Sau khi Giá Cô Liệt ra khỏi đại điện đã bắt đầu đi nhanh hơn, hắn ta biết mình đã sắp chết rồi. Với sự hiểu biết của hắn ta về Già Lạc Khắc Lược, nếu không giết hắn ta thì đó còn là Già Lạc Khắc Lược?
Giá Cô Liệt không ngu xuẩn cũng không ngốc, đương nhiên hắn ta có thể giả vờ hồ đồ nói không biết gì khi Già Lạc Khắc Lược hỏi hắn ta, nhưng hắn ta sẽ chết, Già Lạc Khắc Lược có hỏi hắn ta hay không thì hắn ta đều sẽ chết. Chính bởi vì câu nói "người có thể nhìn thấu tâm tư của trẫm chỉ có một mình Giá Cô Liệt" của Già Lạc Khắc Lược là hắn ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Huống hồ trước khi đến Già Lạc Khắc Lược đã nhắc đến chuyện này với đại thừa tướng, chứng tỏ đã có ý muốn giết hắn ta từ lâu.
Cho nên sau khi ra khỏi đại điện là Giá Cô Liệt liền suy nghĩ mình sẽ chết bằng phương thức gì, nhưng hắn ta không muốn cứ chết đi như vậy.
Hai gã hắc y nhân từ trong đại điện đuổi ra ngoài nhưng không thấy tung tích của Giá Cô Liệt. Hai người liếc nhau một cái sau đó liền lập tức tách ra, một người chạy đến chỗ ở của Giá Cô Liệt, một người thì chạy về hướng cửa sau đại điện tìm kiếm.
Nhưng tìm đúng một canh giờ mà Giá Cô Liệt hoàn toàn không có tung tích, giống như bốc hơi trong không khí vậy. Hai người đó là cấm vệ bên cạnh Già Lạc Khắc Lược, võ nghệ cao cường hiếm thấy đối thủ, thứ bọn họ giỏi nhất chính là thủ đoạn giết người, nhưng tìm không thấy người thì giết như thế nào?
Một canh giờ sau, hai gã hắc y nhân trở lại trong đại điện báo cáo tin tức, quỳ một gối xuống trước mặt Già Lạc Khắc Lược. Già Lạc Khắc Lược nghe xong sắc mặt liền trở nên khó coi, chẳng lẽ người còn có thể bay mất ngay trước mắt y hay sao?
"Hạ lệnh phong tỏa toàn thành, lục soát toàn bộ hoàng cung."
Y khoát tay: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Cấm quân lập tức điều động. Vốn có thể lặng lẽ xử lý Giá Cô Liệt, nhưng bây giờ lại thành gióng trống khua chiêng mà tìm kiếm, Già Lạc Khắc Lược rất phẫn nộ, không ngờ y lại bị một người mà mình nhặt được đùa bỡn.
Nhưng cả một đêm trôi qua mà vẫn không có chút thu hoạch gì.
Cả hoàng cung đều bị lật tung, mỗi một gian phòng trong cung điện đều đã lục soát kỹ lưỡng, vẫn không thu hoạch được gì. Giá Cô Liệt thật sự đã biến mất như vậy, có người nói hắn ta bay đi, hắn ta là yêu quái biến thành.
Sáng sớm hôm sau, ngoài thành truyền đến từng hồi tiếng tù và, Già Lạc Khắc Lược đã không có thời gian để lãng phí vào việc tìm một tiểu nhân vật nữa, y nhất định phải mau chóng dẫn đại quân rút đi. Y phải đi ít nhất khoảng ba tháng mới có thể đến bờ biển, hạm đội của y ở bờ biển chờ y trở lại. Tả Vệ Quân và Hữu Vệ Quân chính là vật hi sinh, vật hi sinh chôn cùng Lôi Tháp và Mã Cách.
Sau khi Già Lạc Khắc Lược rời khỏi hoàng cung không bao lâu, trong nhà xí ở mạn đông bên ngoài đại điện, Giá Cô Liệt ngồi trong hầm phân đã suốt một đêm cảm thấy cho dù mình không bị người khác túm được chém chết thì cũng sắp bị chết ngạt rồi. Hố phân rất lớn, lúc không ai tới gần hắn ta liền nấp ở trong góc hố phân thò đầu ra, lúc có người tới thì hắn ta liền ngồi xổm xuống, trên đầu đội một cái hũ, trên cái hũ có một lỗ hổng có thể để hắn ta hít thở. Hắn ta còn phải khống chế biên độ ngồi xuống, nếu là ngồi quá thấp sẽ bị chết chìm trong hố phân, hắn ta không muốn chết, cũng không muốn ăn một miếng.
Cũng may ban đêm không có ai chú ý đến chỗ này, cũng may là hắn ta thật sự chịu đựng rất giỏi.
Hắn ta nghe được tiếng tù và tập hợp đội ngũ, đó là tín hiệu Già Lạc Khắc Lược sắp rút đi. Giá Cô Liệt không dám ra ngoài ngay lập tức mà đợi thêm một hồi lâu, sau khi xác định bốn phía không có tiếng người mới leo ra, cảm thấy mình giống như đã bị ướp mắm, mùi này cho dù lúc tắm rửa có chà rách cả da cũng chưa chắc có thể rửa hết, ngâm mình lâu như vậy, cảm giác ngũ tạng lục phủ cũng đã bị thẩm thấu rồi.
Giá Cô Liệt hết sức cẩn thận đi vòng ra phía sau lao thẳng vào hồ sen, cởi y phục ra tắm rửa, hồ sen đó cũng bị hắn rửa đến nỗi đổi màu. Xem chừng đến mùa hè khi hoa sen nở, chắc hẳn sẽ đẹp hơn những năm trước.
Thân thể trần truồng chạy đại vào một gian phòng tìm kiếm, lục ra một bộ y phục mặc vào, nhân lúc không có người liền chuồn ra hoàng cung. Hắn ta vốn định đi tìm Hữu Hiền Vương Mã Cách lưu thủ Vương Đình, nhưng nghĩ lại Mã Cách cũng không phải thứ tốt gì. Người đó hiếu sát tàn nhẫn, nếu mình đi tìm ông ta, cho dù nói cho Mã Cách biêtd kế hoạch của Già Lạc Khắc Lược, Mã Cách cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
Ở quốc nội An Tức, gia tộc Mã Cách có thế lực khổng lồ, lần này Già Lạc Khắc Lược cố ý diệt trừ ông ta, nếu lấy việc báo thù Già Lạc Khắc Lược làm mục tiêu thì Giá Cô Liệt nên nói chuyện này cho Mã Cách biết, bảo Mã Cách mang binh trở về, nhưng Giá Cô Liệt quá hiểu thái độ làm người của Mã Cách. Thứ nhất là Mã Cách không dám mang theo nhân mã còn lại của Hữu Vệ Quân trở về công nhiên phản kháng Già Lạc Khắc Lược, thứ hai là Mã Cách cũng sẽ không giữ hắn ta lại.
"Những kẻ khốn kiếp các ngươi đều chết đi cho xong."
Giá Cô Liệt mắng một câu nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ mình nên đi đâu. Nếu về An Tức thì chẳng phải là tự tìm cái chết. Nhưng không về An Tức thì có thể đi chỗ nào? Thiên hạ to lớn, thật sự không chỗ dung thân... Nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải là rời khỏi thành Vương Đình trước rồi hãy nói. Nếu bây giờ muốn ra khỏi thành cũng là không phải việc khó gì.
Đầu tiên là hắn ta trà trộn vào thương binh doanh lấy trộm một bộ quân phục binh lính An Tức để thay, sau đó chờ ở chỗ kín đáo ven đường. Cấm quân xuất phát không có ra khỏi thành nhanh như vậy, hắn ta cả gan trà trộn vào trong đội ngũ cấm quân, đi theo một đội ngũ cuối cùng ngang nhiên ra ngoài thành Vương Đình, nhưng sau khi ra khỏi thành thì hắn ta lập tức dừng lại đứng ở cửa. Người của cấm quân tưởng hắn ta là người của Hữu Vệ Quân canh cửa nên cũng chẳng thèm để ý tới. Hắn ta giả vờ giả vịt đứng thẳng tắp ở cửa nhìn theo đại đội nhân mã của cấm quân rút đi. Khi đi Già Lạc Khắc Lược trước chỉnh đốn quân đội cưỡi ngựa đi qua, Giá Cô Liệt đã đứng ở cổng thành, cũng may là tất cả binh lính đều che mặt, hai ngày nay bão cát lớn, tất cả mọi người đều che miệng mũi.
Tất nhiên Già Lạc Khắc Lược cũng không ngờ được Giá Cô Liệt lại đứng ở cổng thành nhìn theo y rời đi. Giá Cô Liệt cố gắng áp chế lửa giận của mình không biểu hiện ra ngoài, hoàng đế phóng ngựa đi qua trước mặt hắn ta, hắn ta thì thầm thở phào một hơi.
Ít nhất tám vạn cấm quân An Tức đi suốt nửa ngày mới rút khỏi toàn bộ từ bốn cổng thành phía tây và phía nam Vương Đình, nhân lúc hỗn loạn, Giá Cô Liệt lặng lẽ bỏ chạy. Hắn ta không dám đi hướng với cấm quân, cho nên chỉ có thể chạy theo hướng đông bắc, mà hướng đông bắc là quân Ninh, chạy khoảng chừng hai dặm thì hắn ta sợ gặp phải thám báo người Ninh. Hắn ta nhặt được một cây đao trên chiến trường liền giữ lại dùng, chuyển sang hướng đông nam mà chạy.
Hướng đông nam là khu vực phòng thủ của Tả Hiền Vương Lôi Tháp. Ông ta vẫn chưa biết thái độ của Già Lạc Khắc Lược, cũng không biết chuyện Già Lạc Khắc Lược muốn giết Giá Cô Liệt, cho nên Giá Cô Liệt định đi thử thời vận, giả vờ đi truyền đạt ý chỉ của Già Lạc Khắc Lược, hy vọng có thể lừa dối qua được.
Đi khoảng nửa ngày thì đến giờ khu vực Tả Vệ Quân của Lôi Tháp phòng thủ, mới tới gần đã bị du kỵ binh phát hiện, hắn ta mặc quân phục người An Tức trên người, nhưng vẫn bị lập tức bắt lại.
Nửa canh giờ sau, hắn ta đã ở trong lều lớn của Lôi Tháp.
Lôi Tháp liếc mắt nhìn Giá Cô Liệt bị trói lại, không nhịn được liền cười: "Bộ dạng ngươi như vậy, là vừa mới từ trong thành Vương Đình trốn ra?"
Giá Cô Liệt thở dài: "Cũng không tính là trốn ra, mà là bị ép ra ngoài."
Ánh mắt Lôi Tháp lóe lên một cái: "Với sự tín nhiệm của bệ hạ đối với ngươi, ai có thể ép ngươi?"
"Ngươi nói xem?"
Giá Cô Liệt không trả lời mà hỏi lại một câu.
Phản ứng đầu tiên của Lôi Tháp là: "Bệ hạ?"
Ông ta nghi hoặc đích nhìn về phía Giá Cô Liệt.
"Đúng vậy..."
Giá Cô Liệt thở dài một hơi: "Bệ hạ bảo ta đi chết."
"Hả?!" Lôi Tháp thay đổi sắc mặt: "Ngươi đây là ý gì?"
Giá Cô Liệt thở dài: "Bệ hạ nói ta lấy thân phận một gã binh lính bình thường đi gặp tướng quân quân Ninh Thẩm Lãnh, vậy chẳng lẽ không phải chịu chết?"
"Tại sao bệ hạ lại như thế?"
"Còn không phải bởi vì ngươi!"
Giá Cô Liệt hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Tháp một cái: "Bệ hạ đã sớm biết chuyện ngươi và Thẩm Lãnh thư từ qua lại. Người nói ta qua đây lấy thân phận là thân binh của ngươi đi tiếp xúc với Thẩm Lãnh, cung cấp tin tình báo giả cho quân Ninh, sau đó nhân cơ hội một trận chiến đánh bại quân đội dưới trướng Thẩm Lãnh... Bệ hạ đã mang theo cấm quân ra khỏi thành Vương Đình, định vu hồi đến bên cạnh quân Ninh dưới trướng Thẩm Lãnh, hai mặt giáp công đánh bại Thẩm Lãnh. Mà để giữ bí mật chuyện này thì chỉ có thể chúng ta biết, cho nên ta chỉ có thể đóng giả một binh lính bình thường tới gặp ngươi."
Lôi Tháp lập tức toát mồ hôi lạnh, ý nghĩ đầu tiên của ông ta là giết người trước mặt này.
"Bệ hạ nói nếu trận chiến này đánh bại Thẩm Lãnh, tất cả chuyện cũ đều sẽ bỏ qua, người sẽ chỉ nhớ vô số chiến công của ngươi trước kia, sẽ không nhớ những lỗi nhỏ thi thoảng phạm phải. Bệ hạ còn nói... người định từ bỏ Hữu Vệ Quân."
Lôi Tháp mày nhíu rất chặt, ông ta rất nghiêm túc quan sát sắc mặt Giá Cô Liệt dường như muốn tìm ra chỗ nào đó không ổn, nhưng vẻ mặt của Giá Cô Liệt nhìn hoàn toàn không giống giả vờ, trong lúc nhất thời ông ta cũng không dễ xác định. Nhưng mà một câu nói bệ hạ muốn từ bỏ Hữu Vệ Quân của Giá Cô Liệt đã khiến ông ta hoảng sợ, tim cũng thắt lại.
"Người của ta vừa mới báo cáo, bệ hạ suất lĩnh cấm quân là muốn về An Tức."
Lôi Tháp nhìn chằm chằm mắt của Giá Cô Liệt: "Ngươi nói bệ hạ là muốn vu hồi đến bên cánh quân Ninh dưới trướng Thẩm Lãnh. Nếu quả thật như lời ngươi nói, bệ hạ nhất định sẽ phái người đến, chứ không phải cho một người ngươi đến."
"Vương gia, ngươi vẫn chưa tỉnh?"
Giá Cô Liệt thở dài rồi nói: "Tại sao bệ hạ từ bỏ Hữu Vệ Quân? Bởi vì Hữu Vệ Quân thảm bại, Mã Cách hoàn toàn không phải đối thủ của quân Ninh. Mà sau khi Mã Cách chiến bại thì quân Ninh đã đến dưới thành, nếu bệ hạ muốn rút về An Tức, đi đường cũ là không ổn thỏa. Bệ hạ để Mã Cách suất quân tử thủ Vương Đình, còn bệ hạ thì suất quân giả vờ rút lui đi nhưng thật ra là tiến công Thẩm Lãnh. Sau khi đánh bại Thẩm Lãnh có thể tiến vào Đại Chi quốc từ hướng đông nam, đi Đại Chi quốc để trở về còn nhanh hơn lúc đến gần một tháng."
Lôi Tháp hừ lạnh một tiếng: "Rõ ràng là ngươi tự trốn ra ngoài nhưng còn lừa gạt ta, tưởng là ta không dám giết ngươi?"
"Vậy thì ngươi giết ta thử xem?"
Giá Cô Liệt cười lạnh: "Và thử xem, trong vòng ba ngày, lửa giận của bệ hạ có cháy tới đỉnh đầu ngươi hay không."
Trong lòng Lôi Tháp hơi chấn động: "Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc bệ hạ an bài như thế nào?"
"Ý của bệ hạ là để ta đóng giả làm thân binh của ngươi đi truyền tin cho Thẩm Lãnh, ngươi cứ việc viết thư cho Thẩm Lãnh theo phương thức liên lạc trước đây, ta thay mặt ngươi đi đàm phán với Thẩm Lãnh. Tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ tin. Bệ hạ nói nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, điều kiện mà Thẩm Lãnh đưa ra cho ngươi tất nhiên là bảo Tả Vệ Quân của ngươi lột bỏ vũ khí sau đó mới có thể thông qua. Ngươi giả vờ đồng ý với Thẩm Lãnh, đợi Thẩm Lãnh suất quân ra khỏi đại doanh đoạt lại binh khí của Tả Vệ Quân các ngươi, bệ hạ đích thân suất quân tấn công Thẩm Lãnh từ bên cánh, một trận chiến có thể định."
Áo trên người Lôi Tháp đã ướt đẫm mồ hôi: "Bệ hạ... bệ hạ còn biết gì nữa?"
"Đâu có gì có thể giấu được bệ hạ."
Giá Cô Liệt nhìn vẻ mặt của Lôi Tháp là biết lần này mình đã đánh cược đúng rồi: "Vương gia, cơ hội sống duy nhất của ngươi chính là làm theo lời dặn của bệ hạ, bản thân ngươi biết rất rõ, nếu ngươi không muốn nhà tan người chết thì bây giờ có thể đi viết thư rồi, ta sẽ đem thư của ngươi đến đại doanh quân Ninh. Đương nhiên, ta cần người của ngươi dẫn đường."
Lôi Tháp im lặng hồi lâu, gật đầu: "Viết gì?"
Giá Cô Liệt cũng thầm thở phào một hơi, nhưng trên mặt lại có vẻ hơi lạnh lùng, nói: "Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ lo việc đi truyền tin."