Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1112 - Chương 1112: Chuyện Từ Gia Năm Đó

Chương 1112: Chuyện Từ gia năm đó Chương 1112: Chuyện Từ gia năm đó

Thành Trường An.

Phương Bạch Kính nhìn thấy bệ hạ từ trong tiểu viện kia đi ra liền vội vàng khom người lui sang một bên. Thoạt nhìn tâm trạng của hoàng đế dường như không tệ, chuyện phạm nhân bị giết ngay trên đường hôm qua hình như cũng không ảnh hưởng đến bệ hạ, cho nên Phương Bạch Kính lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên gã nhẹ nhõm chủ yếu là bởi vì bệ hạ không mãi tức giận bởi vì chuyện phủ Đình Úy. Chuyện cửa tiệm của Trà công chúa, Phương Bạch Kính biết nhất định là bệ hạ giận.

"Phương Bạch Kính?"

Thế nhưng hoàng đế liếc mắt liền nhìn thấy Phương Bạch Kính cố ý tránh ở phía sau đám người: "Sao khanh lại ở đây?"

"Thần..." Phương Bạch Kính vội vàng đi qua, cúi người nói: "Thần nhận được tin tức trong cung đưa tới, nói bệ hạ muốn tới ngõ Bát Bộ, cho nên thần lập tức dẫn người đến bố trí trước."

Hoàng đế hỏi: "Ai truyền tin cho khanh?"

Phương Bạch Kính: "À thì..."

Hoàng đế suy nghĩ: "Coi như là Vệ Lam đi, phạt hắn nửa năm bổng lộc."

Vệ Lam: "..."

Hoàng đế nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Việc trẫm dặn, bảo khanh hôm nay đi kết thúc vụ án của phiếu hào Thiên Cơ, bắt tất cả những người nên bắt, niêm phong những nên cửa tiệm niêm phong, khanh lại đến đây, chớ không phải là khanh đang cho những người đó cơ hội bỏ chạy trước?"

Phương Bạch Kính thầm nghĩ bệ hạ muốn quăng cái nồi lớn này qua như vậy thì không có chút mỹ cảm nào cả, đây là cưỡng ép.

Phương Bạch Kính nói: "Thần đã sắp xếp người của phủ Đình Úy đi điều tra, chắc hẳn là đã niêm phong hết rồi mới đúng. Thần thật sự lo lắng cho bệ hạ nên dẫn người đến đây xem thử. Thần biết lỗi rồi, thần lập tức dẫn người đi tiếp tục xử lý vụ án của phiếu hào Thiên Cơ ngay."

Hoàng đế khoát tay: "Phạt bổng lộc một năm."

Phương Bạch Kính: "..."

Vệ Lam: "Ha ha ha ha."

Hoàng đế nhìn về phía Vệ Lam: "Khanh cười gì? Biết sai mà không hối cải, không có chút áy náy nào, lại còn có tâm tư chê cười người khác, phạt bổng lộc thêm nửa năm."

Vệ Lam: "..."

Phương Bạch Kính cố nhịn không bật cười thành tiếng, không dám cười thành tiếng.

Hoàng đế cất bước đi về phía trước, Phương Bạch Kính một mực xin lỗi Vệ Lam. Ý trong ánh mắt của Vệ Lam là bệ hạ phạt ta một năm bổng lộc, nếu ngươi không mời ta uống bữa rượu tử tế thì ta không chấp nhận gánh trách nhiệm này, người nào thông báo ngươi đến đây, rõ ràng là ngươi tự chạy đến.

Bệ hạ cũng thật sự là tìm cớ cho Phương Bạch Kính thoát thân, đây đâu phải là cái cớ, đây là trực tiếp đem Vệ Lam ra làm đệm cho Phương Bạch Kính rồi.

Hoàng đế đi lên ngự liễn, quay đầu lại liếc nhìn Vệ Lam một cái: "Khanh không cần theo trẫm hồi cung, đến phủ Đình Úy theo dõi vụ án phạm nhân bị giết hôm qua. Ban ngày ban mặt, ở ngay trong Trường An, thế mà giết người ngay trên đường nhưng lại để chạy thoát. Thị vệ đại nội của trẫm ngay cả hai tên khách giang hồ cũng không bắt được, phạt khanh một năm bổng lộc cũng không oan uổng."

Vệ Lam vội vàng cúi đầu: "Thần biết tội, thần tuân chỉ."

Bệ hạ lên xe hồi cung, Vệ Lam trừng mắt nhìn Phương Bạch Kính đi về. Phương Bạch Kính cười xòa nói: "Cái đó thì... ngươi cũng thấy đấy, ta không kéo ngươi xuống nước, là bệ hạ một cước đá ngươi xuống, oan có đầu nợ có..."

Phương Bạch Kính nhìn thấy bệ hạ dường như quay đầu lại liếc nhìn, vội vàng ngậm miệng.

Vệ Lam hừ một tiếng: "Cho dù không phải ngươi nói gì nhưng phạt bổng một năm cũng thật sự, việc này không thể bỏ qua đơn giản như vậy được. Ta nghe nói ngươi thích trữ rượu lâu năm?"

Phương Bạch Kính: "Haiz... Nể tình ngươi bị phạt bổng, lát nữa ta đưa qua cho ngươi vài hũ. Rượu lâu năm là rượu lâu năm, nhưng mà loại rượu ta cất trữ cũng không phải là rượu ngon thượng phẩm gì, đều là rượu nấu trong xưởng rượu nhỏ ở dân gian, may mà mùi vị thuần hậu."

Gã hỏi: "Lúc nãy bệ hạ lại mắng ngươi gì vậy? Thật ra một năm bổng lộc này của ngươi quả thật bị trừ rất oan uổng."

Vệ Lam thở dài: "Bệ hạ nói đường đường là phạm nhân do thị vệ đại nội áp giải bị người khác giết giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa chúng ta còn không bắt được sát thủ, bệ hạ cũng cảm thấy mất mặt theo, cho nên phạt một năm bổng lộc không oan."

Phương Bạch Kính: "Nói như vậy cũng đúng là không oan."

Vệ Lam: "Ngươi..."

Phương Bạch Kính vội vàng ngậm miệng, đang đi về phía trước thì thủ hạ phủ Đình Úy chạy tới cúi người nói: "Đại nhân, bách bạn Dư Thiên Thủ phát hiện tung tích của nghi phạm ở phía nam thành, đã dẫn người bao vây qua đó."

Phương Bạch Kính nhìn về phía Vệ Lam, Vệ Lam gật đầu: "Cùng đi."

Ngõ Bát Bộ cách hoàng thành không xa, mà nơi phát hiện nghi phạm là ở phía nam thành, khoảng cách tương đối xa, sau khi đến nơi thì một canh giờ đã trôi qua. Đây còn là bởi vì phủ Đình Úy và thị vệ đại nội đều có đặc quyền phóng ngựa ở thành Trường An. Nếu như là đi qua, với độ rộng lớn của thành Trường An, từ ngõ Bát Bộ đi đến phía nam thành, đừng nói nghi phạm, ngay cả ốc sên cũng đã chạy mất rồi.

"Xin lỗi đại nhân."

Trên người bách bạn Dư Thiên Thủ có vết thương, trên vai máu me đầm đìa nhìn bộ dạng có chút thê thảm. Gã ta thấy Phương Bạch Kính liền lập tức khom người cúi đầu, đau đến mức khẽ co giật. Phương Bạch Kính xé áo của gã ta ra thì thấy nửa bên vai của Dư Thiên Thủ đã như nát ra. Đây không phải là vết thương do bị vật sắc bén như lưỡi dao tạo thành, mà là bị vật nặng đập vào, thịt cũng bị nát.

"Đưa đến Thẩm gia y quán, trên đường nói."

Phương Bạch Kính giơ tay ra bế Dư Thiên Thủ lên xe ngựa. Trên xe ngựa, trên mặt Dư Thiên Thủ ướt đẫm mồ hôi, cũng không có bao nhiêu huyết sắc, nhìn có vẻ như đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.

"Ti chức nhận được tin tức, một hán tử cao lớn đã đến một cửa tiệm đồ sắt ở phía nam thành, có vài phần giống như phạm nhân chúng ta truy nã. Tất cả các cửa tiệm đồ sắt trong thành đều phải đăng ký hồ sơ, những thợ rèn này có thể rèn binh khí cho nên phải giám sát cực kỳ nghiêm ngặt, bọn họ cũng biết không cẩn thận là sẽ dính vào thị phi, cho nên sau khi phát hiện có người giống như phạm nhân mà chúng ta thông cáo đã cho người nhà lén đến báo quan. Khi ti chức dẫn người chạy đến thì tráng hán kia vẫn còn ở đó, cao hơn ti chức hơn một đầu, nhìn cực kỳ cường tráng. Ti chức dẫn người lên bao vây, người nọ túm lấy lò sắt đập thẳng sang, ti chức tránh đi nhưng người nọ lại nện một cú đấm lên vai ti chức..."

Phương Bạch Kính nhìn vết thương đáng sợ kia: "Đây là do nắm đấm tạo thành?"

"Vâng!"

Dư Thiên Thủ chịu đựng cơn đau, nói: "Sức lực của người này vô cùng khổng lồ, nhưng ti chức cũng đánh trả lại một đao, vết thương ở trên chân hắn, hắn xoay người liền bỏ chạy. Có lẽ là bởi vì dáng người quá cao lớn, hoặc có lẽ bởi vì chân bị thương, ti chức nhìn hắn lúc chạy có chút không được tự nhiên, giống như là chân vốn đã bị tật vậy. Hắn mặc một cái áo choàng màu đen rất lớn, gần như che khuất toàn thân, một người nổi bật như thế nhưng thủ hạ của ti chức lại để chạy mất, vừa rẽ sang con đường này đã không thấy bóng người đâu, giống như phi thiên độn thổ vậy."

Phương Bạch Kính nghe đến câu này liền nhíu mày: "Một người vụng về như vậy, vừa rẽ hướng đã không thấy đâu?"

Vệ Lam nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Người của ta cũng nói như vậy, người đó thoạt nhìn thân pháp cũng không nhanh, hơn nữa lúc bỏ chạy có vẻ rất lóng ngóng, nhưng vừa rẽ hướng đã không thấy tăm hơi."

Phương Bạch Kính từ trên xe ngựa nhảy xuống: "Đưa hắn đến y quán."

Sau khi nói xong liền chạy đến nơi xảy ra vụ án. Vệ Lam cũng nhảy xuống xe ngựa theo, hai người một trước một sau đến góc đường nơi tráng hán biến mất. Nhìn thấy có vết máu trên đường, gã hỏi đình úy còn ở hiện trường: "Gần đây có bách tính nhìn thấy không?"

"Không có, là sau giờ ngọ, trời lại rất nóng nực, trên đường không có người nào."

"Hắn đến tiệm đồ sắt làm gì?"

"Nói là hỏi có thể rèn một cây thiết côn không."

"Không có lý nào."

Phương Bạch Kính nhìn về phía Vệ Lam: "Hắn biết rõ mình bị truy nã mà còn chạy ra ngoài, hơn nữa còn là đến nơi bị giám sát nghiêm ngặt như tiệm rèn này, giống như là bản thân hắn muốn xuất hiện cho chúng ta nhìn vậy."

"Khiêu khích?"

Vệ Lam nói: "Hắn muốn nói với chúng ta rằng hắn ở ngay trong thành Trường An?"

Phương Bạch Kính hơi nheo mắt lại: "Cũng hy vọng hắn thật sự nghĩ như vậy."

Gã quay đầu lại căn dặn: "Đến tất cả các y quán tra hỏi, bảo bọn họ cũng chú ý kỹ, một khi có người bị thương ở chân đến khám chữa thì lập tức báo quan."

Thủ hạ lên tiếng đáp lại, lập tức phân tán ra ngoài.

Phương Bạch Kính nhìn tường viện bên cạnh: "Bên kia là nhà của ai?"

"Là của Lộc Công Trình gia."

"Trình gia?"

Phương Bạch Kính trầm tư một lát, kéo Vệ Lam một cái: "Mượn đại kỳ của ngươi, chúng ta đi Trình gia xem thử."

Vệ Lam thở dài: "Ngươi là đô đình úy, ngươi còn mượn đại kỳ của ta?"

Phương Bạch Kính nhún vai: "Ngươi là thống lĩnh thị vệ đại nội, lá cờ này của ngươi lớn hơn ta."

Vệ Lam nói: "Lúc Hàn đại nhân ở đây, lá cờ của ai lớn hơn ông ấy?"

Phương Bạch Kính lắc đầu: "Đó là Hàn đại nhân."

Người không ở Trình gia, mà là ở Từ gia.

Từ Thiếu Diễn nhìn hai người trước mặt. Một hán tử gầy gò chỉ cao không đến sáu thước, trong tay đang nghịch hai thanh đoản đao, người còn lại là tráng hán có thể cao gấp đôi hắn ta. Trên hắc bào của tráng hán bị cắt rách một lỗ hổng, lờ mờ có thể nhìn thấy vết máu.

"Vết thương như thế nào?"

Từ Thiếu Diễn hỏi một câu.

Tráng hán lắc đầu: "Không sao, bị thương ngoài da, bôi chút thuốc là được."

Từ Thiếu Diễn gật đầu: "Trong phủ đều có thuốc trị thương, khoảng thời gian này các ngươi đừng ra ngoài, chờ có việc thì ta sẽ lại gọi các ngươi."

Hán tử đang nghịch song đao kia ừm một tiếng, sau đó thò tay ra: "Tiền thù lao đâu?"

Từ Thiếu Diễn khoát tay, lập tức có người bưng một khay vàng đi lên.

Từ Thiếu Diễn nói: "Trong mắt các ngươi chỉ có vàng?"

Hán tử kia cười cười, có chút châm chọc: "Khi chúng ta còn nhỏ, người đuổi chúng ta ra khỏi phủ cũng là các ngươi, bây giờ người nhớ đến chút tình thân cũng là các ngươi. Đừng gây chuyện, không phải là ngươi muốn bớt một ít tiền sao? Dùng tình thân để cò kè mặc cả, ngươi có buồn nôn không? Tuy rằng đều họ Từ, nhưng chúng ta không còn quan hệ nữa, từ thời khắc chúng ta bị đuổi ra khỏi cánh cửa kia đã không còn quan hệ. Ngày đó trên người chúng ta không có một đồng tiền nào, chúng ta không chết đói là chúng ta mạng lớn."

Từ Thiếu Diễn thở dài: "Đó không phải là lỗi của ta."

"Ngươi?"

Hán tử xoay người, vẫy tay một cái: "Chúng ta đi."

Tráng hán lảo đảo đi theo hắn ta, thoạt nhìn dường như chân quả thật có chút vấn đề.

"Năm đó ngươi rất vui vẻ, ta còn nhớ, ta đều nhớ khuôn mặt tươi cười của mỗi người trong phủ này. Khi chúng ta bị đuổi đi, các ngươi cười vui vẻ cỡ nào? Cho nên sau này chúng ta mới hiểu được, người nhà thân thích chó má gì đó đều không thật bằng tiền. Nếu ngày hôm đó không phải là chúng ta được người tốt ném cho một nắm tiền đồng ở trước mặt, chúng ta cũng không biết hóa ra tiền có thể mua được mạng, tiền cũng có thể bán mạng... Từ Thiếu Diễn, sau này đừng nói những lời vớ vẩn đó nữa, chúng ta không hận các ngươi, bởi vì các ngươi không xứng. Có việc gì thì trực tiếp trả tiền, không lấy bạc, chỉ lấy vàng, vàng mới đẹp."

Nghe được mấy câu này, Từ Thiếu Diễn hơi lạnh sống lưng.

Y nhìn về phía bóng lưng hai người kia, rất lâu sau mới thở ra một hơi thật dài: "Năm đó cũng không nghĩ các ngươi sẽ có ích."

Năm đó, bởi vì bọn họ tàn tật, tướng mạo còn xấu xí nên bị đuổi ra khỏi phủ. Nói ra thì bọn họ và Từ Thiếu Diễn được xem như thân huynh đệ mới đúng, đều là con của một người cha, nhưng đáng tiếc là số mệnh không giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment