Dọc đường luôn có bách tính đưa đồ ăn cho các binh sĩ Đại Ninh viễn chinh trở về, Già Lạc Khắc Lược cũng vẫn luôn nhìn, giống như một đứa trẻ nhìn cái gì cũng mới lạ, hết thảy những gì chứng kiến trên đoạn đường này đều cảm thấy rất hứng thú.
Lúc nghỉ ngơi trên đường đi, Già Lạc Khắc Lược ngồi ở trong xe tù gọi Thẩm Lãnh một tiếng: "Này! Thẩm tướng quân, có thể nói chuyện với ngươi vài câu không?"
Thẩm Lãnh đi đến bên ngoài xe chở tù hỏi: "Muốn nói chuyện gì?"
Già Lạc Khắc Lược giống như lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Lãnh, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới một lượt: "Trẫm muốn biết ngươi có thể dự liệu được chốn về của trẫm, cho nên sớm sắp xếp thủy sư Ninh quốc tập kích đội thuyền của trẫm, như vậy đã chứng tỏ trước đó rất sớm ngươi đã nắm chắc phần thắng, nhưng ngươi thắng mà không giết, có phải bởi vì Ninh đế cũng muốn gặp trẫm không?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngươi không hiểu hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh."
Già Lạc Khắc Lược nói: "Chắc hẳn trẫm cũng được coi là có chút hiểu biết. Mấy năm qua nay trẫm không ngừng phái người tìm kiếm người hiểu biết về Ninh quốc, mời bọn họ đến bên cạnh trẫm để thỉnh giáo. Nhất là về Ninh đế Lý Thừa Đường, bất cứ chuyện gì trẫm cũng cảm thấy hứng thú."
Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi có biết sở thích của bệ hạ không?"
Già Lạc Khắc Lược cẩn thận suy nghĩ sau đó trả lời: "Trẫm đã cố ý hỏi thăm rất nhiều lần, biết Ninh đế thích đọc sách, giỏi võ công, hắn có rất nhiều sở thích. Khi còn trẻ tòng quân, cưỡi ngựa bắn cung ít có đối thủ, bất kể là kỳ nghệ hay là âm luật đều rất có thành tựu. Sau này lãnh binh tác chiến, sau nữa thì chấp chưởng Ninh quốc, ngươi hỏi trẫm sở thích của hắn... Trẫm nhất thời khó mà nói."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đến rồi ngươi sẽ biết, quả nhiên ngươi vẫn không hiểu bệ hạ."
Già Lạc Khắc Lược hỏi: "Hắn là một người như thế nào? Nếu ngươi đã nói trẫm không hiểu, vậy thì ngươi có thể nói thêm một vài chuyện về hắn không."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không thể."
"Là cơ mật sao?"
"Không phải."
"Vậy thì tại sao không thể?"
"Ta không muốn."
Thẩm Lãnh nhìn Già Lạc Khắc Lược, bát nước trong xe tù đã trống không, hắn tháo bình nước của mình xuống rót đầy bát nước kia: "Tuy rằng ta không xác định rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta biết người như ngươi nhất định không chịu thua, cho nên ta sẽ luôn theo dõi ngươi."
"Tính cách ngươi cẩn thận dè dặt như vậy đã chứng tỏ xuất thân hàn vi của ngươi."
Già Lạc Khắc Lược tò mò hỏi: "Nếu ngươi đã không muốn nhắc đến hoàng đế bệ hạ của các ngươi, vậy ngươi có đồng ý nói với trẫm về chuyện của ngươi không?"
"Ngươi cũng không hiểu ta."
Thẩm Lãnh thở dài nói: "Bình thường chỉ có hai kiểu người có thể khiến ta ngồi xuống nói chuyện rất nghiêm túc, vừa khéo là không có ngươi."
Già Lạc Khắc Lược càng hiếu kỳ hơn: "Vậy ngươi có thể nói cho trẫm biết là hai kiểu người nào không?"
Thẩm Lãnh nói: "Thứ nhất là người mà ta bằng lòng nói chuyện, thứ hai là người cho ta tiền."
Thẩm Lãnh xoay người đi trở về: "Ngươi đều không phải hai kiểu người này."
Già Lạc Khắc Lược khẽ nhíu mày: "Đây nhất định không phải con người thật của ngươi."
Thẩm Lãnh: "Đã nói ngươi không hiểu ta rồi, vì tiền, ngoại trừ bán mình ra thì cái gì ta cũng làm được."
Già Lạc Khắc Lược hướng về phía bóng lưng của Thẩm Lãnh nói: "Vậy nếu cho ngươi một cái giá cao, bảo ngươi bán đứng Ninh quốc thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Chuyện đó, vĩnh viễn không có ai có thể trả đủ giá."
Trở lại trên xe cỏ khô, Trần Nhiễm cười hỏi: "Thế nào, có phải người này cực kỳ biết ra vẻ ta đây không?"
Thẩm Lãnh: "Đó là cảnh giới của ngươi thấp, lúc nãy ta đã không cho hắn cơ hội ra vẻ ta đây, hơn nữa còn ra vẻ ta đây ngược lại nữa."
Trần Nhiễm bĩu môi.
Gã nhìn xe ngựa ở phía trước: "Đã nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ xong cái gì?"
"Tiểu Trương chân nhân đấy."
"Liên quan gì đến ta."
Thẩm Lãnh trợn mắt nhìn Trần Nhiễm một cái.
"Ha ha."
Trần Nhiễm liếc xéo Thẩm Lãnh: "Ngươi thật sự tưởng là ta không nhìn ra? Lần này sau khi trở về sợ là Tiểu Trương chân nhân sẽ nói chuyện nghiêm túc với bệ hạ. Chắc hẳn là nàng ta không thích làm quốc sư gì đó, thích làm một người bình thường hơn. Mà sau khi nàng ta trở lại làm người bình thường sẽ phải đối mặt với một lựa chọn..."
Gã dùng vai đụng vào Thẩm Lãnh: "Thật sự không có cảm giác với Tiểu Trương chân nhân? Đại ca của ta cũng không phải là người không thấu tình đạt lý."
Thẩm Lãnh cười nói: "Có phải ngươi đã quên bộ dạng thấu tình đạt lý của đại ca ngươi rồi không?"
Trần Nhiễm cũng cười: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng cứ cảm thấy Tiểu Trương chân nhân hơi đáng thương. Sau khi trở về nếu nàng ta thật sự quyết định xuất hiện với thân phận nữ nhân, nhất mạch núi Long Hổ này sẽ có vấn đề lớn, cho dù bản thân nàng ta muốn tiếp tục ở lại thì bệ hạ cũng sẽ không cho phép, hơn nữa ngươi cũng biết mâu thuẫn của việc này ở đâu. Nếu bệ hạ nói sớm đã biết Tiểu Trương chân nhân là thân phận nữ nhân rồi, các đại nhân của Ngự sử đài sẽ điên mất, không chừng nói bệ hạ gì thì các bách tính cũng sẽ cảm thấy khó tin. Điều này vi phạm lễ chế, cũng vi phạm tổ chế, bệ hạ phải mang tiếng xấu. Mà một khi nói là trước đó bệ hạ không biết rõ sự tình thì Tiểu Trương chân nhân sẽ mang tội khi quân. Đừng nói Tiểu Trương chân nhân, ngay cả Lão Trương chân nhân cùng với đệ tử môn hạ núi Long Hổ cũng là tội khi quân."
Dĩ nhiên Thẩm Lãnh từng nghĩ đến chuyện này, chỉ là hắn có thể làm thế nào được?
Hắn không khống chế bệ hạ được, cũng không khống chế Tiểu Trương chân nhân được.
"Thật ra ý của ta là trong đám người chúng ta đây chỉ có ngươi và Tiểu Trương chân nhân thân quen nhất, hay là ngươi nói chuyện với nàng ta vài câu?"
Trần Nhiễm nói: "Nếu nàng ta khư khư cố chấp thì sẽ liên lụy đến rất nhiều người."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không đi."
"Tại sao?"
"Liên quan gì đến ta."
Trần Nhiễm thở dài: "Có lúc cảm thấy ngươi thật là một tên khốn nạn, con mẹ nó còn rất đáng yêu."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ta không đi nói là vì không muốn can thiệp, ta lấy thân phận gì để can thiệp? Bằng hữu sao? Bằng hữu không nên khuyên bằng hữu tự chịu ấm ức. Lấy thân phận quan viên triều đình đi khuyên? Hay là lấy thân phận gì khác đi khuyên? Ta đều sẽ không đi làm chủ chuyện của nàng ta, tư cách nào để làm chủ chuyện của bằng hữu chứ."
Trần Nhiễm lắc đầu: "Cũng không biết rốt cuộc nàng ta nghĩ như thế nào."
Thẩm Lãnh nói những lời này nghe có vẻ hơi vô tình, là vì hắn nhất định phải vô tình một chút.
Hắn chỉ xác định một chuyện, chỉ cần hắn có thời gian rảnh rỗi có thể nghĩ đến nữ nhân thì chỉ có một người trên thế giới này, đó chính là Trà gia. Bất cứ lúc nào chỗ nào, những nữ nhân khác sẽ không khiến hắn phải tim đập rộn lên khi nghĩ đến, cho dù hắn đã ba mươi tuổi thì vẫn là như thế.
Hắn nằm trên xe cỏ khô nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười của Trà gia.
Đông cương.
Trà gia ngồi ở trong viện nhìn hai đứa trẻ đọc sách. Khí hậu ở đây tốt hơn Trường An một chút, giữa mùa hè ở thành Trường An cho dù ngươi ngồi dưới bóng cây cũng sẽ cảm thấy nóng đến mức không chịu nổi, mà ở bên đông cương này, mặt trời nắng gắt có thể lấy mạng người, nhưng chỉ cần đi vào bóng cây là sẽ cảm thấy rất mát mẻ, rất thần kỳ.
"Phu nhân."
Lý Bất Nhàn từ bên ngoài đi vào khom người cúi đầu: "Đều đã điều tra tất cả các nơi có thể ra biển ở gần đây, không phát hiện tung tích của Sở tiên sinh, thủy sư đã tìm kiếm trong phạm vi ít nhất năm mươi dặm, cũng không có tin tức gì về tên thích khách kia, cho nên đại khái... Sở tiên sinh đuổi theo người kia đã rời khỏi đông cương rồi, cao thủ như bọn họ nếu muốn tránh né người khác cũng không khó."
Trà gia ừ một tiếng: "Thủy sư của chúng ta trở về chưa?"
"Vẫn chưa."
Lý Bất Nhàn nói: "Nhưng hôm qua vừa mới nhận được chiến báo, tướng quân Tân Tật Công suất quân đánh bại đội thuyền của người Tang ở vùng duyên hải Bột Hải đạo, giết hơn ngàn hải tặc. Thuyền hải tặc của Tang quốc đã không dám dễ dàng đến gần hơn nữa, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là thủy sư của chúng ta cũng sắp trở lại rồi."
Trà gia tính thời gian, thời gian Lãnh Tử ngốc đi tây cương đã rất lâu rồi, dường như trận này đánh còn lâu hơn so với trận chiến bắc cương.
"Tin tức trong triều đình phái người cũng đã đến."
Lý Bất Nhàn cười nói: "Trường An thông truyền tin chiến thắng khắp Đại Ninh, tây cương đại thắng, đại quân tây chinh Đại Ninh chúng ta diệt liền mười một nước, hơn nữa còn bắt sống hoàng đế Già Lạc Khắc Lược của An Tức quốc. Tin tức này đã truyền đến chỗ chúng ta, nói cách khác thì hẳn là Thẩm tướng quân đã sắp đến Trường An mới đúng, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua mấy tháng nữa là Thẩm tướng quân có thể đến đông cương."
Trà gia không tự chủ được hơi cong khóe miệng lên, chỉ nghĩ đến tiểu tử ngốc kia sắp trở về liền không nhịn được mà tim đập rộn lên.
Giống y hệt lúc tiểu tử ngốc kia nghĩ đến nàng.
"Đưa tin cho tướng quân Tân Tật Công đi, bảo hắn mang chiến thuyền thủy sư về, mấy tháng sau Thẩm Lãnh trở lại hẳn là sẽ muốn gặp mọi người."
"Được."
Lý Bất Nhàn xoay người đi ra ngoài, đi vài bước lại quay đầu lại, bộ dáng do dự như có chuyện gì muốn nói nhưng lại ngại nói ra khỏi miệng.
"Lý tiên sinh, sao vậy?"
"Ta..."
Lý Bất Nhàn cắn chặt răng: "Ta muốn xin nghỉ phép một năm."
Trà gia nhìn dáng vẻ của gã ta liền căng thẳng, vội hỏi một câu: "Tiên sinh gặp chuyện gì gấp sao?"
"Không có không có, không có chuyện gì gấp, chỉ là... Phu nhân yên tâm, ta đều đã chuẩn bị xong bài học của hai đứa trẻ, ta viết một bản điều trần, bài học một năm cần đọc gì, viết gì cũng đã chuẩn bị xong rồi, một năm sau nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ta sẽ trở lại. Nếu có bất trắc... Phì, đương nhiên không có bất trắc."
"Vậy rốt cuộc tiên sinh muốn đi đâu?"
"Tang quốc."
Lý Bất Nhàn nhìn về phía Trà gia: "Phu nhân cũng biết đấy, con người ta không quá giỏi kết giao bằng hữu, cho nên sống đến tuổi này thật sự chỉ có một mình Tu Di Ngạn có thể được gọi là giao tình cùng chung hoạn nạn. Hắn ở Tang quốc không biết sống như thế nào, nếu hắn còn sống thì ta cùng hắn chia sẻ chuyện lo lắng là được. Nếu hắn đã chết, ta sẽ nghĩ cách đem tro cốt của hắn về, cũng không thể chôn ở nơi như Tang quốc đó được."
Trà gia nghe xong cảm thấy rất cảm động, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được mà khẽ giật giật: "Tu Di Ngạn..."
"Ta biết bọn họ không nói cho ta biết gì cả, có thể Tu Di Ngạn đã xảy ra chuyện rồi."
Lý Bất Nhàn thở dài: "Ta đã hỏi bọn họ, lần nào bọn họ cũng nói Tu Di Ngạn ở Tang quốc sống rất tốt. Điều này làm sao có thể, một người tha hương ở nước khác xa xôi, còn là địch quốc thì làm sao có thể sống rất tốt được."
Trà gia lại giật giật khóe miệng: "Thật ra..."
Lý Bất Nhàn: "Vẫn mong phu nhân đồng ý."
Trà gia khẽ thở dài một cái: "Nếu Lý tiên sinh cố ý muốn đi thì ta sẽ sắp xếp thương đội của phiếu hào Thiên Cơ giúp ngươi qua đó. Đến bên đó Lý tiên sinh nhất định phải cẩn thận, ngoài ra là... Không phải là không có người nói cho ngươi biết Tu Di Ngạn sống không tốt, mà bởi vì hắn... quả thật hắn sống cũng không tệ lắm."
Lý Bất Nhàn ngẩn ra: "Quả thật cũng không tệ lắm có ý là...?"
Trà gia cười nói: "Ngươi đi rồi sẽ biết."
"Thôi được."
Lý Bất Nhàn đi được mấy bước, nhưng vẫn lo lắng: "Rốt cuộc Tu Di Ngạn hắn sống như thế nào?"
Trà gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Cũng coi như... quyên thân vì nước đi."
Trong lòng Lý Bất Nhàn nổ tung: "Hay là đã chết rồi?"
quyển sách. Lý tiên sinh đến Tang quốc giúp đỡ Tu Di Ngạn cũng tốt, ngươi tỉ mỉ hơn hắn, cũng cẩn thận hơn hắn, nhưng chỉ cần nhớ một điều."
"Cái gì?"
"Đừng học hắn..."
Trà gia nhìn lên trời lẩm bẩm nói: "Tiên sinh không phải người tập võ."
Lý Bất Nhàn nói: "Tuy rằng ta không phải người tập võ, nhưng ta cũng là thân thể hữu dụng!"
Trà gia gật đầu: "Ngươi đi đi..."