Trang Ung hỏi một câu đáng buồn không?
Nhưng lời này nên trả lời như thế nào?
Tiên đế Lý Thừa Viễn cũng là một người có khát vọng lớn, trong mấy năm ông ta thống trị, Đại Ninh phát triển cũng không chậm, nếu không có bất ngờ xảy ra thì hiện tại chắc hẳn vẫn là ông ta ngồi trên ghế rồng, nhưng như vậy thì sẽ không có thịnh thế như hiện tại. Đối với cá nhân Lý Thừa Viễn mà nói quả thật là hơi đáng buồn, nhưng đối với Đại Ninh mà nói, đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế tuyệt đối là chuyện may mắn.
Thẩm Lãnh từng nghe nói loáng thoáng một vài chuyện về tiên đế Lý Thừa Viễn, nhưng ai dám lấy chuyện như thế này ra tùy tiện nói?
"Tiên đế băng hà, Mộc Chiêu Đồng và Tô hoàng hậu cấu kết, định ủng hộ lập thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên, khổ nỗi trước lúc đó lão viện trưởng đã gửi một phong thư đi đông cương. Trên phong thư đó nếu chỉ có một mình lão viện trưởng kí tên thì thôi, Bùi Đình Sơn sẽ đến, nhưng sẽ thấp thỏm. Người làm tướng thấp thỏm thì đao của hắn sẽ lung lay, sẽ không sắc bén, nhưng Bùi Đình Sơn tới khí thế như cầu vồng là vì trên phong thư đó còn có tên của một người, cho nên Bùi Đình Sơn mới dám chỉ đem chín ngàn Đao Binh tới Trường An."
Thẩm Lãnh hỏi: "Đạm Đài đại tướng quân?"
"Đúng vậy."
Trang Ung cười cười: "Phong thư đó là hai người kí tên, một người là lão viện trưởng, một người là Đạm Đài đại tướng quân."
Trong nụ cười của ông ta có chút đau lòng, lúc nhìn Thẩm Lãnh có chút đau lòng, bởi vì nói đến đây là sẽ liên quan đến Thẩm Lãnh rồi.
"Đêm hôm đó đã xảy ra một chuyện, buổi tối trước ngày bệ hạ vào kinh."
Trang Ung nói: "Lúc nãy ta đã nói với ngươi hoàng hậu là một người có tâm cơ và không cam lòng. Gả bà ta vào phủ Lưu Vương đã khiến bà ta rất không hài lòng, đột nhiên bà ta nhận được tin tức mình có khả năng trở thành hoàng hậu, bà ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Trang Ung tiếp tục nói: "Đúng vào ngày đó thì Trân phi nương nương sinh con, hoàng hậu phái người lấy trộm đứa bé này giao cho Thẩm tiên sinh."
Trong lòng Thẩm Lãnh ngạc nhiên.
Tuy rằng hắn đã nghĩ tới vô số lần, cũng đại khái đoán được một ít, mà khi sau khi Trang Ung nói ra câu này thì trong lòng hắn vẫn chấn động, làm sao có thể lòng tĩnh như nước được, đó là chuyện liên quan đến thân thế của hắn.
"Đừng nói nữa."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trang Ung: "Ta biết ý của ông, nhưng lời sau đó đừng nói nữa."
Trang Ung ngẩn ra.
"Được, vậy thì không nói nữa."
Trang Ung bưng chén trà lên uống một ngụm: "Cho nên ngươi phải nghe lời ta khuyên, sau khi trở về đừng nhắc đến chuyện của ta với bệ hạ, ta không chỉ là suy nghĩ cho bản thân ngươi, cũng vì ta, ngươi cứ coi như là vì ta đi."
Thật ra đâu phải là vì bản thân ông ta, Thẩm Lãnh cũng không ngốc, hắn đã hiểu mục đích Trang Ung kể câu chuyện này là gì. Câu chuyện này mới đầu kể về phụ thân của bệ hạ thiên vị như thế nào, sợ bệ hạ đi tranh giành ngôi vị hoàng đế như thế nào cho nên đã chèn ép, sau đó nói đến thân thế của Thẩm Lãnh. Hàm ý trong câu chuyện này đơn giản là đang nói với Thẩm Lãnh, nếu ngươi đi tranh giành gì đó, ngược lại sẽ càng mất đi nhiều thứ hơn.
Trang Ung dùng một câu chuyện như vậy để nói với Thẩm Lãnh, vị trí của ngươi rất mẫn cảm, rất đặc biệt, mẫn cảm và đặc biệt hơn bất cứ người nào. Thứ mà bệ hạ muốn cho ngươi, ngươi không nhận cũng không được, nhưng nếu ngươi tự đòi cái gì đó, có thể bệ hạ sẽ cảm thấy bây giờ trong lòng ngươi đã thay đổi. Đương nhiên Thẩm Lãnh hiểu, hắn không muốn để Trang Ung tiếp tục nói cũng chính bởi vì hắn hiểu hết mọi thứ.
Còn có một nguyên nhân mà thật ra Thẩm Lãnh cũng hiểu, nếu để bệ hạ biết Trang Ung đích thân suất quân bên ngoài phiêu bạt gần một năm vì gặp Thẩm Lãnh một lần, vậy thì bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?
Bệ hạ đã cảm thấy bên cạnh Thẩm Lãnh có quá nhiều người, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Thẩm Lãnh sẽ tạo thành sự ảnh hưởng khổng lồ, nếu để bệ hạ biết chuyện này, bệ hạ làm sao có thể không nghĩ nhiều?
"Ngày mai ngươi hãy về đi."
Trang Ung nhìn Thẩm Lãnh nói: "Về Trường An sớm một chút, nói xong chuyện đại chiến tây cương với bệ hạ thì rời khỏi Trường An ngay, thành Trường An nơi đó khác với trước kia."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng.
Đúng vậy, khác với trước kia. Trước kia khithái tử Lý Trường Trạch ở Trường An, thật ra bất kể xảy ra chuyện gì thì bệ hạ đều đứng về phía Thẩm Lãnh. Sau khi về Trường An, nếu nhị hoàng tử trở thành thái tử, thì bệ hạ là đứng về phía nhị hoàng tử.
"Ta biết."
Thẩm Lãnh cười cười: "Buổi tối chúng ta ăn lẩu."
Trang Ung cũng cười: "Được, vậy thì ăn lẩu."
Ông ta hỏi Thẩm Lãnh: "Có phải ngươi từ đây về thẳng Trường An không? Đi đường thủy đến Hồ Kiến đạo, lại đi Đại Vận Hà về Trường An, nhanh hơn so với ngươi từ đây về tây cương rồi về Trường An một chút."
"Về tây cương trước."
Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Còn có chuyện chưa làm xong."
Ba tháng sau, tây cương, Hậu Khuyết quốc.
Hậu Khuyết quốc có một ngọn núi Thiên Môn, trên núi Thiên Môn có một tòa đạo quán Thiên Môn, đây từng là nơi Đạo Tổ vân du đến, từng dừng lại ở chỗ này tận mấy năm, dạy học giảng đạo và cũng thu nhận không ít đệ tử. Rồi sau này Đạo Tổ tiếp tục đi về phía tây không biết tung tích, mà đạo quán Thiên Môn thì lưu truyền tới ngày nay. Về sau người của đạo quán Thiên Môn cho rằng ngoài bọn họ ra thì các đạo nhân khác đều là giả, ngoài Đạo pháp của đạo quán Thiên Môn bọn họ ra thì đều là giả.
Người của đạo quán Thiên Môn đều là người Cổ Khương, bản thân bọn họ lại không biết sở dĩ lúc trước Đạo Tổ ở lại đây dạy học mấy năm chính là bởi vì người Cổ Khương bọn họ lệ khí quá nặng, sát tâm quá nặng. Đạo Tổ hy vọng có thể thông qua sự cố gắng của mình làm cho người Cổ Khương trở nên ôn hòa thân thiện hơn, lấy kinh Đạo truyền thế, dùng sự ôn hòa đối đãi với người khác, dùng thiện niệm sinh tồn, nhưng hẳn là Đạo Tổ không ngờ sức người chung quy cũng có lúc tận, sự cố gắng của ông ấy không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Sau khi đại quân tây chinh Đại Ninh công phá Hậu Khuyết quốc liền binh vây núi Thiên Môn, người Cổ Khương trời sinh đã có tính hiếu chiến cũng không nghĩ người Ninh có thể làm gì ở trên địa bàn của bọn họ. Đại quân Hậu Khuyết quốc từng không chỉ một lần tấn công bọn họ, đâu có lần nào không phải là thảm bại trở về. Nơi này địa hình hiểm trở, khí hậu rét lạnh, mà bọn họ chỉ cần lên lưng ngựa thì chính là kỵ binh cường đại nhất, nhưng lần này bọn họ đã sai.
Trận chiến dưới núi Thiên Môn, tinh kỵ chiến binh Đại Ninh đại phá kỵ binh tộc Cổ Khương, sau đó lại đánh vào nơi ở của tộc Cổ Khương, chém giết xác nằm la liệt.
Nhất mạch Khương tộc này không phải một chi với Khương tộc khu Tây Bắc Đại Ninh, cũng không phải là đồng tộc, chỉ là đều được gọi là người Khương mà thôi. Trên thực tế ngay cả người của Khương tộc Tây Bắc cũng không thừa nhận người của núi Thiên Môn và bọn họ đồng tông đồng nguyên.
Đạo quán núi Thiên Môn bị bao vây, bắt đầu từ ngày này trong đạo quán núi Thiên Môn lòng người bàng hoàng. Bọn họ không biết ngày nào thì chiến binh quân Ninh sẽ dùng mũi tên bắn bọn họ mấy lượt, cũng không biết liệu có chết dưới thiết tiêu thương dày đặc hay không, nhưng người Ninh mãi vẫn không vào đạo quán, thậm chí không có ai nói một câu, chỉ là người ởtrong đạo quán cũng không xông ra ngoài.
Sau hai tháng bị bao vây, cuối cùng cũng có mấy vị cao thủ Thiên Môn Quán thiếu kiên nhẫn dẫn đệ tử phá vây ngay trong đêm, lao ra thì bị loạn tiễn bắn chết mười mấy người. Đến trời sáng, quán chủ nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, hạ lệnh mở sơn môn ra, sau đó phát hiện thấy chiến binh Đại Ninh đứng chỉnh tề ở bên ngoài. Ở trên mặt đất phía trước chiến binh có đặt hơn mười cỗ thi thể, còn có mười mấy người sống bị trói chặt, thi thể và người sống đều bị đưa về, sau đó quân Ninh bỏ đi chẳng nói câu nào.
Bắt đầu từ nơi ngày hôm đó, quán chủ biết những binh lính quân Ninh này đang đợi người nào tới.
Cảm giác chờ đợi người nào đó đến lại càng không tốt, bất kể là người bị giết hay là người bị bắt đều đưa về, sự chờ đợi này tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Từ đó về sau đạo quán Thiên Môn lại không có người nào đến quấy rầy, ngay cả một tiếng gõ cửa cũng không có.
Chính sự giày vò này làm cho người ta càng không chịu nổi, khoảng thời gian mấy ngày đã có thể bức người ta phát điên. Mà lần chờ đợi này lại kéo dài hơn tám tháng, hơn tám tháng nay đã có bốn năm người phát điên, trong đó có ba người đã tự sát, hai người thật sự điên rồi, ở trong sân cả ngày kêu gào có quỷ có quỷ gì đó rồi bị quán chủ giận dữ đâm chết. Trong khắp đạo quán đều tràn đầy một bầu không khí quỷ dị, áp lực tới mức người takhông thở nổi.
Nửa năm, dày vò, tra tấn, áp bức về tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể khiến bọn họ sụp đổ.
Bịch, bịch bịch.
Cửa gỗ bị gõ vang, tất cả mọi người trong viện đều ngây người ra, sau đó có người không nhịn được hô lên: "Người đến rồi! Cuối cùng cũng có người đến rồi!"
Hai gã đạo nhân Thiên Môn Quán chạy tới mở cửa, dù sao thì dù bọn họ không mở cửa cũng không ngăn được ai cả. Một nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn rất anh tuấn đứng ở ngoài cửa, mặc một bộ trường sam màu đen, cổ tay áo vén lên, đứng ở đó thoạt nhìn rất tự nhiên, nhưng có thể nhìn ra một chút mong đợi trong ánh mắt của hắn.
"Ngươi là ai?" Có người hỏi.
Người trẻ tuổi áo đen cười cười: "Ta là Thẩm Lãnh, đệ tử trên danh nghĩa của Phụng Ninh Quán Trường An."
Hắn cất bước đi vào cửa, phía sau có hai người đi theo vào. Một người là đạo nhân trẻ tuổi thoạt nhìn tướng mạo trung hậu, một người là tiểu đạo nhân mặc đạo bào màu đen, bộ đạo bào màu đen kia tượng trưng cho thân phận, đó là chân nhân Đạo tông của Đại Ninh, quốc sư của Đại Ninh.
Thẩm Lãnh cất bước vào cửa, tất cả mọi người trong đạo quán Thiên Môn đều lao ra, không bao lâu trong viện đã có mấy trăm người tụ tập. Một lát sau bọn họ tách ra hai bên, quán chủ của đạo quán núi Thiên Môn bước đi đến chỗ trước mặt Thẩm Lãnh không xa, ông ta quan sát Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới: "Thẩm Lãnh? Chính là đại tướng quân Thẩm Lãnh của quân Ninh?"
Thẩm Lãnh không trả lời.
"Ngươi muốn dùng đao của đại tướng quân để kết thúc?"
"Không phải."
Thẩm Lãnh lần này trả lời.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Trương chân nhân: "Mượn kiếm dùng một chút."
Tiểu Trương chân nhân tiến lên một bước, đưa Đạo Kiếm trong tay cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn kỹ thanh kiếm này một chút: "Bọn họ vẫn không xứng chết dưới thanh kiếm này."
Hắn rút trường kiếm ra, trả lại kiếm cho Tiểu Trương chân nhân, trong tay chỉ giữ lại một cái vỏ kiếm.
Quán chủ của đạo quán núi Thiên Môn nhìn Thẩm Lãnh không nhịn được liền cười khẩy: "Vẫn luôn nghe nói người Ninh các ngươi tự đại, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tự đại cỡ nào. Ngươi vốn có thể hạ lệnh cho đại quân giết vào, dùng tiễn trận bắn chết tất cả chúng ta, nhưng ngươi lại cố tình không làm như vậy mà cho rằng dựa vào một cái kiếm vỏ là có thể giết sạch tất cả chúng ta?"
Thẩm Lãnh gật đầu nghiêm túc trả lời: "Có thể."
Nhưng hắn không ra tay mà đi sang bên cạnh: "Ngươi lựa một bên đi, thù của Phụng Ninh Quán, ngươi một nửa, ta một nửa."
Nhị Bản đạo nhân đứng ở cách hắn không xa giơ tay ra chỉ bên trái: "Vậy thì ta lấy bên kia."
Thẩm Lãnh liếc nhìn bên trái: "Bên đó nhiều người."
Nhị Bản hơi hất cằm lên: "Cứ chọn nhiều người đấy."
"Đóng cửa."
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng, thân binh ở ngoài cửa lập tức đóng cửa viện lại.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Tiểu Trương chân nhân: "Ngươi cũng đi ra ngoài chờ đi."
Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Ta phải ở đây."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, cổ tay xoay chuyển, vỏ kiếm trong tay hắn quay một vòng: "Kiếm kỹ là gì?"
Nhị Bản đạo nhân trả lời: "Kiếm kỹ là kỹ thuật giết người."
Thẩm Lãnh sải bước đi phía trước: "Bọn họ giống như những cái vòng tròn."
Không một ai có nghe hiểu câu nói này.
Câu trả lời của Nhị Bản đạo nhân không phải là không chính xác, nhưng nếu như Thẩm Lãnh hỏi Trà gia câu này, đáp án của Trà gia nhất định không phải đáp án mà Nhị Bản đưa ra. Trà gia sẽ trả lời: "Kiếm kỹ? Đâm mà thôi."
Theo Trà gia thấy, kiếm kỹ chỉ là đâm.
Đâm là đủ rồi.