Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1098 - Chương 1098: Có Phải Rất Đáng Buồn Không?

Chương 1098: Có phải rất đáng buồn không? Chương 1098: Có phải rất đáng buồn không?

Thức ăn còn ấm nhưng rượu đã sắp uống hết, cũng không biết tại sao hai người uống rượu rất nhanh rất gấp, nhất là Trang Ung, một chén lại tiếp một chén. Với tửu lượng của ông ta đừng nói một bình rượu, cho dù uống thêm ba bình nữa cũng chưa chắc có thể say, nhưng mà ông ta lại say, ánh mắt cũng hơi mê ly.

Thẩm Lãnh biết là ông ta vui, bên trong niềm vui cũng có nỗi buồn. Con người là phức tạp nhất, vĩnh viễn cũng không thể chỉ tồn tại một cảm xúc đơn thuần.

Thẩm Lãnh muốn biết ông ta đang buồn điều gì.

"Ông uống chậm một chút, đã nói chỉ có một bình rượu này thôi."

Thẩm Lãnh nhìn Trang Ung nói: "Ông uống nhanh, rượu của ta cũng không cho ông."

Trang Ung cười cười: "Chỉ là cảm thấy rượu này quá ngon, thức ăn quá ngon, cho nên khó tránh khỏi thèm uống."

"Ông đã có tóc trắng rồi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Người có tóc trắng không nên nói dối."

"Tại sao người có tóc trắng không nên nói dối?"

"Bởi vì người đến độ tuổi này còn nói dối sẽ không dễ nhìn ra, thời gian không chỉ lưu lại nếp nhăn trên mặt ông, còn có sự che giấu nữa. Người đến độ tuổi của ông còn muốn che giấu cái gì, người khác rất khó nhìn ra tâm trạng của ông."

Thẩm Lãnh rướn người về phía trước: "Sư phụ, có tâm sự?"

"Sư phụ?"

Trang Ung cười lớn ha ha: "Xưng hô thế này hay, rất hay."

Thẩm Lãnh không nói mà chỉ là nhìn ông ta.

"Lúc nãy ngươi nói thời gian lưu lại cái này cái kia, nói vòng vo văn nhã như vậy làm gì, không có gì hơn hai chữ... diễn kịch. Con người ấy à, hồi nhỏ diễn kịch cho người lớn trong nhà xem, hồi trẻ diễn kịch cho nam nhân, nữ nhân mà mình để ý xem, đến trung niên diễn kịch cho mọi người xem, tới lúc già thì là diễn kịch cho tiểu bối và bản thân xem."

Trang Ung nhìn chén rượu: "Người ta đều nói trẻ con tâm tư đơn thuần, đâu có đơn thuần, trẻ con diễn giỏi lắm, chúng biết khi nào nên khóc, khi nào nên cười. Hồi trẻ vì lấy lòng người mình thích mà diễn được đủ mọi thể loại, hoan tình cũng tốt, bi tình cũng thế, đều giỏi, hạ bút thành văn, đó là diễn giỏi. Trên thực tế lứa tuổi diễn không tốt nhất là trung niên."

"Trên có phụ mẫu dưới có con cái, còn phải nhìn cấp trên, nhìn đồng liêu, nhìn xa gần, nhìn thân sơ, nhìn thánh ý bệ hạ, nhìn dân ý bách tính, khó khăn cỡ nào? Một nam nhân, nếu thời kỳ trung niên vẫn không mệt thì chỉ có thể chứng tỏ hắn không thành công. Nếu nói là người trung niên là không thể không diễn kịch, như vậy đến tuổi già sẽ thích diễn kịch, người không già mồm cãi láo diễn thành không già mồm cãi láo, người già mồm cãi láo thì diễn thành già mồm cãi láo hơn, người trước khiến người ta đau lòng, người sau khiến người ta đắng lòng."

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chỉ có khi cô độc không có người mới không diễn, ngồi ở đó giống như một người gỗ đối mặt với bản thân. Mọi người trên thế giới này đều bằng lòng không keo kiệt nụ cười với người khác, nhưng lại vĩnh viễn keo kiệt nụ cười với chính mình. Nếu thật sự phải nói ra, mỗi người đều vẫn là phụ bản thân mình nhất."

Thẩm Lãnh nghe những lời này là biết Trang Ung già thật rồi.

"Ngươi biết ta thích đọc sách."

quyển sách xuống sẽ rơi vào một trạng thái rất trầm luân, người khác tưởng rằng đang hồi tưởng nội dung trong sách, thật ra là tiến vào trạng thái nào đó mà bản thân mình hư cấu ra, rất thoải mái."

"Ta từng có tâm nguyện lớn nhất đó là có một gian nhà tranh, có một nhà sách, có trà, cả đời này là đủ, nhưng thời thế không cho phép, bệ hạ không cho phép cho nên ta cầm đao lên, mặc giáp vào. Ta vẫn luôn nói mình không phải là một quân nhân mà là một văn nhân, nhưng đâu còn dáng vẻ văn nhân nữa."

Thẩm Lãnh đưa cho Trang Ung một cái khăn tay, Trang Ung nhận lấy hỏi: "Ta khóc?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Ông không biết?"

Trang Ung không biết.

Ông ta nhìn khăn tay của Thẩm Lãnh đưa cho ông ta, không lau nước mắt mà gấp gọn bỏ vào trong cổ tay áo của mình. Động tác này này giống như biến thành một con dao cắt một nhát vào tim Thẩm Lãnh vậy.

"Xấu tính, nhân tiện lấy của ta một cái khăn tay."

Thẩm Lãnh cười cười, cúi đầu che giấu sự bi thương và áy náy trong mắt mình.

"Lúc nãy nói những lời không quan trọng."

Trang Ung uống hết rượu trong chén, giơ tay lên lấy bình rượu mới phát hiện bình rượu đã trống không. Ông ta im lặng một lát rồi đẩy bình rượu ra, úp ngược chén xuống.

"Rất tốt, rất thỏa mãn."

Thẩm Lãnh hỏi: "Thật sự không uống nữa?"

"Thật, chuyện gì cũng không thể quá mức, bây giờ ta đã có sáu phần say. Con người mà, bảy phần say sẽ nói nhảm, bát phần say sẽ làm xằng làm bậy, chín phần say sẽ điên, mười phần say sẽ chết."

Trang Ung cười nói: "Bây giờ sáu phần say, vừa đẹp."

Thẩm Lãnh cười nói: "Thích không?"

"Thích."

Trang Ung tựa người về phía sau, động tác này giống như tuyên cáo bữa rượu này xem như đã đến lúc kết thúc, rượu không uống nữa nhưng lời vẫn phải nói.

"Nói cho ngươi nghe những lời không quan trọng đó là vì ta cũng không còn người nào để có thể nói những lời này. Nếu ta tùy tiện kéo một thủ hạ đến, uống hai ba chén rượu sau đó nói những lời này sẽ dọa thủ hạ sợ chết khiếp, bọn họ sẽ cho là ta thật sự say, thật sự già nên hồ đồ rồi... Tiếp nói những lời quan trọng, có liên quan đến ngươi, có liên quan đến ta."

Trang Ung nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói: "Ta biết ngươi là một người đã nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ làm, ngươi cũng nhất định đã sớm muốn tìm cơ hội nào đó nói với bệ hạ điều ta về Trường An. Lãnh Tử, ngươi là người thông minh, người thông minh không nên làm chuyện không nên làm. Bệ hạ tin ngươi, dùng ngươi nhưng không thể nuông chiều ngươi. Hơn nữa hiện tại đã đến giới hạn then chốt của ngươi, bệ hạ không thể nào cho ngươi nhiều thứ hơn nữa, trước đó dùng sức quá mạnh, những thứ nên cho ngươi đều đã cho ngươi rồi, cho ngươi cái gì nữa? Cho ngươi cái gì nữa đều sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của triều đình, ảnh hưởng đến sự cân bằng của Đại Ninh, bệ hạ là người khống chế sự cân bằng."

"Ngươi phải nên nhớ lời bệ hạ từng nói với ngươi, thứ bệ hạ muốn cho ngươi thì đều là của ngươi, thứ bệ hạ không cho ngươi thì đừng tranh đoạt."

Thẩm Lãnh đột nhiên nhớ đến cuộc đối thoại với hoàng đế lần đó. Lúc ấy hoàng đế nói câu này thì hắn rất khó hiểu, cảm thấy câu này có hàm ý khác. Sau này Thẩm Lãnh đã lờ mờ đoán được thân phận của mình có thể có liên quan đến hoàng đế, vì thế ý của câu nói này cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."

Trang Ung chỉ phía trước mặt: "Đổi chén trà trước đã."

Thẩm Lãnh đứng dậy, lấy chén rượu trước mặt Trang Ung đi, không bao lâu sau đã thay một chén trà nóng trở lại.

"Câu chuyện về bệ hạ."

Trang Ung trầm mặc một lúc, giống như đang sắp xếp từ ngừ.

"Hồi bệ hạ còn nhỏ thật ra tiên hoàng cũng không coi trọng người, bởi vì bệ hạ không phải do thái hậu thân sinh, nhưng bệ hạ trời sinh đã không giống người thường. Mỗi khi đưa ra câu hỏi, chỉ có đáp án của bệ hạ là được lòng người, vì thế tiên hoàng liền quyết định đưa người ra khỏi cung Vị Ương. Bởi vì tài năng của bệ hạ quá rõ ràng lấn át các hoàng tử khác, tất nhiên cũng lấn át cả thái tử."

"Ngươi cũng biết là bệ hạ theo học ở thư viện Nhạn Tháp, thụ nghiệp bởi lão viện trưởng. Hiện tại đây là một giai thoại tốt đẹp nhưng trên thực tế thì sao? Trên thực tế là đắng lòng, các hoàng tử khác đều theo học ở Quốc Tử Giám, duy chỉ có bệ hạ ở thư viện Nhạn Tháp, khi đó trong lòng bệ hạ đau khổ cỡ nào? Nhưng bệ hạ chưa từng nói, cũng chưa từng thể hiện ra ngoài. Khi đó lão viện trưởng đã cảm nhận được nỗi khổ của bệ hạ, cho nên đối xử với bệ hạ thật sự hảo. Lúc vào thư viện bệ hạ mới bao nhiêu tuổi chứ... Tình thân mà bệ hạ chưa từng cảm nhận được ở trong cung thì lại cảm nhận được ở thư viện. Người mới mười tuổi đã bị đưa đến thư viện, ăn ở đều là ở đó, không thể về cung, trẻ con làm sao lại không nhớ cha mẹ?"

Trong lòng Thẩm Lãnh nhói đau.

"Đến sau này, bệ hạ mười sáu tuổi, Hắc Vũ xâm phạm, lão viện trưởng không cho bệ hạ đi nhưng bệ hạ nhất quyết đi. Hiện giờ người người đều nói khi đó bệ hạ đã có can đảm, có dũng nghị, nhưng có câu mà bệ hạ từng nói với lão viện trưởng, nếu như không phải sau này lão viện trưởng từng nói với ta thì ta cũng không biết."

"Bệ hạ nói ta là người sống mà vô dụng, sự vô dụng này không phải do ta, cho nên nếu tấm thân vô dụng này của ta có thể chết vì giết địch ở bắc cương, có lẽ ông ấy sẽ cảm thấy ta hữu dụng một chút."

Trong lòng Thẩm Lãnh càng đau hơn một chút.

Hắn sẽ nghĩ "ông ấy" này chính là phụ thân của bệ hạ.

"Bệ hạ ở bắc cương thể hiện nổi bật, nhưng tại sao lại nổi bật? Còn không phải bởi vì bệ hạ ôm ý định chết mà đánh ra ý chí quyết tử. Mặc kệ có phải trên chiến trường hay không, người không sợ chết đều sẽ càng đáng sợ hơn. Nhưng chính bởi vì bệ hạ không sợ chết nên tiên hoàng cảm thấy bệ hạ đáng sợ, sau khi bệ hạ đại thắng trở về liền bãi miễn tất cả binh quyền của người, phong làm Lưu Vương... Lãnh Tử à, ngươi có từng suy nghĩ kỹ, chữ lưu trong Lưu Vương này là có ý gì không?"

Thẩm Lãnh chưa từng nghĩ tới.

Trang Ung thở ra một hơi thật dài: "Khi đó cả triều văn võ đều đã nhìn rõ bệ hạ là người bị tiên hoàng vứt bỏ. Rồi sau này nữa, lại có một giai thoại, đó chính là hoàng hậu bất chấp sự phản đối của người nhà mà lấy bệ hạ, ở bên cạnh bệ hạ, nhưng mà... thật sự là như vậy sao?"

Trang Ung nhìn Thẩm Lãnh: "Nếu không phải ý chỉ của tiên hoàng, hoàng hậu có thể lấy bệ hạ? Hậu tộc hy sinh một nữ hài, đổi lấy sự trọng dụng của tiên hoàng, nguyên nhân hoàng hậu ở lại bên cạnh bệ hạ chỉ là bởi vì tiên hoàng lo lắng về bệ hạ, ông ấy lo bệ hạ sẽ tranh giành. Có câu là làm thần tử không nên nói lời mang tội... Ngôi vị hoàng đế đó chỉ có thể là của Lý Thừa Viễn, phải là của Lý Thừa Viễn. Bệ hạ văn thao vũ lược đều mạnh hơn Lý Thừa Viễn, tiên hoàng lo bệ hạ tranh đoạt nên mới sắp xếp một người đi giám sát bệ hạ, người này chính là hoàng hậu."

"Hoàng hậu là một người có tâm cơ, sau khi đến vương phủ không biết đã cãi nhau với bệ hạ bao nhiêu lần. Bà ta không cam lòng, vận mệnh của bà ta lại bị giao cho một hoàng tử đã bị phế sạch mọi thứ, bà ta rất không cam lòng, tất cả những phu thê ân ái đều là bề ngoài, bà ta bằng lòng diễn kịch, bệ hạ chỉ diễn cùng bà ta mà thôi."

Tay của Trang Ung hơi run rẩy: "Rồi sau này bệ hạ gặp Trân phi nương nương, khi đó đích bệ hạ chỉ muốn cùng Trân phi làm bạn đến già, hoàng hậu lại càng không hài lòng. Ngay cả một hoàng tử đã bị phế sạch mọi thứ mà cũng có người cướp của bà ta, làm sao bà ta có thể nhịn được."

"Nhưng vận mệnh lại hay trêu người, tại sao tiên đế lại chết?"

Ông ta hỏi.

Trong phòng chỉ có hai người, cho nên lời nói cũng hơi càn rỡ một chút. Nếu như là ở trước mặt bất cứ một người nào khác ngoài Thẩm Lãnh thì Trang Ung sẽ không nói những lời này.

"Tiên đế không thể sinh con."

Tiên đế mà ông ta nói là Lý Thừa Viễn.

"Tiên đế không thể sinh con nhưng lại quy những tội này cho hoàng hậu của mình. Tất nhiên Tô hoàng hậu cảm thấy ấm ức, nhưng mỗi ngày tiên đế đều sẽ khó chịu với bà ta, thậm chí còn vung tay với bà ta không chỉ một lần. Không chỉ là Tô hoàng hậu, phi tần trong hậu cung lúc ấy đều từng bị tiên đế đánh chửi, người bị ép buộc thì chuyện gì cũng làm được, vì thế tiên đế đã đột nhiên chết, đột nhiên liền chết."

Trang Ung nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Có phải rất đáng buồn không?"

Bình Luận (0)
Comment