Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1107 - Chương 1107: Ta Nói

Chương 1107: Ta nói Chương 1107: Ta nói

Râu Quai Nón cầm tay của tiểu cô nương kia nhe răng cười, hắn ta không để cho những người vây xem nghe được, mà dùng thanh âm cực thấp để nói với tiểu cô nương: "Còn tưởng là lúc các ngươi vẻ vang ở trong thành Trường An? Hôm nay cửa tiệm của các ngươi chắc chắn phải đưa ra, nếu không đưa ra thì không chỉ là cửa tiệm đâu. Ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, hiện tại chính là có người muốn chỉnh đốn các ngươi, ngươi thức thời thì ngoan ngoãn giao cửa tiệm ra."

Tiểu cô nương hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Hóa ra chỉ là một con chó bị người khác dùng xương lừa tới."

Râu Quai Nón lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ: "Ngươi nói gì?!"

Tiểu cô nương cười cười: "Ngươi thật sự hiểu nơi này sao?"

Râu Quai Nón cười nói: "Ngươi thật sự hiểu thời thế sao?"

Tiểu cô nương nhìn hắn ta, giật tay ra nhưng vẫn không thể nào giật tay ra được.

Râu Quai Nón cười nói: "Ngươi không hiểu thời thế, đông chủ của các ngươi đã xong rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu, không lâu sau tất cả mọi thứ của ả ta ở trong thành Trường An đều sẽ biến mất."

"Ngươi không nên nói nhiều như vậy."

Tiểu cô nương nhìn vào mắt Râu Quai Nón nói rất nghiêm túc: "Ta không biết ta hiểu thời thế hay không, ta biết nơi này là Trường An. Ngươi thật sự hiểu thành Trường An sao?"

"Trường An thì thế nào."

Râu Quai Nón cười lớn ha ha: "Trong thành Trường An đã không có chỗ dung thân cho các ngươi rồi."

Cùng lúc đó, tửu lâu ở góc xéo đối diện.

Từ Thiếu Diễn ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai khẽ nhíu mày nhìn cảnh tượng trên đường cái: "Đã bao lâu rồi?"

"Đã tranh chấp khoảng nửa canh giờ rồi."

Trình Phương Hòa ngồi ở bên cạnh y, thoạt nhìn cũng thoải mái: "Nếu là ngày trước, đừng nói nửa canh giờ, nếu có người muốn gây rối với hai cửa tiệm cửa này, người của Tuần thành binh mã ti còn đến nhanh hơn cả người của phủ Trường An. Nửa canh giờ, người gây rối cũng đã biến mất mới đúng, nhưng nhìn hiện tại xem, nửa canh giờ đã trôi qua đừng nói Tuần thành binh mã ti, phủ Trường An cũng không có người đến, ngay cả phủ Đình Úy cũng không có ai đến."

"Phủ Đình Úy?"

Cao Minh Dương cười nói: "Phủ Đình Úy không có Hàn Hoán Chi còn là phủ Đình Úy đó sao?"

Trình Phương Hòa nói: "Xem ra hẳn là phỏng đoán của chúng ta gần đúng, sức khỏe của bệ hạ là thật sự có vấn đề."

"Bệ hạ có vấn đề hay không... Thẩm Lãnh thì chắc chắn đã có vấn đề."

Từ Thiếu Diễn nói: "Ta và hắn không có tiếp xúc, cũng không có ân oán, chỉ là cần một chuyện nhỏ để dò xét thái độ của bệ hạ... Cho nên gây rối ở bên cửa tiệm nửa canh giờ nữa đi, nửa canh giờ sau nếu vẫn chưa có người nào đến can thiệp thì chứng tỏ bệ hạ đã thông báo, các bộ nha đều đang cố ý phân rõ giới hạn với Thẩm Lãnh."

"Chỉ là đáng tiếc."

Trình Phương Hòa nói: "Thật ra ta rất kính trọng Thẩm Lãnh người này, tuổi trẻ nhưng lại lập được nhiều chiến công như vậy, người như vậy nếu quả thật bị chèn ép thì cũng là tổn thất của Đại Ninh. Đến lúc đó thử xem, xem nhị hoàng tử sau khi lên ngôi liệu có còn đỡ người dậy hay không."

"Đỡ?"

Từ Thiếu Diễn nói: "Hiện tại cả triều văn võ có một nửa số người nghĩ bệ hạ đã thật sự muốn vứt bỏ Thẩm Lãnh rồi, có một nửa số người nghĩ bệ hạ muốn để ân đức của Thẩm Lãnh lại cho nhị hoàng tử. Nhưng chúng ta đều biết nếu tương lai Thẩm Lãnh lại đắc thế, chúng ta vẫn không có cơ hội, bên cạnh nhị hoàng tử phải có người của chúng ta."

Trình Phương Hòa nhìn về phía Từ Thiếu Diễn: "Con người vẫn phải cố gắng đừng đắc tội với người khác, chúng ta chỉ xem thử thái độ của triều đình mà thôi."

Từ Thiếu Diễn gật đầu: "Hiện tại đương nhiên không thể đắc tội, dù sao Thẩm Lãnh vẫn là đại tướng quân thủy sư đông cương, dù sao Mạnh Trường An vẫn là huynh đệ của hắn."

Y ngồi xuống rồi bỗng nhiên cười cười: "Bệ hạ gấp gáp trải đường cho nhị hoàng tử, chúng ta cũng nhanh lên."

"Là phải nhanh lên."

Cao Minh Dương nói: "Các nhà chọn người, cố gắng đưa vào Đông Cung."

"Được."

Từ Thiếu Diễn nhìn cảnh tượng ầm ĩ ngoài cửa sổ: "Ta chỉ cảm thấy tò mò, ngay cả phủ Đình Úy cũng không có người đến..."

Mới nói đến đây thì nhìn thấy một đám người của Tuần thành binh mã ti chạy nhanh đến, tất cả mọi người trong tửu lâu đều tập trung tinh thần nhìn sang. Trên đường cái thật sự chỉ là một chuyện nhỏ, những tên lưu manh vô lại kia cũng chỉ là giang hồ tán khách do bọn họ bỏ tiền ta thuê mà thôi. Lưu Vân Hội không còn, thế lực ám đạo ở thành Trường An bắt đầu ngóc đầu dậy, chỉ cần chịu tiêu tiền thì kiểu người nào cũng có thể mua được.

Phương Bạch Kính đứng ở trong đám người vốn muốn ra tay giải vây, nhưng một khi gã động thủ thì sẽ để lộ bản thân, huống hồ gã còn phải đến tổng hào của phiếu hào Thiên Cơ. Gã đứng nhìn một lát cuối cùng vẫn không nhịn được, ngay khi chen lên phía trước thì người của Tuần thành binh mã ti đến.

Một đám hán tử mặc quân giáp chạy tới, đám người nhanh chóng bị tách ra.

"Cãi nhau chuyện gì?"

Giáo úy dẫn đầu nhìn nhìn: "Trong thành Trường An cũng cho phép các ngươi càn rỡ?!"

Râu Quai Nón nhìn thấy người của Tuần thành binh mã ti đến lập tức buông tay tiểu cô nương ra, tiến lên khom người cúi đầu: "Giáo úy đại nhân, tiểu cô nương này đánh người trên đường, rất nhiều người đều nhìn thấy. Chúng ta đều là người làm ăn đứng đắn, chỉ muốn hỏi xem cửa tiệm này có cho thuê hay không, có bán hay không, nàng ta mở miệng liền nói ngươi biết cửa tiệm này của ai không, còn mắng ta là đồ khốn khiếp."

Giáo úy nhìn hắn ta, đi đến trước mặt Râu Quai Nón, hai người bốn mắt nhìn nhau, cự ly gần như vậy, Râu Quai Nón nhìn một lát rồi sau đó đành phải cúi đầu. Trong ánh mắt của giáo úy đó có một sự băng lãnh khiến hắn ta sợ hãi. Hắn ta chỉ nhận tiền làm việc, hắn ta không muốn dính vào thị phi gì, số tiền đó không đủ để mua mạng của hắn ta.

"Vậy ngươi..."

Giáo úy hỏi: "Thật sự biết cửa tiệm này của ai không?"

"Biết chứ."

Râu Quai Nón là khách giang hồ vừa đến Trường An không lâu, người tìm hắn ta nói với hắn ta rằng đây là sản nghiệp của phiếu hào Thiên Cơ. Phiếu hào Thiên Cơ đã đang lục tục bị niêm phong, cho nên hắn ta mới dám đến.

"Cửa tiệm của phiếu hào Thiên Cơ."

Râu Quai Nón trả lời.

Giáo úy chỉ tấm biển treo trên tiệm cửa: "Ngươi biết chữ không?"

Râu Quai Nón nói: "Biết chữ."

Giáo úy thở dài: "Vậy thì xem ra ngươi thật sự không biết cửa tiệm này là của ai."

Gã ta khoát tay: "Dẫn người về hết."

Sau đó gã ta nhìn về phía Râu Quai Nón: "Đây là cửa tiệm của Trà công chúa. Ta mặc kệ ngươi tự đến hay là ai bảo ngươi đến, đại tướng quân vẫn là đại tướng quân, công chúa điện hạ cũng vẫn là công chúa điện hạ, gây chuyện?"

Đúng lúc này phía đối diện lại có một nhóm người của Tuần thành binh mã ti đi đến, rất nhanh chóng chặn kín hai bên đường cái, người dẫn đầu là một tướng quân tòng tứ phẩm bước đến nhìn. Giáo úy nhìn thấy tướng quân đến vội vàng hành lễ. Tướng quân tòng tứ phẩm này tên là Cúc Canh Yêu, hắn ta liếc mắt nhìn giáo úy kia một cái: "Ai bảo ngươi đến?"

Giáo úy ngẩn ra: "Ti chức nhận được tin nói có người gây rối ở cửa tiệm của Trà công chúa điện hạ, cho nên đến đây."

"Ngươi đi đi."

Cúc Canh Yêu khoát tay: "Việc này để ta quản."

Giáo úy nhìn hắn ta: "Tướng quân muốn quản như thế nào?"

Cúc Canh Yêu cười lạnh: "Đây là câu ngươi nên hỏi?"

Giáo úy không lui bước: "Mặc dù tướng quân nói tiếp nhận, nhưng ti chức muốn biết tướng quân xử trí như thế nào."

"Ta nghe nói có người ỷ vào trong nhà có quyền thế mà đánh người giữa đường."

Cúc Canh Yêu nhìn giáo úy nói từng câu từng chữ: "Và còn có không ít nhân chứng, cho nên ta muốn đưa người về hỏi cho rõ ràng. Nếu thật sự có người ỷ thế hiếp người, vậy thì việc này phải thượng tấu lên triều đình."

Giáo úy tên là Đỗ Dương Danh, sắc mặt gã ta trở nên khó coi: "Tướng quân, rõ ràng là nhóm người này bắt nạt tiểu cô nương người ta giữa đường."

"Ngươi nói là ta mù?"

Cúc Canh Yêu khoát tay, các binh sĩ ở phía sau lập tức tiến lên phía trước.

"Dĩ hạ phạm thượng."

Cúc Canh Yêu chỉ vào mặt Đỗ Dương Danh căn dặn một tiếng: "Bắt người này và tất cả người do hắn mang đến, tước bỏ binh khí, mang về Tuần thành binh mã ti vấn tội vấn trách."

"Vâng!"

Các binh sĩ do hắn ta mang đến tuy nhìn có vẻ đều rất do dự nhưng quân lệnh chính là quân lệnh, bọn họ bắt đầu tiến lên phía trước, mà thủ hạ của Đỗ Dương Danh chỉ có hai mươi mấy người, không bao lâu đã bị hơn trăm người vây quanh. Trong đó các binh lính bao vây có một người hơi khó xử nói: "Giáo úy đại nhân, hay là giao đao cho chúng ta đi, mọi người đều là..."

Hắn ta còn chưa nói xong, Đỗ Dương Danh liền hừ một tiếng: "Bớt nói những lời như vậy đi, ta sẽ không đứng chung hàng ngũ với người như các ngươi."

"Bắt lại cho ta!"

Cúc Canh Yêu giận dữ: "Va chạm thượng quan, trước quân pháp, ai cũng không cứu được ngươi."

Hơn một trăm người của Tuần thành binh mã ti lập tức đi lên phía trước, người của Đỗ Dương Danh bị ép vào một vòng vây nhỏ hẹp, nhưng không một ai dám thật sự động đao. Đều là người của Tuần thành binh mã ti, một khi động đao thì tội trạng này sẽ rất lớn.

Trong tửu lâu, Từ Thiếu Diễn hỏi: "Người này là ai?"

"Cúc Canh Yêu, tướng quân tòng tứ phẩm của Tuần thành binh mã ti, vốn đi lại khá thân cận với tiền thái tử, chẳng qua còn chưa kịp ôm đùi tiền thái tử thì tiền thái tử đã ngã rồi."

Trình Phương Hòa nói: "Người của Tuần thành binh mã ti rất phức tạp, nhưng phức tạp có chỗ tốt của phức tạp."

Trên đường cái, Đỗ Dương Danh hít sâu một hơi rồi nói: "Tướng quân muốn ỷ vào quân chức cao hơn, người nhiều hơn nên không màng đến quốc pháp quân luật?"

"Đương nhiên quan tâm đến quốc pháp quân luật, ta cũng chính là đang làm việc theo quốc pháp quân luật, nhưng có một điều ngươi nói không sai, quả thật ta quân chức cao hơn ngươi."

Cúc Canh Yêu cười lạnh: "Ngươi có thể làm gì được?"

"Hóa ra quân chức cao là có thể như vậy à."

Đúng lúc này có người ở sau lưng Cúc Canh Yêu lên tiếng. Cúc Canh Yêu quay phắt đầu lại, sau đó liền thay đổi sắc mặt.

Trên đường cái, một đội tinh giáp cấm quân đi đến, dẫn đầu là một người trẻ tuổi, nhìn cũng chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng áo giáp trên người lại thể hiện rõ ràng quân chức tướng quân chính tam phẩm.

"Ta quân chức cao hơn ngươi."

Sau đó tướng quân trẻ tuổi đi đến trước mặt Cúc Canh Yêu: "Người của ta cũng nhiều hơn người của ngươi, ngươi nghĩ nên như thế nào?"

Cúc Canh Yêu hành quân lễ trước sau đó cúi người nói: "Nếu... nếu Đạm Đài tướng quân đã đến, vậy thì đương nhiên giao cho Đạm Đài tướng quân xử lý."

"Ta không xử lý bọn họ, ta chỉ xử lý ngươi."

Đạm Đài Thảo Dã giơ tay lên vỗ vai Cúc Canh Yêu: "Ngươi nghĩ ta có xử lý được ngươi không?"

Cấm quân bắt đầu tiến về phía trước, những binh sĩ của Tuần thành binh mã ti bị ép đến dựa lưng vào cửa tiệm hoặc là tường vây ở hai bên đường cái.

"Tước binh giới của bọn họ, lột giáp trụ của bọn họ."

Đạm Đài Thảo Dã xoay người đi trở lại: "Bảo chỉ huy sứ của Tuần thành binh mã ti đến tìm ta đòi người."

Đi được mấy bước, gã quay lại liếc nhìn cửa tiệm kia, giơ tay lên chỉ về phía tấm biển của cửa tiệm: "Dưới tấm biển này, ai to gan người đó có thể gây chuyện nữa thử xem, cảm thấy mình có thể chống đỡ được thì cứ việc thử. Ta là Đạm Đài Thảo Dã, là ta nói."

Bình Luận (0)
Comment