Sát thủ đột nhiên xuất hiện ở trong thành Trường An làm cho người của phủ Đình Úy trở nên hưng phấn. Khoảng thời gian gần đây đều không có án vụ lớn, hơn nữa trong phủ Đình Úy vừa mới xảy ra chuyện, đô đình úy đại nhân phế bỏ ba vị thiên bạn làm cho trong lòng mỗi người đều phủ kín bóng tối, cho nên vừa nghe nói có vụ án quan trọng cần điều tra là mỗi người đều phấn chấn tinh thần.
Thế nhưng Phương Bạch Kính lại ngồi trên ghế nhìn thủ hạ mà phát sầu. Các thiên bạn cũ người thì đi, người thì bận làm việc, hiện giờ trong thành Trường An ngay cả một vị thiên bạn cũng không có, nếu lúc này có một thủ hạ cũ ở bên cạnh giúp gã thì thật tốt.
Hàn đại nhân mang đi mấy người, người ở lại thì không ở Trường An, trong lòng Phương Bạch Kính có một cảm giác giống như cô nhi. Mà giờ khắc này gã cũng mới cảm nhận được sâu sắc tại sao Hàn đại nhân luôn cô độc.
Sự cô độc chưa tới cảnh giới nhất định thì con mẹ nó đều là già mồm cãi láo.
Hàn đại nhân cô độc, bệ hạ cũng cô độc.
"Bách bạn Dư Thiên Thủ."
"Có ti chức."
Bách bạn Dư Thiên Thủ tiến lên một bước, cúi người nói: "Mời đại nhân căn dặn."
"Dẫn người của ngươi đến chỗ xảy ra chuyện điều tra, điều tra kỹ lưỡng, đồ mà sát thủ đã dùng, những nơi từng đến, bất cứ dấu vết nào cũng không được bỏ qua, điều tra theo tuyến đường có thể bỏ chạy."
"Vâng!"
Dư Thiên Thủ lên tiếng, xoay người rời khỏi đại đường.
"Bách bạn Trịnh Vũ Thịnh."
"Có ti chức."
"Mang người của ngươi đi điều tra các cửa tiệm, khách điếm, tửu lâu chung quanh nơi xảy ra vụ án, tất cả những nơi và người có thể tiếp xúc với nghi phạm. Nghi phạm giết người xong lập tức thoát thân, hiển nhiên là rất quen thuộc địa hình, cho nên trước khi giết người nhất định bọn họ từng đến chỗ đó, có lẽ người của cửa tiệm gần đó còn có ấn tượng."
"Vâng!"
Trịnh Vũ Thịnh nhận lệnh rồi xoay người đi ra ngoài.
Phương Bạch Kính nhìn những người khác, cảm giác cô độc trong lòng càng mãnh liệt hơn. Nếu ba người Vu Chu Đồng bọn họ còn ở đây, lúc gã sắp xếp người cũng sẽ không khó khăn như vậy. Gã đột nhiên thành đô đình úy, trong tay lại không có người, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm giác vô lực, nhưng gã bỗng nhiên nghĩ tới lúc Hàn đại nhân trở thành đô đình úy, chắc hẳn là còn khó khăn hơn mình lúc này vô số lần. Lúc đó bệ hạ vừa mới đến Trường An không bao lâu, người trong phủ Đình Úy cũ đều là người đối lập với bệ hạ, ở thời điểm Hàn đại nhân ngăn cơn sóng dữ, mà trong lúc này gã lại nản lòng thoái chí.
Nghĩ đến đây, Phương Bạch Kính hít sâu một hơi: "Những người khác chia làm bốn đội, một đội đi phía nam thành điều tra, một đội đi Tuần thành binh mã ti lấy bản ghi chép ra vào cổng thành, một đội lưu thủ, một đội lát nữa đi theo ta."
Phương Bạch Kính căn dặn xong liền đứng dậy: "Ta còn có chuyện gấp, nếu nhất định phải tìm ta thì phái người đi ngõ Bát Bộ."
Ngõ Bát Bộ.
Phương Bạch Kính dẫn theo một đội đình úy đến sớm, tỉ mỉ kiểm tra tất cả những nơi có thể xảy ra bất ngờ, sắp xếp người lưu thủ, sau đó lại căn dặn đình úy bắn cung giỏi đến chỗ cao đề phòng. Mỗi một viện tử, bất kể là nơi để trống hay là nơi có người ở, gã đều đích thân xem qua, cho nên gã lại có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy vị hoàng đế Lâm Việt mất nước Dương Ngọc vẫn còn sống khỏe mạnh. Tính ra thì Đại Ninh diệt Lâm Việt cũng đã là chuyện rất lâu rồi, hình như đã hai mươi năm.
Đời người à, khi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh thì đã đến nửa đời sau, cho nên nghĩ thì cảm thấy có chút đáng sợ, còn chưa cảm thấy thế nào thì mấy chục năm đã trôi qua.
Đúng lúc này đại đội cấm quân tiến vào ngõ Bát Bộ, binh lính cấm quân người này nối tiếp người kia đứng ở hai bên đường. Từ hai bên nhìn sang, các binh sĩ đứng thẳng tắp thành một đường thẳng, dưới ánh mặt trời, ngọn giáo tản ánh sáng lạnh lẽo giống như mang mùa đông đến sớm, có thể khiến mùa hè tránh lui.
Tướng quân cấm quân Đạm Đài Thảo Dã không nhịn được cười khi nhìn thấy Phương Bạch Kính: "Đô đình úy đại nhân."
Phương Bạch Kính đáp lễ, sau đó thở dài: "Đạm Đài tướng quân cười không có ý tốt lắm."
"Ta nghe nói hôm qua ngươi muốn đi xin từ quan thì bị bệ hạ mắng về?"
"Haiz..."
Phương Bạch Kính thở dài ra một hơi: "Phải, lúc ta đến thì thống lĩnh Vệ Lam đã chờ ta ở ngay ngoài cửa cung Vị Ương. Nhìn thấy ta đến, Vệ Lam cười nói bệ hạ có chỉ ý cho ngươi, ta vội vàng hỏi bệ hạ nói gì, Vệ Lam nói... cút về."
Đạm Đài Thảo Dã cười lớn ha ha: "Ngươi nói ngươi có đáng hay không?"
"Đáng!"
Phương Bạch Kính nói: "Ngoại trừ đáng đời ra thì ta cũng không biết nói gì nữa."
Đạm Đài Thảo Dã ghé sát vào gần hỏi nhỏ: "Ta nghe nói bệ hạ bảo ngươi hôm nay đi điều tra phiếu hào Thiên Cơ, ngươi đã đi chưa?"
"Đâu có thời gian."
Trong ánh mắt Phương Bạch Kính hiện lên một tia giảo hoạt: "Hôm qua xảy ra vụ án lớn, hơn nữa còn là chỗ thị vệ đại nội nhét cho ta, là vụ án được bệ hạ điểm danh, phạm nhân bị giết ở trước mặt mọi người, đó là phạm nhân mà bệ hạ muốn gặp. Ngươi nói vụ án này không làm gấp thì có được không? Việc này còn chưa kịp làm nữa, bệ hạ lại đến muốn gặp Già Lạc Khắc Lược ở trong ngõ Bát Bộ, ta liền dẫn người đến đây điều tra bố trí phòng bị, đâu có thời gian đi phiếu hào Thiên Cơ."
Đạm Đài Thảo Dã cũng cười: "Mẹ nó chứ ngươi đúng là một con hồ ly."
"Hồ ly giả."
Phương Bạch Kính nói: "Nếu Hàn đại nhân ở đây thì còn làm tốt hơn ta."
Đạm Đài Thảo Dã cười nói: "Lẳng lặng ghi nhớ, Phương Bạch Kính nói Hàn đại nhân là hồ ly thật."
Phương Bạch Kính: "Phì!"
Bệ hạ bảo gã điều tra vụ án phiếu hào Thiên Cơ, còn cố ý gặp gã vào sáng sớm hôm qua, bảo gã hôm nay điều tra, đây là bệ hạ đã đang cố ý cho phiếu hào Thiên Cơ thời gian cả một ngày để sắp xếp. Nếu thời gian lâu như vậy mà người nên đi vẫn không đi, như vậy chẳng phải là một đám ngu ngốc à... Huống hồ Tuần thành binh mã ti đều không nhận được mệnh lệnh của bệ hạ nghiêm tra tất cả cổng thành, tín hiệu này rất rõ ràng.
Đạm Đài Thảo Dã nói: "Ngươi đây là đang cố ý "xả nước", nếu bị người khác nắm được nhược điểm..."
Phương Bạch Kính cười nói: "Ta xả nước? Ta vốn hắt một chậu nước ra ngoài cũng run sợ, kết quả là thấy bệ hạ mới thấy bệ hạ đang xả ra sông Nam Bình, còn chảy vào biển lớn nữa..."
Đạm Đài Thảo Dã cười toe toét, nghĩ đến một chuyện, vì thế hạ thấp hơn nữa: "Sao bệ hạ lại đột nhiên thay đổi thái độ với Thẩm Lãnh, ngươi có nghĩ tới chuyện này không?"
Phương Bạch Kính cũng nói nhỏ: "Chuyện không nên nghĩ thì đừng đoán mò."
Đạm Đài Thảo Dã ừ một tiếng: "Chuyện nên nghĩ vẫn phải nghĩ. Ta chỉ biết một chuyện, bất kể như thế nào Thẩm Lãnh cũng là bằng hữu của ta, nếu có một ngày hắn không ở Trường An, người của hắn, nhà của hắn bị người khác ức hiếp, nếu ta không xuất hiện, ta không xứng được gọi là một người."
Phương Bạch Kính hít sâu một hơi, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy phía sau có người nói, vội vàng quay đầu lại, phát hiện là ngự liễn của bệ hạ đến.
Trong tiểu viện tử, Già Lạc Khắc Lược ngồi ở đó im lặng đọc sách, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền khẽ nhíu mày. Quấy rầy sự thanh tịnh của y, nếu như là ở An Tức quốc thì y đã sớm hạ lệnh dạy dỗ người quấy rầy y một trận nhớ đời rồi, nhưng đây không phải An Tức mà là Đại Ninh, y cũng không còn là hoàng đế nữa mà là một tù nhân.
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng bước chân rất nặng và cũng rất chỉnh tề, vì thế Già Lạc Khắc Lược sực nghĩ ra, y gấp trang sách trong tay lại rồi đặt xuống, đứng dậy đi đến chỗ giếng nước múc nước, đổ vào ấm sắt, đốt củi đun nước.
Không bao lâu sau cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, mấy tên thị vệ đại nội từ bên ngoài đi vào kiểm tra trong sân một lượt, sau đó đứng ở bốn phía trong sân, dáng người thẳng tắp.
Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh từ bên ngoài đi vào, hơi trầm ngâm một chút khi nhìn thấy Già Lạc Khắc Lược đang đun nước, quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Lấy chút trà đến."
Hai gã thị vệ đại nội đi lên muốn khóa tay chân Già Lạc Khắc Lược lại, hoàng đế khoát tay: "Không cần."
Ông ta ngồi xuống ghế đá ở trong sân, nhìn Già Lạc Khắc Lược đang ngồi xổm ở đó đun nước: "Đun nước pha trà, đây là đạo đãi khách của Đại Ninh, ngươi học rất nhanh."
Già Lạc Khắc Lược cười cười: "Bởi vì đây là Ninh quốc, nếu như là ở An Tức, ta sẽ dùng rượu nho tốt nhất chiêu đãi ngươi."
Hoàng đế gật đầu: "Sau này trẫm sẽ đi nếm thử."
Nước sôi, Già Lạc Khắc Lược lại rất nghiêm túc rửa sạch bộ chén trà. Tuy rằng bộ chén trà thoạt nhìn đơn sơ, hơn nữa cũng không đáng tiền, không tinh xảo, nhưng thái độ nghiêm túc đến mức không giống như là đang rửa cái gì đó, mà giống đang làm việc vốn nên trang trọng như cầu nguyện hiến tế gì đó.
"Cảm ơn."
Hoàng đế nhận lấy chén trà để sang một bên, trà ngâm trong ấm trà là ông ta sai người lấy đến, là trà mới của năm nay, sản xuất ở Tây Thục đạo. Từ sau khi lão đương gia mã bang đến, bệ hạ càng ngày càng thích Bích Đầm Phiêu Tuyết của Tây Thục đạo.
"Trà ngon."
Già Lạc Khắc Lược nhìn hoa lài nổi trong chén trà, không nhịn được liền khen một tiếng. Trà xanh nhạt, hoa màu trắng, thoạt nhìn tựa như hoa sen nổi trên đầm nước.
"Bệ hạ muốn tới gặp ta, có việc?" Già Lạc Khắc Lược hỏi.
Hoàng đế cười nói: "Là ngươi có việc."
Già Lạc Khắc Lược nhìn chung quanh, những thị vệ đại nội trong viện khiến y cảm thấy chướng mắt, nhưng biết sao được, đây cũng đâu phải địa bàn của y.
"Ta muốn thỉnh giáo một chuyện."
Y nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ ngươi làm sao phát hiện được, và còn có thể sử dụng tốt tướng lãnh binh như Thẩm Lãnh?"
Hoàng đế ngây người.
Già Lạc Khắc Lược nhìn mắt hoàng đế nói: "Ở An Tức, môn phiệt, quyền quý, đại gia tộc, những lực lượng này đều khiến ta cảm thấy mệt mỏi, bất kể là quan viên văn võ trong triều, hay là tiểu lại trị dân ở địa phương, phàm là vị trí có quyền thế đều bị bọn họ chiếm cứ. Ta cũng muốn dùng người xuất thân hàn môn để khống chế cân bằng những quý tộc đó, nhưng một khi làm như vậy thì sẽ khiến bọn họ nảy sinh ý định làm phản."
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi trả lời: "Thứ nhất, ngươi hỏi trẫm làm phát hiện được và còn dùng tốt tướng lãnh binh như Thẩm Lãnh. Trẫm nói hắn là người được nhặt về, ngươi có tin không?"
Không đợi Già Lạc Khắc Lược lên tiếng, hoàng đế tiếp tục nói: "Thứ hai, ngươi hỏi trẫm làm sao khống chế cân bằng được quyền quý. Nếu trẫm nói là cơ sở do liệt tổ liệt tông của trẫm đánh hạ được, ngươi có tin không?"
Già Lạc Khắc Lược chìm vào im lặng, thật lâu sau mới thở dài: "Không phải một sớm một chiều là thành công."
Hoàng đế gật đầu: "Phải."
Già Lạc Khắc Lược lại chìm vào im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Hoàng đế cũng không lên tiếng mà chỉ uống trà rồi chờ, khoảng hai khắc sau khi Già Lạc Khắc Lược thở mạnh một hơi rồi nói: "Nếu là bệ hạ gặp phải tình huống như ta bây giờ, bệ hạ sẽ làm như thế nào?"
"Ngươi làm quá muộn."
Hoàng đế đứng dậy: "Hơn nữa ngươi đã lãng phí rất nhiều thời gian, suy nghĩ là việc nên chờ sau khi trẫm đi thì ngươi mới làm, chứ không phải việc ngươi nên làm khi trẫm ở đây. Trẫm vốn muốn nói chuyện với ngươi nửa canh giờ, ngươi lại lãng phí hai phần ba thời gian để suy nghĩ... Trẫm dùng gần ba mươi năm để làm việc mà ngươi suy nghĩ và vẫn chưa làm xong, còn có cơ sở mà các đời hoàng đế Đại Ninh đánh hạ được, vẫn còn sẽ có những vấn đề chưa giải quyết. Ngươi lại muốn dùng khoảng thời gian không đến nửa canh giờ này để suy nghĩ ra đáp án."
Hoàng đế nhìn có vẻ cười rất tươi, rất vui vẻ.
Già Lạc Khắc Lược nhíu mày: "Tại sao bệ hạ lại cười?"
Hoàng đế trả lời: "Bởi vì trẫm phát hiện ngươi quả thật không bằng trẫm."
Sau khi nói xong câu này, hoàng đế xoay người đi ra ngoài: "Chờ thêm một thời gian nữa đi, trẫm lại đến kể cho ngươi câu chuyện, câu chuyện có liên quan đến Thẩm Lãnh mà ngươi nhắc tới, câu chuyện cũng có liên quan đến câu hỏi của ngươi."