Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm nói rất nhiều, đều chỉ là suy nghĩ của bản thân hắn. Bệ hạ không thương lượng gì với hắn, cũng chưa từng cho người tiết lộ gì với hắn, cho nên nếu Trần Nhiễm không hỏi thì Thẩm Lãnh cũng sẽ không chủ động nói những lời này. Nguyên nhân phần lớn là để Trần Nhiễm an tâm, hắn không muốn khiến Trần Nhiễm bực bội, cũng không muốn khiến Trần Nhiễm sợ hãi.
Giờ khắc này một khi Thẩm Lãnh gặp chuyện gì thì sẽ có rất nhiều người cùng hoảng sợ theo.
Con người không thay đổi, địa vị thay đổi, cho nên cuối cùng con người cũng thay đổi.
Trần Nhiễm thở dài: "Cho nên Già Lạc Khắc Lược cũng chỉ là vô kế khả thi giả vờ như thản nhiên thôi."
"Viết phong thư gửi về đi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi viết, viết cho..."
Viết cho ai đây?
Trên đường đi Thẩm Lãnh đã nhận được tin tức, Hàn Hoán Chi bị điều đi thảo nguyên, Diệp Lưu Vân bị điều đi bắc cương, trong thành Trường An còn có thể viết cho ai, lão viện trưởng? Lại đại nhân? Đều không thích hợp.
"Viết cho Phương Bạch Kính."
Thẩm Lãnh nói: "Nhắc nhở hắn chú ý đến mật điệp Hắc Vũ ẩn nấp trong thành Trường An nhiều một chút, đó là người duy nhất Già Lạc Khắc Lược có thể lợi dụng."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Lát nữa ta sẽ viết, đi thêm nửa ngày mới đến bến thuyền, dừng lại ở bến thuyền thêm một canh giờ là ta có thể sắp xếp người đưa thư đến quân dịch trạm."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhìn mặt nước dường như rất phẳng lặng trên sông Nam Bình, nghĩ có lẽ phía dưới sự phẳng lặng đó chính là mạch nước ngầm tuôn trào. Nhớ lại từ khi tòng quân đến nay hắn chưa bao giờ theo đuổi quá cái gì vì chính mình, theo hắn thấy tất cả những thứ nhận được đều là niềm vui bất ngờ, cho nên hắn lại càng dễ thỏa mãn hơn người khác.
"Nhiễm Tử."
"Ừm?"
"Nếu có một ngày ngay cả nhị đẳng hầu ta cũng không phải, chính tam phẩm cũng không phải, ngươi đừng đi tranh cãi gì, đừng biểu hiện gì cả."
Thẩm Lãnh vỗ vai Trần Nhiễm: "Đừng quên, ngươi còn có một hồ cá."
Một hồi lâu Trần Nhiễm mới kịp phản ứng lại: "Phì, ta đi nuôi cá, mẹ nó ngươi lại cùng đại ca ta mỗi ngày câu cá của ta."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, cười cười rồi trầm mặc: "Bởi vì một số nguyên nhân ta cũng không thể khống chế, bệ hạ không quá hy vọng ta cứ luôn ở Trường An, bất kể là khi nào, ta ở Trường An lâu cũng không phải chuyện tốt, cho nên đừng oán hận. Có một số việc ta không thay đổi được, ngươi cũng không thay đổi được, đông cương rất tốt, nhìn ra biển rộng..."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Biển rộng, chính là hồ cá của ta."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Có biết xấu hổ?"
Nửa ngày sau, chiến thuyền của bọn họ dừng lại ở bến thuyền quan bổ, đã bị nhốt ở trên thuyền vài ngày, Thẩm Lãnh quyết định xuống thuyền đi dạo. Trên bến thuyền quan bổ có rất nhiều cửa tiệm, hàng hóa của những cửa tiệm này đến từ các thuyền hàng đi qua, cũng tới từ địa phương. Bến thuyền quan bổ cũng tương đương với một cái chợ, bách tính địa phương sẽ thường xuyên đến đây mua một ít đồ mà ở bản địa không dễ mua được, hơn nữa đây là bến thuyền quan bổ cho nên giá cả sẽ không rất quá đắt. Một bến thuyền quan bổ có thể kéo theo kinh tế của một vùng, câu nói này cũng không giả chút nào.
Hai bên đường đều là cửa tiệm bán thứ gì cũng có, có tửu lâu, có quán trà, thậm chí còn có thanh lâu, sòng bạc.
Thẩm Lãnh cũng có tâm sự, tất nhiên hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài khi ở trước mặt Trần Nhiễm, nhưng nếu nói không có hụt hẫng, không có lo lắng thì làm sao có thể, chỉ là hắn không muốn khiến người bên cạnh bị ảnh hưởng vì hắn, phần lớn thời gian hắn đều muốn một mình yên lặng suy nghĩ những điều này. Cách đây rất lâu Thẩm Lãnh đã từng nói chuyện với người khác, phần lớn nam nhân đều có đức hạnh này, cảm thấy trời sập xuống thì mình cũng có thể chống đỡ một mình, chuyện vui vẻ tất nhiên là muốn chia sẻ, chuyện không vui thì tự gánh là được.
Trần Nhiễm đi mua đồ. Cao Tiểu Dạng sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo, gã muốn mua một ít đồ mà Cao Tiểu Dạng thích để cho nàng ta một sự bất ngờ. Thẩm Lãnh thì nhân cơ hội một mình tìm một nơi ngồi xuống, gọi một chén trà, ngồi ở đây nhìn nước sông, nhìn hai bên bờ sông, phong cảnh thật sự đẹp.
Trà nóng đặt ở trước mặt Thẩm Lãnh, sau đó có người cũng ngồi ở trước mặt Thẩm Lãnh.
"Thiếu niên, xem bói không?"
Giọng nói rất quen thuộc, cho nên lúc Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên liền nở nụ cười tươi: "Cuộc sống không dễ lăn lộn như vậy, bắt đầu lừa gạt người nhà mình rồi?"
Thẩm tiên sinh bưng một chén trà nóng ngồi xuống ở ghế đối diện Thẩm Lãnh, nhìn mặt Thẩm Lãnh, trong ánh mắt có chút đau lòng.
"Ngươi nên biết ta xem bói cũng hơi chuẩn đấy."
Thẩm Lãnh giơ tay ra: "Vậy thì xem một quẻ."
Thẩm tiên sinh cầm tay của Thẩm Lãnh nhìn kỹ một chút: "Xem gì?"
Thẩm Lãnh: "Xem đào hoa."
Thẩm tiên sinh im lặng một lát rồi nói: "Ngươi nên biết bất kể là nam nhân bình thường cỡ nào, cả đời bên trong cũng sẽ có một hai lần đào hoa như vậy. Nói một cách đơn giản, đại khái có thể dùng cách suy tính hợp lý để tính ra, một người có dáng vẻ đẹp trai, sự đào hoa sẽ giống như một con sông nhỏ, như vậy thì người trông xấu xí chính là một chậu nước. Người trông đẹp trai, có tiền và còn có địa vị, sự đào hoa chính là một con sông lớn, như vậy thì người trông xấu xí trên cơ bản cũng chỉ là một bát nước. Nhìn dáng vẻ của ngươi không xấu, có tiền, có địa vị, cho nên sự đào hoa của ngươi... sao vùng đất của ngươi khô nứt vậy, không có một ngọn cỏ nào sống được."
Thẩm Lãnh phụt một tiếng: "Ta có Trà gia."
Thẩm tiên sinh: "Ồ, vậy thì là một vùng biển rồi."
Ông nhìn Thẩm Lãnh cười nói: "Cuộc đời con người sẽ luôn có lên lên xuống xuống, nếu không có lên xuống, cứ luôn là lên rồi lên mãi, ngươi cảm thấy thú vị không?"
"Có."
"Ta cũng cảm thấy thú vị."
Thẩm tiên sinh phì một tiếng: "Nghiêm túc một chút."
Thẩm Lãnh: "Ông không đứng đắn trước."
Thẩm tiên sinh cười to: "Về Trường An thì nghe nói bệ hạ đã hạ tước vị của ngươi, nghĩ thế mà lại còn có chuyện tốt như vậy, nên chúc mừng một chút mới đúng, vì thế một thuyền lá nhỏ đuổi theo ngươi nhiều ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp."
Ông tháo một bầu rượu đeo bên hông xuống: "Cố ý mang đến một bầu rượu."
Thẩm Lãnh: "Giải thích một cách khác thì là ông bỏ đá xuống giếng, đuổi theo hơn ngàn dặm cũng không từ bỏ, nhất định phải đến uống một chén rượu chúc mừng trước mặt ta, rất cố chấp."
Thẩm tiên sinh cười không khép được miệng: "Xem ra tiểu tử thối ngươi không sao."
Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh nói đúng, ta bị giáng chức giáng tước, đây quả thật là chuyện đáng để ăn mừng."
Hắn mở nắp bầu rượu: "Ta kính trước."
Ừng ực ừng ực ừng ực... Một bầu rượu lâu năm, uống một hơi đã hết.
Thẩm tiên sinh chớp mắt: "Rượu lâu năm lão tử mang từ trong thành Trường An đến, còn là rượu lâu năm thượng phẩm của Kính Nhất Phường cất trữ ba mươi năm, trên đường đi thèm cũng không nỡ uống một ngụm, ngươi lại uống một hơi cạn sạch của ta?"
Thẩm Lãnh chép miệng: "Quả thật là rượu ngon, chỉ là hơi ít."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Bệ hạ không nên giáng tước của ngươi, nên sấm sét bổ ngươi, bổ miệng ngươi."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Sao nào, ông vân du trở lại còn khó tính hơn nữa. Nào, ta xem thử tướng tay cho ông, có phải đã gặp chuyện gì hay không."
Hắn cầm tay của Thẩm tiên sinh qua xem: "Ơ... trong số mệnh của ông..."
Thẩm tiên sinh cười nhìn hắn: "Trong số mệnh thiếu cái gì?"
"Thiếu người bạn già."
Thẩm tiên sinh giơ chân lên muốn đạp Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cười lui về sau: "Thật ra tiên sinh không cần lo lắng cho ta, ngươi ở bên ngoài vân du vui vẻ, vội vàng trở về rất vất vả. Đã đến lứa tuổi có thể thoải mái, có thể buông tay rồi thì cứ đi chơi thoải mái, nhìn sông núi thế giới vạn vật, nhìn phong thổ nhân tình không ngừng thay đổi. Ta đã lớn như vậy rồi, còn có cái gì phải lo lắng nữa."
Thẩm tiên sinh cười nói: "Thứ nhất là vân du cùng hai vợ chồng già lão đương gia bọn họ, hai người đó cực kỳ hay công khai ân ái, lớn tuổi như vậy mà còn suốt ngày chàng chàng thiếp thiếp, không chịu nổi... Thứ hai, cuộc đời ta chỉ có hai đứa con."
Tay Thẩm Lãnh hơi run rẩy, trong nháy mắt nụ cười cũng đọng lại.
Hắn thở dài một hơi: "Đang yên đang lành, đừng sến súa."
Thẩm tiên sinh cười nói: "Có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút."
"Nói đi."
"Sau này ta thường ở đông cương rồi."
"Ồ." Thẩm Lãnh cười nói: "Phòng ở thì là thuê ngắn hạn hay thuê dài hạn? Tính tiền tháng hay là tính năm? Đều là người một nhà, ta tính rẻ cho ông một chút."
Thẩm tiên sinh: "Một bầu rượu đó của ta đã tốn mấy lượng bạc."
Thẩm Lãnh: "Rượu gì?"
Thẩm tiên sinh: "..."
Đúng lúc này Trần Nhiễm xách một đống đồ đi đến, nhìn thấy Thẩm tiên sinh liền dụi mắt, tưởng là mình nhìn lầm, lại ra sức dụi dụi: "Ớ!"
Thẩm tiên sinh nhìn thấy Trần Nhiễm cũng cười : "Tại sao nhìn thấy ta lại có vẻ mặt này?"
Trần Nhiễm nghiêm túc nói: "Nhìn thấy tiên sinh cũng giống như nhìn thấy cha ruột!"
Thẩm tiên sinh chỉ phía sau lưng Trần Nhiễm: "Nói bừa, cha ruột của ngươi ở kia kìa."
Trần Nhiễm quay phắt đầu lại, một cây gậy liền hạ xuống, gậy đánh vào vai Trần Nhiễm nhưng mà rất nhẹ.
Cao Tiểu Dạng đỡ Trần đại bá đứng ở đó, ông già nhìn Trần Nhiễm cười hì hì, mắt hơi đục ngầu. Cao Tiểu Dạng cười ha hả đứng ở bên cạnh Trần lão bá, nhìn Trần Nhiễm bằng một ánh mắt như khiêu khích. Trần Nhiễm nhất thời ngây người, gã giơ những thứ đang xách trong lên: "Ta... ,ua đấy."
Cao Tiểu Dạng hỏi: "Mua cái gì?"
Trần Nhiễm: "Nếu ta nói là mua cho nàng hai cân Thiêu Đao Tử và hai cân thịt bò chín, nàng tin không?"
Cao Tiểu Dạng hơi nheo mắt.
"Chúng ta sẽ ở đông cương một thời gian."
Thẩm tiên sinh đứng lên: "Vậy thì người một nhà, đoàn viên một thời gian."
Cùng lúc đó, tây cương, tháp Hổ Cốt.
Tiền thái tử Lý Trường Trạch đã thay áo tù, nhìn vùng sa mạc rộng lớn này, hít một hơi thật sâu, quay đầu hỏi ngục tốt: "Ta làm gì?"
Tuy rằng gã ta là thái tử bị phế bỏ, và còn bị giáng làm thứ dân, nhưng trên thực tế chỉ cần gã ta không chết thì sẽ không có người nào thật sự coi gã ta là thứ dân. Giáo úy trông coi tháp Hổ Cốt là người của Đường gia, đã sớm nhận được chỉ thị của lão thái thái Đường gia, phải quan tâm nhiều đến vị tiền thái tử này, ít nhất là để gã ta bình yên khỏe mạnh rời đi.
"Đã chuẩn bị cho ngươi một tiểu viện riêng, chuẩn bị không ít sách, ngươi có thể đọc sách, cũng có thể ngủ."
Giáo úy Đường Đoan nói: "Không có chuyện gì cần ngươi làm cả."
Lý Trường Trạch hỏi: "Tù phạm ở đây thường làm gì?"
Đường Đoan chỉ ra tòa biên thành to lớn đang xây dựng ở phía xa: "Cái đó."
Lý Trường Trạch im lặng một lát, chỉ vào hai chân mình: "Làm phiền ngươi cũng đeo xiềng xích cho ta, ta cũng đi chuyển gạch chuyển đá, đừng coi ta là hoàng tử mà đặc biệt chăm sóc. Ta là phạm nhân, phạm nhân không có gì khác bọn họ. Nếu nhất quyết phải nói ta có chỗ nào đặc biệt, vậy thì chính là tội nghiệt của ta càng sâu nặng hơn."
Đường Đoan ngây người ra: "Chuyện này..."
Lý Trường Trạch nhìn vào mắt hắn ta nói: "Không có gì, làm theo quốc pháp là được."
Đường Đoan lắc đầu: "Không được."
Lý Trường Trạch nói: "Ngươi đây là muốn làm việc thiên tư trái pháp luật?"
Đường Đoan nhất thời không biết nói gì, Lý Trường Trạch đi qua lấy xiềng xích từ trong tay một gã ngục tốt đến đưa cho Đường Đoan: "Đeo xiềng xích cho ta, đừng cản trở ta đi làm việc."
Ngày hôm sau, người của tháp Hổ Cốt liền biết tất cả, tiền thái tử Lý Trường Trạch ở đây làm cu li, hơn nữa cũng không có bất kỳ khác biệt gì với những tội phạm khác.
Ngày thứ ba, cũng không biết có phải tốc độ lan truyền của chuyện thế này cực kỳ nhanh hay không, quân đội đóng ở tháp Hổ Cốt cũng đều biết chuyện này, không bao lâu sau rất nhiều người đều biết chuyện này.