Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1091 - Chương 1091: Gió Lớn

Chương 1091: Gió lớn Chương 1091: Gió lớn

An Tức Hữu Vệ Quân có sự chuẩn bị còn nhiều hơn Tả Vệ Quân, bởi vì bọn họ biết sẽ phải đối mặt với hơn mười vạn quân tinh nhuệ nhất Đại Ninh. Bọn họ đã hiểu khá rõ về chiến lực của quân Ninh. Nếu lần này không phải có người An Tức bọn họ tiếp thêm can đảm, cho dù người Tây Vực có thể chắp vá ra đại quân trăm vạn thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hai mươi vạn biên quân Đại Ninh, huống hồ giờ khắc này, quân Ninh có hơn bốn mươi vạn quân.

Hữu Hiền Vương Mã Cách trước giờ đều chưa từng nghĩ tới có một ngày đại quân An Tức xuất chinh sẽ lại đối mặt với cục diện quẫn bách và bị động như thế. Trước kia khi bọn họ chinh chiến đều là bọn họ đánh áp đảo đối thủ, cho dù là bất cứ đối thủ nào cũng giống nhau. Bọn họ công thành đoạt đất sau đó cướp sạch sành sanh, bọn họ biến những nơi bị chinh phục thành đất khô cằn, không có một ngọn cỏ sống nổi.

Nhưng giờ phút này bọn họ lại phải phòng thủ.

Người An Tức tôn sùng tiến công đã phải phòng thủ.

Mã Cách ngoại trừ gửi gắm hy vọng ở bệ hạ Già Lạc Khắc Lược ra thì còn có thể làm gì được. Ông ta hy vọng bệ hạ hùng tài đại lược đã tìm được phương pháp đánh bại người Ninh, nếu vẫn chưa tìm được thì lựa chọn hợp lý nhất hiện tại chính là lui quân, nhân lúc quân Ninh còn không dám tùy tiện công kích mà lui quân.

Nhưng ai dám đi khuyên Già Lạc Khắc Lược?

Ở An Tức, Già Lạc Khắc Lược chính là thần.

"Gió bắt đầu thổi rồi."

Đúng lúc này thân tín bên cạnh Mã Cách có chút hoảng sợ hô một tiếng, gió từ đối diện thổi đến, tuy rằng không lớn nhưng chiến kỳ của người An Tức bọn họ đã bay về phía sau, gió đông bắc. Đối với người Ninh mà nói bọn họ còn đang chiếm được địa hình có lợi nhất, tuy bọn họ không thể lợi dụng gió đông bắc để tấn công thành Vương Đình, nhưng bọn họ có thể tiến công đại doanh của Hữu Vệ Quân.

"Thổi tù và, hạ lệnh toàn quân đề phòng!"

Mã Cách lớn tiếng hô một câu, sau đó tiếng tù và liền vang lên, các binh sĩ An Tức từ trong đại doanh lao ra, ở bên ngoài đại doanh rất nhanh chóng đã tạo thành hàng ngũ từng đội từng đội một. Tố chất chiến đấu của bọn họ mạnh hơn người Tây Vực nhiều, đội ngũ tập kết rất nhanh. Ở trước người bọn họ có vô số những cái hố bẫy ngựa để ức chế kì binh thảo nguyên vô địch của quân Ninh. Nếu gần mười vạn khinh kỵ kia thật sự xông lại thì còn đáng sợ hơn cả hồng thủy.

Đường Bảo Bảo ngồi trên lưng ngựa nhìn người An Tức đã dàn trận địa sẵn sàng, giơ tay lên cảm thụ mức gió một chút.

"Gió đến rồi."

Gã nói ba chữ.

Tất cả mọi người bên cạnh gã đều nở nụ cười, dường như gió đến thật sự là chuyện khiến người ta vui vẻ. Người An Tức không nhìn thấy nụ cười của bọn họ, cũng không biết chút gió ấy có gì đáng để vui vẻ. Sức gió như vậy không thể nào làm cho máy ném đá bắn đá đi ra xa hơn, cũng không thể làm cho mũi tên nhanh hơn mạnh hơn, gió này cũng chỉ có thể thổi chiến kỳ bay nhẹ thôi.

Đường Bảo Bảo từ trên lưng ngựa nhảy xuống, giãn cơ một chút: "Hạ lệnh cắm trại, đợi gió lớn lên, gió thêm gió, chiến vô địch."

Các phụ binh bắt đầu nhanh chóng dựng doanh địa, những công việc này đối với bọn họ đã vô cùng quen thuộc, bọn họ nhanh chóng dựng lều trại, còn có một nhóm người đang khuân vác cọc gỗ chuẩn bị dựng tường gỗ. Đường Bảo Bảo hoạt động một lát liền ngồi khoanh chân trên mặt cát, các tướng quân dưới trướng gã nhanh chóng ngồi kín chung quanh. Trên mặt đất trải một tấm thảm, đồ ăn nhanh chóng được bày lên thảm, cũng không có món ngon gì, chỉ những thứ như thịt khô và bánh màn thầu.

Đường Bảo Bảo xé một miếng thịt khô bỏ vào trong miệng nhai nuốt: "Cho hậu đội vòng lên trước, hiện tại đã tới đây, ta không biết liệu gió có nhanh chóng lớn hơn hay không, nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng đợi gió lớn lên."

"Vâng!"

Lính liên lạc lập tức lên ngựa phóng về phía hậu đội.

"Quân nhu doanh đi sẽ không quá nhanh."

Tướng quân dưới trướng Đường Bảo Bảo nói: "Dù sao cũng nhiều đồ như vậy, cho nên chắc hẳn là hôm nay không thể đánh rồi."

"Không đánh?"

Đường Bảo Bảo hừ một tiếng: "Chúng ta có thể đợi gió, nhưng gió sẽ không đợi chúng ta, mặc kệ khó khăn cỡ nào, nếu khi ta giơ đao chỉ về phía trước mà hậu đội vẫn chưa đi lên, ta mặc kệ dễ đi hay không dễ đi, trên đường có tình huống như thế nào, không lên chính là làm lỡ thời cơ chiến đấu."

"Vâng!"

Thủ hạ nháy mắt một cái, lập tức lại có lính liên lạc chạy nhanh đi. Xem ra hôm nay đại tướng quân không có ý định từ bỏ trận này, mặc dù đại quân đi đường xa tới mệt nhọc, nhưng chính như Đường Bảo Bảo nói, gió đến, đừng nói là mệt hay không mệt, nhất định phải đánh.

Lính liên lạc phóng ngựa đến chỗ quân nhu doanh ở hậu đội, từng chiếc từng chiếc xe ngựa đang dồn hết sức lực chạy về phía trước, nhưng đường xá ở bên này quả thật không dễ đi lắm, đất cát, xe ngựa lại nặng, bánh xe gỗ đi trên cát phải lao lực cỡ nào?

"Đại tướng quân có quân lệnh, nhất định phải mau chóng đến trước trận, người nào làm lỡ thời cơ chiến đấu, xử trí theo quân pháp!"

Lính liên lạc vừa phóng ngựa vừa hô lớn, tướng quân quân nhu doanh Ngũ Tam Bình nghe được tiếng hô thì ngây người ra, sau đó nhổ một ngụm nước bọt dính cát ra: "Đều lên đẩy xe hết cho lão tử!"

Hắn ta hô một tiếng, bảo thân binh cởi giáp trụ trên người hắn ta ra, ngay cả áo vải bên trong cũng cởi, để trần hai cánh tay đi qua đẩy xe. Các binh sĩ vừa thấy tướng quân như thế thì đều tiến lên, hô hào đẩy xe về phía trước.

Phía trước đã lót sẵn ván gỗ, xe ngựa từ phía sau đi qua liền lún xuống, còn phải lót một lần nữa. Cũng đoạn đường toàn là cát này không quá dài, người của quân nhu doanh ai ai cũng vận hết sức lực để đẩy xe, mỗi người đều mệt đến nỗi ướt đẫm mồ hôi.

"Gió lên rồi!"

Một trận cát bị cuốn giữa khoảng không, mắt của Ngũ Tam Bình cũng đỏ lên: "Gió lớn hơn rồi, dồn sức thêm chút nữa!"

Tiền tuyến.

Đường Bảo Bảo vốc một nắm cát trên mặt đất hất lên, hạt cát bay đi theo gió. Gã cầm bình nước uống một ngụm, nuốt miếng thịt căn bản là không nhai nhỏ được xuống.

"Quân nhu doanh đã lên chưa?!"

"Đã đến rồi!"

Đường Bảo Bảo vừa mới hỏi xong, Ngũ Tam Bình thoạt nhìn hẳn là đã té ngã không chỉ một lần liền chạy tới. Nửa thân trên để trần của hắn bám dính không ít cát, vì thế người càng giống như một tượng binh mã chạy về phía trước: "Lên rồi!"

Đường Bảo Bảo cười lớn ha ha: "Biết ngay là ngươi làm được mà."

Gã khoát tay: "Đẩy luân nỗ lên trước đi!"

Luân nỗ là lợi khí dã chiến mà năm kia Đại Ninh Võ Công Phường mới cải tạo ra. Máy bắn nỏ uy lực khổng lồ nhưng chỉ thích hợp để thủ thành, bình nguyên dã chiến thì máy bắn nỏ khó có thể di động, chỉ có thể cố định một chỗ, cho nên năm kia Võ Công Phường cải tạo máy bắn nỏ. Mới đầu tưởng rằng để lên trên xe ngựa là có thể thực hiện vận động tác chiến, nhưng trên thực tế thì chiến trường không phải quan đạo, đâu có đường tốt như vậy để cho xe ngựa đi, cho nên Võ Công Phường vẫn luôn nghiên cứu làm thế nào để cải thiện bánh xe bình thường, nhưng chỉ cần là bánh xe của xe ngựa nặng nề thì chắc chắn khó có thể tiến lên. Sau đó có người đề xuất nên dùng hai phương thức di động, ở trên đường đi có thể dùng bánh xe bình thường, nhưng trong tình huống ở cánh đồng trống trải, không có đường thì đổi sang dùng ván hình cung.

Ý tưởng này cũng là người thợ được điều tạm tới từ xưởng thuyền An Dương nghĩ ra, dùng công nghệ tạo thuyền, uốn cong tấm ván gỗ, sau đó trùm một lớp thiết bản mỏng được mài bóng loáng. Tuy rằng di động cũng không nhẹ nhàng, nhưng dạng cấu tạo như giống ván trượt tuyết nhau này lại dễ dùng trên đất cát.

Giá xe cao thêm một chút, thiết kế có thể kéo bánh xe lên trên, sau khi bánh xe di chuyển đi lên thì có thể dùng ván trượt để kéo đi. Ở mặt cỏ và đất cát, nhân lực và mã lực cộng lại, đẩy chiến xa về phía trước sẽ trở nên tương đối dễ dàng một chút.

Nhưng mà việc cải tạo này vẫn chưa hoàn thành triệt để, quân nhu doanh chỉ có luân nỗ là thiết kế như thế này, hơn nữa trong quân chỉ trang bị một trăm cỗ.

Sau một tiếng ra lệnh, phụ binh ra sức đẩy luân nỗ về phía trước, bộ binh của chiến binh Đại Ninh thì ở hai bên và phía sau luân nỗ cùng đẩy.

Tiếng tù và bên phía người An Tức lại vang lên, trên bầu trời nhanh chóng xuất hiện rất nhiều điểm đen, không bao lâu sau điểm đen đã biến thành tảng đá khổng lồ trước mắt, đập xuống mặt đất rầm rầm rầm.

Ầm một tiếng, một cỗ luân nỗ bị đập vụn, chiến binh Đại Ninh ở chung quanh cũng có mấy người ngã xuống.

"Đừng dừng lại, tiếp tục đẩy về phía trước!"

Ngũ Tam Bình lớn tiếng hô, giọng nói khàn khàn.

Sau đó người An Tức liền phát hiện ra những cái hố mà bọn họ đào trước đó đều không có cản trở gì quá lớn đối những cỗ xe ngựa hình thù kỳ quái kia. Ván trượt rộng khoảng một xích dài hơn một trượng rưỡi, hơn nữa phía trước còn cong lên, hố đất chỉ lớn hơn một xích thôi, hoàn toàn có thể đẩy luân nỗ qua được.

"Ngăn bọn họ lại!"

An Tức hữu thân vương lớn tiếng hạ lệnh.

Máy ném đá của người An Tức không ngừng ném tảng đá lớn đến, nhưng máy ném đá ở phía sau đội ngũ bộ binh An Tức, trông cậy vào bọn họ có thể tấn công mục tiêu di động một cách chuẩn xác cũng là người si nói mộng. Uy lực của máy ném đá dùng cho dã chiến kém xa uy lực của máy dùng cho công thành.

"Vào tầm bắn rồi!"

Ngũ Tam Bình hô một tiếng.

Đường Bảo Bảo ở phía trước đội ngũ lớn tiếng hạ lệnh: "Nỗ xa dàn ngang, tranh thủ thời gian cho gió lớn ở phía sau."

Tất cả luân nỗ đều dừng lại, trọng nỗ trên giá xe bắt đầu bắn về phía người An Tức. Trọng nỗ to bằng cẳng chân mang theo tiếng xé gió đâm qua, trường thương trận liệt của người An Tức ở phía trước lập tức bị đánh ra không ít chỗ hổng. Một mũi tên trọng nỗ bay vào trong thương trận dày đặc, có ít nhất mấy tên binh lính An Tức bị đâm chết, nhưng vì có thể có hiệu quả ngăn cản Đại Ninh kỵ binh tấn công, thương trận cũng không thể triệt tiêu.

"Gió đến rồi!"

Có người gào thét.

Nhưng không phải gió vẫn luôn ở đây sao?

Đúng lúc này, đại kỳ được kéo lên ở phía sau luân nỗ, trên đại kỳ đó có một chữ "phong" rất lớn.

Chờ gió đông, cũng chờ gió này.

Chiến binh Đại Ninh, Phong Tự Doanh.

Phía sau luân nỗ, từng cỗ từng cỗ xe ngựa bị đuổi lên chiến trường, không lắp đặt ván trượt cho nên tốc độ của xe ngựa rất chậm, nhưng cũng may có luân nỗ áp chế ở phía trước, người An Tức muốn phản kích cũng khó khăn.

Mấy trăm cỗ xe ngựa đen sì dừng lại ở trước trận địa luân nỗ, sau đó những thứ trên xe ngựa lập tức bị mở ra.

"Đó là cái gì?!"

"Trên xe ngựa là cái gì?"

Tất cả người An Tức đều ngây người, không biết đó là cái gì nhưng lại cảm nhận được hơi thở của cái chết.

"Gió!"

Đường Bảo Bảo giơ hắc tuyến đao lên hét to một tiếng.

Mấy trăm cỗ nỗ trận xa đồng thời mở niêm phong.

"Gió lớn!"

Vù!

Một lớp mũi tên mang theo đốm lửa bao trùm về phía người An Tức, một lớp đó đã có mấy ngàn mũi tên. Nỗ trận xa trên dưới tầng năm, một tầng hai mươi mũi tên, một lần một tầng có thể phát ra cùng một lúc. Mấy trăm cỗ nỗ trận xa đồng thời phát uy, một lớp mấy ngàn mũi tên, năm lớp bắn liên tiếp...

Còn dày đặc hơn cả mưa rào, lúc mũi tên bay đi giống như có thể che khuất cả bầu trời.

Một loạt tiếng kêu thảm từ bên phía người An Tức vang lên, hàng ngũ thương binh lập tức đồng loạt bị tiêu diệt một lớp, một hàng thương binh ở phía trước muốn tránh cũng không tránh được, trơ mắt nhìn mũi tên dày đặc bay tới, sau đó kêu thảm ngã xuống đất.

Lớp mũi tên thứ hai lại đến, sau đó là lớp thứ ba, lớp thứ tư, lớp thứ năm.

Đây không phải trận quyết đấu về chiến lực của binh lính, đây là sự áp đảo về vũ khí.

Mấy trăm cỗ nỗ trận xa đều bắn tất cả năm lớp mũi tên ra ngoài, mấy vạn mũi tên trút vào hàng ngũ thương binh của người An Tức.

Thi thể nằm la liệt đầy đất, thương binh nằm khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment