Trong thành Trường An xảy ra rất nhiều chuyện đều có liên quan tới Thẩm Lãnh, mà lúc này Thẩm Lãnh đã thoải mái nhàn nhã như không có liên quan gì mà lên đường rồi. Nhị đẳng hầu thì nhị đẳng hầu, chính tam phẩm thì chính tam phẩm, với Thẩm Lãnh mà nói cũng không có ảnh hưởng quá nhiều. Nếu so sánh thì chuyện như vậy cũng không bằng việc gặp Trà gia và bọn trẻ.
Một chiếc chiến thuyền Phục Ba từ sông Nam Bình đi thẳng về hướng đông. Thẩm Lãnh tựa vào mép thuyền nhìn một màu xanh tốt hai bờ sông, tâm trạng bỗng dưng tốt hơn, bỗng nhiên có chút cảm ngộ, hóa ra từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa thích ứng với quan trường. Hắn có đầu óc, có dũng khí, nhưng hắn không nghĩ tính toán tới lui là chuyện có cảm giác thành tựu cỡ nào, cho dù lúc hắn yên tĩnh chuẩn bị tính toán một số chuyện thì đã không có bao nhiêu người có thể không bị hắn tính toán.
Nhưng Trần Nhiễm thì khác.
Trần Nhiễm cảm thấy bực bội, hết sức bực bội.
Nhiều ngày như vậy đã trôi qua mà Trần Nhiễm vẫn không hiểu, không có gì hơn ba chữ: dựa vào đâu?
Chẳng lẽ công lao của Thẩm Lãnh ở tây cương còn nhỏ? Sao đột nhiên hoàng đế lại thay đổi? Nếu nói ngay từ đầu Thẩm Lãnh đuổi theo Tiểu Trương chân nhân, thoáng chốc đã đuổi tới tây cương thì không đúng, phạt cũng đã phạt rồi, giáng tước đã giáng tước, giáng chức đã giáng chức, nhưng sau này Thẩm Lãnh ở tây cương là được hoàng đế cho phép. Điều này khiến Trần Nhiễm không hiểu nổi, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.
Chẳng qua gã cảm thấy Thẩm Lãnh nhìn có vẻ như cũng không quan tâm, bản thân gã quá quan tâm cũng không tốt, cũng không muốn nhắc đến những chuyện này khiến Lãnh Tử phiền lòng.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao?" Hắn hỏi.
Trần Nhiễm lắc đầu: "Đương nhiên ngươi không ngốc."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ngươi cũng biết ta không ngốc, vậy thì ngươi nói xem, ta thông minh chỗ nào?"
Trần Nhiễm: "Cái đó thì không dễ nói."
Thẩm Lãnh: "Ông nội ngươi..."
Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Thật ra cũng đơn giản, chính là ghi nhớ một chuyện từng thời khắc, tất cả mọi thứ hiện giờ có được như thế nào."
Trần Nhiễm: "Chúng ta phấn đấu mà có được."
Thẩm Lãnh thở dài: "Có bao nhiêu người phấn đấu giống như chúng ta, nhưng lại chẳng chưa nhận được gì."
Trần Nhiễm ngẩn người: "Ý của ngươi là...?"
"Tất cả mọi thứ hiện giờ là chúng ta phấn đấu có được, nhưng đó cũng là thứ bệ hạ cho. Bỏ tất cả những chuyện trên chiến trường đi không nói, chỉ nói việc ta đi tây cương, bệ hạ có nên phạt không?"
"Nên."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy là được rồi."
Trần Nhiễm: "Nhưng không đúng."
Thẩm Lãnh cười cười: "Không đúng ở chỗ nào?"
Trần Nhiễm sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Lần này đánh trận tây cương trở về, có ba chuyện ta đều không hiểu. Thứ nhất... bệ hạ đột nhiên phạt ngươi, nhưng ta cứ cảm thấy bệ hạ phạt ngươi cũng không có liên quan lớn đến ngươi, về phần tại sao thì ta lại không nghĩ ra."
Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thứ hai, sau khi nhị hoàng tử đi tây cương hình như đã thay đổi tất cả. Hắn nói nhờ ngươi giúp đề cử ứng viên quan trọng cho Đông Cung trong tương lai, ngươi còn chưa kịp giúp thì bệ hạ đã ngươi phạt rồi. Ý của nhị hoàng tử là bệ hạ bảo hắn thỉnh giáo ngươi, nếu đã như vậy, bệ hạ hà tất phải vội đuổi ngươi ra khỏi Trường An?"
"Thứ ba, không liên quan đến ngươi, cũng không liên quan đến bệ hạ và nhị hoàng tử, là Già Lạc Khắc Lược. Hắn quá thản nhiên, hắn cũng không thể uổng phí hơn mười vạn tinh nhuệ, sau đó vui vẻ đến Đại Ninh làm tù binh chứ? Nói cách khác, nếu hắn có mưu đồ, vậy thì có phải là cái giá của hắn quá lớn hay không? Kẻ ngốc cũng sẽ không làm như vậy."
Thẩm Lãnh giơ tay ra: "Một câu hỏi năm lượng bạc."
Trần Nhiễm: "Không hỏi nữa."
Thẩm Lãnh: "Xem đi, chuyện ngươi không hiểu cũng không quan trọng, vẫn chưa có phân lượng lớn bằng năm lượng bạc trong lòng ngươi."
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, lấy ra một tờ ngân phiếu đập vào tay Thẩm Lãnh: "Năm mươi lượng, phần còn lại cho ngươi mua thuốc dùng."
"Mua thuốc gì?"
"Sắp đến đông cương rồi, sợ ngươi yếu, mua lộc thai hoàn."
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Hắn cất ngân phiếu đi, vui sướng.
"Thứ nhất, việc bệ hạ đột nhiên phạt ta và câu hỏi thứ hai của ngươi, bệ hạ bảo nhị hoàng tử thỉnh giáo ta, có thể quy kết thành một câu hỏi."
Trần Nhiễm nhíu mày: "Rõ ràng là hai chuyện, tại sao là một câu hỏi? Nếu như là một câu hỏi thì tại sao ngươi thu tiền hai câu hỏi của ta?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Lắng tai nghe cho rõ, còn phải thêm tiền."
Trần Nhiễm: "Ngươi thật xấu xí."
Thẩm Lãnh thò tay ra: "Có thêm không?"
Trần Nhiễm lại lấy ra một tờ ngân phiếu đập vào tay Thẩm Lãnh: "Nói!"
Thẩm Lãnh cất ngân phiếu đi, cười ha hả nói: "Bệ hạ không hy vọng Đông Cung thái tử trong tương lai giống Đông Cung của tiền thái tử Lý Trường Trạch. Bệ hạ muốn để ta giúp chọn người, ngươi nghĩ chọn ra một vài người hữu dụng dễ, hay là chọn ra một vài người mang tai họa ngầm thì dễ?"
Trần Nhiễm: "Đương nhiên là vế trước dễ."
Thẩm Lãnh: "Cho nên lựa chọn ta cho nhị hoàng tử điện hạ là, chọn vế sau... Ta cũng có chuyện vẫn chưa hiểu, tại sao bệ hạ vội động thủ, rõ ràng còn có thời gian từ từ mưu tính mà lại đột nhiên dùng ta để dụ người ra."
Sắc mặt hắn hơi tối đi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
"Có lẽ là ta nghĩ ngợi lung tung."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bệ hạ sốt ruột, nhưng bệ hạ sốt ruột cũng không có tác dụng gì. Phải khiến cho những tai họa ngầm kia sốt ruột hơn bệ hạ, cho nên bệ hạ vội làm như vậy. Người tỏ vẻ gấp gáp, như vậy thì những tai họa ngầm kia chỉ có thể càng gấp gáp hơn. Bệ hạ sắp đi Thái Sơn, chỉ có thời gian mấy tháng, những người đó sẽ lập tức xuất hiện. Vốn dĩ cả triều văn võ đều biết chuyện nhị hoàng tử tất sẽ là thái tử, nhưng nhị hoàng tử mới mười bốn tuổi, không nhìn ra bệ hạ nóng vội cỡ nào thì bọn họ cũng sẽ nhẫn nại bố trí từng chút từng chút một."
"Bệ hạ đột nhiên gấp gáp, và còn dùng việc chèn ép ta để làm ra vẻ càng gấp gáp hơn, người thông minh đều sẽ cảm thấy bệ hạ lo lắng ta quyền thế quá nặng, tương lai sẽ uy hiếp được thái tử. Dù sao thì ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy hiện tại vị trí của ta quả thật rất phức tạp. Mạnh Trường An, Đường Bảo Bảo, Võ Tân Vũ, Thạch Phá Đang, Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân, lão viện trưởng..."
Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu ta có suy nghĩ gì, ta nhất định có ảnh hưởng đến triều đình lớn hơn Mộc Chiêu Đồng."
Trần Nhiễm nghe được câu này liền ngây người ra, sau đó lạnh sống lưng.
Đây không phải là chuyện đáng để khoe khoang, đó là chuyện rất nguy hiểm.
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ biết ta không phải Mộc Chiêu Đồng, bệ hạ tin tưởng ta, nhưng bệ hạ cũng cần một cơ hội thật sự ép xuống ta, nếu không ép xuống thì triều đình ta sẽ mất cân bằng. Triều đình, thậm chí cả thiên hạ, chỉ có một người có thể dùng sức của một người để ảnh hưởng đến tất cả mọi người, đó chính là bệ hạ, ngoại trừ bệ hạ ra thì ai cũng không được, ai cũng không thể. Tại sao người có thân phận như lão viện trưởng lại không vào Nội Các? Thật sự là lão viện trưởng không đủ tài để đảm nhiệm việc ở Nội Các? Không phải vậy, bởi vì lão viện trưởng biết mình không thể quá quan trọng, ông ấy cứ làm lão viện trưởng là đủ rồi. Tại sao lúc bắc chinh Đạm Đài đại tướng quân có vẻ hơi tầm thường vô vi, tất cả quân công đều là xuất phát từ trong quân của đại tướng quân Võ Tân Vũ, cấm quân lên phía bắc dường như không có một chút ý nghĩa nào? Đó là bởi vì Đạm Đài đại tướng quân biết có những công lao không thể tranh, không thể cướp. Ông ấy cứ làm đại tướng quân cấm quân là đủ rồi."
"Lão viện trưởng là đủ, đại tướng quân cấm quân là đủ, đây là một mức độ, vượt qua mức độ này sẽ xảy ra vấn đề. Bệ hạ không nghi ngờ, nhưng những quan viên văn võ trong triều đình sẽ không có thay đổi sao? Nếu lão viện trưởng không phải lão viện trưởng mà là đại học sĩ thủ phụ Nội Các, ông ấy không làm việc thiên tư, ông ấy không tham ô, nhưng người ta sẽ tràn về phía ông ấy giống như thủy triều, đây là lòng người."
Thẩm Lãnh chỉ vào mình: "Ta đã qua mức độ đó, mức độ này là bệ hạ cho, cho nên bệ hạ phải điều chỉnh lại. Bệ hạ tin ta nhưng không tin người khác, ta có thể trước sau như một, nhưng người khác thì sao? Thấy ta quyền khuynh triều dã, sẽ có bao nhiêu người sấn lại gần?"
Trần Nhiễm ừ một tiếng, gã chỉ cảm thấy lòng người quá phức tạp.
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Cho nên bệ hạ muốn ép ta, một nửa là mượn cơ hội này ép buộc những tai họa ngầm kia mau chóng để lộ ra sơ hở, một nửa là thật lòng muốn chèn ép ta."
Hắn nhún vai: "Mà điều ta vui nhất là gì? Vừa hay chính là bệ hạ chèn ép ta. Ta không có phức tạp như vậy, trong lòng ta cũng thoải mái, nhân chuyện này làm cho những người muốn sấn lại gần đó cách xa ta, thật thanh tịnh."
Trần Nhiễm lắc đầu: "Nếu đổi lại là ta thì đã điên rồi, ta không nghĩ được nhiều như vậy."
Thẩm Lãnh: "Ta phải nghĩ, bởi vì..."
Thẩm Lãnh không nói ra câu phía sau, cười cười nói: "Nói vấn đề thứ ba không nghĩ ra đi, Già Lạc Khắc Lược."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm nói: "Lúc nãy ngươi đã nói đến bản chất, Già Lạc Khắc Lược nhìn có vẻ thản nhiên, giống như cố ý đến Đại Ninh làm tù binh, có thể sao? Hắn cũng không ngu ngốc, mất sạch hơn mười vạn tinh nhuệ đối với An Tức mà nói đó là đòn đả kích trí mạng. Nếu không phải bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, quân viễn chinh của Đại Ninh có thể nhân cơ hội tiến quân tiêu diệt An Tức, Già Lạc Khắc Lược sẽ đánh cược như vậy? Đánh cược diệt quốc chỉ vì đến Đại Ninh làm tù binh? Không nói đến mục đích hắn muốn đến Đại Ninh làm tù binh là gì, nếu quốc đô bị diệt thì có mục đích gì còn có ý nghĩa nữa."
Trần Nhiễm hỏi: "Vậy thì tại sao?"
"Hắn thản nhiên là vì hắn đã chuẩn bị trước. Giống như rơi vào trong hố thông thường người ta sẽ sợ, sẽ hét to lên, mà hắn thì sẽ thản nhiên nghĩ cách làm sao để leo ra. Lần này hắn đến mới biết không thể đánh bại Đại Ninh chúng ta, sức mạnh của quân đội nếu như nói tương xứng, vậy thì hỏa khí của chúng ta đã hoàn toàn đập tan sự tự tin của Già Lạc Khắc Lược, và cả sự tự tin của đội quân hơn mười vạn An Tức. Đòn đả kích của hỏa khí không chỉ là trên chiến trường mà còn có trong lòng bọn họ, ở thời điểm đó Già Lạc Khắc Lược đã biết hắn không thể thắng được."
"Nhưng sự chuẩn bị rút đi của hắn cũng không phải một, ít nhất là hai. Thứ nhất, hắn sắp xếp hạm đội ở bờ biển chờ hắn, hắn có tự tin sau khi hy sinh Tả Hữu Vệ Quân sẽ nhân cơ hội thoát khỏi chiến trường, vượt biển trở về. Chỉ là hắn không ngờ thủy sư của Đại Ninh chúng ta đã cường đại đến mức đó, không ngờ hạm đội của hắn lưu lại đã bị đại tướng quân Trang Ung đánh bại dễ dàng."
"Đây là sự chuẩn bị thứ nhất của hắn... Đừng quên hắn là một kiêu hùng."
Thẩm Lãnh nói: "Cho nên hắn nhất định sẽ có sự chuẩn bị thứ hai. Hắn đã không thể ngăn cản việc binh bại, cho nên hắn nhất định phải chuẩn bị nhiều hơn. Nếu ta là hắn thì nhất định sẽ suy nghĩ, lỡ như ta bị bắt thì sao? Chỉ cần có cơ hội là quân đội của Đại Ninh nhất định sẽ bắt sống hắn chứ không phải giết hắn, đây là điều kiện tiên quyết, cho nên ở bờ biển hắn chủ động một mình đi đến trước mặt đại tướng quân Trang Ung. Hắn chính là đang giúp đại tướng quân bắt sống hắn, còn sống là quan trọng nhất."
Trần Nhiễm nhíu mày: "Chẳng lẽ hắn còn có thể chạy trốn?"
"Chưa chắc là có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu ta là hắn, nhất định sẽ sắp xếp một đội ngũ ẩn nấp đi. Đại chiến quá hỗn loạn, sẽ không ai để ý một đội ngũ mấy ngàn người dời đi ẩn nấp, ta không chú ý tới, Đường Bảo Bảo cũng không chú ý tới, nhưng ta nghĩ nhất định sẽ có một đội ngũ như vậy, về phần ẩn nấp ở chỗ nào thì không thể xác định."
"Nếu hắn đã nghĩ tới việc mình có thể sẽ trở thành tù nhân, như vậy thì sau khi trở thành tù nhân sẽ gặp chuyện gì, có lẽ hắn cũng đã nghĩ tới rồi. Hắn đoán được mình nhất định sẽ bị đưa đến Trường An, nếu đã bị bắt, tại sao không gặp bệ hạ của chúng ta?"
Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi, lúc nói đến đây hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới chút gì đó.
"Nhưng nếu như hắn muốn đi thì có thể lợi dụng ai? An Tức và Đại Ninh cách nhau xa như vậy, hắn không thể nào cài mật điệp vào Trường An trước chỉ để chờ cứu hắn, không có người của hắn, hắn muốn trốn thoát..."
Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Người Hắc Vũ?"
Trần Nhiễm bỗng nhiên nghĩ tới một câu: "Kẻ thù của kẻ thù?"