Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1108 - Chương 1108: Ta Tự Làm

Chương 1108: Ta tự làm Chương 1108: Ta tự làm

Cúc Canh Yêu sắc mặt xanh mét, nhìn Đạm Đài Thảo Dã xoay người muốn đi: "Đạm Đài tướng quân, cho dù quân chức của ngài cao hơn ta, cho dù ngài là tướng quân cấm quân, nhưng nếu muốn tước vũ khí của chúng ta đưa về cũng phải hỏi chỉ huy sứ đại nhân của chúng ta trước."

Đạm Đài Thảo Dã vốn đã xoay người muốn đi nhưng nghe được câu này lại quay lại, đi đến trước mặt Cúc Canh Yêu, nhìn vào mắt Cúc Canh Yêu ở khoảnh cách gần trong gang tấc.

"Ngươi đang kéo ô dù?"

"Ti chức không có, ti chức chỉ nói thật."

"Ý của ngươi là ta là tướng quân của cấm quân, lớn đến mấy cũng không quản được Tuần thành binh mã ti các ngươi?"

"Ti chức không có, ti chức chỉ làm việc theo quốc pháp, nói chuyện theo quốc pháp."

"Ồ." Đạm Đài Thảo Dã dường như có hứng thú: "Ngươi nói ta muốn xử lý ngươi còn phải hỏi chỉ huy sứ Tuần thành binh mã ti của các ngươi, Mã Văn Quảng trước phải không? Ngươi kéo ô dù này không được rồi, chỉ huy sứ Tuần thành binh mã ti cùng phẩm cấp với ta, ngươi mong dùng Mã Văn Quảng để dọa ta?"

Đạm Đài Thảo Dã cười cười: "Ta cho ngươi một chủ ý, có một người nhất định có thể dọa ta sợ."

Gã giơ tay lên đặt lên vai Cúc Canh Yêu: "Ta là tướng quân cấm quân, người có thể dọa ta sợ không phải người của Tuần thành binh mã ti các ngươi, người nào trong Tuần thành binh mã ti các ngươi cũng không được, không tin thì ngươi có thể thử xem. Nếu ngươi muốn dọa ta sợ thì không bằng đi tìm đại tướng quân cấm quân, ông ấy là Đạm Đài Viên Thuật. Nếu ngươi không quen, ta giới thiệu giúp ngươi?"

Khóe miệng của Cúc Canh Yêu giật giật, một ngọn lửa tà bùng lên: "Ngươi không phải là ỷ vào mình xuất thân tốt?"

"Đúng vậy."

Đạm Đài Thảo Dã cười nói: "Ta trời sinh phú quý, ngươi làm gì được?"

Cúc Canh Yêu mấp máy môi, cuối cùng cũng không thể nói được gì.

"Lột binh giáp của hắn."

Đạm Đài Thảo Dã căn dặn một tiếng xoay rồi người đi.

Đại đội cấm quân ùa lên, không bao lâu sau hơn một trăm binh sĩ Tuần thành binh mã ti ngay cả giáp trụ lẫn binh khí đều bị lấy đi. Đạm Đài Thảo Dã vừa đi vừa nói với thân binh ở bên cạnh: "Bảo giáo úy tên Đỗ Dương Danh đó sau này đi theo ta, phái một người đi tìm Mã Văn Quảng tùy tiện nói một tiếng là được. Nếu Mã Văn Quảng không thả người thì Cúc Canh Yêu cũng đừng mong trở về."

Thân binh dưới trướng gã ta thở dài: "Tướng quân đây là muốn bảo vệ hắn?"

Đạm Đài Thảo Dã nói: "Một giáo úy như hắn không ngại đắc tội với Cúc Canh Yêu, đợi khi nào Cúc Canh Yêu trở về còn có thể được sống tốt sao? Sau này cứ để hắn đi theo ta, nhưng phải hạ một cấp, trong cấm quân không còn trống vị trí giáo úy nữa, hỏi hắn có đồng ý làm một đoàn suất hay không."

Phương Bạch Kính ở trong đám người nhìn thấy cảnh này liền hiểu ý cười. Trong thành Trường An này vẫn chưa tới mức nhân tình bạc bẽo, nếu cửa tiệm Trà Nhan công chúa cũng để mặc cho người khác ức hiếp, chỉ có thể chứng tỏ tất cả mọi người trong thành Trường An đều là lòng lang dạ sói.

Trong tửu lâu, Từ Thiếu Diễn nhìn cảnh đó chẳng những không tức giận, cũng không buồn bực mà ngược lại còn nở nụ cười: "Nhìn thấy không, thái độ của bệ hạ chắc hẳn là rất rõ ràng rồi. Việc này vốn dĩ không nên đến lượt người của cấm quân ra tay mới đúng, nhưng người đến lại là cấm quân, nói cách khác thì người dám đứng ra vì Thẩm Lãnh cũng chỉ có người ở tầng lớp như Đạm Đài Thảo Dã, người ở tầng lớp thấp hơn đều không dám lộ diện. Có Đạm Đài đại tướng quân làm chỗ dựa cho Đạm Đài Thảo Dã thì tất nhiên hắn không sợ gì cả, đừng nói một Cúc Canh Yêu, bất kể là ai trong các vị đứng trước mặt Đạm Đài Thảo Dã cũng phải cúi đầu, nhưng điều này không đủ để chứng tỏ vấn đề sao?"

Cao Minh Dương suy nghĩ: "Cho nên bây giờ chúng ta làm thế nào?"

"Cố gắng sắp xếp người tiếp cận nhị hoàng tử, thanh niên tài tuấn được tuyển chọn từ các nhà bất kể mọi giá đều phải đưa vào Đông Cung, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Ta nhận được tin tức nói bệ hạ dự định ba tháng sau khởi hành đi Thái Sơn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng hậu và thái tử cũng sẽ được định ra khi tế bái Thái Sơn, cho nên chúng ta chỉ có thời gian ba tháng."

Từ Thiếu Diễn đứng lên: "Các vị, mọi người phải cố gắng, thời gian ba tháng để cho nhị hoàng tử làm quen và còn công nhận người của chúng ta, việc này không dễ làm lắm, nhưng ta tin chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì không có chuyện gì không làm được. Còn nữa... Nếu như Thẩm Lãnh thất thế, vậy thì bên đông cương Đao Binh cũng sẽ có chút thay đổi, ta đoán đại khái bệ hạ sẽ điều Mạnh Trường An đến bắc cương, điều người từ phía bắc đến tiếp quản Đao Binh. Trong thời điểm mấu chốt này chúng ta phải có người vào được Đao Binh."

"Từ công, ngươi sắp xếp đi."

Mấy người kia đứng lên chắp tay: "Chúng ta dốc hết toàn lực cũng sẽ phối hợp với Từ công."

Tứ Mao Trai.

Vệ Lam khom người đứng ở trước mặt hoàng đế nói lại chuyện mới xảy ra một lượt, nói rất kỹ càng, không có bỏ sót chi tiết nào, thậm chí ngay cả chuyện Phương Bạch Kính đứng trong đám người cũng biết.

"Phủ Trường An không có ai đi?"

"Bẩm bệ hạ, phủ Trường An không có ai hành động."

"Phủ Đình Úy thì sao?"

"Lúc ấy Phương Bạch Kính mặc thường phục đứng trong đám người, nhìn tư thế hẳn là muốn đi ngăn cản, nhưng sau đó Đạm Đài Thảo Dã đến cho nên Phương Bạch Kính không ra tay. Ngoài hắn ra, bên phủ Đình Úy không có ai đến."

"Ừm." Hoàng đế nhìn về phía Vệ Lam: "Hiện giờ Cúc Canh Yêu ở đâu?"

"Đang nhốt ở trong quân Đạm Đài Thảo Dã."

Hoàng đế đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ dừng lại: "Trẫm muốn ép Thẩm Lãnh, và sẽ còn tiếp tục ép, nhưng không có nghĩa là trẫm cũng như thế với Trà Nhan. Trà Nhan và Thẩm Lãnh là hai người, hai chuyện khác nhau, đó là nghĩa nữ của Trân phi, cũng là nghĩa nữ của trẫm. Khuê nữ của Trân phi, khuê nữ của trẫm còn chưa tới mức để mặc cho người khác ức hiếp."

Ông ta quay đầu nhìn về phía Vệ Lam: "Đi gọi Lại Thành vào."

Vệ Lam vội vàng cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Không bao lâu sau Lại Thành đi nhanh đến Tứ Mao Trai, sau khi vào cửa vẫn còn thở hổn hển, hoàng đế liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Biết rồi?"

"Thần đã biết rồi."

Hoàng đế không hỏi chuyện gì, đương nhiên Lại Thành cũng biết là chuyện gì.

"Thấy thế nào?" Hoàng đế lại hỏi.

Lại Thành ôm một bản hồ sơ trong lòng, hai tay đưa tới: "Đây là sổ sách Ngự sử đài đã sâm tấu phủ Trường An một năm nay. Thần đã xem qua, trong đó có mười hai bản có thể định tội."

Đây là nguyên nhân hoàng đế thích Lại Thành.

Chuyện ồn ào bên ngoài cửa tiệm của Trà gia, Lại Thành nhận được tin tức đã cho người đi Ngự sử đài đem tất cả tấu chương sâm tấu phủ Trường An trong một năm qua đến, sau khi cẩn thận thẩm tra đối chiếu thì vẫn đợi bệ hạ triệu kiến.

"Vậy thì đi xử lý đi."

Hoàng đế nhìn Lại Thành một cái: "Khanh hiểu ý của trẫm."

"Thần hiểu, Trà công chúa là Trà công chúa, Thẩm Lãnh là Thẩm Lãnh."

Hoàng đế gật đầu: "Đi đi."

Chờ sau khi Lại Thành đi, hoàng đế nhìn về phía Vệ Lam: "Phương Bạch Kính không ở trong phủ Đình Úy, mấy thiên bạn cũ phần lớn đều theo Hàn Hoán Chi đi thảo nguyên, hắn đang cần dùng người, là trẫm phê chuẩn. Để cho Phương Bạch Kính điều hành tốt, cho nên mấy thiên bạn mới đề cử đều là người trong danh sách hắn trình lên, cũng chính là người của hắn. Những người cũ không còn nữa, phủ Đình Úy liền biến thành như vậy?"

Ngữ khí của hoàng đế rất bình thản nhưng Vệ Lam nghe ra được sát ý.

"Thiên bạn Vu Chu Đồng, Tống Vương Thanh, Chu Tuần đang trực trong ở phủ Đình Úy, chắc hẳn là đã nhận được tin tức, nhưng không hành động. Thiên bạn cũ còn lại chỉ có Nhiếp Dã và Phương Bạch Lộc. Nhiếp Dã còn đang ở tây cương chưa về, Phương Bạch Lộc có vụ án phải làm nên cũng không có ở Trường An, hai vị thiên bạn Cảnh San bọn họ đi đông cương."

Vệ Lam trả lời rất chi tiết.

"Đợi Phương Bạch Kính xem sao."

Hoàng đế ngồi xuống, nhắm mắt lại: "Hắn không chống đỡ được thì không cần hắn chống đỡ nữa."

Cùng lúc đó, đại doanh cấm quân.

Chỉ huy sứ của Tuần thành binh mã ti, Mã Văn Quảng vẻ mặt băng hàn sải bước đi vào, hỏi Đạm Đài đại tướng quân có ở đây hay không, nhận được câu trả lời nói Đạm Đài đại tướng quân không ở trong doanh mà đã phụng chiếu vào cung. Ông ta lại hỏi Tiểu Đạm Đài tướng quân có ở đây hay không, nhận được câu trả lời nói tướng quân Đạm Đài Thảo Dã thì có ở đây, nhưng đang luyện binh.

Mã Văn Quảng cho người ta đi bẩm báo là ông ta đã đến, sau đó đứng chờ ở cửa đại doanh. Chờ khoảng nửa canh giờ cũng không thấy người đi ra, vì thế lửa giận lại tăng lên. Đạm Đài Thảo Dã ức hiếp người khác rõ ràng, ông ta là chỉ huy sứ, cơn tức này đương nhiên không thể nhẫn nhịn.

Lại đợi thêm khoảng một khắc vẫn không thấy người đến, Mã Văn Quảng cũng không có ý định đợi thêm nữa, căn dặn người của ông ta một tiếng, không ai được lộn xộn, sau đó một mình đi nhanh vào trong doanh, người của cấm quân cũng không tiện cản trở.

Khi đi ngang qua giáo trường thì Mã Văn Quảng không thể không dừng bước lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến ngọn lửa trong bụng ông ta lập tức bùng cháy. Hơn một trăm binh lính dưới trướng ông ta bị người canh chừng đang ngồi xổm dưới gốc cây, nhìn muốn chật vật cỡ nào cũng có. Mà tướng quân Cúc Canh Yêu của ông ta thì đứng ở một bên đang hô hoán gì đó, khoảng cách khá xa nên nghe không rõ lắm. Mã Văn Quảng đi nhanh hơn qua đó, Cúc Canh Yêu đang hùng hùng hổ hổ quay đầu lại nhìn thấy chỉ huy sứ đến, lập tức có thêm vài phần tự tin, giọng nói càng lớn hơn nữa.

Cũng không biết Đạm Đài Thảo Dã từ chỗ nào lặng lẽ đến, dù sao Mã Văn Quảng đến thì gã cũng đến. Mã Văn Quảng liếc mắt nhìn Đạm Đài Thảo Dã một cái, chắp tay: "Đạm Đài tướng quân."

Đạm Đài Thảo Dã đáp lễ: "Chỉ huy sứ đại nhân."

"Người của ta có thể mang về không?"

Mã Văn Quảng cố nén giận, hỏi một câu.

"Có thể."

Đạm Đài Thảo Dã nói: "Bây giờ có thể mang đi."

Trước khi đến đây Mã Văn Quảng cũng đã đồng ý chuyện của Đỗ Dương Danh, cho nên Đạm Đài Thảo Dã cũng không định làm khó.

"Vậy thì được."

Mã Văn Quảng nhìn về phía người dưới trướng mình: "Đứng lên hết cho ta, các ngươi làm mất hết mặt mũi của Tuần thành binh mã ti rồi, xếp hàng, chạy bộ ra ngoài doanh!"

Hơn một trăm người nhanh chóng xếp thành hàng, Cúc Canh Yêu chạy đến trước mặt Mã Văn Quảng: "Chỉ huy sứ, cứ về như vậy?"

Mã Văn Quảng lắc đầu: "Đương nhiên không thể cứ về như vậy được."

Cúc Canh Yêu ưỡn ngực: "Mời chỉ huy sứ hạ lệnh."

Mã Văn Quảng nhìn về phía Đạm Đài Thảo Dã: "Sau này vẫn mong Đạm Đài tướng quân ghi nhớ, nếu người của Tuần thành binh mã ti phạm tội, không tới lượt ngươi quản, ta vẫn còn sống."

Ông ta đi nhanh qua, rút một cây gậy gỗ trên giá để binh khí, các binh sĩ cấm quân lập tức đề phòng, thế nhưng Đạm Đài Thảo Dã lại khoát tay ra hiệu bọn họ không được lộn xộn. Mã Văn Quảng cầm gậy gỗ đi trở lại, Cúc Canh Yêu nhếch miệng cười, thầm nghĩ xem các ngươi giải quyết hậu quả như thế nào, kết quả là Mã Văn Quảng đánh một gậy vào lưng hắn ta. Một gậy này thế lớn lực mạnh, trực tiếp đập ngã Cúc Canh Yêu. Cúc Canh Yêu còn chưa kịp đứng lên, Mã Văn Quảng đã đi lên đạp hắn một cước ngã xuống, cây gậy trong tay đánh xuống liên tiếp, đánh cho Cúc Canh Yêu nhanh chóng ngất đi.

Mã Văn Quảng ném gậy sang một bên: "Ta còn sống, cũng không đến chẳng phân biệt được thị phi. Đạm Đài tướng quân, sau này phiền ngươi đừng sỉ nhục lính của ta. Bọn họ cũng là binh của Đại Ninh, bọn họ cũng là phụng mệnh làm việc. Lỗi của Cúc Canh Yêu cũng phải là ta trừng phạt."

Đạm Đài Thảo Dã gật đầu: "Được."

Mã Văn Quảng quay người lại: "Khiêng tên khốn khiếp này ra ngoài!"

Nửa canh giờ sau, phủ Đình Úy.

Phương Bạch Kính trở lại phủ Đình Úy đi thẳng vào đại đường, để y phục đô đình úy đã xếp gọn ở trên bàn, gã mặc một bộ thường phục ngồi trên ghế của đô đình úy. Không bao lâu sau, ba thiên bạn liền vội vàng chạy vào, vừa thấy điệu bộ này liền giật nảy mình.

"Hỏi ba người các ngươi một chuyện."

"Mời đại nhân hỏi."

"Cửa tiệm của Trà công chúa điện hạ xảy ra chuyện, các ngươi có nhận được tin tức không?"

"Nhận... nhận được, nhưng đại nhân chưa trở lại, cho nên chúng ta không dám tự ý hành động."

"Ồ." Phương Bạch Kính chỉ vào quan phục đô đình úy để trên bàn: "Ta cảm thấy ta không xứng làm đô đình úy, ta cảm thấy các ngươi cũng không xứng làm thiên bạn của phủ Đình Úy. Là ta thỉnh chỉ đề bạt các ngươi lên, tự ta sẽ đi tìm bệ hạ thỉnh tội. Ta đã cởi cẩm y của đô đình úy, các ngươi cũng cởi quan phục đi, rời khỏi phủ Đình Úy."

Ba thiên bạn kia đều sợ ngây người, cùng nhau quỳ xuống: "Đại nhân, chuyện này..."

"Đừng giải thích, không cần thiết."

Phương Bạch Kính khoát tay: "Trong phủ Đình Úy không chứa người luồn cúi, không chứa kẻ lòng lang dạ sói."

Bình Luận (0)
Comment