quân là người của ông ta, là do ông ta một tay huấn luyện, cũng theo ông ta nam chinh bắc chiến, nhưng ông ta không xác định ai là người hoàng đế cài vào bên cạnh mình. Lúc này ông ta không dám tuỳ tiện dốc hết ruột gan với bất cứ người nào, nhất là những mưu sĩ đó.
Người còn có thể tin tưởng được ở bên cạnh ông ta chỉ là thân vệ doanh của ông ta. Những người này đều là con cháu trong gia tộc của ông ta, mỗi một người đều là vậy. Lúc trước chính là vì có một đội thân binh tuyệt đối có thể tín nhiệm, ông ta mới chọn một đám trẻ con chỉ có mười mấy tuổi trong gia tộc bắt đầu bồi dưỡng huấn luyện. Hiện giờ đã mười năm trôi qua, sáu trăm người trong thân vệ doanh của ông ta chính là cọng rơm giữ mạng cuối cùng của ông ta.
"Vương gia."
Đúng lúc này, tướng quân thân vệ doanh của ông ta là Bố Khố từ bên ngoài đi vào, lấy từ trong ngực ra một phong thư: "Người Ninh lại đưa tới phong thư thứ hai."
"Nhanh như vậy đã có phong thư thứ hai?"
Lôi Tháp ngây người ra, ông ta mới xem xong thư của Thẩm Lãnh gửi cho ông ta thì phong thư thứ hai đã lại đến, thế này dường như nhanh đến mức có chút không hợp với lẽ thường.
"Còn có ai biết không?"
"Không có người khác, chỉ có ta biết."
Bố Khố đưa thư cho Lôi Tháp: "Vương gia, hay là nghĩ lại, một khi để bệ hạ biết thì vương gia sẽ nguy hiểm."
"Ta biết."
Lôi Tháp mở thư ra, phong thư này rất ngắn, ý đại khái là nếu Lôi Tháp không muốn để toàn quân lột bỏ vũ khí thì còn có một lựa chọn khác, Thẩm Lãnh có thể để cho Lôi Tháp và thân binh doanh của ông ta đi, tám vạn quân Tả Vệ ở lại đây.
"Đây là ý gì?"
Lôi Tháp nhìn về phía Bố Khố, Bố Khố cũng có vẻ mặt nghi ngờ.
"Không đáng tin. Thẩm Lãnh nói chỉ để cho vương gia và thân vệ doanh đi qua, tính tổng cộng cũng không đến một ngàn người, căn bản không thể bảo đảm sự an toàn của vương gia."
Lôi Tháp ừ một tiếng, ngẫm nghĩ sau đi đến chỗ bàn sách ngồi xuống: "Hắn gửi lại hai phong thư nhanh như vậy, xem ra cũng là bằng lòng đàm phán với ta, ta trả lời cho hắn một phong thư nữa."
Phong thư này trở lại rất nhanh, hơn một canh giờ sau đã đến trong tay Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh mở thư ra xem sau đó cười: "Quả nhiên ông ta không đồng ý, yêu cầu của ông ta là tất cả mọi người đều nhất định phải đi, hơn nữa còn không thể lột bỏ vũ khí."
Trần Nhiễm: "Vậy còn đàm phán cái rắm."
Thẩm Lãnh cười nói: "Đó mới có đàm phán, nếu ông ta muốn gài bẫy tập kích chúng ta thì sẽ không kiên trì như vậy. Tả Vệ Quân là thứ không thể thiếu nếu ông ta muốn sống yên, ta cho ông ta hai lựa chọn, đầu tiên là chỉ mang thân binh doanh đi, thứ hai là mang toàn bộ mọi người đi nhưng không thể mang theo binh khí, ông ta đều không đồng ý. Nếu ông ta có vấn đề thì sẽ cò kè mặc cả với ta."
Trần Nhiễm: "Vậy thì thật sự để cho bọn họ đi?"
"Không."
Thẩm Lãnh nói: "Ông ta không thích giằng co ở đây, vậy thì giằng co ở đây là được."
Thẩm Lãnh sợ cái gì chứ, trận quyết chiến này cũng không phải do hắn đánh, quan trọng hơn vẫn là đại quân mấy chục vạn binh của Đường Bảo Bảo, Thẩm Lãnh cầm chân Tả Vệ Quân ở đây là đã đủ rồi.
Cùng lúc đó, cách đô thành Vương Đình Thổ Phiên khoảng ba mươi dặm về hướng đông bắc, đại quân tây chinh Đại Ninh kéo đến giống như nước lũ, đội ngũ đông nghìn nghịt, chiến kỳ màu đỏ sẫm tung bay trong gió, các binh sĩ mặc chiến giáp màu đen dẫm trên mặt đất, tiếng bước chân giống như tiếng sấm rền.
Đại quân tây chinh mấy chục vạn binh đã đến.
Ở phía đối diện quân Ninh, gần mười vạn người An Tức đã trận địa sẵn sàng đón quân địch. Bọn họ là An Tức Hữu Vệ Quân, thủ lĩnh là Hữu Hiền Vương An Tức quốc Mã Cách. Khi chiến binh Đại Ninh đông nghìn nghịt xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, mỗi một người An Tức đều không tự chủ được mà căng thẳng. Đây là chuyện trước nay chưa có, trước kia bọn họ chinh chiến có từng căng thẳng khi nào đâu.
Trước lúc này người An Tức vẫn luôn cho rằng bọn họ là chủ nhân của chiến tranh, tất cả các cuộc chiến tranh đều là bọn họ phát động, cho nên bọn họ làm chủ. Ở mỗi một nơi chém giết bọn họ đều là chúa tể, tay nắm quyền sinh sát, mà lần này thì khác, người Ninh dường như đã sớm phá vỡ quy tắc của bọn họ.
"Vương gia."
Tướng quân dưới trướng Mã Cách sắc mặt hơi khó coi nói: "Tin tức thám báo gửi về nói quân Ninh có không dưới bốn mươi lăm vạn, có lẽ còn nhiều hơn, trong đó còn có gần mười vạn tinh kỵ thảo nguyên. Không nói bộ binh thiện chiến của quân Ninh, cho dù là mười vạn tinh kỵ trực tiếp đánh vào doanh địa của chúng ta, chúng ta cũng rất khó ngăn cản. Người Tây Vực đã bỏ chạy hoặc đầu hàng, chúng ta không trông cậy vào bọn họ được, để cho binh sĩ của chúng ta trực diện nghênh đón cuộc xung phong của mười vạn kỵ binh như vậy thì chúng ta không chịu nổi tổn thất."
"Vậy cũng phải chống đỡ."
Mã Cách nói với giọng trầm thấp: "Bệ hạ nói đã có kế sách ngăn địch, bệ hạ là bệ hạ bách chiến bách thắng."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Mã Cách lại cảm thấy hoàng đế bệ hạ là ở giận dỗi. Đây là một cuộc viễn chinh đã nên kết thúc từ lâu, sở dĩ bệ hạ vẫn không đánh, không định lui quân chỉ là bởi vì không phục người Ninh.
"Ta hạ lệnh đi chuẩn bị mộc thương đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chúng ta không có đầu thương cho nên chỉ có thể là vót nhọn gậy gỗ để dùng. Dựa theo căn dặn của vương gia, mỗi một mộc thương đều phải dài quá một trượng, đã chuẩn bị ít nhất mấy vạn cây."
"Ừm."
Mã Cách hít sâu một hơi: "Học biện pháp của người Ninh để đánh người Ninh, khiến cho kỵ binh của bọn họ không thể nào tới gần."
Mã Cách thở dài một hơi: "Hy vọng bệ hạ thật sự đã có kế sách ngăn địch."