Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1103 - Chương 1103: Ép Xuống

Chương 1103: Ép xuống Chương 1103: Ép xuống

Thành Trường An, chưa đến mùa thu đã có lá rụng, lá cây rụng giữa tiết trời mùa hè sợ là sẽ không được ghi nhớ bởi vì nó khác thường, không quan trọng chính là không quan trọng. Nam nhân ngồi ngẩn người ở trong viện mặc dù chưa đến năm mươi tuổi nhưng nhìn đã hơi già nua. Hắn ta nhìn lá cây rơi xuống nghĩ, lá cây không quan trọng và bản thân không quan trọng, hẳn là không có gì khác nhau.

Có một ngày mình biến mất như lá cây rơi rụng này, hẳn là cũng sẽ không có người quan tâm. Nếu những người Ninh kiêu ngạo chết tiệt đó biết hắn ta đã chết, chắc chắn sẽ còn bật cười, nói một câu tên phế vật đó cuối cùng cũng đã chết rồi.

Giống như mọi người ngẩng đầu nhìn thấy phiến lá vàng trong tàng cây xanh biếc rơi xuống, cảm thấy rơi thì rơi, vừa hay không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt do tàng cây xanh biếc kia mang đến.

Hắn ta là Dương Ngọc.

Một người gần như bị lãng quên, nhưng thi từ của hắn ta vẫn có không ít người đọc được, thành tựu của vị hoàng đế đã đánh mất quốc đô này về mặt thi từ ca phú còn cao hơn nhiều so với làm hoàng đế. Có lẽ chính bởi vì viết quá nhiều thi từ lý tưởng hào hùng mà cảm thấy mình có thể tranh giành với trời, vì thế liền muốn tranh giành với Đại Ninh.

Tranh giành đến cuối cùng lại trở thành tù nhân.

Binh sĩ thay phiên trông coi ở trong viện này cũng đã thay không biết bao nhiêu người, lão tướng quân vẫn luôn đồng hành cùng hắn ta cũng đã ốm chết trước mùa hè. Lão tướng quân chết, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh còn hạ chỉ hậu táng, Dương Ngọc nhìn thấy không ít tướng quân Ninh quốc mặc quân giáp đến tiễn đưa, cho nên ngoài sự bi thương còn có chút ghen tị, cũng có chút ngưỡng mộ lão tướng quân.

Người đời đều nói nếu vị lão tướng quân kia không phải người Lâm Việt mà là người Ninh, hoặc có thể trở thành một thế hệ danh tướng dương oai ở biên cương, mà đi theo hắn ta lại cùng trở thành tù nhân. Trong lòng Dương Ngọc có chút không phục, cũng có chút lạc lõng.

Hiện giờ trong viện chỉ còn lại một mình hắn ta, mỗi ngày chép sách, đọc sách, gánh nước, quét dọn, trải giường chiếu, ngủ.

"Bên cạnh sao lại ồn ào như vậy?"

Dương Ngọc nghe thấy sát vách có tiếng động nên hỏi một câu.

Thủ vệ trong viện cười cười nói: "Ngươi có thêm một hàng xóm mới."

"Hả?" Dương Ngọc ngẩn ra, lập tức cười khổ: "Lại là người không may nào đây."

"Hoàng đế An Tức."

"An Tức?"

Dương Ngọc nhún vai: "Tên nước này nghe đã xui xẻo rồi."

Thủ vệ phụt cười một tiếng, thật sự không biết Dương Ngọc còn lấy được cảm giác kiêu ngạo ở đâu ở đi cười nhạo người khác, chẳng lẽ là bởi vì hắn ta đến đây ở sớm hơn?

Trong viện sát vách, Già Lạc Khắc Lược nhìn tiểu viện coi như cũng sạch sẽ này, câu nói đầu tiên chính là hỏi: "Ta có thể đọc sách không?"

Thủ vệ gật đầu: "Ngươi có thể đọc sách. Ngươi không ra khỏi tiểu viện này trước khi chết, ngươi muốn làm gì cũng là tự do của ngươi, muốn đọc sách gì còn có thể liệt kê một danh sách rồi ta giúp ngươi đi mua. Nếu ngươi không có tiền, còn có thể trừ từ tiền tiêu hàng tháng của ngươi."

Già Lạc Khắc Lược có chút tò mò: "Ta còn có tiền tiêu hàng tháng?"

"Có."

Thủ vệ nói: "Một tháng hai mươi hai lạng bạc."

Già Lạc Khắc Lược tự giễu cười cười: "Cũng không ít."

Y nói một tiếng đợi chút, sau đó lại thật sự liệt kê ra một danh sách: "Nhờngươi giúp mua những sách này, nếu tiền tiêu một tháng không đủ trừ thì nhiều trừ mấy tháng, chắc hẳn là ta không tiêu đến tiền."

Thủ vệ nhận lấy danh sách xem liền thấy hơi kinh ngạc, những văn tự của người Ninh này viết rất chỉnh tề, không thể nói là đẹp cỡ nào, nhưng mỗi một nét bút đều rất nghiêm túc, chữ vuông vắn chỉnh tề làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy rất thoải mái, mắt thoải mái nhưng trong lòng không thoải mái. Một hoàng đế có thể viết văn tự của địch quốc tốt như vậy, may mắn đã bị bắt.

Thủ vệ gật đầu: "Ta sẽ giúp ngươi."

Một canh giờ sau, tờ sách này được đưa đến Tứ Mao Trai.

Hoàng đế xem kỹ tờ danh sách này, sau đó đưa cho lão viện trưởng ngồi ở cách đó không xa: "Đây là hoàng đế đầu tiên trẫm từng thấy thản nhiên như thế khi bị bắt. Lúc nãy Thẩm Lãnh nói Già Lạc Khắc Lược rất thản nhiên, trẫm còn không tin lắm, nhưng bây giờ thì tin rồi. Việc đầu tiên chính là bảo người mua sách giúp, một kẻ thù như vậy khiến trẫm càng lúc càng thấy tò mò."

Lão viện trưởng cười nói: "Có lẽ hắn tưởng rằng mình còn có thể trở về."

Câu nói này vốn là vô ý nhưng hoàng đế lại khẽ nhíu mày: "Hàn Hoán Chi."

Hàn Hoán Chi đứng ở một bên lập tức cúi đầu: "Có thần."

"Đi điều tra chi tiết."

"Thần tuân chỉ."

Hàn Hoán Chi cúi người nói: "Trên đường trở về thần đã phái người báo tin cho người lưu thủ phủ Đình Úy, cẩn thận điều tra những người vào Trường An trong thời gian trước, nhất là người Nhật Lang. Hiện tại đang mở rộng phạm vi điều tra nhưng trước mắt không có người nào khả nghi."

Hoàng đế ừ một tiếng rồi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh nghĩ thế nào?"

Thẩm Lãnh nói: "Lúc người này ở nam cương đã từng giả mạo một sứ thần chức quan không cao của An Tức quốc để vào Nhật Lang quốc, thậm chí còn trở thành thân tín bên cạnh hoàng đế Nhật Lang quốc. Nếu không phải trận chiến đó xảy ra thì có thể hắn vẫn sẽ không bại lộ. Cho dù như vậy thì hắn cũng vẫn bình yên trốn thoát trong tình huống bên cạnh không có bao nhiêu người có thể dùng, cho nên thần không nghĩ hắn là một người đã chấp nhận số mệnh, cũng không nghĩ hắn sẽ thật sự thản nhiên. Hắn thản nhiên, có lẽ chỉ là bởi hắn có mưu tính khác."

"Mưu tính gì?"

Lão viện trưởng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đã tổn thất đại quân mấy chục vạn binh, bản thân hắn bị bắt sống, nếu quả thật có mưu tính khác thì cái giá hơi lớn."

"Đại quân mấy chục vạn binh bị tổn thất, ngoại trừ tám vạn cấm quân ra thì những chuyện khác đều là nằm trong kế hoạch của hắn."

Thẩm Lãnh nói: "Người tâm tính tàn nhẫn này, sức mạnh của đại gia tộc ở quốc nội An Tức đã sắp không thể cân bằng được, mục đích viễn chinh của Già Lạc Khắc Lược lần này chính là mượn trận chiến cùng Đại Ninh ta diệt trừ Tả Hiền Vương Lôi Tháp và Hữu Hiền Vương Mã Cách. Hai người này chết, Tả Hữu Vệ Quân trung thành với hai người này cũng bị diệt toàn quân, thực lực của hai gia tộc này ở An Tức sẽ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn."

Hàn Hoán Chi nói: "Có lẽ hắn thật tính toán đến bản thân mình sẽ bị bắt l, cũng tính toán đến hắn nhất định sẽ không bị giết mà sẽ bị đưa về Trường An."

"Đến học tập?"

Lão viện trưởng khẽ nhíu mày: "Học kế sách trị quốc của Đại Ninh?"

Hàn Hoán Chi thở dài: "Vẫn là câu nói đó của lão viện trưởng, cái giá hơi quá lớn."

Hoàng đế nói: "Trước hết hãy chờ xem sao, chờ trẫm có hứng thú gặp hắn."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh về nghỉ ngơi trước đi, nghỉ một lát rồi đi đông cương ngay."

"Thần có chuyện xin bệ hạ chấp thuận."

"Khanh nói đi."

"Thần mời thủy sư nam cương hiệp đồng, đại tướng quân Trang Ung đích thân suất quân chặn đường về của Già Lạc Khắc Lược cho nên mới có thể giành chiến thắng trong trận chiến. Thần đã gặp Trang Ung ở Lang Nha Giác, ông ấy... người chưa đến tuổi già nhưng đã có vẻ già yếu, thần muốn xin bệ hạ ân chuẩn, điều Trang Ung trở về điều dưỡng."

"Hửm?" Hoàng đế dường như thay đổi sắc mặt: "Chưa đến tuổi già nhưng đã già yếu."

Ông ta thở dài một hơi: "Phê chuẩn."

Thẩm Lãnh ngẩn ra, không ngờ dễ dàng như vậy.

Hắn quỳ xuống tạ ơn, hoàng đế khoát tay ra hiệu cho hắn đi về, Thẩm Lãnh lại vái lạy sau đó khom người rời khỏi Tứ Mao Trai. Sau khi Thẩm Lãnh đi không bao lâu, hoàng đế im lặng một lúc lâu sau mới nhìn về phía Lại Thành: "Viết chỉ, Thẩm Lãnh không màng hoàng mệnh tự ý đến tây cương tác chiến là phạm tội khi quân, mặc dù chiến công lớn lao, nhưng tội khi quân đứng trước, niệm tình có công tích cho nên phạt nhẹ, giáng chức quốc công làm nhất đẳng hầu, nếu còn tái phạm thì nặng phạt không tha."

Lại Thành đột nhiên đích đứng lên: "Bệ hạ!"

Hoàng đế nói: "Sao vậy?"

Lại Thành quỳ xuống bụp một tiếng: "Bệ hạ, chuyện này..."

"Chuyện này Thẩm Lãnh không sai sao?"

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành. Giây phút Lại Thành và hoàng đế nhìn nhau, Lại Thành nhìn thấy ý lạnh trong ánh mắt của hoàng đế, trong một khắc đó Lại Thành biết mình nói thêm gì nữa cũng không có ý nghĩa, đành phải dập đầu: "Thần tuân chỉ."

"Tước phong hiệu quốc công, bảo hắn trả lại thiết khoán miễn tội mà trẫm cho hắn đi, lần này hắn đã dùng rồi. Nếu không có thiết khoán miễn tội thì lần này phải giết, quân công không hơn được quốc pháp, thu hồi thiết khoán miễn tội của hắn, quân chức giáng xuống làm chính tam phẩm, tạm thay quyền đại tướng quân thủy sư đông cương, sau này xem xét lại."

Hoàng đế đứng dậy: "Viết thêm chỉ, điều đại tướng quân thủy sư nam cương, tiết chế các quân nam cương Trang Ung về Trường An tu dưỡng, tất cả quân vụ nam cương giao cho Thạch Phá Đang tạm thay quyền. Điều Thạch Phá Đang từ An Lang đô hộ phủ qua tiếp quản, Trang Ung phong tước đổi thành Quan Quốc Công."

Sau khi nói xong hoàng đế liền xua tay: "Ra ngoài hết đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một chút."

Mấy câu nói ngắn ngủn nhưng trong lòng mỗi người đều phủ kín một bóng đen. Chuyện Thẩm Lãnh đi tây cương quả thật là hắn tự quyết định, điều này chẳng thể trách người khác, là hắn đuổi theo Tiểu Trương chân nhân đến đó. Nếu đuổi theo Tiểu Trương chân nhân rồi trở lại ngay thì tất nhiên cũng không có gì để nói, nhưng sau đó hắn ở tây cương là bệ hạ chấp thuận, bệ hạ trở mặt vô tình như vậy khiến tất cả mọi người đều sợ, đây dường như không phải bệ hạ mà bọn họ quen.

"Tiên sinh ở lại đi."

Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Trẫm còn có chuyện muốn nói."

Ngoại trừ lão viện trưởng thì tất cả những người khác đều rời đi. Lại Thành ra khỏi cửa Tứ Mao Trai liền thở dài một tiếng, sắc mặt của Hàn Hoán Chi cũng rất kém, Diệp Lưu Vân vỗ vai ông ta, Hàn Hoán Chi lắc đầu cười khổ.

Lại Thành quay đầu lại liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Quan Quốc Công..."

Hàn Hoán Chi càng cười khổ: "Quan, hãy nhìn đi."

Trong Tứ Mao Trai, lão viện trưởng cẩn thận hỏi một câu: "Bệ hạ có ý nhắc nhở?"

"Hắn đã càn rỡ."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Trẫm từng nói trẫm thích hắn có công nhưng không kiêu ngạo. Tiên sinh ngươi cũng biết, trẫm phái người đi truyền chỉ cho Trang Ung đã đang trên đường đi, trẫm cũng đã sớm muốn điều Trang Ung về điều dưỡng thân thể, trẫm có thể tự làm, nhưng hắn nói ra thì không được, nhất là nói ra trước mặt các khanh là không được."

"Liệu có hơi quá nặng không?"

Lão viện trưởng sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: "Tước bỏ quốc công, để lại thiết khoán đi."

"Không để."

Hoàng đế nói: "Thu hồi thiết khoán lập tức đưa vào lò nung chảy."

Lão viện trưởng thầm thở dài trong lòng. Nếu như trước kia Thẩm Lãnh làm như vậy, nói như vậy, hoàng đế sẽ không tức giận đến như vậy, nhưng lần này cơn giận của hoàng đế tới dường như khiến người ta có chút không kịp chuẩn bị.

"Trẫm phải ép hắn xuống, ép xuống thật mạnh."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Trước đây để hắn thể hiện tài năng, sau này khiến hắn hiểu quy củ."

Lão viện trưởng đột nhiên sực hiểu ra, vẫn là bởi vì nhị hoàng tử... Hiện tại bệ hạ ép Thẩm Lãnh xuống là để sau này cho nhị hoàng tử cơ hội đề bạt Thẩm Lãnh lên, nếu không thì nhị hoàng tử làm sao thi ân?

"Tiên sinh còn đi bộ được không?" Hoàng đế hỏi.

Lão viện trưởng suy nghĩ rồi hỏi: "Đi bao xa?"

"Ba ngàn dặm."

Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trẫm muốn đi Thái Sơn, hoàng hậu và thái tử, trẫm đều phải sắc phong ở trên Thái Sơn, không ai cản được."

Ông ta ho khan mấy tiếng, dường như giữa mùa hè có cái gì đó khiến ông ta cảm thấy rét lạnh.

Bình Luận (0)
Comment