Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1100 - Chương 1100: Đều Thua Kém

Chương 1100: Đều thua kém Chương 1100: Đều thua kém

Khi sức mạnh và tốc độ đạt tới mức độ nhất định, trên lý luận bản thân con người chính là vũ khí, nhưng chung quy cũng không bằng vũ khí.

Rất lâu trước đây, khi Thẩm Lãnh và Nhị Bản đạo nhân trò chuyện đã nói rất nhiều vấn đề liên quan đến kiếm kỹ, cũng nói rất nhiều vấn đề liên quan đến vũ khí. Nhị Bản đạo nhân nói khoảnh khắc khi gã vừa mới đeo kiếm lên có cảm giác mình rất uy phong, sau đó cảm thấy, đeo lên kiếm đã uy phong, kiếm đó chỉ là trang sức, giống như những văn nhân mặc khách Đại Ninh, đeo kiếm là để cho có vẻ tiêu sái hơn.

Nhị Bản đạo nhân nói chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ kiếm chỉ dùng để giết người.

Người trong đạo quán đều quá ôn hòa thân thiện, bọn họ cũng chưa từng chủ động nghĩ đến chuyện giết người, cho nên từ nhỏ đến lớn Nhị Bản đều cảm thấy mình nên cách xa chuyện giết người mới đúng. Khi đó gã không có suy nghĩ, cũng không nên suy nghĩ, hiện tại gã đang nghĩ, đang giết, là vì thù hận khiến người ta bắt đầu nảy sinh sát tâm.

Sư phụ gã bị đạo nhân của Thiên Môn Quán này giết chết, cho nên gã ở đây.

Ngày đó gã và Thẩm Lãnh nói chuyện đã hỏi vũ khí nhất định là dùng để giết người sao? Thẩm Lãnh trả lời là tất cả vũ khí được làm ra nhất định là với mục đích giết người, không phải sát sinh mà nhất định là giết người. Sát sinh bao hàm hơi quá rộng, giết bò, giết dê, giết heo đều là sát sinh, mà giết người mới khiến người ta động não nghiên cứu các loại vũ khí có uy lực khổng lồ, cũng chỉ có giết người mới như thế.

"Tương lai có một ngày, mọi người sẽ từ từ mất đi khả năng cận chiến vì vũ khí quá cường đại." Thẩm Lãnh nói.

Nhị Bản đạo nhân hỏi: "Vậy sau này sẽ không cần cận chiến nữa sao?"

"Đương nhiên cần, nhưng sẽ giao cho người đặc biệt đi luyện."

"Người đặc biệt nào?"

"Binh."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Nhị Bản: "Binh cũng là vũ khí, là cỗ máy đại hung."

Trong đạo quán Thiên Môn Quán, trong tay Thẩm Lãnh có một cái vỏ kiếm, vỏ kiếm tất nhiên không sắc bén, cũng không nặng nề. Nếu vỏ kiếm có thể dễ dàng đâm thủng tim, cổ, hoặc là hốc mắt của một người như kiếm, vậy thì tất nhiên cũng không phải vỏ kiếm lợi hại cỡ nào, mà là người cầm vỏ kiếm lợi hại.

Vỏ kiếm từ trong cổ đâm ra trông rất ác liệt, rất bạo lực, hơn nữa Thẩm Lãnh cũng không phải là dựng thẳng kiếm vỏ đâm vào mà là để ngang, cho nên vết thương tạo thành đáng sợ hơn. Vỏ kiếm không sắc bén, xương trong cổ cũng không phải bị chặt đứt mà là bị chọc ra ngoài.

Nhị Bản đạo nhân giết từ bên này, Thẩm Lãnh giết từ bên kia. Tốc độ giết người của hai người rất nhanh, nhưng hai người đối mặt với mấy trăm đạo nhân võ nghệ không tầm thường của đạo quán Thiên Môn cũng sẽ rất tốn sức, có thể không bị giết ngược lại chỉ là bởi vì hai người bọn họ quả thật rất mạnh.

"Mỏi quá."

Nhị Bản đạo nhân hướng tới phíaThẩm Lãnh hô một tiếng: "Ta cảm thấy làm màu thật khó."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Đồng ý."

Nếu dùng cách thức màu mè để kết thúc trận chiến này, đương nhiên hai người là Thẩm Lãnh và Nhị Bản đạo nhân giết từ đầu đến cuối, hai người chém giết tất cả Quỷ đạo dưới kiếm hoặc là dưới vỏ kiếm, sau đó hai người toàn thân đẫm máu đứng ở trong sân ngửa mặt lên trời hét to. Trước khi đến, Thẩm Lãnh và Nhị Bản đạo nhân cũng từng có thảo luận về chuyện này, đều cảm thấy kết thúc như vậy quả thật có vẻ rất phong cách. Thậm chí hai người còn rất nghiêm túc thảo luận xem nên nói chút gì đó sau khi giết người xong, như vậy rất có phong cách.

Bên chân hai người chính là thi thể nằm la liệt, bọn họ lấy phương thức như vậy để báo thù cho cái chết của sư phụ Nhị Bản. Lúc hai người bọn họ thảo luận còn hết sức kích động, cảm thấy hình tượng này nhất định là rất chấn động.

Nhưng mà...

Sau khi giết được khoảng nửa khắc thì Nhị Bản đạo nhân đã cảm thấy nếu tiếp tục đánh như vậy, có thể sẽ từ tiêu sái biến thành chật vật, từ chật vật biến thành một cỗ thi thể.

"Quả nhiên làm màu là một con đường ngập gian khổ."

Nhị Bản đạo nhân một kiếm ép lui kẻ thù trước mặt sau đó nhảy về phía sau: "Không muốn chơi nữa!"

Khi nhìn lại, chỗ chém giết đâu còn có bóng dáng của Thẩm Lãnh, Nhị Bản giật mình vội vàng nhìn sang đống thi thể trên mặt đất, cũng không thấy Thẩm Lãnh, sau đó chợt nghe thấy Thẩm Lãnh ở phía sau gã nói: "Rút lui quá chậm."

Nhị Bản: "..."

Quỷ đạo Thiên Môn đã đánh đỏ mắt lao về phía Thẩm Lãnh bọn họ, vô số thanh Khương đao giơ lên cao. Đúng lúc này chiến binh Đại Ninh xuất hiện trên tường viện bốn phía, liên nỏ chĩa về phía những Quỷ đạo Thiên Môn kia mà bắn, mũi tên nỏ dày đặc phá không bay đến. Âm thanh mũi tên bắn xuyên qua thịt người tuyệt đối không thể nói rõ là tuyệt vời cỡ nào, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy da đầu run lên.

Cửa lại mở ra kêu két một tiếng, chiến binh Đại Ninh mặc màu đen chiến giáp khom người đi vào, liên nỏ của bọn họ tấn công chuẩn xác, Quỷ đạo trước mặt liên tiếp ngã xuống, hết sức không cam lòng và sợ hãi.

Nhị Bản đạo nhân nhìn Thẩm Lãnh, có chút nghiêm túc hỏi: "Giờ khắc này, có phải là hai chúng ta nên có vẻ xấu hổ không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đó là da mặt ngươi mỏng."

Nhị Bản nghĩ con mẹ nó chứ đều này thật sự có lý, xấu hổ hay không xấu hổ phải xem mặt da dày hay không dày.

Gã hỏi Thẩm Lãnh: "Vậy huynh xấu hổ không?"

Thẩm Lãnh: "Một chút."

Nhị Bản lại hỏi: "Thật hay giả?"

Thẩm Lãnh: "Giả."

Từ bốn phương tám hướng đều có chiến binh Đại Ninh đi vào, tất cả liên nỏ đều bắn hết hộp nỏ sau đó mới tạm dừng, kết quả Thẩm Lãnh nói một câu đừng khách khí, bắn thêm một lượt nữa, sau đó lượt bắn thứ hai lại tới. Sau lượt bắn thứ nhất mấy trăm Quỷ đạo Thiên Môn thì có khoảng gần một trăm mười người bị bắn ngã, sau đợt thứ hai lại bắn ngã gần một trăm mười người.

Trần Nhiễm tựa vào cửa nhìn Thẩm Lãnh, duỗi tay ra, đại khái có ý là mời ngươi tiếp tục biểu diễn.

Thẩm Lãnh bĩu môi, Trần Nhiễm thở dài nói: "Ta vốn tưởng đây là một vở kịch báo thù đặc biệt có phong cách, đặc biệt phấn chấn lòng người. Hai kiếm khách, dựa vào kiếm giết người, khắp mặt đất đều là máu, đều là tử thi. Hai kiếm khách không dính một giọt máu, vậy phong cách cỡ nào. Sau đó ngẫm lại, bắn một lượt thì bắn một lượt vậy, dù sao cũng quá nhiều người, bắn xong một lượt ngươi còn cho bắn lượt thứ hai, như vậy có vẻ rất quá đáng."

Thẩm Lãnh: "Nói nhảm nhiều quá, ngươi đánh đi."

Trần Nhiễm nhún vai: "Ta không đánh, ta không phải kiếm khách."

Thẩm Lãnh trả vỏ kiếm dính máu lại cho Tiểu Trương chân nhân, Tiểu Trương chân nhân nhìn vỏ kiếm kia hơi run rẩy thò tay ra. Trần Nhiễm đưa tay nhận lấy vỏ kiếm: "Ta cầm cho, rửa sạch rồi trả lại cho chân nhân."

Thẩm Lãnh thò tay ra nhận lấy hắc tuyến đao từ trong tay thân binh: "Dùng đao vẫn tốt hơn."

Trần Nhiễm nói: "Lúc nãy ngươi làm màu, người ta hỏi ngươi là muốn dùng chiến đao để báo thù sao? Ngươi nói không phải, muốn dùng vỏ kiếm."

Thẩm Lãnh cầm đao đi về phía trước: "Xác suất đổi ý của người da mặt dày lớn hơn người da mặt mỏng 60-70%."

Trần Nhiễm: "Ngươi thật khách khí."

Nhị Bản đạo nhân gật đầu: "Không chỉ khách khí, còn rất khiêm tốn."

Trần Nhiễm nói: "Xác suất lật mặt của ngươi nếu không có trăm phần trăm, từ hôm nay trở đi ta đái ngồi."

Sau khi nói xong mới sực nhớ Tiểu Trương chân nhân còn đang ở bên cạnh. Các binh sĩ không biết Tiểu Trương chân nhân là nữ tử, nhưng Trần Nhiễm và Nhị Bản biết. Trần Nhiễm vừa nói ra câu này thì Nhị Bản đạo nhân liền nhìn qua, vì thế Trần Nhiễm xấu hổ, gã ngượng ngùng cười cười: "Thật ra ta vẫn luôn đái ngồi, cực kỳ thích."

Nhị Bản ôm mặt.

Trần Nhiễm cũng ôm mặt: "Ta ra ngoài trước."

Tiểu Trương chân nhân đã nghiêng đầu đi: "Ta ra ngoài trước."

Trần Nhiễm: "Ồ, vậy thì ta ở lại."

Tiền viện của đạo quán Thiên Môn rất lớn, các binh sĩ từ bốn phương tám hướng trèo tường vào bao vây một vòng, tất cả những Quỷ đạo không bị liên nỏ bắn ngã đều lui trở lại trong đại điện. Trên mặt đất bên ngoài toàn là người bị thương đang kêu thảm, số người bị tên nỏ trực tiếp bắn chết thậm chí không đến một phần ba. Sau khi Trần Nhiễm khoát tay, chiến binh Đại Ninh rút đao về tiến lên phía trước, không bao lâu sau trên mặt đất không còn một người nào kêu rên, tất cả đều biến thành thi thể mất đầu.

Quỷ đạo môn trong đại điện nhìn những chiến binh Đại Ninh kia cắt đầu từng người từng người một, hung hãn như bọn họ cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Quán chủ mở cửa đi ra ngoài đại điện, chỉ vào Thẩm Lãnh giận dữ hỏi: "Ngươi có thể đánh một trận công bằng không?!"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Được, đến đây, ta và ngươi."

Quán chủ quay lại liếc nhìn những đệ tử kia, sau đó lại hỏi: "Bọn họ có thể sống không?"

"Không thể."

Thẩm Lãnh đi đến giữa khoảng đất trống: "Ngươi có thể tới giết ta, nếu giết được ta thì ngươi không thiệt như vậy."

Quán chủ thò tay ra lấy Khương đao, chân nhún một cái, lòng bàn chân đạp lên cánh cửa, cánh cửa trực tiếp bị đạp vỡ.

Ông ta cách xa Thẩm Lãnh ít nhất một trượng rưỡi, sau một cước này là người bay vọt lên, lúc rơi xuống thì người đã ở trên đỉnh đầu Thẩm Lãnh. Quán chủ hai tay cầm Khương đao bổ mạnh xuống một nhát. Áp lực trên Khương đao mang đến giống như có thể bắt đầu bổ đôi ngọn núi Thiên Môn từ nơi này vậy.

Keng!

Hắc tuyến đao chặn một nhát Khương đao này, hai chân của Thẩm Lãnh đột nhiên chùng xuống, phiến đá giẫm dưới chân lập tức vỡ ra.

Quán chủ rút đao về và đạp một cước vào ngực Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng đạp chân ra, hai chân va mạnh vào nhau ở giữa không trung, sau đó hai người đồng thời trượt về phía sau, tiếng đế giày ma xát trên mặt đất có vẻ hơi chói tai.

Quán chủ ổn định người sau đó lao đến lần nữa, Khương đao quét ngang thẳng đến lồng ngực Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh bổ một đao qua, lực độ của đao và đao va chạm còn lớn hơn chân và chân đá vào nhau. Khương đao của quán chủ bị đẩy ra, mũi đao đảo qua một thân cây to bằng bắp chân bên cạnh, thế mà đao lại cắt ngang qua giống như không có bao nhiêu cản trở, sau đó cái cây kia liền đổ xuống.

Trong đám lá rụng, quán chủ chém xuống một đao, khoảnh khắc đao hạ xuống, lá cây bay xuống ở hai bên cũng đồng thời bị kéo xuống theo, cho nên thoạt nhìn giống như không gian cũng chuyển động.

Trong khoảnh khắc này, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đặt ở trên cánh tay trái bản thân, sống đao quay về phía cánh tay trái, lưỡi đao hướng lên, cánh tay trái đỡ hắc tuyến đao đẩy lên một tiếng giòn vang, Khương đao lại đánh vào hắc tuyến đao. Âm thanh của một đòn đó phát ra đập vào màng nghĩ người khác cũng hơi đau.

Thẩm Lãnh ngăn cản một đao kia sau đó bả vai hạ xuống rồi đập về phía trước, bả vai phải đập vào lồng ngực quán chủ, sau một âm thanh trầm đục, người của quán chủ bay về phía sau. Trong tình huống bình thường, bất kể thứ gì bay đi đều sẽ có đường parabol, nhưng quán chủ bay về phía sau thẳng tắp không có bất kỳ độ cong nào, có thể thấy được một đòn này có lực độ lớn cỡ nào.

Bịch một tiếng, lưng của quán chủ đập vào vách tường phía trước đại điện, mặt tường lập tức sụp xuống một cái hố, gạch đá bị lưng đụng vỡ bay nhanh ra ngoài, có mấy người trong đại điện không tránh kịp liền bị đập trúng đầu.

Quán chủ cúi đầu nhìn Khương đao trong tay. Khương đao của ông ta khổng lồ và nặng nề, nhưng lúc này trên lưỡi đao có vài vết mẻ.

Thẩm Lãnh cất bước đi về phía trước, quán chủ cũng từ bên trong tường đi ra, bụi đất trên người rơi xuống.

"Đao pháp của ngươi là đao pháp của nam nhân."

Quán chủ nhìn về phía Thẩm Lãnh, sau đó rít gào một tiếng: "Chết!"

Ông ta đi nhanh về phía trước, chém một đao xuống, Thẩm Lãnh hai tay cầm hắc tuyến đao chọc lên trên, mũi đao vạch ra một đường quỹ tích màu đen ở giữa không trung. Sau một tiếng keng, thanh Khương đao nặng nề kia bị chém gãy, nửa thanh đao xoay tròn bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất còn chém vỡ một phiến đá.

Quán chủ lùi nhanh về phía sau, nhìn tay phải của mình, hổ khẩu đã rách, huyết chảy như suối.

Thẩm Lãnh cắm hắc tuyến đao ở một bên: "Đến đây, quyền cước."

Quán chủ trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi vốn không cần phải đánh trận này với ta, có thể sớm hạ lệnh cho đại quân tàn sát, nhưng tại sao ngươi nhất quyết phải đánh?"

"Chứng minh một chút."

Thẩm Lãnh nhìn mắt vào quán chủ nghiêm túc trả lời: "Chứng minh bất kể là đao hay là quyền cước, các ngươi được gọi là kỹ thuật giết người vô song đều thua kém."

Bình Luận (0)
Comment