Người An Tức kiêng dè nhất là Lang Kỵ thảo nguyên Đại Ninh, khinh kỵ binh trên thảo nguyên có ưu thế trời cho. Mỗi một hán tử thảo nguyên gần như đều là lớn lên trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ không phải thứ mà người sau khi trưởng thành mới luyện cưỡi ngựa có thể so sánh được.
Người Trung Nguyên và kỵ binh người thảo nguyên quyết đấu, trong lịch sử cho tới bây giờ tổng cộng chỉ có hai lần chiến thắng. Một lần là Từ Khu Lỗ thời Sở suất quân tiến vào thảo nguyên dẹp loạn, dẫn theo kỵ binh quân Sở đánh bại kỵ binh thảo nguyên. Một lần khác là sau khi Đại Ninh khai quốc không lâu, huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ hoàng đế khai quốc Đại Ninh là đại tướng quân Đường Thất Địch dẫn theo kỵ binh Đại Ninh tiến vào thảo nguyên liên chiến liên thắng, gần đây đích một lần chỉ có thể coi là nửa sân đại thắng. Đương kim hoàng đế bệ hạ mệnh lệnh cho tướng quân cấm quân Hạ Hầu Chi suất lĩnh một vạn tinh kỵ cấm quân vào thảo nguyên, nhưng chỉ là đánh một ít phản quân mà thôi, chứ không đại biểu cho thực lực thật sự trên thảo nguyên.
Người thảo nguyên đã quên lãng Từ Khu Lỗ, hiện tại nhắc đến cũng không có người nào còn nhớ chuyện quân Sở đại thắng trước kia, nhưng bọn họ còn nhớ Đường Thất Địch lđánh trận như thế nào, mấy trăm năm trôi qua vẫn không dám quên. Không chỉ là trận chiến trên thảo nguyên, cuộc đời Đường Thất Địch cũng là truyền kỳ.
Mười sáu tuổi quen biết với Thái Tổ hoàng đế cùng độ tuổi, bởi vì Thái Tổ hoàng đế cứu ông ta một mạng mà từ đầu đến cuối luôn đi theo hoàng đế. Hai người cùng nhau gia nhập Lục Mi Quân cực kỳ nổi danh lúc ấy và được trọng dụng, nhưng không lâu sau Lục Mi Quân cũng bại vong vì nội chiến. Sau đó Thái Tổ hoàng đế và Đường Thất Địch dùng hết tất cả tiền tài tích góp trong vài năm để mua sáu trăm con chiến mã từ thảo nguyên, huấn luyện ra một đội khinh kỵ khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Rồi sau đó nữa Đường Thất Địch phụng mệnh lệnh của Thái Tổ hoàng đế suất quân xuôi nam, từ tám ngàn bộ hạ lúc bắt đầu chinh chiến, đến hai năm sau đánh chiếm được gần như một phần ba cương vực của Đại Sở và còn có được hai mươi vạn binh.
Khi đó có người khuyên Thái Tổ hoàng đế rằng Đường Thất Địch có binh quyền, lỡ như không có lòng thần phục chẳng phải là khó có thể ngăn được, thỉnh cầu Thái Tổ hoàng đế cắt giảm binh quyền của Đường Thất Địch. Thái Tổ hoàng đế liền giận dữ chém đầu tất cả những người đã nói những lời này. Sau khi Đường Thất Địch nghe nói về chuyện này đã một thân một mình trở về thỉnh cầu Thái Tổ hoàng đế cho phép ông ta giao binh quyền ra. Lúc ấy câu nói đầu tiên của Thái Tổ hoàng đế là... Cút mẹ ngươi đi, lão tử lại chiêu mộ thêm năm vạn tân binh cho ngươi, lúc trở về thì mang hết tất cả đi, tiếp tục đi đánh những kẻ không phục kia!
Bất kể là Từ Khu Lỗ thời Sở, hay là Đường Thất Địch của Đại Ninh thời mới lập quốc đều là tuyệt thế danh tướng, từ xưa đến nay không có người thứ hai có thể so sánh được. Nhưng nếu nói uy danh thì Từ Khu Lỗ tất nhiên không thể đánh đồng với Đường Thất Địch.
Khi đó sức mạnh của phủ binh Sở cũng mạnh như chiến binh Đại Ninh hiện tại.
Người An Tức đã chuẩn bị lâu như vậy, nhưng lại không chờ được khinh kỵ thảo nguyên mà là thứ hỏa khí đáng sợ bọn họ không biết tên là gì. Sự chiến bại của An Tức Hữu Vệ Quân là một cuộc chiến đấu vô cùng có ý nghĩa, là cuộc chiến đấu của vũ khí.
Vậy thì...
Lang Kỵ thảo nguyên thì sao?
Hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược đứng ở trên tường thành Vương Đình giơ thiên lý nhãn nhìn ra bên ngoài, nhân mã trong đại doanh quân Ninh ở ngoài thành căn bản là không thể đếm nổi. Y nhìn kỹ, cuối cùng cũng nhìn thấy đại doanh kỵ binh ở một bên đại doanh quân Ninh. Bì giáp trên người kỵ binh bên kia có màu sắc khác với giáp trụ của chiến binh Đại Ninh, chỉ là khoảng cách quả thật hơi quá xa, muốn nhìn rõ hơn cũng không làm gì được.
"Nếu bọn họ công thành, kỵ binh sẽ mất đi ý nghĩa."
Già Lạc Khắc Lược buông thiên lý nhãn xuống: "Nhưng máy ném đá của Hữu Vệ Quân đều rơi vào tay người Ninh, phòng thủ thành Vương Đình cũng không dễ dàng..."
Mã Cách hỏi: "Có cần điều quân đội của Tả Hiền Vương về không?"
"Không cần."
Trong đầu Già Lạc Khắc Lược không tự chủ được lại xuất hiện phong thư của Thẩm Lãnh viết cho Tả Hiền Vương Lôi Tháp, y khẽ nhíu mày: "Sau khi Lôi Tháp mang binh ra ngoài đã án binh bất động, có vẻ như hắn đang chắn đội quân Ninh của Thẩm Lãnh ở chỗ xa, nhưng trên thực tế thì dưới trướng Thẩm Lãnh có không quá năm vạn người. Lôi Tháp dùng hơn tám vạn tinh nhuệ của Tả Vệ Quân chặn năm vạn người, cuộc chiến này không phải là đánh như vậy."
Mã Cách nhanh nhạy đã nhận ra một tia bất ổn trong lời nói của Già Lạc Khắc Lược, chẳng lẽ bệ hạ đang nghi ngờ Lôi Tháp? Nghĩ đến đây thì ông ta mới tỉnh ngộ ra, Khí Nhiếp Thích bị bệ hạ chém đầu bởi vì liên chiến liên bại, đây vốn là chuyện xử trí theo quân pháp, cũng không quá đáng, nhưng trong lòng Tả Hiền Vương làm sao lại có thể không hận. Lôi Tháp không suất quân tiến công quân Ninh dưới trướng Thẩm Lãnh, chỉ là để quân đội ở đó, so với nói là ông ta kiềm chế một bộ phận quân Ninh, chẳng bằng nói là quân Ninh kiềm chế hơn tám vạn tinh nhuệ An Tức.
"Trẫm quyết định không truyền chỉ cho Lôi Tháp bảo hắn lui quân."
Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía Mã Cách: "Đây cũng là một trong các đường lui trẫm để lại cho khanh. Khanh tử thủ Vương Đình mười lăm ngày, mười lăm ngày nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trẫm đã vượt qua sông Tàng Bố. Mười lăm ngày sau thì giao người Ninh cho Lôi Tháp đi, khanh dẫn người âm thầm rút đi."
Mã Cách thầm thở dài, Lôi Tháp và ông ta cũng là hảo hữu chí giao nhiều năm. Bao năm nay Lôi Tháp và ông ta chính là phụ tá đắc lực của Già Lạc Khắc Lược, nhưng chính bởi vì chiến bại của Khí Nhiếp Thích, dường như ngay cả Lôi Tháp bệ hạ cũng muốn từ bỏ.
"Thần... biết rồi."
Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Trẫm quan tâm đến tính mạng của khanh hơn nhiều bất cứ người nào, tương lai khanh còn phải theo trẫm đánh lại nữa. Những thứ người Ninh cho chúng ta, chúng ta sẽ trả lại đầy đủ cho người Ninh."
Nếu trước đây nghe được câu nói như vậy thì Mã Cách tất nhiên sẽ cảm động trong lòng, cảm thấy bệ hạ đối đãi với ông ta không giống với người khác, nhưng bây giờ ông ta lại không cảm kích nổi. Ngay cả Tả Vệ Quân và Hữu Vệ Quân mà bệ hạ cũng có thể không cần thì còn có thể quan tâm đến cái gì.
Hơn nữa lần này đấu pháp của bệ hạ rõ ràng không ổn, về phần là lạ ở chỗ nào thì ông ta cũng không nói ra được.
Ban đêm.
Già Lạc Khắc Lược ở trong thư phòng đọc sách, vẫn là đọc binh thư của Đại Ninh. Mưu sĩ thân tín nhất bên cạnh y là Giá Cô Liệt dè dặt nhìn y một cái, muốn nói gì đó nhưng lại nén nhịn.
Giá Cô Liệt là con nhà nghèo, năm đó Già Lạc Khắc Lược gặp được hắn ta trên đường chinh chiến, có lẽ chỉ là Già Lạc Khắc Lược nhất thời hiếm khi có thiện tâm mà thu nhận hắn ta, nhưng không ngờ sau này suy nghĩ và mưu lược mà người trẻ tuổi này thể hiện đều khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Mười mấy năm sau, hắn ta đã là mưu sĩ đứng đầu bên cạnh Già Lạc Khắc Lược, mặc dù không có chức quan thật sự gì, nhưng dù là người quyền cao chức trọng như Tả Hiền Vương và Hữu Hiền Vương ở trước mặt hắn ta cũng phải khách khí vài phần. Ai cũng biết nếu Già Lạc Khắc Lược mà nổi tính bướng bỉnh, ngoại trừ Giá Cô Liệt ra thì không ai có thể khiến y nghe lọt tai.
"Muốn nói gì?"
Già Lạc Khắc Lược ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Giá Cô Liệt một cái.
"Bệ hạ, trận này thật ra không phải là đến để đánh người Ninh đúng chứ?"
Già Lạc Khắc Lược hơi nhếch khóe miệng lên: "Người như ngươi dễ chết sớm."
Giá Cô Liệt cười khổ: "Nhưng thần cũng không thể giả ngu, bệ hạ cũng không cần một người giả ngu."
"Khanh nói có lý."
Già Lạc Khắc Lược để sách trong tay xuống: "Người khác không giả vờ thông minh ở trước mặt trẫm được, ngươi không giả ngu ở trước mặt trẫm được. Trước lần viễn chinh này khi trẫm nói chuyện với đại thừa tướng Tố Cổ, hắn nói người duy nhất có thể nhìn thấu tâm tư bệ hạ chỉ có Giá Cô Liệt. Nói đi, khanh nhìn ra được từ lúc nào?"
"Lần này đại vương viễn chinh, bắt đầu dùng người mới như Khí Nhiếp Thích, hắn không có kinh nghiệm lãnh binh, càng không có kinh nghiệm tiếp xúc với nước khác, bệ hạ phái hắn đến liên lạc với các nước Tây Vực, đây là thứ nhất."
"Thứ hai, bệ hạ biết rõ Khí Nhiếp Thích không phải đối thủ của Thẩm Lãnh, cũng biết rõ tài lãnh binh của Khí Nhiếp Thích không đủ để giao phó đại quân mấy vạn cho hắn nhưng vẫn làm như vậy, cho nên Khí Nhiếp Thích binh bại, bệ hạ giận dữ giết chết."
"Thứ ba, sau khi giết Khí Nhiếp Thích, bệ hạ lại điều phụ thân của hắn là Tả Hiền Vương Lôi Tháp qua đó, trong lúc này còn phát sinh chuyện Thẩm Lãnh và ông ta có thư từ qua lại, nhưng bệ hạ vẫn không thay đổi ý chỉ."
Giá Cô Liệt thở dài: "Thứ tư, bệ hạ để Hữu Vệ Quân ngăn cản đại quân mấy chục vạn binh Ninh quốc, và còn biết rõ có gió đông bắc đến nhưng vẫn bố trí Hữu Vệ Quân ở ngoài thành, sự thảm bại của Hữu Vệ Quân hẳn là đã sớm nằm trong dự liệu của bệ hạ."
Già Lạc Khắc Lược lắc đầu: "Trẫm thật sự nên giết khanh."
Giá Cô Liệt cười khổ nói: "Thần biết không nên nói những lời này, nhưng thần vẫn không nhịn được."
Già Lạc Khắc Lược cười nói: "Khanh đang đánh cược trẫm không nỡ giết khanh? Khanh thành công rồi, quả thật trẫm không nỡ giết khanh."
Y đi đến một bên bưng nước lên uống một ngụm rồi nói: "Vậy khanh nói thử xem, tại sao trẫm lại làm như vậy?"
Giá Cô Liệt hỏi: "Thần không nói được không?"
Già Lạc Khắc Lược cười nói: "Bây giờ trẫm vẫn chưa muốn giết khanh. Khanh không nói, trẫm sẽ giết khanh."
Giá Cô Liệt bất đắc dĩ, thở mạnh một hơi rồi nói: "Bao năm nay chinh chiến, bệ hạ cực kỳ nể trọng hai vị Hữu Tả Hiền Vương. Bao năm nay, thần tử của bệ hạ, hai vị hiền vương cũng được ban thưởng cao nhất. Tả Hiền Vương Lôi Tháp chiến công lớn lao, dựa theo quy định tưởng thưởng bệ hạ định ra, phong địa của ông ta đã có sáu trăm dặm, phong địa của Hữu Hiền Vương Mã Cách cũng có sáu trăm dặm. Ngoài ra, gia tộc của hai người này thực lực đã cực lớn đến nỗi không thể khống chế, quan văn võ tướng trong triều có ít nhất một phần tư xuất thân từ hai nhà bọn họ."
Giá Cô Liệt liếc mắt nhìn sắc mặt Già Lạc Khắc Lược, cả gan tiếp tục nói: "Mấy năm gần đây, người trong gia tộc Lôi Tháp lại càng ương ngạnh, bọn họ đã có nhiều phong địa như vậy nhưng vẫn không thỏa mãn, ở trong nước thì huyênh hoang càn rỡ, ỷ vào sự trọng dụng của bệ hạ, gia tộc Lôi Tháp trở nên không hề có quy củ đáng nói. Sáu trăm dặm phong địa còn chê ít, xâm chiếm chung quanh, ít nhất đã mở rộng thêm trăm dặm. Quan trọng hơn là hai người Lôi Tháp và Mã Cách không ngừng sắp xếp người trong gia tộc vào trong Tả Hữu Quân. Hiện giờ Tả Vệ Quân có bốn mươi tám tướng quân, trong đó ba mươi hai người xuất thân từ gia tộc của ông ta, Hữu Vệ Quân có năm mươi hai tướng quân, trong đó có ba mươi sáu người xuất thân từ gia tộc Mã Cách."
Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Tiếp tục."
"Nếu còn để mặc cho hai người này tiếp tục ngang ngược, dân oán trong quốc nội An Tức sẽ không chấn áp được, nhưng bọn họ lại có chiến công hiển hách, không thể xử phạt. Lôi Tháp và Mã Cách cũng đều có kim bài miễn tử mà bệ hạ ban cho, nhưng mà suy nghĩ cho đế quốc An Tức, nếu thật sự không chèn ép hai người này, hai gia tộc này xuống, đế quốc sẽ xuất hiện nguy cơ."
Già Lạc Khắc Lược ừ một tiếng: "Lời khanh nói đều đúng."
Y nhìn về phía Giá Cô Liệt nói có vẻ rất chân thành: "Khanh thật sự không sợ trẫm giết khanh?"
Giá Cô Liệt cười thảm nói: "Sợ, nhưng bệ hạ bảo thần nói, thần không dám không nói."
Già Lạc Khắc Lược cất bước đi đến trước mặt Giá Cô Liệt, nhìn kỹ người trẻ tuổi mà mình rất tín nhiệm này, đột nhiên bật cười ha hả: "Thấy đã dọa khanh sợ, trẫm sẽ không giết khanh, chỉ là khanh không được phép nói những lời này với người khác nữa."
Giá Cô Liệt quỳ xuống bụp một tiếng: "Thần không dám, bệ hạ bảo thần nói nên thần mới nói."
Già Lạc Khắc Lược gật đầu: "Hai người bọn họ quá càn rỡ, quân đội của đế quốc An Tức đã sớm nên thay đổi, cho nên trẫm bức thiết cần một trận đại bại, thay máu cho quân đội đế quốc không dễ dàng."
Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Để cho bọn họ chết ở trong tay người Ninh, hai quân Hữu Tả Vệ cũng đều chết trong tay người Ninh, vừa loại trừ mối họa trong lòng trẫm, lại có thể khiến bách tính An Tức quốc thù hằn Ninh quốc. Đợi tương lai khi trẫm lại hưng binh tiến công Ninh quốc, sẽ nhận được sự ủng hộ của các bách tính, cũng sẽ nhận được sự ủng hộ của phú hộ và các đại gia tộc."
Già Lạc Khắc Lược khoát tay: "Khanh về đi, nhớ trẫm lời nói, không được nói với người khác."
Giá Cô Liệt dập đầu, nơm nớp lo sợ rời đi.
Sau khi hắn ta đi không bao lâu, Già Lạc Khắc Lược bỗng nhiên vẫy tay, có hai người mặc áo đen nhẹ nhàng nhảy từ xà ngang trên nóc nhà xuống, quỳ một gối: "Bệ hạ."
Già Lạc Khắc Lược căn dặn một tiếng: "Giết Giá Cô Liệt."
Hai gã hắc y nhân kia lập tức khom người cúi đầu, sau đó từ cửa sổ sau lao ra ngoài, rất nhanh chóng đã biến mất trong bóng đêm.