Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1095 - Chương 1095: Là Một Nhân Tài

Chương 1095: Là một nhân tài Chương 1095: Là một nhân tài

Giá Cô Liệt lừa Lôi Tháp không phải vì thật sự đi gặp Thẩm Lãnh của quân Ninh, hắn ta không muốn chết, hắn ta chỉ muốn đi qua khu vực phòng thủ của Tả Vệ Quân. Ở giữa Tả Vệ Quân và quân Ninh có một vùng đất rất rộng, hắn ta hoàn toàn có thể một mình đi qua vùng đất này sau đó đi thẳng vào trong núi làm dã nhân. Chỉ cần có thể sống một hai tháng không chết, hắn ta sẽ có thể đi bộ đến Đại Chi quốc. Đại Chi quốc là một nơi khá ôn hòa, hơn nữa người bên đó vẫn chưa hoàn toàn khai hóa, không có bao nhiêu người đọc sách biết chữ, hắn ta sống ở bên đó chắc hẳn là không khó.

Trong lòng ôm phong thư do Lôi Tháp tự tay viết, Giá Cô Liệt bảo thân binh của Lôi Tháp dẫn đường, Lôi Tháp cố ý căn dặn hai gã thân binh kia vài câu, nếu phát hiện chỗ nào không ổn thì giết Giá Cô Liệt đi.

Ba người ra khỏi đại doanh Tả Vệ Quân sau đó đi thẳng về phía đông. Ở giữa quân Ninh và người An Tức có một mảnh đất trống khoảng chừng hai mươi dặm, Giá Cô Liệt vẫn luôn chú ý địa hình chung quanh, vừa đi vừa nhìn cuối cùng hắn ta cũng tìm được một chỗ coi như là kín đáo. Cách đây không xa có một rừng cây, sau khi chui vào rừng chỉ cần dốc sức chạy là có thể vào trong núi.

"Ta muốn đi đại tiện một chút."

Giá Cô Liệt khó xử nhìn hai gã binh lính An Tức kia: "Chờ ta một chút được không, thật sự không nhịn nổi nữa."

Hai người kia liếc nhau một cái, tay của hai người đồng thời cầm chuôi đao. Giá Cô Liệt vừa thấy bộ dạng này liền biết chuyện không ổn, vội vàng cười xòa nói: "Thật ra không đi đại tiện thì cũng được, ta có thể đi trong quần, ta nhịn một chút là được, các ngươi nhịn một chút là được."

Hai người kia lườm xéo hắn ta một cái: "Cùng đi."

Hai người kia nhìn Giá Cô Liệt vào trong rừng cây, Giá Cô Liệt tìm chỗ phía sau cây cởi quần ngồi xổm xuống, còn cố ý phát ra âm thanh rất ám muội từ trong cổ họng, hai người kia lập tức đi ra xa một chút.

Giá Cô Liệt ngồi xổm ở đó áo cởi của mình ra, cố ý để lộ ống tay áo ra bên ngoài cây, sau đó xách quần lên xoay người bỏ chạy. Vừa mới chạy được một bước thì chân liền vấp phải thứ gì đó, lập tức không đứng vững được ngã nhào xuống đất, hắn ta kêu một tiếng ai da theo bản năng.

Sau khi kêu lên là hắn ta biết hỏng rồi, vội vàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện hai gã binh lính An Tức kia đứng ở đó với sắc mặt khác thường. Nhìn kỹ lại, mấy thám báo quân Ninh từ phía sau hai người kia đi ra, hoành đao đã ra khỏi vỏ, hai gã người An Tức kia ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bộp một tiếng, Giá Cô Liệt trúng một cước vào mông.

Hắn ta quay người lại nhìn thì thấy một gã người Ninh đang che mũi, phẫn uất trừng mắt với hắn ta.

"Lão tử êm đang nằm ở đây quan sát địch tình yên lành, một cái mông trắng nõn suýt chút nữa đã áp vào mặt lão tử."

Trần Nhiễm cảm thấy chưa hả giận, lại đi lên cho Giá Cô Liệt thêm một cước vào mông.

Giá Cô Liệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đâu ngờ được trong rừng cây này lại có thám báo quân Ninh ẩn nấp, cũng là hắn ta không xui xẻo. Hai ngày nay đều không có chiến sự, Trần Nhiễm rảnh rỗi đến nỗi buồn chán, cho nên nói với Thẩm Lãnh một tiếng rồi dẫn một đội thám báo ra ngoài giám thị động tĩnh của đại doanh người An Tức phía đối diện, từ cách xa đã nhìn thấy có ba người đi đến. Trần Nhiễm nói gì cũng không ngờ đối phương lại đi thẳng đến chỗ gã ẩn thân. Trần Nhiễm nằm trong bụi cỏ còn nghĩ hay là một đao đâm chết hắn ta cho xong, kết quả là tên kia hiển nhiên không phát hiện thấy gã, trực tiếp đi đến rồi cởi quần ra, cởi thì cởi, mẹ nó chứ không phải là ỉa mà là đánh rắm. Đây là kết luận mà Trần Nhiễm đứa ra sau khi quan sát ở cự ly gần.

Từ tối hôm qua đến bây giờ Giá Cô Liệt còn chưa ăn uống gì thì đâu có thứ gì để mà thải ra, có thể rặn ra một quả rắm đã là biểu hiện cấp ảnh đế rồi, nhưng quả rắm này không phải là để lừa bịp Trần Nhiễm, là để lừa bịp bên hai gã người An Tức ngoài kia.

Mới đầu Trần Nhiễm tưởng là mùi thối đến từ quả rắm rất không cam tâm nhưng lại không thể không bị rặn ra đó, nhưng một lát sau vẫn ngửi thấy mùi thối, sáp lại gần phía trước, gã ngửi thấy mùi phân bón ở trên người Giá Cô Liệt.

"Ngươi lớn lên ở chỗ nào..."

Trần Nhiễm thật sự không muốn tới gần hắn ta, khoát tay: "Đưa về hết."

Bởi vì Giá Cô Liệt trường kỳ đều ở bên cạnh Già Lạc Khắc Lược, Già Lạc Khắc Lược học tập văn hóa, ngôn ngữ của người Ninh nên hắn ta cũng học được không ít, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Ta là người do Tả Hiền Vương phái tới liên lạc với đại tướng quân của các ngươi, ta là Giá Cô Liệt."

Trần Nhiễm quan sát hắn ta từ trên xuống dưới: "Ta thấy ngươi không phải đến liên lạc, ngươi là muốn đến đầu độc chết đại tướng quân của chúng ta mới đúng. Thật ác độc, đầu tiên tự ướp mình, sau đó tìm cơ hội làm đại tướng quân của chúng ta thối chết."

Giá Cô Liệt: "..."

Thám báo của Đại Ninh đi lên trói tất cả ba người lại đưa về. Dọc đường đi Trần Nhiễm đều cảm thấy tức giận, chỉ cần nghĩ đến cái mông trắng nõn đó hiện ra ngay trước mắt gã là càng nghĩ càng giận, cho nên lại giơ tay lên quất cho Giá Cô Liệt một roi.

Sau khi trở lại doanh địa, Thẩm Lãnh thấy Trần Nhiễm lúc đi vào cửa không bình thường, đã vào cửa rồi vẫn không chịu kéo khăn quàng che miệng mũi xuống. Sau đó hắn chú ý tới ba người An Tức ở phía sau Trần Nhiễm.

"Lưỡi bắt được?"

"Không phải lưỡi, mẹ nó chứ là mông."

Thẩm Lãnh thở dài một tiếng: "Vận đào hoa của ngươi đến rồi à."

Trần Nhiễm: "..."

Thẩm Lãnh đi qua nhìn nhìn ba người An Tức kia: "Thám báo?"

"Không phải, nói là Lôi Tháp phái tới đưa thư cho ngươi."

Trần Nhiễm đưa phong thư trong ngực áo cho Thẩm Lãnh: "Tìm được thư từ trên người tên này."

Thẩm Lãnh nhận lấy thư mở ra xem, sau đó không tự chủ được liền nhướn đầu lông mày lên, hắn xua tay: "Để người này lại, mang những người khác ra ngoài."

Thân binh áp giải hai gã người An Tức khác ra ngoài, Giá Cô Liệt ở lại trong phòng căng thẳng đến nỗi không ngừng run. Hắn ta cũng là người từng trải, nhưng đó là hai chuyện khác nhau, trước mặt hắn ta là đại tướng quân của quân Ninh. Thù hận giữa người An Tức và người Ninh hẳn là không thể hóa giải, người này, tùy tiện nói một câu là có thể khiến cho đầu hắn ta chuyển nhà. Hơn nữa hắn ta cũng đã sớm nghe nói đại tướng quân Thẩm Lãnh của quân Ninh được người ta gọi là Nhân Đồ, là một kẻ giết người không tính toán.

"Ngươi là ai?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Thân tín thủ hạ của Tả Hiền Vương..."

Thẩm Lãnh xua tay: "Kéo ra ngoài chặt hết tay chân."

Hai gã thân binh đi lên muốn động thủ, Giá Cô Liệt quỳ xuống bụp một tiếng: "Ta... ta không phải người của Lôi Tháp, nhưng quả thật là ta tới liên lạc với ngươi, ta là người do hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược phái tới."

Thẩm Lãnh cười: "Ngươi muốn nói gì với ta?"

Giá Cô Liệt đánh liều nói: "Ta phụng mệnh tới đây gặp ngươi, thuận tiện xem thử có phải Lôi Tháp thật sự đã âm thầm cấu kết cùng người Ninh các ngươi hay không."

Thẩm Lãnh đưa phong thư đó cho Giá Cô Liệt: "Xem ra ngươi chẳng những không lừa ta, cũng không lừa Lôi Tháp."

Thư này là Lôi Tháp viết, sau khi viết xong đã nhét vào phong thư và còn niêm phong lại, cho nên Giá Cô Liệt hoàn toàn không biết trong đó viết những gì. Hắn ta nhận lấy thư mở ra xem, sau đó lưng liền lạnh toát, lạnh thấu tim.

Trong Lôi Tháp thư nói người này không phải thân tín của ông ta mà là người của hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược phái tới, có thể hắn ta sẽ gây bất lợi cho đại tướng quân ngươi, ông ta mời Thẩm Lãnh giết người này, gặp mặt liền giết.

Thẩm Lãnh đi về phía sau vài bước, ngồi xuống ghế: "Ngươi cũng không phải do Già Lạc Khắc Lược phái tới."

Giá Cô Liệt vội vàng nói: "Là ta. Ta là tín sứ, quả thật bệ hạ bảo ta truyền đạt mấy câu nói cho đại tướng quân."

Trong đầu hắn ta nhanh chóng suy tính nên nói mấy câu gì để có thể khiến đại tướng quân người Ninh này không giết hắn ta, nhưng trong lúc gấp gáp lại không biết nên nói gì. Cũng may là hắn ta thông minh, phản ứng cũng tuyệt đối xuất sắc, cũng chính bởi vì tâm tư của hắn ta nhanh nhẹn cho nên Già Lạc Khắc Lược mới hay hỏi ý kiến của hắn ta khi chinh chiến. Sau một lát, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bệ hạ nói đại tướng quân quả thật đáng khâm phục, là một đối thủ chân chính. Thái độ của bệ hạ đối với ngươi không chỉ là một kẻ thù, còn là một tri kỷ, cho nên ông ấy nhờ đại tướng quân giúp một việc... giết Lôi Tháp."

Thẩm Lãnh nghe được câu này liền cười: "Già Lạc Khắc Lược đã bỏ chạy rồi phải không."

Giá Cô Liệt giật mình.

Thẩm Lãnh nhìn Giá Cô Liệt cười nói: "Ta hy vọng ngươi có thể dùng nói mấy câu đả động ta không thể giết ngươi. Ta xác định ngươi không phải là tín sứ của Già Lạc Khắc Lược, cũng không phải tín sứ của Lôi Tháp, cho nên giữ ngươi lại không có chỗ dùng. Đương nhiên, quan trọng nhất là mùi trên người ngươi quả thật hơi nặng."

Trong thời khắc này Giá Cô Liệt đã đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong đời.

"Ta hữu dụng!"

Giá Cô Liệt lập tức nói: "Ta là mưu thần thân tín nhất bên cạnh Già Lạc Khắc Lược, bởi vì nhìn thấu tâm tư của hắn mà bị hắn phái người đuổi giết. Quả thật ta không phải tín sứ mà là lén trốn ra ngoài, để tránh truy sát ta còn ẩn nấp trong hố phân một đêm."

Hắn ta giơ cánh tay ra: "Đại tướng quân ngươi ngửi xem, còn chưa rửa hết mùi nữa."

Trần Nhiễm nói: "Đừng ngửi, câu ẩn nấp trong hố phân một đêm thì ta tin, ít nhất phải ngâm cả bốn canh giờ trở lên, thiếu một khắc cũng khó có mùi như vậy."

Thẩm Lãnh hỏi: "Bây giờ nói xem tác dụng của ngươi là gì?"

"Ta hiểu An Tức, ta hiểu Già Lạc Khắc Lược, ta cũng hiểu Tả Hiền Vương Lôi Tháp, Hữu Hiền Vương Mã Cách. Đại tướng quân ngươi có sự trợ giúp của ta sẽ có thể mau chóng đánh bại Tả Hữu Vệ Quân, sau đó đuổi theo Già Lạc Khắc Lược. Quả thật hắn đã mang theo cấm quân bỏ chạy rồi, lần viễn chinh này cũng không phải là hắn đến đánh người Ninh các ngươi, mà là mượn tay các ngươi để trừ Tả Hữu Hiền Vương."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Bây giờ ngươi có thể nói kỹ hơn một chút."

Giá Cô Liệt biết mạng của mình đang nguy hiểm, đâu còn dám giấu giếm gì, nói chi tiết chuyện của người An Tức một lượt, lại giải thích hắn ta là trốn ra như thế nào. Thẩm Lãnh nghe hắn ta nói xong, nhìn về phía Trần Nhiễm: "Cảm thấy như thế nào?"

Trần Nhiễm thở dài: "Tên này là một nhân tài."

Thẩm Lãnh cười nói: "Để giữ mạng mà có thể không từ thủ đoạn, người như vậy quả thật có chút tác dụng."

Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Giá Cô Liệt: "Nhưng nếu ngươi muốn sống thì phải khiến cho bản thân luôn hữu dụng, ngoài ra còn có một chuyện nói cho ngươi biết... Tin ta đi, Già Lạc Khắc Lược không dễ dàng bỏ chạy như vậy, hắn muốn mượn tay chúng ta diệt trừ Lôi Tháp và Mã Cách, còn có thể tiêu hao quân lực của chiến binh Đại Ninh ta. Tính toán thật sự tốt, nhưng hắn không biết, Đại Ninh chưa từng đánh trận chiến có mở đầu không có kết thúc."

Giá Cô Liệt ngây người ra: "Bây giờ các ngươi đuổi theo cũng chưa chắc đuổi kịp nữa."

"Không đuổi, hắn không đi được."

Thẩm Lãnh nhìn Giá Cô Liệt nghiêm túc hỏi: "Ta cho ngươi thêm thời gian một khắc. Nếu ngươi có thể sử dụng thời gian một khắc để nói cho ta biết làm sao mau chóng hoàn toàn tiêu diệt tám vạn tinh nhuệ của Lôi Tháp, ngươi sẽ thật sự có thể không cần chết nữa, ta sẽ còn cho ngươi một phần thưởng rất tuyệt vời."

Một khắc sau, sau khi nghe Giá Cô Liệt nói xong Thẩm Lãnh hài lòng gật đầu: "Thái độ cũng được, cũng coi như không giấu giếm gì."

Hắn sai người lấy một món đồ đưa cho Giá Cô Liệt: "Cái này cho ngươi."

Giá Cô Liệt nhận lấy rồi nhìn nhìn, ngây người.

Đó là một miếng xà phòng có mùi thơm thoang thoảng.

Bình Luận (0)
Comment