Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1092 - Chương 1092: Sợ Hãi

Chương 1092: Sợ hãi Chương 1092: Sợ hãi

Thương trận chuẩn bị để chống đỡ kỵ binh thảo nguyên Đại Ninh đã bị hỏa khí của Đại Ninh Phong Tự Doanh trực tiếp phá hủy, đó căn bản không phải là chiến tranh cùng đẳng cấp. Về mặt trang bị vũ khí, Phong Tự Doanh của quân Ninh dẫn đầu thời đại này, cũng dẫn đầu vu tất cả kẻ thù. Nếu trang bị của Phong Tự Doanh được mở rộng ra toàn quân chiến binh Đại Ninh, vậy thì Đại Ninh có thể càn quét thiên hạ.

Điều đáng để người An Tức ăn mừng là quy mô của Đại Ninh Phong Tự Doanh không quá lớn, hơn nữa lượng hỏa dược mang theo cũng không nhiều, quan trọng nhất là tỷ lệ tự hủy của nỗ trận xa cao đến mức thái quá, một trăm cỗ nỗ trận xa lên chiến trường một lần đã có thể bị hủy một phần tư. Tỷ lệ hư hỏng này cao đến mức đáng sợ, nhưng trên thực tế thì tự hủy một phần tư đã được tính là thấp rồi.

Đây là vẫn chưa tính tổn hại bên trong của nỗ trận xa do lặn lội đường xa xóc nảy, giá thành chế tạo đắt đỏ, tỷ lệ hư hỏng cao, hơn nữa sau một lần bắn một lượt sẽ cần thời gian lắp tên rất dài, nếu tính tất cả hao tổn, một trăm cỗ nỗ trận xa sau khi sử dụng một lần thì mức tổn thất ít nhất là một phần ba.

Về việc sử dụng hỏa khí thì Đại Ninh đi phía trước, nhưng con đường phải mò mẫn để đi này cũng không dễ đi.

Nếu không phải Đại Ninh mà đổi lại là một tiểu quốc khác, cho dù bắt đầu nghiên cứu chế tạo vũ khí hỏa dược chỉ sợ cũng không gánh nổi mức tiêu hao tiền tài khổng lồ. Chỉ riêng phí dụng nghiên cứu và chế tạo nỗ trận xa, Hộ bộ và Binh bộ Đại Ninh cũng đã bắt đầu cắn răng, đương nhiên không phải thật sự không bỏ ra nổi số tiền này, mà là mỗi lần Võ Công Phường thò tay ra đòi tiền là bọn họ đều sẽ đau, tần suất đòi tiền cũng hơi nhiều.

Trường An Võ Công Phường, thành Hãn Hải Võ Công Phường ở bắc cương, mức độ phí dụng mà hàng năm hai nơi này đầu tư vào nỗ trận xa và các hỏa khí khác, nói ra có thể sẽ không có ai tin tưởng.

Theo lời của chiến binh Đại Ninh nói, dùng nỗ trận xa càn quét kẻ thù, càn quét nhất thời sảng khoái, càn quét mãi thì sảng khoái mãi, nhưng mà mức tổn hại này quả thực khiến cho người ta đau lòng, cũng nguy hiểm nữa. Chuyện nỗ trận xa, hỏa dược đả thương người xảy ra thường xuyên, hơn nữa với công nghệ kỹ thuật hiện tại của Đại Ninh Võ Công Phường mà nói, khi nào sẽ đả thương người, khi nào không đả thương người, toàn bộ đều dựa vào vận may.

Sau khi nấy trăm cỗ nỗ trận xa cùng bắn một lượt, chiến đao của Đường Bảo Bảo liền giơ lên: "Công!"

Tùng!

Tùng tùng!

Tiếng trống trận phá vỡ bầu trời.

Tuy rằng đi đường xa mệt nhọc, nhưng dựa vào gió lớn, nỗ trận xa đã phá hủy thương trận của người An Tức, tầm bắn vượt qua cung tiễn thủ của người An Tức. Dưới sự áp chế như vậy người An Tức dường như ngay cả đầu cũng không ngóc lên nổi, bọn họ chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, lui trở lại trong đại doanh, dựa vào tường gỗ chắc chắn để chống đỡ đợt tấn công của chiến binh Đại Ninh, đây chính là thời cơ chiến đấu không thể bỏ lỡ.

Một gã binh lính An Tức chạy vào trong đại doanh với tốc độ nhanh nhất, các đồng bạn bên cạnh cứ người này nối tiếp người kia ngã xuống. Hắn ta là một trong số binh lính trong thương trận của quân đội An Tức, khoảnh khắc quân Ninh xông đến thì thương trận cũng đã vỡ, hắn ta chỉ có thể chạy về, chạy về giống như điên.

Hậu đội đại quân An Tức đã vào doanh địa, nhưng mà không ai bận tâm đến những người ở phía trước như bọn họ. Khi những chiến binh người Ninh kia truy kích về phía trước còn không ngừng bắn liên nỏ trong tay bọn họ, mà hắn ta cũng không dám nhìn bộ dạng của đồng bạn bên cạnh mình bị trúng tên gục ngã. Lúc này ai có thể bình yên chạy về cũng phải xem vận may.

"Giáo!"

Đúng lúc này hắn ta nghe được tiếng hô của người Ninh, trước kia hắn ta đã từng nghe thấy âm thanh đó, biết nó biểu thị cái gì.

Vù một tiếng, bóng đen từ trên trời rơi xuống.

Gã binh lính đang chạy trốn trơ mắt nhìn một cây thiết tiêu thương bay qua đỉnh đầu của mình đâm vào lưng đồng bào ở phía trước. Thiết tiêu thương ở vị trí giữa xương sống, âm thanh tiêu thương xé rách bì giáp, xé rách cơ thể giống như chui vào lỗ tai ngay trong khoảnh khắc đó, trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí còn lớn hơn cả tiếng kêu thê lương của người bị trúng thương.

Thương từ sau lưng đâm vào rồi từ ngực đâm ra ngoài, người nằm trên mặt đất co giật, giống như đang dồn hết toàn lực để giữ lại tính mạng của mình vậy.

Hắn ta nhìn đồng bào ngã xuống đất nhưng cũng không dám đi cứu, thiết tiêu thương bay qua đỉnh đầu hắn ta thì chứng tỏ người Ninh ở phía sau đã không còn cách bao xa nữa. Hắn không dám quay đầu, cũng không dám ngừng lại, chỉ cắn răng chạy về phía trước mới có hy vọng còn sống sót.

Một tiếng "phập" trầm đục, một mũi tên nỏ xuyên qua bả vai hắn ta, bước chân của hắn ta lảo đảo một chút nhưng lại cắn răng tiếp tục chạy như điên về phía trước. Ngay lúc này hắn ta bỗng nhiên hơi hoang mang, trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới bộ dạng truy kích kẻ thù của bọn họ trước kia, kẻ thù điên cuồng chạy trối chết ở phía trước chính là bộ dạng của hắn ta giờ khắc này.

Cuối cùng cũng sắp chạy tới ngoài cửa doanh trại, nhưng trong khoảnh khắc này mắt của hắn ta bỗng trợn to.

Cánh cửa gỗ khổng lồ đã đóng lại.

Không ít binh lính An Tức ra sức khiêng cọc gỗ nặng nề chặn cửa, hắn ta nhìn thấy sự hoảng sợ trên mặt những người đó, cũng nhìn thấy sự lạnh lùng trên mặt những người đó. Sau đó hắn ta chợt nghe thấy tiếng quân lệnh của người An Tức bọn họ, ngay sau đó mũi tên che trời phủ đất từ trên tường gỗ bay tới. Hắn ta thình lình dừng bước, nhìn về phía đại doanh của bọn họ, nhìn thấy mũi tên dày đặc rơi xuống, hắn ta ngẩng đầu nhìn những mũi tên kia, đồng tử từ từ co lại.

Thi thể chậm rãi ngã xuống, trên người đầy mũi tên, cùng ngã xuống với hắn ta không chỉ là chiến binh Đại Ninh đuổi đến rất gần, còn có ít nhất hơn một ngàn binh lính An Tức không kịp lui về trong đại doanh. Bọn họ không chết dưới hoành đao của chiến binh Ninh, nhưng lại chết bởi mũi tên của chính bọn họ.

Giây phút ngã xuống hắn ta cố gắng lật người, hắn ta không muốn đối diện với mặt đất đen tối mà chết đi, hắn ta muốn nằm trên mặt đất nhìn bầu trời sáng chói xa xôi, những đám mây trắng ở trên bầu trời kia giống như dáng vẻ của quê hương hắn ta.

Mũi tên dày đặc bức lui sự đeo bám của chiến binh Đại Ninh, chiến binh bắt đầu lui về phía sau, người An Tức ở trên tường gỗ thượng xem như cũng có thể thở phào một hơi. Nhưng mà một hơi này căn bản là không nhả ra được, bởi vì chiến tranh vẫn chưa kết thúc mà vừa mới bắt đầu.

"Máy ném đá của chúng ta!"

Người An Tức khàn giọng hô một tiếng.

Trên trận địa vốn có ở bên ngoài, đâu có thời gian để tháo dỡ thu hồi lại máy ném đá của bọn họ, khi đại quân lui về phía sau thì tất cả máy ném đá đều để lại trên bãi đất trống, mà giờ phút này, chúng lại thành vũ khí của người Ninh.

Đường Bảo Bảo liếc mắt nhìn doanh địa của người An Tức phía đối diện mà không nhịn cười được, lại giơ tay lên cảm thụ mức gió một chút.

"Có người nói dùng hỏa công thiêu chết kẻ thù sẽ giảm thọ, bởi vì hỏa công quá ác độc, ta không sợ."

Gã vươn tay chỉ về phía đại doanh người An Tức: "Nếu quả thật có báo ứng gì thì đều nhắm vào ta là được, đốt đại doanh của bọn họ cho ta, nhưng ta lại cảm thấy chuyện báo ứng này, ai dám đặt trên sát khí của chiến binh Đại Ninh."

Sau quân lệnh của gã, quân Ninh bắt đầu không ngừng bắn tên vào doanh địa của người An Tức. Lợi dụng sức gió, mũi tên của chiến binh Đại Ninh bay xa hơn trong tình huống bình thường. Ngoài tường doanh địa đều là cọc gỗ dựng lên, tuy rằng muốn đốt cháy là không dễ dàng nhưng không cản được hỏa tiễn quá nhiều và quá dày đặc, không cản được sức gió lớn.

Một canh giờ sau, máy ném đá của người An Tức bỏ lại bên ngoài doanh địa đã bị chiến binh Đại Ninh đổi hướng, túi hỏa dược to như cái thớt liên tiếp bay vào trong đại doanh của người An Tức.

Thêm nửa canh giờ sau, lều trại trong đại doanh người An Tức đã bị lửa đốt cháy một vùng.

Lại nửa canh giờ sau, trong đại doanh đã không nhìn thấy thứ gì còn nguyên vẹn, lửa đã thành chúa tể, dưới sự thúc đẩy của gió, lửa lớn từ hướng đông bắc lan sang tây nam, lều trại trong doanh địa bốc cháy hết căn này đến căn khác. So sánh mà nói thì thủ quân trên tường gỗ ngược lại còn tương đối an toàn một chút, bởi vì lều trại dễ cháy hơn tường gỗ, nhưng khi bọn họ không thể không lui xuống mới phát hiện phía sau đã không còn đường nữa rồi, chỉ có biển lửa.

Đường Bảo Bảo thúc ngựa lên dốc cao, giơ thiên lý nhãn lên nhìn đại doanh người An Tức hướng đối diện, lửa lớn tàn sát, có thể nhìn thấy từng người từng người An Tức bị biển lửa nuốt chửng. An Tức Hữu Vệ Quân gần mười vạn người, sau trận chiến này tổn thất ít nhất khoảng chừng một phần ba binh, mà bọn họ cũng đã hoàn toàn đánh mất phòng tuyến thứ nhất ở ngoài thành Vương Đình. Số người An Tức còn lại chạy trối chết giống như điên, ngoài việc chạy trối chết ra thì bọn họ cũng không thể làm gì được.

Lửa lớn cháy mãi tới sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời nhô lên vẫn có thể nhìn thấy từng làn khói nhẹ bốc lên trong doanh địa. Binh lính Đại Ninh mặc chiến phục màu đen giẫm trên tro tàn tiến vào đại doanh, thứ bọn họ nhìn thấy không chỉ là tro tàn mà còn có vô số thi thể bị thiêu cháy. Ở trong góc nào đó một đám người An Tức ôm nhau cùng chết, có người bị đốt cháy, có người thoạt nhìn cũng khá nguyên vẹn.

Thi thể nằm la liệt trên mặt đất đều không dám đụng vào, đụng vào là có lẽ sẽ rụng rời.

Giày chiến giẫm trên tro tàn, các binh sĩ lục tìm dọn dẹp đại doanh, ngay cả một người sống cũng không nhìn thấy, tính sơ sơ thì An Tức Hữu Vệ Quân tổn thất ít nhất ba vạn người. Đối với người An Tức mà nói trận chiến này không chỉ là bị mất phòng tuyến kiên cố nhất bên ngoài thành Vương Đình, cũng mất đi dũng khí và tự tin mà bọn họ chưa từng mất.

Vương Đình.

Mã Cách quỳ gối trước mặt Già Lạc Khắc Lược, ông ta không biện giải, cũng không khẩn cầu, chỉ quỳ ở đó.

"Bệ hạ, hãy xử phạt thần đi."

Già Lạc Khắc Lược ở trên tường thành đã nhìn thấy trận chiến đó từ xa. Tuy rằng khoảng cách quá xa khiến y không nhìn rõ quân Ninh sử dụng vũ khí gì, nhưng y nhìn thấy lưu tinh ngập trời từ bên quân Ninh bay vào hàng ngũ người An Tức, thương trận được thiết lập để ngăn cản kỵ binh quân Ninh lại biến thành bia ngắm của kẻ thù. Dường như người Ninh có thủ đoạn và chiến thuật vô cùng vô tận, mà những thứ có uy lực khổng lồ từ đâu đến? Là thiên thần ban cho sao?

"Chiến thuật là trẫm chế định."

Già Lạc Khắc Lược chậm rãi đi lại ở trong đại điện: "Trẫm không ngờ bọn họ sẽ từ bỏ ưu thế của gần mười vạn kỵ binh, mà chọn dùng bộ binh để tiến công, cũng không ngờ uy lực của hỏa khí lại giống như cơn thịnh nộ của thần linh."

Y biết trận chiến này bất kể như thế nào cũng không đánh thắng được nữa.

"Mã Cách."

"Có thần."

"Bây giờ trẫm cần một người bảo vệ thành Vương Đình, trẫm muốn dẫn thêm nhiều binh sĩ hơn nữa trở về. Sau trận chiến này trẫm mới tỉnh táo lại, trẫm tưởng rằng mình đã nhìn thấu thế giới này, hóa ra những gì nhìn thấy chỉ là trong tầm mắt, tầm mắt của trẫm quá thấp, tầm mắt quá ngắn. Sau khi trở về trẫm phải học tập người Ninh, tạo ra hỏa khí cường đại hơn, nhưng trước lúc đó, trẫm cần..."

"Thần ở lại."

Mã Cách ngẩng đầu nhìn về phía Già Lạc Khắc Lược: "Thần sẽ tử thủ ở thành Vương Đình, sẽ khiến bước chân của người Ninh dừng lại ở ngoài thành."

"Trẫm tin khanh, chỉ là trẫm cảm thấy đã bạc đãi khanh."

Già Lạc Khắc Lược thò tay ra đỡ Mã Cách dậy: "Sau khi trở về trẫm sẽ cho con trai khanh kế thừa vị trí của khanh, và con ban thưởng cho hắn hậu hĩnh. Trẫm sẽ ban cho gia tộc khanh sự vinh quang vô thượng, trẫm cũng sẽ vĩnh viễn nhớ cái giá mà khanh bỏ ra vì đế quốc An Tức."

Y tháo bội kiếm của mình xuống đưa cho Mã Cách: "Khanh chỉ cần thủ vững được nửa tháng, nửa tháng là trẫm có thể suất quân vượt qua sông Tàng Bố, đi thêm hai tháng nmữa là có thể trở lại bờ biển, chiến thuyền của chúng ta đang chờ ở đó. Nếu khanh thủ vững nửa tháng sau mà người Ninh vẫn không thể công phá nơi này, khanh hãy dẫn người rút đi."

Y nhìn về phía Mã Cách: "Khanh âm thầm đi, đừng nói với các binh sĩ ở lại, bọn họ sẽ chiến tử trong vinh quang, nhưng trẫm sẽ vĩnh viễn nhớ công lao của bọn họ."

Bình Luận (0)
Comment