Thẩm Lãnh đứng ở bờ Đông Hải nhìn biển rộng mênh mông phía xa, thở ra một hơi thật dài. Mạnh Trường An đứng ở bên cạnh hắn, tuy rằng Thẩm Lãnh chưa từng nói gì, gã cũng không hỏi gì, nhưng một tiếng thở dài này của Thẩm Lãnh chính là trút ra nỗi buồn bực không phát tiết được.
"Bệ hạ cũng là vì bảo vệ ngươi."
Hồi lâu sau, Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh nói.
"Ta?" Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn Mạnh Trường An: "Căn bản là không phải ta đang phiền não vì mình bị giáng tước giáng chức... Ngươi cũng biết đấy, đối với ta mà nói những thứ đó cũng không quan trọng, ngay từ đầu ta đã không cảm thấy những thứ này quan trọng cỡ nào, người mà ta đang lo lắng không phải bản thân ta."
"Lo lắng ai?"
Mạnh Trường An khẽ nhíu mày, sau đó phản ứng lại được: "Bệ hạ?"
"Phải."
Thẩm Lãnh có những lời ngay cả với Trần Nhiễm cũng không thể nói, không phải không tin tưởng Trần Nhiễm, mà là tâm cảnh của Trần Nhiễm kém hơn Mạnh Trường An rất nhiều. Có rất nhiều phỏng đoán của Thẩm Lãnh một khi nói cho gã biết, gã sẽ thấp thỏm bất an, sẽ lo lắng, Thẩm Lãnh không muốn khiến Trần Nhiễm trở nên cả ngày nhíu chặt mày vì lo lắng những chuyện này.
"Ngươi lo sức khỏe của bệ hạ có vấn đề?"
Mạnh Trường An chưa từng nghĩ tới những điều này. Gã ở đông cương, cách Trường An xa như vậy, hơn nữa cũng đã rất lâu rồi chưa gặp hoàng đế, làm sao gã có thể tùy tiện suy nghĩ sức khỏe của bệ hạ như thế nào, chỉ bởi vì câu nói vừa rồi của Thẩm Lãnh mà gã nhanh nhạy nghĩ tới vấn đề này.
"Phải." Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ không cần phải nóng vội như thế, nhưng rõ ràng là nóng vội, hơn nữa người còn đang dùng phương thức giải quyết tai họa ngầm giúp nhị hoàng tử để che giấu sự nóng vội của mình, che giấu không quá cao minh, bệ hạ chưa bao giờ làm ra chuyện thiếu tinh tế như vậy."
Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu sức khỏe của bệ hạ thật sự có vấn đề thì sao?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Vậy thì tất nhiên là nhị hoàng tử lên ngôi."
Mạnh Trường An mấp máy môi, nuốt lại lời muốn nói, sau đó gật đầu: "Ngươi làm chủ."
Thẩm Lãnh phì một tiếng: "Ta làm chủ? Nói lung tung gì vậy."
Mạnh Trường An không giải thích, gã chẳng thèm giải thích.
"Ngươi sắp xếp người đến chỗ Tẩm Sắc?" Mạnh Trường An hỏi.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Nhờ người của Lưu Vân Hội giúp, phái một vài cao thủ đến chỗ nàng ta."
Mạnh Trường An không nói gì nữa, chẳng lẽ gã còn nói một tiếng cảm ơn với Thẩm Lãnh? Giữa hai người bọn họ, cảm ơn là hai chữ dư thừa.
"Sau này phải đón về." Thẩm Lãnh nói.
Mạnh Trường An lắc đầu: "Đó là chuyện sau này."
Thẩm Lãnh trong lòng hơi nhói đau. Hắn biết Mạnh Trường An không tỏ thái độ nói nhất định sẽ đón đứa trẻ về là bởi vì sao. Mạnh Trường An tuy không phải một người chung tình, nhưng cũng không phải một người vô tình như vậy. Đối với Tẩm Sắc mà nói, đứa trẻ là niềm an ủi duy nhất của nàng ta, nếu Mạnh Trường An thật sự đón đứa trẻ về, Tẩm Sắc có thể sẽ điên mất.
"Gần đây ngươi cũng chuẩn bị một chút đi."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi nói: "Mặc kệ là bệ hạ làm ra vẻ hay là làm thật, nếu đã chèn ép ta, tiếp theo cũng sẽ ép ngươi xuống."
Đương nhiên Mạnh Trường An càng không quan tâm. Điều gã quan tâm là nếu không khống chế được Đao Binh, đối với Thẩm Lãnh mà nói sẽ mất đi một sự bảo đảm vững chắc nhất, chỉ cần hoàng đế không đều gã đi khỏi Đao Binh, ép thì ép. Nếu như điều gã đi khỏi Đao Binh... Mạnh Trường An cũng không quá để ý, chỉ cần trong tay gã có binh là được. Với năng lực của gã, dùng một hai năm để nắm chắc lấy một đội ngũ cũng không phải việc khó.
"Đến đây."
Thẩm Lãnh cởi quần, Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn.
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Nghĩ cái gì đấy, ý của ta là đến đây, đã lâu rồi không thi xem ai tiểu xa hơn."
Mạnh Trường An thở dài: "Không thi."
Thẩm Lãnh: "Sợ như vậy rồi à?"
Mạnh Trường An vẫn lắc đầu: "Không thi."
Thẩm Lãnh: "Tại sao?"
"Ngược gió."
Thẩm Lãnh: "..."
Xa xa, trên mặt biển có rất nhiều cánh buồm trở về, đó là hạm đội Đông Hải Thủy Sư viễn chinh hải vực Bột Hải đạo trở về. Tân Tật Công dẫn hạm đội càn quét thuyền hải tặc của Tang quốc chung quanh Bột Hải đạo, Trà gia bảo Lý Bất Nhàn phái người thông báo cho đại quân quay về, cũng đúng lúc Thẩm Lãnh đến.
"Ta vẫn luôn nghĩ một vấn đề."
Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tại sao bệ hạ luôn để ngươi ở thủy sư? Với năng lực của ngươi, tứ cương bất cứ nơi nào giao cho ngươi đều có thể yên tâm, khả năng lục chiến của ngươi tất nhiên cũng mạnh hơn huấn luyện thủy sư."
Thẩm Lãnh ngẩn ra, quả thật hắn chưa từng cẩn thận nghĩ tới vấn đề này.
Mạnh Trường An nhíu mày, lời có suy nghĩ đến nhưng không nói ra miệng. Gã không quá xác định đáp án trong lòng mình có đúng hay không. Hoàng đế để Thẩm Lãnh ở thủy sư, chẳng lẽ là sợ tương lai một ngày nào đó sẽ có người nào đó gây bất lợi cho Thẩm Lãnh? Chỉ cần Thẩm Lãnh ở thủy sư là hắn có thể đi bất cứ lúc nào. Nếu là nói như vậy thì chứng tỏ hoàng đế thật sự quan tâm đến Thẩm Lãnh, chỉ là sự quan tâm này khiến Mạnh Trường An cảm thấy có một chút khó chịu. Nếu quả thật ý của hoàng đế chính là tương lai có người muốn giết Thẩm Lãnh, mà Thẩm Lãnh có thể chạy bất cứ lúc nào, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà chỉ có thể chạy?
"Ta phải về rồi."
Mạnh Trường An móc vỏ con dao săn nhỏ từ trong ngực ra, hướng tới Thẩm Lãnh khua khua một chút. Thẩm Lãnh thở dài: "Dao của ngươi dùng không tiện, gọt chân không thoải mái bằng vỏ dao của ta."
"Gọt chân?"
Mạnh Trường An ngẩn ra, nhìn vỏ dao: "Không phải dùng để cạo râu sao?"
Thẩm Lãnh: "Hả? Ha ha ha ha ha..."
Tang quốc.
Tu Di Ngạn rầu rĩ nhìn một đống thuốc ở trên bàn trước mặt. Mặc dù nói thuốc của y quán Thẩm gia nhất định là thần hiệu, nhưng nếu tiếp tục như vậy thì y cũng sắp không chịu nổi rồi. Để tìm hiểu được thêm nhiều thông tin về thủy sư mới thành lập của Tang quốc, y không thể không thường xuyên tiếp xúc với mấy vị phu nhân kia. Tu Di Ngạn cảm thấy nếu một chọi một thì mình không có vấn đề, nhưng đây không phải là vấn đề một chọi một, huống hồ mấy vị phu nhân đó là việc lớn, còn có việc lặt vặt nữa.
Danh tiếng của y ở Mục Dã đạo càng ngày càng lớn, không ít quý tộc của Tang quốc đều chủ động phái người tới tiếp xúc với y, sắp xếp cho con của mình đến chỗ bọn họ học đao pháp võ nghệ. Hơn nữa dáng vẻ của y cũng không xấu, còn là kiểu tính cách bất cần đời, cho nên rất có duyên với nữ nhân. Quan trọng nhất là nam nhân của Tang quốc thường khá lùn, người cao lớn và cường tráng như y liền có vẻ nổi bật giống như hạc trong bầy gà vậy.
Đưa một viên thuốc vào miệng, uống nước nuốt xuống, Tu Di Ngạn thở dài, quay đầu nhìn về phía gương đồng ở bên kia. Nhìn mình trong gương phong lưu phóng khoáng như thế, đây thật sự là chuyện không có cách nào khác, rất buồn.
Đúng lúc này đồ đệ ở bên ngoài chạy nhanh vào, nói nhỏ giọng: "Tam phu nhân về rồi."
Vai của Tu Di Ngạn khẽ run lên không dễ dàng phát giác được.
Khoảng thời gian gần đây tam phu nhân vẫn luôn ở bên thủy sư, dù sao thì nàng ta cũng là người được sủng ái nhất. Vì thủy sư mới thành lập mà có thể nói là Tang quốc dốc hết sức lực của cả nước, hoàng đế Tang quốc Anh Điều Thái làm gương tiết kiệm, cả Tang quốc đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống vì đội thủy sư trong tương lai sẽ phải chinh phục Đại Ninh này, có thể nam nhân trong khắp cả Tang quốc cũng chỉ có Tu Di Ngạn nới lỏng lưng quần.
Nhưng chính bởi vì tam phu nhân được sủng ái nên Tu Di Ngạn mới không thể xa lánh nàng ta. Cứ cách một thời gian là tam phu nhân sẽ lấy cớ nhớ người nhà để từ bên thủy sư trở về, mỗi lần gặp Tu Di Ngạn đều mang vẻ mặt u oán, trách y tại sao không đến bên thủy sư. Nhưng Tu Di Ngạn cũng không ngốc đến mức hết thuốc chữa, y đến chỗ thủy sư, tất cả đều là binh lính Tang quốc, tất cả đều là tai mắt của tướng quân, một khi y bị lộ thì còn không phải sẽ bị người ta thiến à.
Cho nên mỗi lần tam phu nhân trở về là y vẫn phải tận tâm tận lực, phì, tận tâm thì bỏ qua, tận sức là thật.
"Biết rồi."
Tu Di Ngạn lên tiếng rồi đứng dậy, soi gương đồng sửa soạn một chút, than thở một tiếng người đẹp trai thật sự rất phiền não, sau đó rời khỏi võ quán của y.
Phủ tướng quân.
Chắc hẳn là tam phu nhân vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một chiếc áo vừa rộng vừa lỏng. Loại áo đặc biệt của nữ nhân Tang quốc đó, theo lời Tu Di Ngạn nói thì cảm giác giống như một tấm khăn trải giường vậy. Tam phu nhân nghiêng người dựa vào cửa sổ, cổ áo mở ra hơi rộng, cho nên cảnh xuân phơi phới lộ ra ngoài. Tu Di Ngạn nhìn thấy sau đó cắn chặt răng, thầm đọc ba tiếng Đại Ninh vạn tuế.
Hơn một canh giờ sau, Tu Di Ngạn nằm trên giường gỗ ngẩn người nhìn trần nhà, tam phu nhân thì ngay cả cử động cũng không cử động được. Lại qua một hồi lâu nữa nàng ta mới bò dậy, gối đầu lên ngực Tu Di Ngạn nói: "Bảo ngươi sang bên kia mà ngươi lại không đi, cứ hại ta phải chạy tới chạy lui."
Tu Di Ngạn: "Ta còn lâu mới đi, ta đi mà để tướng quân đại nhân biết, giết ta thì nàng có vui không?"
Tam phu nhân hừ một tiếng, nhưng nghĩ nếu tướng quân thật sự giết Tu Di Ngạn thì quả thật mình sẽ vô cùng buồn. Hơn nữa nếu Tu Di Ngạn chết, chẳng lẽ nàng ta còn có thể sống được?
"Nhưng mà ta cũng muốn đi xem thử."
Tu Di Ngạn xoay người ngồi dậy, ôm lấy tam phu nhân cúi đầu hôn một cái: "Ta nghe nói lần này chiến thuyền của Tang quốc chúng ta tạo ra đều rất lợi hại. Ta vẫn chưa từng thấy thuyền biển có thể dùng để chinh chiến trông như thế nào, thật sự muốn đi xem."
"Ta đưa ngươi đi."
Tam phu nhân cười nói: "Lúc trở về ngươi đóng giả làm tùy tùng của ta, sẽ không ai tra hỏi, đợi khi ngươi xem chán rồi thì tìm cớ rời đi, người của ta, bên thủy sư sẽ không bị cản trở."
Tu Di Ngạn lập tức cười: "Vẫn là nàng tốt với ta."
Tam phu nhân hừ một tiếng: "Ta không tốt với ngươi, còn có thể tốt với ai?"
Tu Di Ngạn cảm thấy tán tỉnh cũng phải một vừa hai phải, ở phương diện này nữ nhân hồi phục nhanh hơn nam nhân nhiều, dù gì y cũng nghĩ một cái cớ để cáo từ trước. Y chuồn đi từ cửa sau của phủ tướng quân, bứt một cây cỏ dại ven đường ngậm trong miệng, nghĩ lần này bất kể như thế nào cũng phải lấy được bản vẽ của chiến thuyền Long Quy. Nghe đồn chiến thuyền Long Quy có thể đánh bại tất cả các loại thuyền biển được biết đến hiện nay, chiến hạm cường đại đến mấy cũng không chịu nổi một kích khi đứng trước chiến thuyền Long Quy. Tuy rằng y không tin nhưng chuyện như này thì thà rằng tin vẫn tốt hơn là không tin.
Đi bộ đến cửa võ quán, liếc mắt liền thấy có một gã dáng người không cao đeo tay nải đang đứng ở đó ngẩng đầu nhìn tâm biển trên cửa. Tu Di Ngạn dụi mắt theo bản năng, sau đó liền nhếch môi cười: "Tiểu Nhàn Nhàn."
Lý Bất Nhàn quay đầu lại liếc mắt liền nhìn thấy Tu Di Ngạn mặc một bộ y phục màu hồng. Màu sắc của bộ y phục này khiến Lý Bất Nhàn hoảng sợ, gã ta lui về phía sau: "Ngươi đây..."
Tu Di Ngạn nhìn y phục trên người mình, ngượng ngùng cười cười: "Còn không phải là hy sinh thân mình vì đại sự à."
Lý Bất Nhàn vừa nghe liền có chút khó chịu trong lòng: "Chẳng trách trước khi đến Trà công chúa điện hạ nói với ta là ngươi đang hy sinh thân mình vì quốc gia, ủy khuất cho ngươi rồi. Những tên nam nhân Tang quốc chết tiệt đó lại có khẩu vị này! Haiz... Cũng chẳng trách Trà công chúa điện hạ nói ta không được, cũng đúng là ta không được."
Tu Di Ngạn nghe thấy câu này có chút không ổn, sau khi phản ứng lại được liền mắng một câu: "Ông nội ngươi!"