Già Lạc Khắc Lược nhìn bóng lưng rời đi của hoàng đế, nghĩ hóa ra hoàng đế bệ hạ của Ninh quốc quả nhiên không khiến mình thất vọng. Tuy rằng từ đầu đến cuối cũng không nói mấy lời, nhưng biểu hiện của y đã thua trước mặt Ninh đế. Y không muốn thừa nhận thất bại, nhưng đó là sự thật.
Hoàng đế Ninh quốc nói ngươi không nên dùng phần lớn thời gian trong nửa canh giờ này để suy nghĩ là đúng.
Vốn có thể nói chuyện rất nhiều, nói chuyện càng nhiều thì càng có lợi trong việc tìm hiểu Ninh quốc.
Già Lạc Khắc Lược thở ra một hơi thật dài, nhìn chén trà trên bàn: "Ninh quốc, thật tốt."
Thứ lá trà không gọi ra tên này khác với y bình thường có thể uống, nghe nói chỉ riêng lá trà mà ở Ninh quốc đã có thể chia ra đến mấy trăm loại. Mặc dù y chỉ sống ở tiểu viện trong ngõ Bát Bộ này, nhưng lại thật sự cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt của Ninh quốc.
Tất cả những gì mắt thấy tai nghe trên đường đi, thậm chí hôm nay gặp mặt Lý Thừa Đường, giống như nơi này và An Tức của y không ở cùng một thế giới. Lý Thừa Đường nói muốn khống chế cân bằng không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng y đâu có thời gian lâu như vậy, y nhất định phải dùng biện pháp đặc biệt để học được những điều này. Mà muốn học được những điều này thì chỉ có thể đến Ninh quốc, chỉ có thể gặp Ninh đế.
Cùng lúc đó, bắc cương Đại Ninh.
Từ phía nam hồ Lạc Già đã không còn là cương vực của đế quốc Hắc Vũ nữa. Trận chiến này xảy ra ở thời đại này cho nên mỗi một người Hắc Vũ còn sống đều sẽ cảm thấy khuất nhục, bất kể là quan viên hay bách tính, bất kể là phú quý hay nghèo khó, cho nên bọn họ đã không thể thua nữa, thua nữa thì sẽ đi đến bờ vực cả nước sụp đổ.
Mấy năm nay Hắc Vũ đã xây dựng một tòa biên thành mới ở phía bắc hồ Lạc Già, tên là thành Phạm Cốc. Đóng quân ở đây là đại quân Nam Viện từng có một thời huy hoàng, hiện giờ vẫn là bọn họ và quân Ninh đang giằng co, chỉ là bất tri bất giác khí thế đã thấp hơn một chút.
Đứng trên tường thành Phạm Cốc, Liêu Sát Lang ngẩn người nhìn tòa biên thành của quân Ninh mới xây lên ở phía đối diện một lúc lâu. Biên thành mới xây của người Ninh gọi là thành Lạc Già, những lá cờ Đại Ninh màu đỏ sẫm trên tường thành có vẻ rất chói mắt, mỗi lần nhìn thấy những lá cờ đó là Liêu Sát Lang đều sẽ nghĩ đến máu trên chiến trường.
"Cũng may là còn có Tẩm Sắc."
Liêu Sát Lang đột nhiên thầm nói một câu.
Người đứng ở bên cạnh y là một tướng quân trẻ tuổi có biểu hiện cực kỳ ưu tú khoảng thời gian này, một người vốn không nên trở thành tướng quân. Hắn ta có khuôn mặt rất khác với người Hắc Vũ, người như vậy có thể ở lãnh binh trong quân đội Hắc Vũ quả thực chính là kỳ tích. Nếu không phải Liêu Sát Lang thật sự thích người này, chắc hẳn là hắn ta còn đang làm cu li trong doanh, bán mạng vì mấy bữa cơm no mỗi ngày.
Người này tên là Cái Hạo, là một người có xuất thân như nô lệ ở quốc nội Hắc Vũ. Phụ thân của hắn ta là người Hắc Vũ, nhưng mẫu thân là người Bột Hải. Bột Hải quốc từng là nước thuộc địa của Hắc Vũ, ở trước mặt người Hắc Vũ, người Bột Hải giống như trời sinh đã thấp hơn không chỉ một cái đầu, đây là một chuyện không thể giải thích, cũng không thể tra xét rõ ràng, giống như là trời sinh dã vậy. Người Bột Hải nhìn thấy người Hắc Vũ là đã muốn quỳ, nếu so sánh thì điều càng không dễ giải thích hơn là... Ninh và Hắc Vũ thực lực tương đương, mấy năm nay lại đã có sự chênh lệch, nhưng người Bột Hải lại không có sự khúm núm tận xương tủy này đối với người Ninh.
Sau này Mạnh Trường An cũng từng nói một câu, đại khái chính là... bởi vì người Hắc Vũ có vẻ ngoài khác, mà người Ninh và người Bột Hải trông khá giống nhau.
Lý do này nghe có chút rất vô nghĩa nhưng lại dường như khá gần sự thật.
Mẫu thân của Cái Hạo là một nữ nô Bột Hải, cuộc sống ở Hắc Vũ quốc rất khốn khổ, nhưng cũng may là còn có thể ăn cơm no, điều này thì ở bên Bột Hải quốc cũng không dễ làm được. Bột Hải nghèo khổ đến mức ăn không đủ no là tình trạng bình thường.
Khi mười hai mười ba tuổi bà ta bị bán từ Bột Hải đến Hắc Vũ làm nô lệ, ở trong nhà một giáo úy biên quân Hắc Vũ, địa vị đại khái không bằng cả dê bò. Ít nhất thì chủ nhà sẽ không vô duyên vô cớ đánh dê bò, mà vô duyên vô cớ đánh bà ta lại là chuyện bình thường.
Nữ nhân của Bột Hải quốc thường thường đều rất xinh đẹp. Lúc mười hai mười ba tuổi bà ta bị bán đến còn gầy gò đen nhẻm, đâu nghĩ đến sau mười sáu mười bảy tuổi trổ mã lại trông cực kỳ xinh đẹp. Có một ngày chủ nhân của bà ta, người Hắc Vũ đó đã được thăng làm tướng quân, uống say đã cưỡng bức bà ta, kết quả là bà ta có thai.
Sau khi Cái Hạo ra đời cũng không được hưởng thụ cuộc sống của thiếu chủ. Mẫu thân hắn ta là nô lệ, đương nhiên hắn ta cũng là nô lệ, cho dù phụ thân hắn ta là tướng quân. Con người chính là kỳ quái như thế, phụ thân hắn ta cũng không nghĩ đó là con trai mình, còn nghĩ hắn ta chính là nỗi nhục, nhưng sinh ra thì cũng đã sinh ra rồi, cứ đối đãi như nô lệ là được.
Chuyện như thế này ở Hắc Vũ nơi nào cũng có, nữ nô Bột Hải bị bán vào đế quốc Hắc Vũ không đến hai mươi vạn thì cũng có hơn mười vạn, cho nên chuyện này thật sự không tính là gì.
Sau khi Cái Hạo lớn lên vẫn là nô lệ, hơn nữa cuộc sống càng khổ hơn, bởi vì hắn ta đã có sức lực để làm nhiều việc hơn. Phụ thân của hắn ta đối xử với hắn ta cũng là muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi. Cũng may người Ninh bắc phạt, phụ thân hắn ta chết trận, mấy ngàn biên quân Hắc Vũ đi theo cũng đều chết trận.
Chết trận thì không nói, bởi vì chiến bại mà cả nhà phụ thân hắn ta bị liên lụy, bị quốc sư Tâm Phụng Nguyệt định là tội phạm, cả nhà đều bị sung quân làm nô lệ. Sau này hay rồi, nhưng huynh đệ tỷ muội cao cao tại thượng của hắn ta đều biến thành nô lệ. Người tỷ tỷ mà hắn ta thậm chí cũng không thể tới gần cũng có kết cục rất thảm, nữ nhân làm nô lệ ở trong biên quân thì có thể có ngày lành gì.
Nhưng hắn ta cảm thấy như vậy không được, vì thế có một ngày hắn ta xông vào chỗ ở của tỷ tỷ hắn ta, đâm chết một gã biên quân Hắc Vũ, sau đó lại một đao đâm chết tỷ tỷ của hắn ta, nói với nàng ta rằng chết sớm tốt hơn, không phải chịu khổ.
Hắn ta vốn muốn tự sát, nhưng đao đã giơ lên lại bị người khác bắn một mũi tên thủng mu bàn tay, mũi tên của Liêu Sát Lang tuần doanh đi qua nơi này bắn ra. Nghe nói hắn ta đã giết binh sĩ biên quân, vì thế Liêu Sát Lang hạ lệnh loạn côn đánh chết hắn ta, Cái Hạo nghĩ dù sao cũng là chết, kéo theo vài người chết theo cũng tốt, vì thế một mình đánh bại mười mấy thân binh của Liêu Sát Lang.
Điều này khiến Liêu Sát Lang cảm thấy mình đã nhặt được một món bảo bối.
Năm đầu tiên, Liêu Sát Lang cho Cái Hạo gia nhập đội ngũ thám báo mà y mới xây dựng, Bất Quy Quân.
Bất Quy Quân là đội ngũ thám báo do Liêu Sát Lang tự tay xây dựng huấn luyện sau khi Hắc Vũ chiến bại. Đội ngũ này ban đầu chỉ có một trăm hai mươi người, được tuyển chọn kỹ lưỡng trong số những biên quân Hắc Vũ từng chiến đấu kịch liệt với quân Ninh, mỗi người đều từng giết không ít biên quân Ninh, vũ dũng hơn người, và còn cơ trí linh hoạt. Nhiệm vụ đầu tiên mà một trăm hai mươi người này nhận được là... khai thông đường thông tin từ thành Phạm Cốc đến thành Cách Để.
Gần hai ngàn dặm, không có chi viện, không có tiếp tế, cũng không thể lui về phía sau.
Mục tiêu của bọn họ là xây dựng lại tổ chức mật điệp ở gần thành Cách Để, tìm hiểu tin tức của quân Ninh, thuận tiện giám sát nhất cử nhất động của Khoát Khả Địch Tẩm Sắc. Một trăm hai mươi người, trải qua một năm rưỡi, lúc trở về chỉ còn lại ba mươi sáu người.
Trong ba mươi sáu người này có ba mươi lăm người là giáo úy của Bất Quy Quân, mỗi người đều có hơn trăm thủ hạ. Quy mô của Bất Quy Quân cũng đã đạt đến mức gần bốn ngàn người.
Cái Hạo chính là một trong số các thám báo trở lại, hắn ta không phải giáo úy. Bởi vì hắn ta lại đứng đầu trong cuộc tỉ thí giữa ba mươi sáu người còn lại, cho nên được Liêu Sát Lang đặc biệt thăng làm một trong bốn vị tướng quân của Bất Quy Quân, cũng là người Hắc Vũ không thuần chủng duy nhất.
Liêu Sát Lang lẩm bẩm nói một câu cũng may là có Tẩm Sắc, Cái Hạo đứng ở bên cạnh y lập tức hiểu được là có ý gì.
"Đúng vậy, có Tẩm Sắc điện hạ ở phía nam, người Ninh sẽ tuân thủ lời hứa không tiến quân đến hướng đó nữa, trên danh nghĩa mảnh đất đó vẫn là cương vực Hắc Vũ. Hơn nữa có mấy vạn biên quân tinh nhuệ của Tẩm Sắc điện hạ ở đó, người Ninh muốn đánh cũng phải do dự một chút."
"Không chỉ vậy."
Liêu Sát Lang nói: "Có Tẩm Sắc ở đó sẽ tương đương với có thêm một thông đạo."
Liêu Sát Lang nhìn về phía Cái Hạo: "Ngươi biết tại sao ta lại nỡ để cho một trăm hai mươi người các ngươi đi khai thông tuyến đường đó sao? Bởi vì chúng ta không thể từ bỏ việc xâm nhập Ninh quốc. Sau khi chiến bại, chúng ta đã không có cách nào đưa thêm nhiều mật điệp hơn nữa vào Ninh quốc, cũng không có cách và liên lạc với mật điệp ở lại Ninh quốc. Nếu khai thông con đường đó, người của chúng ta có thể tiếp tục xâm nhập vào Ninh quốc từ con đường này, cũng có thể tổ chức lại mật điệp của chúng ta ở Ninh quốc, cho bọn họ nhiệm vụ, cho bọn họ chỉ điểm."
Liêu Sát Lang nói: "Cho nên hiện tại ta có một nhiệm vụ rất quan trọng cho ngươi đi làm, còn phải đi con đường kia một lần nữa. Nếu ngươi hoàn thành chuyện này, ta sẽ suy nghĩ việc điều ngươi ra khỏi Bất Quy Quân, làm việc bên cạnh ta, ta sẽ cho ngươi một đội quân để ngươi tự huấn luyện. Tương lai khi ta rời khỏi thành Phạm Cốc, ngươi sẽ lưu thủ ở đây."
Ánh mắt của Cái Hạo sáng lên.
Nếu thật sự như vậy thì cuộc đời của hắn ta sẽ hoàn toàn thay đổi. Làm chủ một thành, còn là biên thành quan trọng nhất, hắn ta sẽ là chúa đất trong thành Phạm Cốc này.
"Thuộc hạ chờ đại tướng quân hạ lệnh."
"Ngươi biết ta từng đi Tây Vực."
"Thuộc hạ biết."
"Ta đi Tây Vực không phải là để liên minh với những người Tây Vực yếu ớt và không có dũng khí đó, bọn họ giống như một đám cừu, cho bọn họ đao thì cũng vẫn là cừu, ở trước mặt chiến binh người Ninh ngoài việc kêu be be be be ra thì bọn họ không làm được gì cả. Ta đi là để gặp hoàng đế An Tức quốc, Già Lạc Khắc Lược."
Liêu Sát Lang dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Trước tiên ta đến gặp những kẻ tự cao tự đại như Thổ Phiên quốc vương, Hậu Khuyết quốc vương vân vân, ở trong mắt ta thì đều là tên hề, thế mà lại vọng tưởng đánh bại người Ninh... Ta giả vờ rời đi, nhưng ta vẫn luôn đợi Già Lạc Khắc Lược đến, rồi sau đó..."
Y nhìn về phía Cái Hạo: "Ta phát hiện Già Lạc Khắc Lược là một kẻ điên."
"Hả?"
Cái Hạo không hiểu.
"Một kẻ điên từ đầu đến chân. Hắn nói nếu lần này có thể đánh bại người Ninh thì hắn sẽ dời quốc đô đến Ninh quốc. Nếu không đánh bại người Ninh, mà bị người Ninh đánh bại thì hắn hy vọng có thể đi Ninh quốc xem thử. Hắn hy vọng có thể gặp hoàng đế Ninh quốc Lý Thừa Đường, hắn muốn học hỏi Lý Thừa Đường cách trị quốc như thế nào. Hắn còn nói An Tức không phải đối thủ của Ninh, ít nhất là An Tức hiện tại không phải đối thủ của Ninh, muốn đánh bại Ninh thì phải hiểu về Ninh, hiểu về Ninh đế."
Cái Hạo phản ứng lại được: "Đại tướng quân muốn ta đi cứu Già Lạc Khắc Lược ra?"
"Mật điệp của chúng ta ở Ninh quốc đã tổ chức lại một lần nữa. Bốn năm nay, ta không ngừng phái người xâm nhập, mật điệp vào Trường An nhiều hơn trước gấp đôi, có người Bột Hải, có người Hắc Sơn, có người Thiết Lê, còn có người Hậu Khuyết, cũng có người thảo nguyên, đương nhiên cũng có người giống như ngươi."
Trong lòng Cái Hạo hơi nhói đau, đó là lòng tự trọng đang đau. Người giống hắn ta, đương nhiên là con của người Bột Hải và người Hắc Vũ, trông không giống như người Hắc Vũ, cũng không hoàn toàn giống như người Bột Hải. Ở Hắc Vũ, người như bọn họ bị gọi là tạp chủng.
"Chuyện này rất khó."
Liêu Sát Lang nói: "Để ứng đối với tình huống chiến bại, khi Già Lạc Khắc Lược phân binh tiến công Hậu Khuyết quốc. Một đội tinh nhuệ nhân số có khoảng hơn ba ngàn người ẩn nấp ở dãy núi Ngũ Liên thuộc Hậu Khuyết quốc, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người đều đánh rất giỏi, đều rất thiện sát. Mục đích bọn họ ở lại đó là để đón Già Lạc Khắc Lược trở về, mà Già Lạc Khắc Lược muốn về thì đường thoát duy nhất là lên phía bắc tiến vào Hắc Vũ, ngươi phụ trách đón hắn trở lại. Già Lạc Khắc Lược đồng ý với ta, chỉ cần đón hắn ra, hắn sẽ cho chúng ta ít nhất hai trăm vạn lượng bạc trắng. Hai trăm vạn lượng... đủ để ta xây dựng đại quân mười vạn."
"Ngoài ra, hắn sẽ còn nói cho ta biết chỗ giấu vàng bạc cướp đoạt được ở Tây Vực, chỗ đó cũng có giá trị ít nhất trăm vạn lượng."
Liêu Sát Lang nhìn về phía Cái Hạo: "Cho nên chỉ cần ngươi có thể đón được Già Lạc Khắc Lược ra, sẽ tương đương với việc ngươi đã xây dựng một đội quân cường đại mười lăm vạn người cho đế quốc Hắc Vũ. Ta để ngươi làm chủ một thành, thậm chí cho ngươi đòi hỏi phong tước, quốc sư cũng sẽ không từ chối."
"Ta đi!"
Cái Hạo hít sâu một hơi: "Ta sẽ đón hoàng đế An Tức ra ngoài."
"Đó là một kẻ điên."
Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía nam: "Kẻ điên duy nhất khiến ta có vài phần kính nể mà ta từng gặp."
Cùng lúc đó, Tây Vực, dãy núi Ngũ Liên.
Đại Dã Kiên nhìn những tinh nhuệ An Tức quốc được lựa chọn ở trước mặt, cười cười: "Ta là người được bệ hạ các ngươi mời đến, chắc hẳn là các ngươi đều rõ ràng. Lúc trước khi hắn tìm đến ta, ta cũng rất tò mò, ta cũng không ngờ hắn lại muốn mạo hiểm lớn như vậy... Cho nên vì bệ hạ của các ngươi, tốt nhất là cái gì các ngươi cũng phải nghe lời ta."
Hắn ta quay đầu lại chỉ về phía đông: "Chúng ta phải vượt qua núi Định Quân, ta mang ba trăm người đi, có lẽ... sẽ có một nửa chết ở trong núi, nhưng qua núi Định Quân rồi thì ta sẽ có cách đưa các ngươi đến gần Trường An. Chờ người Hắc Vũ cứu bệ hạ ra, các ngươi sẽ là thân vệ của bệ hạ, hộ tống bệ hạ ra khỏi Ninh quốc tiến vào Hắc Vũ, rồi từ Hắc Vũ trở lại dãy núi Ngũ Liên."
Hắn ta hít sâu một hơi, sau đó vung cánh tay lên: "Xuất phát!"