Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1097 - Chương 1097: Rượu

Chương 1097: Rượu Chương 1097: Rượu

Đã rất lâu rồi Thẩm Lãnh không ngửi thấy mùi của biển.

Cho nên khoảnh khắc khi gió biển đập vào mặt thậm chí hắn còn hơi ngẩn người, sau đó là cảm khái từng hồi. Một đại tướng quân thủy sư như hắn hình như đã xa thủy sư rất lâu rồi, giờ nhìn thấy màu xanh của biển lớn lại cảm thấy có chút xa lạ. Khi hắn đến thì những thi thể bên bờ biển vẫn chưa được dọn dẹp xong, khắp mặt đất đều là lông vũ trắng, nhìn từ xa giống như một bãi cỏ hương bồ bên bờ biển vậy.

Lão nhân thoạt nhìn thân hình hơi còng kia đứng ở bên bờ vẫy tay với hắn, khoảnh khắc đó tim của Thẩm Lãnh đột nhiên siết chặt lại, cảm thấy hơi đau.

Mười sáu tuổi tòng quân quen biết Trang Ung, hiện giờ đã lại mười bốn năm trôi qua.

Dựa theo tuổi tác mà nói thì Trang Ung vốn không nên xuất hiện vẻ già nua như vậy, nhưng lần đó thương thế của ông ta thật sự quá nặng, hơn nữa người quanh năm tha hương nơi đất khách, sự u sầu sẽ làm người già đi.

"Dù gì ngươi cũng nói một câu đi chứ."

Trang Ung cười nhìn Thẩm Lãnh, giống như nhìn con cái của mình.

"Không muốn nói."

"Tại sao?"

"Trong thư ta nói như thế nào?"

"Ngươi nói ta sắp xếp thủy sư, còn nói ta lớn tuổi không cho ta đích thân suất quân xuất chinh, giao cho người bên dưới đi làm là được. Ngươi còn nói ta từng bị thương cho nên thể chất thua kém trước đây nhiều, đừng cố thể hiện, không được này, không được cái kia... Không nhớ được nhiều như vậy, dù sao thì ngươi cũng nói rất nhiều cái không được."

Trang Ung cười nói: "Nhưng ta không chịu già, cũng không già, chuyện trên biển nam cương đều do ta quản, tất nhiên ta phải đến. Huống hồ ta giao cho người khác trận này cũng không yên tâm. Ngươi thấy ta mặc giáp trụ, đeo trường đao nhưng không đánh trận được, không giết người được?"

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn ông ta, đương nhiên cũng không có uy lực gì.

Trang Ung cười rồi mắt cũng hơi đỏ lên: "Quan trọng nhất là muốn gặp ngươi."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên không nhịn được nữa, nhếch môi cười ngây ngô, nước mắt chảy qua khóe miệng.

"Già thì phải chấp thức, ta cũng không phải trẻ ranh mười bảy mười tám tuổi."

Thẩm Lãnh đưa tay ra đỡ cánh tay Trang Ung, mắt của Trang Ung cũng hơi đỏ lên, cười nói: "Đã bao lâu không gặp rồi, nếu như ta không đến, ngươi cũng không thể đi nam cương, bỏ lỡ như vậy, có lẽ gặp nhau một lần nữa sẽ thật sự khó. Sau khi đánh xong trận này ngươi sẽ đi đông cương huấn luyện thủy sư, nghĩ mà xem, nghĩ nát óc cũng không có lý do và cơ hội gặp mặt một lần."

Trang Ung vừa đi vừa nói: "Đã đợi ngươi ở đây mấy tháng rồi, ngươi vừa gặp đã lên lớp ta, nói đạo lý chút được không."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Chừng này tuổi còn không để người ta bớt lo, còn trông mong khen ông?"

Trang Ung cười nói: "Chừng này tuổi còn để người ta bớt lo, ở lại cuộc sống làm gì? Ở tuổi này để các ngươi không bớt lo như vậy, các ngươi còn có thể nhớ thương nhiều một chút."

"Phì!"

Thẩm Lãnh nhổ phì một tiếng: "Sau khi trở về ta sẽ nói chuyện với bệ hạ."

"Nói chuyện gì? Điều ta về Trường An?"

Trang Ung vừa đi vừa nói: "Ngươi nghĩ quân quốc đại sự là trò đùa?"

Thẩm Lãnh không trả lời.

Trang Ung nói: "Không cho phép ngươi làm bừa."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Gần đây có chỗ mua được thức ăn không?"

"Ha ha ha ha ha."

Trang Ung cười lớn ha ha: "Đương nhiên là có, đã sớm hỏi thăm rõ ràng rồi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Có mang theo bạc không?"

Trang Ung: "Ngươi không thể chủ động mang theo bạc một lần?"

Thẩm Lãnh: "Ta có mang theo."

Trang Ung: "Vậy mà ngươi còn hỏi ta."

Thẩm Lãnh: "Ta mang theo, nhưng ta keo kiệt, ông mang theo thì đương nhiên là tiêu tiền của ông."

Trang Ung: "..."

Nửa canh giờ sau, trong một tửu lâu có quy mô không quá lớn ở gần biển tản ra mùi thức ăn. Nơi này cách xa Trung Nguyên, muốn ăn món ăn của Trung Nguyên căn bản là không thể nào. Dựa theo địa vực mà nói, nơi này hẳn là ở còn cách eo biển Nhật Lang rất xa về phía tây, làn da của người ở nơi này đều khác người Trung Nguyên, thoạt nhìn đen hơn, và cũng thấp bé. Tửu lâu này cũng không phải do người địa phương mở, là người Nhật Lang, dân bản xứ cũng không vào đây ăn nổi, đều là tiếp đãi khách thương qua lại.

Người Nhật Lang gọi dân bản xứ là thổ dân, không có văn tự, đương nhiên cũng không dễ trao đổi. Từ mười năm trước đại quân An Tức quốc từng đổ bộ nơi này, nhưng mà nơi này quả thật nghèo đến nỗi khiến cho người ta ngay cả ham muốn chinh chiến cũng không có. Mảnh đất này bị văn minh lãng quên nhưng lại có ưu thế địa lý trời cho, chỗ có thuỷ vực bình ổn, chỗ cập bờ tốt nhất trong eo biển Nhật Lang, người Nhật Lang vô cùng có đầu óc buôn bán đã mở không ít trạm dừng chân ở đây, thương thuyền qua lại đều sẽ dừng lại bổ sung đồ tiếp tế.

Mà những người bản địa này bởi vì vẫn chưa khai hóa nên cũng không biết nơi này quan trọng như thế, người Nhật Lang may mắn một chút thì mỗi tháng cũng không cần trả tiền thuê, bởi vì bọn họ ở nơi này ngay cả lưu thông tiền tệ cũng không có, chỉ cần cho bọn họ ăn ngon một chút thì cái gì bọn họ cũng đồng ý làm. Bọn họ không biết bạc vàng có giá trị, nhưng bọn họ biết một bộ y phục đẹp rất khó có được, cho nên nếu cho bọn họ một y phục bằng vải bông thì bọn họ sẽ nhảy cẫng lên vì vui.

"Sau này nếu hải vận buôn bán phát đạt thêm một chút, nơi này sẽ khó lường."

Thẩm Lãnh nói: "Lúc ta tiến công Nhật Lang quốc đã biết chỗ này sẽ phồn hoa nhờ hải vận, cũng sẽ trở thành yếu địa quân sự nhờ hải vận. Quan trọng hơn là nếu Đại Ninh có thể đóng quân ở đây, đất hoang từ chỗ này về hướng bắc khoảng vài ngàn dặm đều sẽ biến thành đất đai của Đại Ninh, thậm chí không cần chiến tranh cũng có thể chinh phục nơi này. Người ở đây không có quan niệm tiền tài, cho bọn họ một ít ưu đãi là bọn họ sẽ xem vàng bạc là lễ vật tặng cho ngươi."

Hắn nhìn cá đang hầm trong nồi: "Mấy năm trước người An Tức đã tới đây, nhưng cảm thấy nơi này không đáng để chiếm giữ, cũng không đáng để cướp bóc, cho nên đi một vòng rồi trở về. Tầm nhìn của Già Lạc Khắc Lược cũng không quá xa."

"Già Lạc Khắc Lược đang bị nhốt ở trong lao đấy, nếu hắn nghe được ngươi đánh giá như thế thì hẳn là trong lòng không phục."

"Đối với chinh chiến mà nói hắn được tính là một người tài giỏi, nhưng hắn sai lầm về mục đích của chiến tranh."

Thẩm Lãnh vừa thái rau vừa nói: "Theo ta thấy chiến tranh chỉ có hai mục đích, một là để bảo vệ, một là để phát triển. Nếu chiến tranh không phải là để bảo vệ, cũng không phải để phát triển, đơn thuần chỉ là bởi vì hiếu sát mà giết, bởi vì hiếu chiến mà chiến thì sẽ không lâu dài... Cách thu hoạch của người An Tức quá nông cạn, cũng quá tàn nhẫn, bọn họ đến nơi nào là tàn sát nơi đó."

Người của tửu lâu đều đã bị mời ra ngoài, trong phòng bếp chỉ có hai người hắn và Trang Ung, bên ngoài tửu lâu đều là thân binh của Trang Ung.

"Nơi này nhìn có vẻ nghèo nàn và hoang man lạc hậu, nhưng đại tướng quân nghĩ xem, nếu như thuê thổ dân địa phương làm công sẽ có giá rẻ cỡ nào? Ta đã xem qua, khí hậu ở đây thích hợp với nông nghiệp, cũng thích hợp để trồng trà. Nếu trường kỳ đóng quân ở nơi này, chỉ cần phát triển mười năm là sẽ mang đến cho quốc khố thu nhập cao hơn Giang Nam đạo hiện nay nhiều."

Trang Ung gật đầu: "Nhưng dù sao cũng cách Đại Ninh quá xa, một khi binh lực được phân công tới mà bị công kích thì ngay cả chi viện cũng không có."

"Chúng ta có hạm đội."

Thẩm Lãnh nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta luôn khuyên bệ hạ An Nam đặt đô hộ phủ ở Nhật Lang. Từ Nhật Lang ra biển, hạm đội của chúng ta đi khoảng hai mươi ngày là có thể đến đây. Thiên hạ này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Ta từng nói chuyện với thương nhân của Nhật Lang quốc, thậm chí bọn họ còn từng đến những nơi xa hơn nơi này rất nhiều lần, người ở nơi đó trông hoàn toàn khác chúng ta. Nge nói là cao to, tóc màu vàng, mắt là mắt lam, nói chuyện huyên thuyên giống như tiếng chim hót, nhưng ở đó buôn bán phát đạt, quân đội cũng cường đại."

"Nơi này."

Thẩm Lãnh dậm chân: "Ai khống chế trước thì người đó có lợi."

Trang Ung cười nói: "Nơi này ngay cả tên cũng không có, nhưng ngươi lại coi trọng như thế."

"Cái tên mà thôi."

Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ đã quyết định đổi Nhật Lang quốc thành một đạo của Đại Ninh, ông xem..."

Thẩm Lãnh đặt dao thái rau trong tay xuống, cùng Trang Ung đi lên lầu hai của tửu lâu, đứng ở đó nhìn ra xa: "Mảnh đất này ăn sâu vào trong biển, giống như một cái nanh sói, vậy thì gọi nơi này là Lang Nha Giác, chúng ta định đoạt."

Chúng ta định đoạt, mấy chữ này nói chắc chắn cỡ nào?

Hai người đứng ở ban công lầu hai nhìn bờ biển phía xa, thương thuyền qua lại không bị ảnh hưởng của chiến tranh, nếu kinh doanh nơi này tốt, có lẽ mười năm sau, nơi này sẽ biến thành một tòa đại thành phồn hoa.

"Nơi mà chiến binh Đại Ninh giẫm dưới chân chính là quốc thổ, đây là nơi mới nhập vào quốc thổ Đại Ninh, tương lai nếu xây một tòa thành mới thì cứ gọi là thành Tân Gia."

Trang Ung khịt mũi: "Tên thành Tân Gia không tệ, nhưng hình như mùi cá hơi khét rồi."

Thẩm Lãnh vội vàng chạy xuống lầu, sau đó liền nhìn thấy Trang Ung cười giống như một đứa trẻ: "Lừa ngươi đấy."

Thẩm Lãnh dừng chân lại, nhìn Trang Ung hừ một tiếng: "Mấy tuổi rồi?"

Trang Ung: "Vẫn chưa tới sáu mươi."

Lại nửa canh giờ sau, trên bàn đã bày đầy thức ăn, tay nghề của Thẩm Lãnh thì tất nhiên không cần nói, cá biển thì hấp và kho, một phần nhỏ thì hầm. Nhưng Thẩm Lãnh biết khẩu vị mà Trang Ung thích ăn, con cá này hầm khoảng nửa canh giờ, đợi khi cá nhanh chín thì mới xào rau, cho nên mỗi một đĩa thức ăn đều nóng hổi. Ngoài mấy món mang hương vị quê nhà này ra, Thẩm Lãnh còn cố ý mang hai bình rượu ngon đến cho Trang Ung.

Trang Ung uống một ngụm rượu, thỏa mãn gật đầu, ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ngươi nghe ta khuyên, sau khi trở về đừng nói chuyện điều ta về Trường An ở trước mặt bệ hạ. Bệ hạ đều có sắp xếp của bệ hạ, ỷ vào bản thân có quân công mà can thiệp vào sắp xếp của bệ hạ, dù bệ hạ cho phép cũng sẽ có ý kiến đối với ngươi, không ai thích thủ hạ ỷ vào mình có chút công lao đã đòi hỏi nhiều hơn."

"Ta biết."

Thẩm Lãnh bưng chén rượu lên: "Cụng một cái?"

Trang Ung cười: "Vậy thì cụng một cái."

Hai cái chén chạm vào nhau lanh lảnh ở giữa không trung, sau đó chén rượu này bị hai người bọn họ đồng thời uống cạn. Trang Ung không nhịn được, thở dài một hơi: "Vẫn là rượu trong nhà có mùi vị hơn."

Thẩm Lãnh thở dài: "Ở bên Cầu Lập thật là khổ cho ông rồi."

Trang Ung: "Cũng là không phải vậy."

"Nhất định là vậy."

Thẩm Lãnh thở dài: "Bình rượu của ông đó ta pha một nửa nước mà ông uống cũng không nhận ra, còn nói có mùi vị hơn."

Trang Ung: "..."

Ông ta vươn tay ra lấy bình rượu của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vội vàng ngăn cản ông ta, Trang Ung hừ một tiếng: "Ngươi có thể đừng cản ta được không, uống rượu thoải mái một lần mà thôi."

Thẩm Lãnh rất bất đắc dĩ đưa bình rượu của mình cho Trang Ung: "Vậy thì phải nói trước, bình này cho ông, không được cướp của ta nữa, sau khi uống xong coi như là xong, không được uống nhiều."

Trang Ung cười hì hì: "Yên tâm yên tâm, uống xong bình rượu này chắc chắn sẽ không uống nữa."

Ông ta rót một chén trong bình rượu của Thẩm Lãnh, bưng lên ngửi ngửi, sau đó một ngụm uống, chép miệng chẹp chẹp, sắc mặt liền trở nên khó coi : "Haiz... Ngàn tính vạn tính, vẫn mắc bẫy ngươi."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, ôm bình rượu của Trang Ung không buông tay: "Bình rượu này của ông không có pha nước, bình rượu của ta mới thật sự pha một nửa nước."

Trang Ung hơi nheo mắt, Thẩm Lãnh càng ôm bình rượu chặt hơn: "Bớt giở trò này đi, ông nói gì cũng không được, đã nói không được đổi nữa rồi."

Trang Ung hỏi: "Khóc lóc lăn lộn có thích hợp không?"

"Ông là đại tướng quân!"

"Đại tướng quân khóc lóc lăn lộn có thích hợp không?"

Bình Luận (0)
Comment