Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1101 - Chương 1101: Đường Về

Chương 1101: Đường về Chương 1101: Đường về

Quyền cước gặp sinh tử.

Trận quyền cước trong đạo quán Thiên Môn này không phải tỷ thí mà là quyết cao thấp, cũng quyết sinh tử.

Quyền của quán chủ rất nặng, dường như còn nặng hơn đao của ông ta, nắm đấm vung thẳng đến, Thẩm Lãnh nghiêng người né tránh, nắm đấm đập vào thân cây bên cạnh, vỏ cây và vụn gỗ bay đi sát bên mặt Thẩm Lãnh. Không biết là quyền phong lướt qua hay là vụn gỗ va vào mặt mà mang đến cảm giác hơi đau, cho nên trong thời khắc này Thẩm Lãnh nghiêm túc nghĩ lại một chút, hóa ra da mặt dày đến mấy cũng không thể ngăn cản được đòn công kích trực tiếp.

Nắm đấm đó sượt qua, Thẩm Lãnh lấn người về phía trước, đánh một cú đấm vào cùi chỏ của quán chủ, sau một tiếng cạch giòn vang, cánh tay đó liền bị bẻ gãy bằng một góc độ khiến người ta khiếp sợ, khớp xương bị bẻ gãy.

Chân phải của Thẩm Lãnh nâng lên đá vào sườn quán chủ, tay trái đã túm được chỗ tay phải bị hắn đánh gãy, chân đạp mạnh về phía trước, tay kéo mạnh về sau. Sau một tiếng kêu thảm của quán chủ, nửa cánh tay đã bị kéo đứt rời.

Quán chủ lùi về phía sau trong màn máu bắn ra, nhưng Thẩm Lãnh lại như hình với bóng.

Một cú đấm giáng vào ngực quán chủ, ngay khi một quyền này đánh vào ngực liền lõm xuống một hố, trên lưng thì lập tức lồi lên một cục. Vẻ mặt của quán chủ rõ ràng là cứng ngắc lại, sau đó cúi đầu nhìn theo bản năng, một nửa nắm đấm của Thẩm Lãnh đã khảm vào trong lồng ngực ông ta.

Quán chủ ho khan, máu phun ra từng ngụm, một quyền này không chỉ là đánh nát mấy cái xương sườn mà còn có cả nội tạng.

Ông ta lảo đảo lui về phía sau, hai tay vịn cửa khung để đứng vững lại, vừa ho khan kịch liệt vừa nôn ra từng ngụm máu, cho dù là sau đó không còn đánh nữa nhưng ông ta cũng nhất định không sống tiếp được.

"Ngươi có biết... khụ khụ, người Khương chúng ta duy trì như thế nào?"

Quán chủ đột nhiên đứng thẳng người lên, đau đớn khiến khuôn mặt cũng đã méo xệch.

"Bởi vì chúng ta không bao giờ đầu hàng."

Ông ta đi nhanh về phía trước: "Người Khương trước giờ đều sẽ không để mặc cho người khác ức hiếp, trước giờ cũng đều không cúi đầu trước mặt kẻ thù cường đại, cho dù cuối cùng toàn bộ chúng ta đều chết trận thì cũng sẽ không để cho kẻ thù đạp lên sự kiêu hãnh của chúng ta."

Ông ta lại vung một cú đấm về phía Thẩm Lãnh, nhưng trên nắm đấm đã không còn bao nhiêu sức lực, Thẩm Lãnh đón một quyền này. Nắm đấm và nắm đấm chạm vào nhau, trong khoảnh khắc đó cổ tay của quán chủ đã bị đánh gãy, nắm đấm gập ngược trở về, chỗ cổ tay xuất hiện một vết nứt làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy da đầu run lên, xương lòi ra, còn có cơ thịt bị đứt nữa.

Thẩm Lãnh đứng ở đó nhìn khuôn mặt méo xệch của quán chủ: "Nói không sai, cũng đáng được kính nể, nhưng các ngươi vẫn phải chết."

Quán chủ cười thảm, thò tay ra chỉ về phía trước: "Người Khương vĩnh viễn không đầu hàng!"

Những kẻ Quỷ đạo vốn đã lui về trong đại điện tru tréo lên lao ra ngoài, giống như phát điên vậy. Chiến binh Đại Ninh thì từ sau lưng Thẩm Lãnh xông lên, mũi tên liên tiếp bay nhanh qua ở hai bên người Thẩm Lãnh, từng kẻ từng kẻ người Khương nằm gục trước mặt hắn. Đây hình như không phải sự chênh lệch giữa bất cứ người nào, đây là sự chênh lệch giữa văn minh và văn minh.

Quán chủ vịn cửa đứng ở đó, miệng dính đầy những tia máu, nhớp nháp, sắc mặt của ông ta nhìn vô cùng tái nhợt, cho nên đã tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng với màu máu trên khóe miệng.

"Người Ninh!"

Quán chủ hướng tới phía Thẩm Lãnh nói: "Thứ các ngươi dựa vào là không phải là các ngươi có quốc lực mạnh hơn sao!"

"Phải."

Câu trả lời của Thẩm Lãnh rất đơn giản.

"Nếu như Khương tộc ta cũng cường đại như thế, nhất định sẽ san bằng Trường An!"

"Không có nếu như."

Thẩm Lãnh xoay người, chiến binh từ bên cạnh hắn xông qua, liên nỏ ép lui những kẻ Quỷ đạo kia, tất cả những người còn lại đều tụ tập ở vị trí cửa đại điện, mười mấy người vây quanh quán chủ. Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng dân tộc bọn họ, sự tôn nghiêm bắt đầu từ khi sinh ra, kết thúc khi chết đi. Bọn họ không chờ được chiến binh Đại Ninh xông đến gần người chém giết, bọn họ chờ được một loạt thiết tiêu thương.

Hơn trăm cây thiết tiêu thương bay qua, sau tiếng xé gió là thi thể nằm khắp mặt đất, trên mỗi một cỗ thi thể đều không chỉ có một cây thiết giáo. Có người bị ghim chết ở trên mặt đất, có người thì bị ghim chết trên cửa gỗ, máu trên bậc thềm chậm rãi chảy xuống, giống như một thác nước rất nhỏ rất nhỏ.

Thiên Môn Quỷ đạo đã duy trì hơn một ngàn năm đã bị tiêu diệt như vậy.

Thẩm Lãnh lau trên vết máu trên nắm tay, nhìn về phía Nhị Bản: "Sao thế?"

Nhị Bản đứng ở một bên hơi ngẩn người, sau khi nghe thấy Thẩm Lãnh nói mới lấy lại tinh thần: "Đây vốn nên là cuộc chiến sinh tử giữa Đạo môn Trung Nguyên và Quỷ đạo núi Thiên Môn."

Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy thì sao?"

Nhị Bản lắc đầu: "Ta cũng không biết là làm sao, chỉ là cảm thấy chúng ta thắng như vậy hơi ức hiếp người."

Thẩm Lãnh giơ tay lên vỗ vai Nhị Bản: "Không phải ngươi cảm thấy ức hiếp người, là ngươi cảm thấy như vậy có chút không chính nghĩa. Ta khác với ngươi, cũng khác với tất cả khách giang hồ, ta là quân nhân... Bách tính cho rằng chính nghĩa xuất phát từ nhân tâm. Những người làm binh như chúng ta nhất định phải khiến chính nghĩa xuất phát từ hoành đao."

Hắn xoay người đi ra ngoài, Nhị Bản đạo nhân đuổi theo: "Ta không cảm thấy không chính nghĩa, chúng ta đến để báo thù."

"Đồ ngốc."

Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Nhị Bản: "Báo thù thì là chính nghĩa sao?"

Nhị Bản ngẩn người, dừng lại đứng ở đó: "Báo thù không phải là chính nghĩa sao?"

Một mồi lửa bùng cháy ở phía sau bọn họ, không bao lâu sau đại điện đã bị biển lửa nuốt chửng, phòng ốc chung quanh cũng nhanh chóng bị lửa lớn lan đến, khói đen tạo thành từng cột khói bốc lên trời. Ở trong cột khói giống như mang đi rất nhiều linh hồn.

Ba ngày sau.

Xe ngựa lắc lư đi lên phía trước, trước sau như một, Thẩm Lãnh vẫn không quen ngồi trong xe ngựa có khoang xe, cho dù trong xe có rượu, có thịt, có điểm tim, có đệm mềm, còn có chăn lông, hắn vẫn thích nằm trên xe ngựa chất đầy cỏ khô, trong mũi tràn ngập mùi cỏ khô. Hắn nằm trên cỏ, gối đầu trên cánh tay nhìn lên bầu trời, giống như vĩnh viễn cũng không thể làm ra được khí thế uy nghiêm mà đại tướng quân nên có vậy.

Trần Nhiễm nằm ở bên cạnh hắn, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nheo mắt nhìn lên bầu trời: "Cuối cùng cũng phải về rồi, sau khi đến Trường An phỏng chừng ngay cả hai ngày nghỉ cũng không có đã phải chạy tới đông cương rồi."

"Không nghỉ, đi ngay trong ngày."

Thẩm Lãnh nằm ở đó cũng nhìn lên trời, có một con chim bay qua trên bầu trời, giống như một con hùng ưng hoặc là ác điểu gì đó bên Tây Bắc này.

Tạch một tiếng, Trần Nhiễm giơ tay lên chỉ con chim kia: "Ngươi xem nó tự do tự tại, muốn bay thế nào thì bay như thế, mà chúng ta chỉ có thể nằm ở đây nhìn nó. Sợ rằng chúng ta có cái đầu mà nó vĩnh viễn cũng không thể nào với tới, có sức mạnh mà nó vĩnh viễn cũng không thể nào với tới được, nhưng chúng ta vẫn không thể làm gì được nó."

Thẩm Lãnh đưa khăn tay qua: "Lau đi, cảm khái đến mấy thì ngươi cũng không báo thù được."

Trần Nhiễm nhận khăn lau phân chim trên mặt: "Con mẹ nó chứ thật không có đức chim."

Gã lau xong rồi xoay người vểnh mông lên trời, rặn nửa ngày cũng không rặn ra được một quả rắm, sau đó lại nằm xuống có chút tiếc nuối: "Lãnh Tử, ngươi có từng nghĩ bay lên bầu trời không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không có, nhưng chắc chắn không phải vểnh mông lên như ngươi."

Trần Nhiễm bĩu môi: "Ngươi thật sự không phải là một người có lý tưởng."

"Lý tưởng của ta vẫn luôn là không lo ăn uống là đủ rồi."

Thẩm Lãnh nằm ở đó lẩm bẩm nói: "Có một căn nhà, bên ngoài nhà có một hồ nước, trong hồ nước có cá, lúc chúng ta câu cá phải hết sức cẩn thận, không thể quấy nhiễu cá, cũng không thể quấy nhiễu hàng xóm."

"Tại sao?"

"Bởi vì hồ cá trong suy nghĩ của ta là của nhà hàng xóm."

Trần Nhiễm: "Phì!"

Thẩm Lãnh: "Ngươi xem, ngươi không thích ảo tưởng một chút nào cả."

Trần Nhiễm: "Con mẹ nó chứ trong ảo tưởng mà ngay cả cái hồ cá cũng không phải là của ta, ta còn ảo tưởng cái rắm."

Thẩm Lãnh: "Không không không, hồ cá là của ngươi, ngươi là hàng xóm của ta. Ngươi nghĩ chúng ta mà ta nói là ta và ngươi à, không phải đâu, là ta và Trà gia. Ngươi ở sát vách, ta và Trà gia trộm cá của nhà ngươi."

Trần Nhiễm: "..."

Gã nghiêng người nhìn Thẩm Lãnh: "Ta nuôi cá, ngươi nuôi gì?"

Thẩm Lãnh: "Ta nuôi Trà gia."

Trần Nhiễm: "Cút..."

Gã ngồi dậy nhìn xe chở tù ở phía sau, hoàng đế bệ hạ An Tức ở trong xe tù dường như rất khó hiểu tại sao một vị đại tướng quân và một vị tướng quân lại bỏ xe ngựa thoải mái không ngồi, đi ngồi trên xe cỏ khô xóc nảy như vậy. Y vẫn luôn tò mò nhìn hai người trên xe ngựa kia. Từ khi bị đánh bại trên bờ biển đến bây giờ đã hơn ba tháng trôi qua, nhìn y có vẻ vẫn luôn rất bình tĩnh, giống như cũng không thích ứng với việc mình đã không phải hoàng đế mà biến thành một gã tù binh.

Trần Nhiễm nhìn Già Lạc Khắc Lược, gã trượt từ trên xe ngựa xuống, đi đến bên cạnh xe chở tù: "Hình như ngươi đã từ bỏ rồi?"

Già Lạc Khắc Lược hỏi lại: "Từ bỏ cái gì?"

"Từ bỏ vùng vẫy."

"Trẫm không làm chuyện không có ý nghĩa."

Già Lạc Khắc Lược hỏi: "Các ngươi xuất thân đều rất khổ phải không."

Trần Nhiễm ngây người ra, sau đó hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

"Hai người các ngươi nhìn có vẻ không giống người xuất thân quý tộc. Dọc đường đi nhìn ngươi và Thẩm Lãnh, trẫm bỗng nhiên hiểu được một chuyện, Ninh quốc nhất định sẽ có rất nhiều người xuất thân như các ngươi, sau này trở thành tướng quân lãnh binh, hoặc là quan viên triều đình, cho nên chờ khi trẫm gặp hoàng đế Ninh quốc sẽ thỉnh giáo hắn một chút, làm sao hắn làm được."

"Làm được cái gì?"

"Khống chế quyền quý."

Già Lạc Khắc Lược im lặng một hồi lâu, thở ra một hơi thật dài: "Trẫm chinh chiến thường niên, làm cho An Tức đế quốc cường đại đến mức xưa nay chưa từng có, nhưng sau này trẫm phát hiện ra trẫm có thể đánh bại kẻ thù trên chiến trường, nhưng lại rất khó đánh bại kẻ thù bên cạnh. Bọn họ giống như sâu bọ hút máu, làm cho đế quốc vốn An Tức nên cường đại trở nên mục ruỗng. Nếu trẫm chém một đao xuống, sâu bị sẽ bị chém chết, nhưng đế quốc An Tức cũng sẽ máu chảy đầm đìa..."

Trần Nhiễm có chút khó hiểu: "Ngươi đã là tù nhân rồi, tại sao còn phải suy nghĩ vấn đề như vậy?"

Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía Trần Nhiễm, có chút khinh thường.

"Ngươi không hiểu, trẫm là hoàng đế."

Sau khi nói xong câu đó, dường như Già Lạc Khắc Lược mất đi hưng trí, không nói thêm một câu nào nữa. Trần Nhiễm thấy có chút vô vị, lại leo lên xe cỏ khô có chút phẫn uất: "Mẹ nó, không cẩn thận đã để hắn tỏ vẻ ta đây."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.

Trần Nhiễm hỏi: "Người như hắn trở thành tù binh, chẳng lẽ không nên tuyệt vọng, phẫn nộ sao?"

"Hắn sẽ không."

Thẩm Lãnh nói: "Chỉ cần hắn vẫn chưa chết, hắn sẽ không tuyệt vọng, phẫn nộ giống như người khác."

Trần Nhiễm hừ một tiếng: "Hắn không chết thì còn có thể như thế nào?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng ta cứ cảm thấy hắn vẫn chưa từ bỏ, về phần hắn đang nghĩ gì thì có lẽ chỉ bản thân hắn biết."

Bình Luận (0)
Comment