Giữa tháng tư, chủ lực đại quân tây chinh Đại Ninh tấn công mạnh thành Vương Đình Thổ Phiên, An Tức Hữu Vệ Quân vốn tưởng là sẽ thủ vững thành này nhưng chỉ chống cự một ngày sau đó liền rút khỏi thành Vương Đình phá vây ra ngoài theo hướng đông nam. Dường như đã hẹn trước, trong cùng một ngày, Tả Vệ Quân ngăn cản đại quân của Thẩm Lãnh cũng ở đang giả vờ chiến đấu và lui về phía sau.
Mà sau khi quân Ninh tiến vào thành Vương Đình thì đã không còn nhìn thấy thánh địa trong lòng người Thổ Phiên, nơi nguy nga lộng lẫy nhất Tây Vực trong lời đồn nữa, mà là một tòa phế thành hoang tàn đổ nát. Đường Bảo Bảo hạ lệnh cho đại quân truy kích, hai đội quân một trước một sau giống như là hai con rồng lớn đang truy đuổi giêt nhau. Mà Thẩm Lãnh thì phân binh tiến vào đóng ở thành Vương Đình, hắn mang theo năm ngàn kỵ binh hội hợp với Đường Bảo Bảo sau đó tiếp tục tiến về hướng tây nam.
Đầu tháng năm, hoàng đế An Tức quốc Già Lạc Khắc Lược suất quân lui đến sông Tàng Bố trước, tám vạn cấm quân bị tập kích khi đang qua sông hơn một nửa, gần mười vạn kỵ binh thảo nguyên lại bất ngờ mai phục ở đây, đại quân của Già Lạc Khắc Lược tổn thất thảm trọng, chỉ có hơn hai vạn người chạy thoát.
Giữa tháng năm, An Tức Tả Vệ Quân, Hữu Vệ Quân đồng thời rút tới sông Tàng Bố, lại bị kỵ binh thảo nguyên chặn đường. Đường Bảo Bảo ở phía suất lĩnh đại quân đuổi tới, một hồi chém giết, Tả Hiền Vương Lôi Tháp bị loạn tiễn bắn chết, Hữu Hiền Vương Mã Cách bị bắt sống. Đường Bảo Bảo hạ lệnh, toàn bộ chém chết bảy vạn tù binh An Tức bị bắt sống ở bờ sông Tàng Bố, thi thể ném xuống dòng sông cuồn cuộn, nhất thời sông Tàng Bố đều biến thành màu đỏ.
Trước khi bỏ chạy, Già Lạc Khắc Lược đứng ở trên tường thành Vương Đình dùng thiên lý nhãn nhìn về phía đại doanh quân Ninh đã nhìn thấy kỵ binh thảo nguyên, nhưng đó là quân Ninh đóng giả. Sau khi Đường Bảo Bảo suất quân ra khỏi thành Tây Giáp không lâu, mười vạn Lang Kỵ thảo nguyên đã từ Hậu Khuyết quốc đánh vào Kim Tước quốc, đi qua Kim Tước quốc, vòng qua Vương Đình Thổ Phiên, mai phục ở tuyến đường bờ bắc sông Tàng Bố.
Hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược thảm bại, mang theo hơn ba vạn tàn binh bắt đầu chạy trối chết, của quân Ninh truy kích như hình với bóng, quân đội An Tức không dám dừng lại, cũng không dám buông lỏng, trải nghiệm trên đường đi giống như đi trong địa ngục vậy. Bọn họ đã bị mất tất cả lương thảo vật tư trong cuộc chiến đấu ở sông Tàng Bố. Không có đồ ăn, không có chi viện, sau khi đi hơn hai tháng, hơn ba vạn người An Tức đã giảm quân số xuống chỉ còn không tới một vạn người, hơn nữa trên cơ bản là đã mất sức chiến đấu.
Đầu tháng bảy, hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược suất lĩnh tàn binh cuối cùng cũng nhìn thấy bờ biển, chỉ cần lên thuyền vượt biển trở lại đế quốc An Tức, cơn ác mộng này xem như đã kết thúc, mà lúc này quân đội bên cạnh y đã chỉ còn không đến ba ngàn người.
Thám báo An Tức quốc ở trong một khu rừng hết sức cẩn thận thò đầu ra ngoài nhìn nhìn. Quần áo trên người bọn họ đã không che được thân thể, mỗi người nhìn đều xanh xao vàng vọt, đâu còn giống như là chiến sĩ gì, càng giống một đám nạn dân hơn.
"Thuyền của chúng ta!"
Thám báo nhìn rõ chiến kỳ An Tức đang tung bay trên cảng thuyền sau đó kích động gào khóc thất thanh, quỳ rạp xuống đất khóc xé gan xé ruột.
Già Lạc Khắc Lược cũng nhếch nhác thê thảm bước nhanh từ trong rừng ra, khoảnh khắc y nhìn thấy chiến hạm cũng không nhịn được mà đỏ mắt lên. Đã chạy trối chết khoảng ba tháng, có thể chạy thoát về đến bờ biển dưới sự truy kích của hổ lang quân Ninh, chỉ có bản thân người An Tức bọn họ biết cảm giác này.
"Bảo hậu đội giám sát hướng đi của quân Ninh!"
Già Lạc Khắc Lược hô một tiếng rồi dồn sức chạy như điên về phía chiến hạm, nhưng giờ phút này đâu còn có ai sẽ nghe mệnh lệnh của y. Các binh sĩ từng kính trọng y như thần thánh căn bản không coi y ra gì, giây phút nhìn thấy thuyền là tất cả mọi người đều bắt đầu leo về phía trước. Hậu đội? Đâu còn có hậu đội gì.
Từ trong rừng chạy ra khoảng hơn một dặm là có thể đến bờ biển, trong đó cố hơn phân nửa là mặt cỏ, hơn một nửa là bờ cát, một đám người quần áo tả tơi giống như đã ở trong sa mạc nhiều ngày không uống nước, cuối cùng cũng nhìn thấy nguồn nước, loạng choạng chạy về phía trước. Bọn họ không chỉ nhìn thấy nước mà còn có ảo ảnh về gia viên.
Khi bọn họ sắp chạy đến bãi cát trên bờ biển thì đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm.
Trời trong mây trắng, tại sao lại có sấm?
Tất nhiên không phải tiếng sấm, mà là trống trận.
Đứng trước trống trận, tiếng sấm cũng phải nhượng bộ lui binh.
Ngay sau tiếng trống trận thứ nhất vang, trên chiến hạm có một loạt chiến binh Đại Ninh mặc chiến giáp màu xanh lam đậm đứng vụt lên. Đó rõ ràng là thuyền biển của người An Tức, rõ ràng còn treo chiến kỳ của người An Tức, nhưng sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều quân Ninh như vậy?
Trên chiếc kỳ hạm khổng lồ của Già Lạc Khắc Lược, một vị lão nhân tóc bạc trắng mặc chiến giáp bước nhanh lên. Ông ta đi đến một bên thuyền đứng ở đó nhìn bại binh An Tức chạy đến, lão nhân hai cánh tay bám vào mép thuyền, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Gió thổi tung áo choàng màu đỏ thẫm của ông ta, trong một khắc đó ông ta đâu có vẻ già nua gì, ông ta vẫn là đại tướng quân khiến cho kẻ thù nam cương nghe tin đã sợ mất mật.
"Thủy sư!"
"Chiến!"
Tiếng gió nổi lên, một đại kỳ được kéo lên trên kỳ hạm, chữ trên chiến kỳ khổng lồ giống như tiễn trận đã chuẩn bị vạn tiễn cùng bắn.
Trang!
Đại tướng quân thủy sư Đại Ninh, đại nguyên soái tổng lĩnh binh mã nam cương, Trang Ung!
Gió thổi qua mặt Trang Ung, dưới mũ sắt lộ ra một chòm râu trắng bị gió bay, ở phía sau ông ta, đại kỳ chữ Trang kia tung bay trong gió, phía sau đại kỳ là biển xanh thẫm, trên mặt biển, chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh cũng vô cùng vô tận đi qua đi lại dày đặc. Thiết giáp phong tỏa sông không thể chặn người An Tức ở Tây Vực, vậy còn chiến hạm phong tỏa biển thì sao?
Thẩm Lãnh từng nói lần này Già Lạc Khắc Lược nhất định không chạy thoát được.
Trang Ung đứng ở trên kỳ hạm, thò tay ra chỉ về phía trước: "Mũi tên!"
Thế là mũi tên đến.
Một loạt bóng đen từ trên những chiến thuyền neo đậu trong cảng thuyền bay ra ngoài, dày đặc giống như có thể che lấp cả bầu trời. Mũi tên đen kịt bao trùm xuống, bại binh An Tức vừa mới từ trong rừng lao đến bãi đất trống ngay cả trốn cũng không có chỗ trốn. Mũi tên bao trùm xuống, tiếng kêu rên của người An Tức xé rách bầu trời, cũng xé rách cả sinh mệnh của chính bọn nó.
Mũi tên tựa như vô cùng tận, hết lớp này đến lớp khác rơi xuống, tiếng kêu rên của người An Tức dần dần trở nên thưa thớt, bọn họ đã không còn sức lực để chạy trốn nữa. Khi bọn họ nhìn thấy thuyền biển của mình, mỗi người đều hưng phấn đến mức gần như nổ tung. Mà khi bọn họ nhìn thấy chiến kỳ của Đại Ninh lại được kéo lên trên thuyền biển của bọn họ, mỗi người cũng đều tuyệt vọng đến mức gần như nổ tung. Từ bỏ bản thân, từ bỏ sinh mệnh, từ bỏ tôn nghiêm, bọn họ đã không muốn đánh nữa, cũng không muốn trốn nữa, huống chi bọn họ muốn đánh cũng không thể đánh, muốn trốn cũng không thể trốn.
Tiễn trận của quân Ninh vô tình, chiến tranh vốn dĩ chưa bao giờ có thương hại. Chiến binh thủy sư mặc chiến phục màu xanh lam đậm bắn hết mũi tên trong ống tên mới dừng lại. Trong ống tên của mỗi người đều có ba mươi mũi tên, sau khi tất cả mọi người bắn hết mũi tên, trên bãi đất trống kia đã không còn thấy mặt cỏ, cũng không thấy bãi cát, chỉ có lông vũ trắng phủ kín đất, chỗ nhấp nhô cao thấp không phải đường cong của mặt đất, mà là thi thể không hề có tôn nghiêm.
Nếu có thể đứng ở một bên nhìn về phía bãi chiến trường này, mũi tên dày đặc trên mặt đất sẽ khiến người ta sợ hãi, cũng vô cùng chấn động. Lớp lông vũ trắng kia chính là phong ấn, tính mạng của con người bị phong ấn vĩnh viễn dưới lớp lông vũ trắng.
Trên bãi đất trống chỉ còn lại vài trăm người, bọn họ dùng tấm chắn hợp thành một thành lũy nho nhỏ bảo vệ Già Lạc Khắc Lược ở giữa. Tấm chắn ghép lại kín đến mức không có khe hở nào cho nên một mũi tên cũng không lọt qua được. Giây phút thuẫn trận này mở ra, thân thể của Già Lạc Khắc Lược không tự chủ được liền hơi lảo đảo. Khoảnh khắc thuẫn trận mở ra, ánh sáng chiếu vào, một người từng rong ruổi tung hoành giống như y cũng đã nhìn thấy một cánh cửa lớn mở ra với mình.
Bên trong cánh cửa lớn đó là vô số oan hồn đang uốn éo, đếm cũng không đếm xuể, trên mặt mỗi người đều tràn ngập thù hận. Đó đều là những người bị y giết hại trong những cuộc chinh chiến, vô số đôi mắt thù hận đang nhìn chòng chọc vào y, dường như đang chờ y cất bước đi vào trong cửa lớn này, sau đó xé xác y thành mảnh vụn.
"Các ngươi lui xuống!"
Già Lạc Khắc Lược hít sâu một hơi rồi lớn tiếng hô một câu, sau đó y đi tới chiếc thuyền lớn kia một mình. Trên người y đã không có ánh sáng lấp lánh nữa, chiến giáp hư hại, khuôn mặt tiều tụy, nhưng y lại cố gắng đứng thẳng lưng lên, lúc bước đi cũng khiến cho mình nhìn có vẻ không chật vật. Y là hoàng đế của đế quốc An Tức, tung hoành giữa thiên địa, lấy mạng người làm quân cờ, đánh cờ với vận mệnh, y vẫn luôn chiến thắng, thắng với khí thế lấn át, chỉ thua lần này.
Đại tướng quân Trang Ung từ trên thuyền đi xuống, hai người đứng đối diện trên bãi cát vàng óng ở bờ biển.
"Trẫm muốn biết các ngươi làm sao tìm được nơi này?"
Già Lạc Khắc Lược hỏi.
Trang Ung nhìn khuôn mặt của Già Lạc Khắc Lược, trên khuôn mặt này lờ mờ còn có thể nhìn ra được khí chất bá giả, còn có sự không cam lòng, phẫn nộ, cùng với chấp niệm vẫn chưa từ bỏ.
"Khi các ngươi xuất hiện ở Tây Vực, Thẩm Lãnh đã phái người gửi cho ta một phong thư, bởi vì quả thật là quá xa, phong thư này đi bảy tháng mới đến tay ta, nhưng cũng may chiến thuyền của Đại Ninh cũng đủ nhanh. Thẩm Lãnh nói trận chiến này các ngươi nhất định thua, mà nếu các ngươi muốn rút đi thì đường ra duy nhất chính là đường biển. Cho nên ta suất quân tìm kiếm bốn tháng trên biển, tìm đến đây quả thật là không dễ dàng."
Già Lạc Khắc Lược hơi thay đổi sắc mặt, im lặng rất lâu sau đó nói: "Trẫm tưởng đối thủ của trẫm là hoàng đế Lý Thừa Đường của Ninh quốc. Để đánh bại người Ninh các ngươi mà trẫm đã dùng thời gian rất lâu để làm quen người này, tìm hiểu về người này, nhưng trẫm không ngờ, ngay cả dáng vẻ của đối thủ mà trẫm cũng không nhìn thấy, mà là bị một người trẻ tuổi làm nhục đến mức thương tích đầy mình."
Trang Ung cười có chút cười đắc ý: "Ngay từ đầu ngươi đã không nên xuất hiện ở Tây Vực, đó là chuyện không hợp với lẽ thường, cho nên Thẩm Lãnh đã sớm suy nghĩ lý do tại sao ngươi xuất hiện ở Tây Vực, nhưng mặc kệ hợp lý hay không hợp lý, kẻ thù xuất hiện ở trước mặt chiến binh Đại Ninh thì nhất định phải bị đánh bại. Ngoài ra... trong danh sách đối thủ của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh không có ngươi, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có."
Sự đắc ý của ông ta không phải vì ông ta đã tìm được và còn đánh bại hạm đội của An Tức, cũng không phải vì cuối cùng ông ta đã chặn được hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược, chỉ bởi vì câu nói lúc nãy của Già Lạc Khắc Lược... bị một người trẻ tuổi làm nhục đến mức thương tích đầy mình.
"Người do ta dạy dỗ."
Nụ cười trên khóe miệng Trang Ung càng có vẻ đắc ý hơn.
Lúc nói ra năm chữ này, không một ai có thể hiểu được tâm trạng ông ta.
"Vậy thì quả thật ngươi đáng kiêu ngạo."
Già Lạc Khắc Lược thở ra một hơi thật dài, tháo bội đao của mình, ném xuống đất: "Ta hy vọng có thể gặp hắn."
"Ngươi sẽ gặp được, hắn nhất định sẽ đến. Đương nhiên không phải hắn muốn gặp ngươi, mà là hắn muốn gặp ta."
Trang Ung khoát tay, thân binh ở phía sau đi lên trói Già Lạc Khắc Lược lại. Mà cách đó không xa, khi mấy trăm thân vệ cấm quân đế quốc An Tức còn lại nhìn thấy khoảnh khắc này, tất cả đều quỳ xuống.
"Bệ hạ!"
Già Lạc Khắc Lược quay đầu lại: "Các ngươi đi trước, trẫm sẽ đuổi theo các ngươi, đến một thế giới khác, trẫm vẫn sẽ dẫn đại quân An Tức hoành hành không sợ, vô địch khắp nơi."
Mấy trăm thân vệ cấm quân An Tức gần như đồng thời cầm đao trong tay đâm vào bụng mình, dưới thi thể, máu thấm vào trong cát.
Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía Trang Ung: "Trẫm đã thua, An Tức không thua. Ngươi nên tin trẫm, chiến tranh của An Tức và Ninh quốc mới chỉ là bắt đầu."
Trang Ung nhìn vào mắt Già Lạc Khắc Lược trả lời rất nghiêm túc: "Ngươi cũng có thể tin ta, kẻ thù giao chiến với Đại Ninh chỉ có hai lựa chọn, phục, hoặc là chết. Phục... còn phải xem chúng ta có cho phép hay không. Nếu không cho phép, kẻ thù của Đại Ninh ngay cả tư cách vứt bỏ đao cũng không có."