Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1109 - Chương 1109: Ta Là Người Làm Việc Này

Chương 1109: Ta là người làm việc này Chương 1109: Ta là người làm việc này

Phương Bạch Kính nhìn ba người đang quỳ gối ở đó, trong ánh mắt ngập tràn vẻ thất vọng và bi thương. Ba người này là gã đề bạt lên, được bệ hạ đồng ý thăng làm thiên bạn, ngay cả gã cũng không ngờ nhanh như vậy đã phải đích thân đuổi ba người này khỏi phủ Đình Úy. So với bi thương thì thứ đáng sợ hơn chính là thất vọng, thất vọng về người của chính mình.

"Cho dù..."

Phương Bạch Kính có chút đau khổ lắc đầu: "Cho dù các ngươi chỉ phái vài người qua ngăn cản một chút, ta cũng sẽ không buồn đến như vậy."

Ba thiên bạn nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Phương Bạch Kính, thật ra mỗi người đều có chút không phục, chỉ là không dám nói gì nữa. Bọn họ nhìn ra được giờ khắc này Phương Bạch Kính tức giận cỡ nào, thất vọng cỡ nào, nhưng cứ bị đuổi khỏi phủ Đình Úy như vậy thì đương nhiên bọn họ không muốn chấp nhận, chỉ im lặng nhìn Phương Bạch Kính, mỗi người đều nghĩ nên mở miệng như thế nào.

"Biết các ngươi không phục, cảm thấy rời khỏi phủ Đình Úy như vậy rất nhục nhã, cũng rất uất ức."

Phương Bạch Kính thở dài: "Nếu không có chuyện bệ hạ giáng tước đại tướng quân, hôm nay có người gây chuyện ở bên ngoài cửa tiệm Trà công chúa, các ngươi đã sớm phái người đi đúng không? Các ngươi cho là mình phỏng đoán thánh ý không sai, nhưng các ngươi sai là sai ở chỗ đặt việc phỏng đoán thánh ý nằm trên chức trách của phủ Đình Úy, hơn nữa còn phỏng đoán sai."

Gã lớn tiếng gọi một câu: "Người đâu!"

Bên ngoài có không ít đình úy đi vào, cúi người chắp tay: "Có!"

"Lột cẩm y, tháo bội đao của ba người bọn họ."

Phương Bạch Kính nhắm mắt lại: "Lỗi của các ngươi, một nửa ở bản thân các ngươi, một nửa là ở ta, cho nên chỉ cách chức xoá tên, không truy cứu nữa."

Một canh giờ sau, Tứ Mao Trai.

Vệ Lam cúi đầu nói: "Bệ hạ, Phương Bạch Kính cách chức ba vị thiên bạn Vu Chu Đồng bọn họ. Hắn tự cởi quan phục đô đình úy đang trên đường vào cung."

Hoàng đế hơi giương khóe miệng lên: "Người kế nhiệm do Hàn Hoán Chi tự chọn, chung quy cũng không khiến trẫm quá thất vọng."

Tầm mắt của ông ta không rời khỏi tấu chương trên bàn, hơi trầm ngâm rồi nói: "Phương Bạch Kính đến thì bảo hắn tự cút về. Xảy ra chút chuyện đã muốn bỏ gánh giữa đường, đây không phải là dũng khí và trách nhiệm mà người của phủ Đình Úy nên có. Nếu Hàn Hoán Chi ở đây sẽ mắng hắn té tát mới đúng. Bảo hắn trở về tự kiểm điểm lại, hắn muốn vứt bỏ cũng không được, hắn có làm hay không cũng không tự quyết định được, trẫm quyết định."

Vệ Lam cúi người: "Thần sẽ ra ngoài chờ."

Hoàng đế lại hỏi một câu: "Mấy tên khách giang hồ gây rối ở bên ngoài cửa tiệm của Trà Nhan hiện giờ ở đâu?"

"Người đã đưa từ đại doanh cấm quân đến, vẫn chưa đến cung, thần đích thân sắp xếp người, chắc hẳn là sắp đến rồi."

"Ừm."

Hoàng đế gật đầu: "Khanh đi trước đi, chờ người tới trẫm sẽ đích thân hỏi."

Ông ta muốn biết rốt cuộc là ai xuất hiện vào lúc này để thăm dò giới hạn của ông ta. Hiện tại có người vội vã xuất hiện vào thời điểm mấu chốt này, vừa hay là cục diện mà hoàng đế muốn nhìn thấy. Ba tháng sau khởi hành đi Thái Sơn, ông ta sẽ tuyên bố nhị hoàng tử Lý Trường Diệp là thái tử. Thật ra đây chỉ là hình thức mà thôi, quan trọng đến mấy thì cũng là hình thức, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều sẽ đợi đến sau khi ông ta tuyên bố mới chuẩn bị?

Người được chọn bên cạnh Đông Cung thái tử đã sớm trong quá trình xem xét, cũng đã sớm có không ít người đang tiến cử một số người trẻ tuổi có vẻ không tồi, nhưng chuyện này vốn dĩ ông ta giao cho nhị hoàng tử Lý Trường Diệp tự làm. Lý Trường Diệp còn chưa kịp thỉnh giáo Thẩm Lãnh thì Thẩm Lãnh đã bị giáng chức xử trí, hơn nữa còn bị cưỡng chế lập tức rời khỏi Trường An, Lý Trường Diệp muốn thỉnh giáo cũng không cách nào thỉnh giáo.

Chuyện ứng viên Đông Cung sẽ không bị gác lại vì Thẩm Lãnh bị giáng tước, Nội các vẫn luôn không thoải mái.

Dựa theo lễ chế của Đại Ninh, cơ cấu của Đông Cung cực kỳ khổng lồ, nói là một triều đình thu nhỏ cũng không quá. Không nói cái khác, chỉ nói Đông Cung thái tử Tả Hữu Vệ Suất phủ, thái tử Tả Hữu Nội Suất phủ, thái tử Tả Hữu Thanh Đạo Suất phủ, thái tử Tả Hữu Môn Giám Suất phủ, thái tử Tả Hữu Soái phủ, Thân phủ, Huân phủ, Dực phủ vân vân và vân vân, cơ cấu quan viên rất phức tạp, rất nhiều người. Lần trước lúc chọn lựa nhân viên Đông Cung của thái tử Lý Trường Trạch, hoàng đế cũng để cho chính gã ta nhiều chủ phần nhiều, kết quả là người trà trộn vào trong Đông Cung thái tử lại trở thành người trợ giúp thái tử đi nhầm đường.

Bất kể là khi nào, các triều đại đổi thay, khi xây dựng Đông Cung, bao nhiêu đại gia tộc đều sẽ đánh nhau vỡ đầu để đi đưa người vào, nhà nào đưa được càng người nhiều vào thì tương lai cũng sẽ có càng nhiều người trở thành quan viên cột trụ trong triều đình. Hiện tại phụ thần được chọn cho thái tử có khả năng rất lớn sẽ là quyền thần trong triều đình tương lai. Từ Thiếu Diễn bọn họ gửi gắm hy vọng trọng chấn gia tộc vào kế hoạch xây dựng Đông Cung là có thể thấy được tầm quan trọng của việc này.

Trong số này có phủ Chiêm Sự quan trọng nhất. Chiêm sự phủ Chiêm Sự tổng quản sự vụ Đông Cung, đối thái tử mà nói người này cực kỳ quan trọng, mỗi tiếng nói cử động của người này đều có thể ảnh hưởng đến thái tử. Chẳng qua bình thường thì người này chọn đều là trọng thần triều đình kiêm nhiệm, muốn nhúng tay vào cũng không được.

Ai cũng không biết, cũng không thể xác định những người nhàn tản vào Đông Cung bề ngoài chức quan không cao, thực quyền cũng không cao này tương lai sẽ có thành tựu lớn cỡ nào. Cơ cấu nhân viên khổng lồ như thế muốn nhét người của mình vào dường như cũng không phải chuyện đặc biệt khó khăn. Tất cả mọi người được chọn đều là Nội các thương nghị ra rồi xin phê chuẩn, cho nên Từ Thiếu Diễn cho người tiếp xúc với quyền thần Nội các, ngoài Lại Thành ra, không phải là không có lý.

Lại Thành không thể nào hiểu biết mỗi một người được chọn, cũng không có thể từ chối đề cử của tất cả các thành viên Nội các khác.

Trên đường cái, một chiếc xe ngựa đi về phía cung Vị Ương dưới sự canh giữ của hơn mười thị vệ đại nội. Trong xe ngựa là mười mấy tiểu nhân vật vốn không quan trọng gì, bọn họ đều là khách giang hồ mới đến Trường An không bao lâu, vốn nghĩ ở Trường An có thể nổi danh, nhưng lần này lại bị đẩy vào vực sâu. Bọn họ vẫn không biết mình sắp sửa gặp hoàng đế bệ hạ, cũng không biết vận mệnh của mình rốt cuộc sẽ biến thành như thế nào, nhưng mỗi người đều biết lần này gặp phiền phức lớn rồi.

Những người bọn họ đến Trường An muốn nổi danh thì có thể có phương pháp gì, cách duy nhất chính là đi theo đại nhân vật. Ngươi nói có trùng hợp không, vừa hay lại có đại nhân vật muốn dùng bọn họ. Bọn họ cũng không ngốc, cầm đủ bạc đi gây chuyện mà thôi, cũng không đến mức bị rơi đầu chứ. Bọn họ cũng không phải là quá thông minh, nếu thông minh thì sẽ cẩn thận hỏi thăm xem cửa tiệm đó là của ai.

Cho nên bất cứ chuyện gì cũng không phải là trùng hợp.

Có thị vệ đại nội mở đường cho nên xe ngựa đi rất nhanh.

Trong xe ngựa, Râu Quai Nón có chút lo lắng nhìn về phía những người khác: "Chúng ta sẽ không trực tiếp bị chém đầu chứ?"

"Chắc sẽ không."

Một người khác cực kỳ thấp thỏm nói: "Đại khái chuyện thế này nhiều nhất cũng chỉ là bị mang đến phủ Trường An xử theo pháp luật, cùng lắm thì đóng cửa một thời gian, đánh mấy gậy."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Râu Quai Nón nuốt nước bọt: "Con mẹ nó chứ ai mà biết cửa tiệm đó là của công chúa, chúng ta mới đến Trường An, đâu biết ngay cả công chúa điện hạ cũng mở cửa tiệm? Thành Trường An không dễ buôn bán như vậy sao? Đối thủ cạnh tranh không nhất định là thương nhân, còn có thể là công chúa, haiz..."

"Trường An thật sự là một nơi thần kỳ. Chúng ta chẳng qua là tùy tiện gây chuyện mà thôi, ngươi xem đã thu hút bao nhiêu đại nhân vật, đầu tiên là đội ngũ của Tuần thành binh mã ti, rồi là cấm quân... sau khi chuyện lần này xong rồi, hay là chúng ta về quê đi đại ca, trong thành quá đáng sợ."

"Được được được, xong chuyện rồi chúng ta sẽ về quê."

Vừa mới dứt lời thì đột nhiên xe ngựa hơi lắc lư, sau đó chính là một tiếng trầm đục.

Một cái cọc gỗ to bằng bắp chân bị ném từ trên mái nhà bên cạnh xuống dưới, tốc độ cực nhanh, lực độ cực lớn, cọc gỗ này trực tiếp xuyên qua xe ngựa. Râu Quai Nón ngồi ở trong xe ngựa bị cọc gỗ đập vào ngực, ngực bị đâm ra một lỗ máu khổng lồ, một đầu cọc gỗ được vót nhọn, cọc gỗ to như vậy trực tiếp cắm vào thì đáng sợ cỡ nào.

Ngựa kéo xe hí lên một tiếng, các thị vệ đại nội lập tức dừng lại, rút trường đao ra khỏi vỏ.

Có người chú ý thấy một tráng hán dáng người cực kỳ cao lớn cường tráng đứng trên nóc nhà, thị vệ đại nội lập tức phân ra vài người chạy về phía đó. Đúng lúc này, tráng hán kia lại túm lấy thứ gì đó ném về phía xe ngựa, khi nhìn rõ mới phát hiện đó là một cái trụ đá, nặng ít nhất một trăm cân. Tráng hán ném đồ cũng cực kỳ chuẩn xác, trụ đá đập mạnh vào xe ngựa, tất cả mấy khách giang hồ ở trong xe không kịp chạy ra ngoài đều bị đập trúng, có người trực tiếp bị đập vỡ đầu, có người bị đập móp ngực. Có tổng cộng mười mấy người gây rối, tất cả đều bị nhét trong một chiếc xe ngựa đưa về, nhét chật cứng, trụ đá này đập xuống gần như không ai có thể an toàn không bị tổn hại gì.

Người của thị vệ đại nội đã xông lên lầu chuẩn bị bắt người, tráng hán kia lại túm lấy thứ gì đó ném về phía bên này, khi thứ kia sắp chạm vào xe ngựa thì lại lộn ngược, lúc này mới nhìn rõ đó lại là một người. Hắc y nhân xoay chuyển đáp xuống xe ngựa, mỗi tay có một thanh đoản đao, động tác của hắn ta vô cùng nhanh, nhanh chóng cứa qua cổ của những tên khách giang hồ đang kêu rên kia, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, mỗi người đều bị cắt đứt cổ.

Sau khi giết người xong, kẻ cầm cặp đoản đao lập tức nhảy xuống, trường đao của hai gã thị vệ đại nội chém hụt. Nơi này dường như đã được sắp đặt từ trước, kẻ giết người phá vỡ cửa sổ của cửa tiệm ở bên cạnh xông vào, chạy thoát từ cửa sổ phía sau bằng tốc độ nhanh nhất. Người này có thân pháp khinh công rất mạnh, tốc độ nhanh đến mức mắt người gần như không theo kịp.

Khi nhìn lại, tráng hán trên nóc nhà kia cũng chẳng biết đã đi đâu.

Chỉ một lát ngắn ngủi, toàn bộ mười mấy tên khách giang hồ trong xe ngựa đều bị giết, một người sống cũng không để lại.

Các thị vệ đại nội tụ tập lại, sắc mặt mỗi người đều khó coi đến cực hạn. Bọn họ là thị vệ đại nội, đại diện cho sự uy nghiêm của bệ hạ, nhưng hai người đã giết hết cả một xe phạm nhân ngay trước mắt bọn họ, mà bọn họ ngay cả người trông như thế nào cũng không nhìn rõ.

Đối với thị vệ đại nội mà nói đây là sỉ nhục.

Không đến nửa canh giờ sau Vệ Lam đã từ trong cung đến. Gã ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra trên người thi thể, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

"Mỗi một đao đều vừa đúng chỗ, vừa đủ để cắt đứt mạch máu, thêm một phần lực cũng không lãng phí, đao của người này rất nhanh?"

Một gã thị vệ đại nội có mặt ở hiện trường cúi đầu nói: "Rất nhanh, giết hơn mười người này cũng chỉ là trong vòng hai tức."

Vệ Lam ừ một tiếng: "Đem tất cả thi thể đến phủ Đình Úy đi, máu chảy thì đừng kéo vào trong cung nữa. Mấy người các ngươi về cung trước, bệ hạ muốn hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào."

Những thị vệ đại nội kia đều cúi đầu, lần này quả thật là bọn họ đã thua, thua hoàn toàn.

Phủ Đình Úy.

Phương Bạch Kính nghe xong, lông mày hơi nhíu lại: "Một đao khách dáng người gầy nhỏ, khinh công rất tốt, một tráng hán cao hơn người bình thường ít nhất hơn một cái đầu... Với thân thủ của thị vệ đại nội, coi như đao khách kia khinh công tốt nên không đuổi kịp, tại sao tráng hán cao lớn vụng về như vậy cũng không đuổi kịp?"

Vệ Lam lắc đầu: "Người của ta đuổi theo, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, giống như bốc hơi vậy, ta cũng tò mò."

Phương Bạch Kính gật đầu: "Để ta điều tra, mau chóng cho bệ hạ một lời giải thích."

Vệ Lam nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Đám hề sắp xuất hiện rồi, ngươi cẩn thận một chút."

Phương Bạch Kính cười cười: "Ta chính là người làm việc này."

Bình Luận (0)
Comment