Thẩm Lãnh đến đông cương giống như đột nhiên tìm về cảm giác khoảng mười mấy năm trước, khi đó hắn chỉ vừa mới gia nhập thủy sư, mỗi dịp nghỉ phép về nhà, hắn biết Thẩm tiên sinh và Trà gia đang đợi hắn, tâm trạng mỗi lần về nhà đều là như thế, đó là một kiểu nóng lòng mà không ai ngăn cản được.
Xuống thuyền là Thẩm Lãnh đã bắt đầu chạy như điên, chạy điên cuồng không khống chế nổi. Khi còn ở trên thuyền hắn đã nhìn thấy người thiếu nữ giống như hoa đang chờ hắn trên bờ. Đúng vậy, thiếu nữ, ở trong mắt Thẩm Lãnh, nàng vĩnh viễn là thiếu nữ tuyệt thế vô song.
Nhìn thấy Thẩm Lãnh sắp chạy đến, Trà gia làm một chiêu thức xuất kiếm, chân của Thẩm Lãnh ma sát tạo ra hai vệt dài trên mặt đất.
"Ngươi là ai vậy?"
Trà gia nheo mắt hỏi.
Thẩm Lãnh: "Nam nhân của nàng."
Trà gia: "Ồ, ta cũng có nam nhân?"
Thẩm Lãnh: "Có chứ có chứ, khỏe mạnh, hoạt bát, đáng yêu, tích cực hướng về phía trước."
Trà gia: "Lưu manh!"
Thẩm Lãnh: "Câu nào lưu manh?"
Trà gia giọng nhỏ với vẻ mặt ghét bỏ: "Gà hướng về phía trước."
Thẩm Lãnh che mặt: "Nữ nhân sau khi thành thân thật là đáng sợ."
Trà gia: "Nữ nhân thành thân phòng không gối chiếc lâu ngày, chàng thông cảm một chút?"
Thẩm Lãnh lại hơi run.
Nửa canh giờ sau, tiểu viện của Trà gia, dù nói gì nàng cũng không để cho Thẩm Lãnh nấu ăn mà tự mình làm, bữa cơm này, bất kể như thế nào cũng phải là nàng tự làm mới được. Thẩm Lãnh vẫn muốn giúp, Trà gia khoát tay: "Tiên sinh thích ăn cá, chàng đi mua một con cá về. Ông ấy không thích ăn cá biển, mua cá nước ngọt."
Thẩm Lãnh: "Còn phải mua à? Lúc nãy ta đi ngang qua nhìn thấy bên kia có một hồ nước, cá nhiều mà lại có thể nhảy ra, ta đi bắt một con."
Trà gia cười cười: "Mau đi đi, bắt về rồi xử lý, ta làm cho mọi người."
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Chờ chút."
Hắn chạy ra ngoài, hắc ngao lập tức luồn ra ngoài chạy theo hắn. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hắc ngao đuổi tới, trong lòng Thẩm Lãnh bỗng nhiên nhói đau, hắn phát hiện hắc ngao không chạy nhanh như trước nữa. Thời khắc này Thẩm Lãnh bỗngg dừng bước chân lại, hắc ngao cũng đứng ở bên cạnh hắn, không ngừng dùng cái đầu to tướng đó cọ vào chân của hắn. Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống ôm hắc ngao một hồi lâu không khỏi muốn khóc.
Hắc ngao không ngừng đụng vào ngực hắn, dùng đầu đụng vào hắn hết lần này đến lần khác, giống như đang oán giận hắn tại sao lâu như vậy cũng không trở lại.
"Sau này ta không đi nữa, sẽ ở nhà."
Thẩm Lãnh ôm chặt hắc ngao, hắc ngao kêu mấy tiếng ư ử, loáng thoáng nghe giống như đang khóc.
Trần Nhiễm kéo Thẩm Lãnh một cái, mắt cũng hơi đỏ lên, có lẽ gã cũng nhìn ra hắc ngao đã không còn linh hoạt như trước kia nữa.
"Chúng ta cùng đi."
Trần Nhiễm kéo Thẩm Lãnh đi ra ngoài, hắc ngao liền bám sát bên người Thẩm Lãnh, tay của Thẩm Lãnh vẫn luôn nhẹ nhàng xoa đầu hắc ngao. Hắc ngao lè lưỡi, cái miệng há ra trông cực kỳ giống như đang cười, chắc hẳn là nó đang cười.
Đến bên cạnh hồ nước, hắc ngao nhìn thấy nước liền nhảy ngay xuống, bì bõm trong nước như một đứa trẻ đang khoe với người lớn trong nhà là mình đã biết bơi vậy.
Thẩm Lãnh ngồi xuống bên cạnh nhìn hắc ngao, nỗi buồn trong lòng không thể diễn đạt được. Hắn luôn cảm thấy thời gian không quá đáng sợ, những gì thời gian dịch chuyển mang đến đều là tốt đẹp cho nên không đáng sợ, nhưng lần này trở về nhìn thấy hắc ngao, hắn mới biết được sự đáng sợ của thời gian nằm ở chỗ bất tri bất giác.
Trần Nhiễm ở chỗ xa hô một tiếng: "Hẳn là bách tính ở bên này không thích ăn cá nước ngọt, cá ở đây đều giống như là ngốc vậy."
Thẩm Lãnh đứng dậy đi qua, hắc ngao đã ngậm một con cá bơi lên bờ, quăng cá xuống dưới chân Thẩm Lãnh, trông có vẻ rất đắc ý nhiệt tình.
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh hồ nước ngồi xổm xuống, vén ống tay áo lên sau đó thò tay vào trong hồ nước, một ngón tay ở trong nước không ngừng ngoắc ngoắc. Cá này thật đúng là ngốc, ngoi lên liền đớp ngón tay Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lập tức túm chặt mang cá rồi xách lên, hướng về phía hắc ngao lắc lắc, ý là ngươi không giỏi. Hắc ngao tru lên một tiếng, chắc hẳn là không phục.
Sau đó Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn thấy Trần Nhiễm đang cởi quần, Thẩm Lãnh giật mình: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Nhiễm hướng về phía Thẩm Lãnh ngoắc ngón tay: "Lúc nãy ngươi đã câu một con cá lên như vậy."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì sao?"
Trần Nhiễm tuột quần xuống, còn lắc lắc: "Mồi câu lớn!"
Thẩm Lãnh: "..."
Hắc ngao đột nhiên đứng thẳng người lên, Trần Nhiễm liếc nhìn nó, quay đầu lại: "Ngươi tới, ngươi tới..."
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh mang một sọt cá trở về, trong giỏ là ba con cá bắt được, đương nhiên không phải dùng phương thức này để câu lên. Thẩm Lãnh nói không ngờ Trần Nhiễm lại nghĩ đến cách câu cá này, chắc chán không chỉ đơn giản là câu cá như vậy, có lẽ là gã phát hiện một tác dụng khác của cá. Một hồi lâu sau Trần Nhiễm mới phản ứng lại được, sau đó mắng một câu đồ lưu manh.
Trở lại trong viện, hai người Trần đại bá và Thẩm tiên sinh đã ngồi ở đó nâng ly cạn chén. Trong viện đặt một cái bàn gỗ, trên bàn đã có sáu bảy đĩa thức ăn, thoạt nhìn tay nghề của Trà gia quả thật đã rất tiến bộ, chẳng những hình thức nhìn không tệ, vừa vào viện tử đã ngửi thấy mùi thức ăn. Hai lão nhân gia, một người ôm Tiểu Thẩm Kế, một người ôm Tiểu Thẩm Ninh, cười còn giống trẻ con hơn cả hai đứa trẻ.
Thẩm Lãnh vào trong liền bắt đầu xử lý mấy con cá kia, hắc ngao thì im lặng nằm ở bên cạnh hắn nhìn.
Trần Nhiễm đi đến bên cạnh Cao Tiểu Dạng nói nhỏ vài câu gì đó, Cao Tiểu Dạng đỏ mặt lên, giơ chân lên đá Trần Nhiễm một cái, Trần Nhiễm xấu xa bỏ chạy. Cũng không biết gã đã nói những gì với Cao Tiểu Dạng.
Trà gia nấu ăn, Cao Tiểu Dạng giúp đỡ. Thẩm Lãnh xử lý cá xong thì bưng vào bếp, chợt nghe thấy Cao Tiểu Dạng đang xì xầm to nhỏ với Trà gia. Đại khái là nói Trần Nhiễm vừa mới hỏi nàng ta có ngưỡng mộ Thẩm Lãnh và Trà gia đã có hai đứa con không, hai ta phải tranh thủ thời gian, nàng xem khí hậu bên đông cương này tốt như vậy, nếu không sinh hai ba đứa con thì có lỗi với thiên thời địa lợi nhân hoà. Nàng biết thế nào là nhân hòa không? Dính vào nhau mới gọi nhân hòa...
Trà gia nói nhỏ bên tai Cao Tiểu Dạng vài câu gì đó Thẩm Lãnh không nghe thấy, nhưng có cảm giác không phải nói chuyện gì tốt. Dù sao thì sau khi nghe xong, mặt Cao Tiểu Dạng còn đỏ hơn lúc nãy nữa.
Trà gia nhận lấy cá Thẩm Lãnh đưa cho nàng, lại thuần thục nấu một con, ngâm hai con còn lại trong nước, nói là để tối hầm ăn. Món cá kho này có đủ mùi và màu, Thẩm Lãnh nhìn cũng có chút nghi ngờ có phải là Trà gia giả hay không. Hắn đứng ở sau lưng Trà gia túm một sợi tóc của nàng, Trà gia vừa quay đầu lại, Thẩm Lãnh giật mình rụt về phía, giơ sợi tóc kia lên vẻ mặt vô tội: "Ta chỉ xem thử, nhổ một sợi tóc có thể biến thành lông hồ ly hay không."
Trà gia hơi nheo mắt lại, Thẩm Lãnh lập tức nhảy vèo ra ngoài.
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng vó ngựa vang lên, Thẩm Lãnh lập tức đứng lên nhìn ra bên ngoài. Một con chiến mã thuần màu đen dừng lại ở cửa, hán tử hùng tráng trên lưng ngựa nghiêng người nhảy xuống, lúc sải bước đi vào cửa áo khoác màu đỏ sẫm đều bay về sau, có thể thấy được sải bước lớn cỡ nào.
Thẩm Lãnh nhìn thấy kẻ hùng hổ đi vào kia liền nhếch môi cười, mà người kia sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh cũng cười.
Trần Nhiễm thở dài khi nhìn cảnh này, nghiêng đầu nhìn về phía Trà gia: "Tại sao lại cảm thấy đại ca giống như một tiểu tam vậy?"
Trà gia mò con dao làm bếp bên cạnh, Trần Nhiễm dứt khoát ngậm miệng lại. Trà gia nhìn bộ dạng nhìn nhau của hai gã kia, sau đó thở dài: "Ta cũng thấy như vậy..."
Trường An, Tứ Mao Trai.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành: "Khoảng thời gian này trong Nội Các có gì thay đổi không?"
Đương nhiên Lại Thành hiểu bệ hạ muốn biết cái gì, cúi đầu trả lời: "Không có."
Hoàng đế khẽ nhíu mày, dường như có chút bất ngờ bởi vì câu trả lời quá mức đơn giản của Lại Thành. Lại Thành sắp xếp từ ngữ, một hồi lâu sau mới tiếp tục nói: "Các vị đồng liêu không có thay đổi gì đặc biệt, thần cũng không cho rằng bọn họ sẽ có sự thay đổi gì đặc biệt."
Hoàng đế gật đầu: "Trẫm hiểu rồi."
Ông ta để tấu chương trong tay xuống: "Đã tính thời gian chưa?"
Câu hỏi này hơi đột ngột, mà Lại Thành trả lời lại rất trôi chảy: "Hẳn là đã đến nơi rồi."
Hoàng đế mím môi, lúc này Lại Thành mới phản ứng lại, ngượng ngùng cười cười.
"Chuyện thủy sư đông cương vẫn là quan trọng của quan trọng, mấy năm sau Đại Ninh cũng sẽ không có thêm nhiều chinh chiến đối ngoại. Bên tây cương đang kết thúc, Đường Bảo Bảo không cần lo, bắc cương lại càng không cần lo lắng. Người Hắc Vũ vẫn chưa ngốc đến mức đã lập tức khiêu khích Đại Ninh, cho nên chiến sự duy nhất chính là thảo phạt người Tang."
Hoàng đế đứng dậy đi đến trước bản đồ Đại Ninh ngẩng đầu nhìn. Ở đông cương có một vị trí dùng bút chì đánh dấu cực kỳ rõ ràng, chỗ đó chính là đại doanh thủy sư đông cương của Thẩm Lãnh. Tầm mắt của ông ta vẫn luôn dừng lại ở đó, cho nên Lại Thành cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Ông ta biết bất kể bệ hạ làm thế nào, làm gì cũng đều nhất định có lý của bệ hạ. Đến lúc này, là người có thể hiểu bệ hạ nhất, ông ta cũng đã hiểu được đại khái mục đích của bệ hạ. Dùng thân phận đại học sĩ Nội các để xem cách xử trí của bệ hạ thì đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng trong nội tâm Lại Thành vẫn cảm thấy đối với Thẩm Lãnh mà nói làm như vậy là không công bằng. Điểm khác của ông ta và dấu ấn của đại học sĩ thế hệ trước, Mộc Chiêu Đồng, để lại ở chỗ nếu lúc này người còn tại vị là Mộc Chiêu Đồng, vậy thì Mộc Chiêu Đồng nhất định sẽ cảm thấy bệ hạ làm như vậy quả thực là không thể tốt hơn. Đương nhiên còn có thể tốt hơn nữa, đó chính là nên sớm diệt trừ Thẩm Lãnh.
"Trẫm biết."
Hoàng đế đứng dậy, đi đến bên cạnh Lại Thành vỗ vai ông ta: "Các khanh luôn cảm thấy trẫm không phải người bạc tình phụ nghĩa, cho nên lần này các khanh đều cảm thấy trẫm hơi quá đáng. Trẫm không giải thích là vì trẫm không cần giải thích gì cả."
Lại Thành vội vàng đứng dậy: "Thần biết, thần biết lỗi."
Ông ta là thần, sao có thể bắt bệ hạ giải thích gì với ông ta.
"Trẫm còn có chút việc phải làm tiếp."
Nghe được câu này, trong lòng Lại Thành đột nhiên căng thẳng, bệ hạ còn định tiếp tục chèn ép Thẩm Lãnh?
"Trẫm..."
Hoàng đế dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lại Thành: "Cách đây rất lâu trẫm từng nói, khi còn sống trẫm phải giải quyết những hết loạn trong giặc ngoài có thể giải quyết của Đại Ninh. Đây là mục tiêu trẫm chưa bao giờ thay đổi, hơn nữa trẫm tin chắc trẫm không làm gì sai. Trẫm chưa từng suy nghĩ mình sẽ như thế nào, cũng sẽ không đơn độc suy nghĩ đến chuyện một người nào đó sẽ như thế nào, những gì trẫm suy nghĩ đều là về Đại Ninh."
Lại Thành nghe ra được ý của bệ hạ muốn nói trong câu này.
Việc hoàng đế muốn làm sẽ không thay đổi vì một người nào đó, điều bệ hạ luôn tâm niệm là muốn đưa Đại Ninh lên một độ cao xưa nay chưa từng có, khiến Đại Ninh ngoài không có cường địch, trong không có loạn thần. Đi mãi trên còn đường như vậy sẽ làm tổn thương đến ai, sẽ khiến ai cảm thấy khó hiểu, thật ra bệ hạ sẽ không bị ảnh hưởng, trước giờ ông ta đều không phải một người thiếu quyết đoán.
"Lại Thành à."
Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi: "Trẫm rất mệt."
Lại Thành cúi đầu: "Thần... bất tài."
Hoàng đế nhìn về phía ông ta: "Thật ra trẫm vẫn còn có một mục tiêu nhưng giờ chưa thể nói, đợi đến một ngày nào đó, trẫm sẽ khiến các khanh đều giật mình."
Lúc ông ta nói những lời này, có chút đắc ý giống như đứa trẻ con.