Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1127 - Chương 1127: Mang Lễ Vật Cho Nàng

Chương 1127: Mang lễ vật cho nàng Chương 1127: Mang lễ vật cho nàng

Đường biển của Tang quốc quá dài, dù sao cũng là một đảo quốc, cho nên nếu muốn tránh né quân đội Tang quốc để rời đi cũng không phải việc khó gì. Với quốc lực của Tang quốc hiện tại cũng không thể nào để thủy sư của bọn họ đều có thuyền tuần tra bốn phía, cho nên Lý Bất Nhàn rất nhanh chóng đã được đưa lên thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ. Sau khi thương thuyền ra biển sẽ có người của thủy sư Đại Ninh tiếp ứng, mà Cổ Lạc và Cảnh San thì không đi.

Hai người cùng với mười mấy đình úy ở lại Tang quốc, dù sao có một số việc vẫn phải có người làm.

Hai người Cổ Lạc và bách bạn thủ hạ Vu Nha thay y phục trở về đi một vòng. Khắp nơi đang kiểm tra, xem ra chuyện trong phủ tướng quân võ bị quá ồn ào, cho nên người Tang không thể không cố gắng kiểm tra người khả nghi.

Vu Nha vừa đi vừa nói nhỏ: "Chúng ta nói tiếng Tang quốc không tốt."

Vu Nha là một người trẻ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi do Cổ Lạc một tay cất nhắc lên, chọn từ biên quân đông cương đại Ninh. Tiểu tử này mười tám tuổi đã làm đoàn suất, hai mươi tuổi đã làm giáo úy, đã lập không ít chiến công ở trên chiến trường bắc cương, Mạnh Trường An cũng rất thích người trẻ tuổi này. Lúc Cổ Lạc sàng lọc nhân thủ ở đông cương tất nhiên cũng sẽ đi Đao Binh chọn người, nếu không phải bởi vì có ý chỉ của bệ hạ thì Mạnh Trường An cũng sẽ không dễ dàng nhả người.

Phủ Đình Úy có quyền đoạt người, từ giáo úy trở xuống, phàm là người được phủ Đình Úy lựa chọn thì quân đội các nơi đều phải nhả người.

Người trẻ tuổi có sự cởi mở của người tuổi trẻ, Cổ Lạc nhìn thấy tiểu tử này thì sẽ nghĩ đến bản thân mình lúc hai mươi tuổi, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Trong con người Cổ Lạc có một kiểu âm trầm, mà Vu Nha là một gã thoạt nhìn vĩnh viễn cũng rất tươi sáng, rất thích cười, chỉ là nếu có người từng thấy sự tàn nhẫn của hắn ta lúc chém giết trên chiến trường sẽ phát hiện con người thật sự không chỉ có một mặt.

Nhưng tâm thái của Vu Nha thật sự tốt.

Trong miệng hắn ta ngậm một cái đùi gà vừa gặm vừa nói với Cổ Lạc, cho dù là người kiểm tra cũng sẽ không cố ý cản hắn ta lại. Hắn ta quá tự nhiên, căn bản là không nhìn ra có chút căng thẳng nào.

"Chúng ta nói tiếng Tang quốc không tốt, đại khái chỉ có hai cách." Cổ Lạc trả lời.

Vu Nha hỏi: "Hai cách nào."

Cổ Lạc nói: "Thứ nhất, thời gian ta đi theo Thẩm tướng quân không ngắn, nếu ngươi nói với hắn là tiếng Tang quốc của chúng ta không tốt, cách của Thẩm tướng quân đại khái là sau này diệt Tang quốc rồi, bắt người Tang nói tiếng Ninh thì được."

"Cách thứ hai thì sao?"

"Thứ hai là cách của phủ Đình Úy, cái gì không làm tốt thì học cái đó, học đến khi tinh thông mới thôi."

Vu Nha bĩu môi: "Ta vẫn thích cách thứ nhất."

Hắn ta vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Chúng ta ở Tang quốc, nếu bị hỏi tên là gì thì sao? Cũng không thể ta nói tên là Vu Nha, đại nhân nói ngài tên là Cổ Lạc, cho nên phải lấy một cái tên của người Tang quốc. Ta cẩn thận suy nghĩ một chút xem, tên của người Tang đại khái đều là ba chữ, bốn chữ hoặc là năm chữ, chưa từng thấy cái tên nào có hai chữ."

Cổ Lạc nói: "Vậy ngươi nghĩ, thuận tiện cũng nghĩ giúp ta một cái tên."

Vu Nha nói: "Ta thấy họ của người Tang phần lớn là họ kép, hai chữ, nào là Thượng Thôn, Thượng Dã, Anh Bộ, còn có nào là Tỉnh Thượng, Điền Gian, Thu Hạ, Kháng Duyên, Bị Ổ..."

Cổ Lạc: "..."

Vu Nha nhìn đùi gà trong tay mình: "Nếu không thì ta cứ lấy họ chân kê là được."

Cổ Lạc: "Vậy ta họ Bá Đại, vừa bá vừa lớn."

Vu Nha suy nghĩ: "Hay là thôi đi, tên này dễ bị ăn đòn."

Hai người tùy tiện đi vào một quán trà, gọi bừa một ấm trà và một ít điểm tâm, quả khô. Vị trí của bọn họ lúc này cách đại doanh thủy sư Tang quốc không xa. Tướng quân thủy sư trước sau đã chết hai người, Thừa Nhân Tri Sác và Thỉ Chí Di Hằng đều đã chết, cho nên trong thủy sư tất nhiên cũng là lòng người bàng hoàng, không một ai biết hoàng đế sẽ phái người nào tới tiếp quản thủy sư, nhưng phỏng chừng sẽ không quá chậm trễ. Dù sao bên thủy sư này cũng đã đang chuẩn bị việc tiến quân hướng tây, hiện tại không có đại tướng quân thủy sư thì còn tiến quân cái gì.

"Nhân lúc thủy sư hiện đang lộn xộn, nghĩ cách tra rõ ràng chi tiết những chiến thuyền kia."

Cổ Lạc uống ngụm trà, nhìn về bên phía đại doanh: "Chân Kê tiên sinh, ngươi có cách gì hay không."

Vu Nha thở dài: "Bá Đại tiên sinh, ta vẫn chưa nghĩ ra."

Cổ Lạc trầm mặc một lúc rồi nói: "Trác Lẫm đã trở về, người của phiếu hào Thiên Cơ phối hợp với chúng ta còn phải một thời gian nữa mới có thể đến nơi, cho nên nan đề quan trọng nhất chúng ta gặp phải bây giờ... Không có tiền."

Vu Nha: "Ta thì cũng có một suy nghĩ không đứng đắn."

Cổ Lạc: "Nói!"

Vu Nha: "Phủ tướng quân võ bị hiện tại đang bị niêm phong, mặc dù có sai dịch của quan phủ địa phương trông coi, nhưng những người đó bản lĩnh bình thường, nếu chúng ta có thể lẻn vào phủ tướng quân võ bị trộm một ít đồ ra ngoài đổi tiền thì chắc hẳn là được."

"Không được!"

Cổ Lạc nói: "Không thể trộm!"

Gã liếc mắt nhìn Vu Nha một cái: "Ta là thiên bạn phủ Đình Úy, sao ta có thể dung túng cho thủ hạ ăn trộm, phủ Đình Úy có nghiêm luật, ăn trộm chắc chắn là không được."

Vu Nha: "Vậy phải làm sao?"

Cổ Lạc: "Ngươi đổi từ khác thử xem?"

Vu Nha: "Chúng ta đi phủ tướng quân võ bị lấy một ít ra ngoài?"

Cổ Lạc gật đầu: "Có thể."

Bảy ngày sau.

Đại tướng quân thủy sư mới nhậm chức Thượng Thôn Vũ đã đến. Hoàng đế Tang quốc Anh Điều Thái suy nghĩ hai ba ngày xem để ai tiếp quản thủy sư thì thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, trong triều người được coi như cũng có kinh nghiệm chỉ huy đội thuyền tác chiến là Thượng Thôn Vũ. Năm đó khi Anh Điều Thái suất quân thống nhất cả nước là gia tộc Thượng Thôn đã giúp đỡ nhiệt tình, mà gia tộc Thượng Thôn tích lũy tài sản là nhờ vào làm hải tặc. Khi Thượng Thôn Vũ còn trẻ đã không chỉ một lần ra biển cướp bóc, sau đó Anh Điều Thái thành lập một đội ngũ thủy sư ba bốn ngàn người, Thượng Thôn Vũ chính là tướng quân của đội ngũ này.

Khi Cổ Lạc và Vu Nha tìm hiểu thông tin đã phát hiện, trước khi Tang quốc thống nhất, vùng đất này có tất cả hàng ngàn chư hầu lớn nhỏ, có nơi một thôn chính là lãnh địa của một chư hầu, người có trên một trăm thủ hạ là được gọi lãnh chúa, cho nên đại chiến chư hầu chiến quốc được chính người Tang quốc lan truyền một cách oanh liệt. Vu Nha và Cổ Lạc phân tích một chút, phần lớn có thể chỉ là hai thôn trưởng dẫn theo người của thôn mình cầm đòn gánh với búa đánh nhau một trận.

Thượng Thôn Vũ người này tuy là xuất thân hải tặc, nhưng tầm nhìn của hắn ta cao xa, nếu không thì cũng sẽ không ủng hộ Thỉ Chí Di Hằng trở thành đại tướng quân thủy sư. Nói đến xa gần thân sơ, hắn ta và Thừa Nhân Tri Sác tất nhiên thân cận hơn một ít, dù sao đó cũng là tỷ phu của hắn ta.

Quan viên địa phương dẫn Thượng Thôn Vũ đến ngoài cửa phủ tướng quân võ bị. Quan viên thoạt nhìn dáng vẻ rất hèn mọn, khom người cúi đầu, chỉ vào viện tử nói: "Đây là phủ tướng quân võ bị, sau này lúc tướng quân đại nhân không ở thủy sư thì có thể ở đây. Tất cả đều đã được chỉnh lý lại, viện tử cũng đã quét dọn sạch sẽ, đồ đạc trong nhà đều rất đầy đủ."

Thượng Thôn Vũ ừ một tiếng, cho người mở cửa đi vào, trong viện đã sớm được dọn dẹp không nhìn thấy một vết máu, ngay cả những chỗ bị phá hỏng cũng đã sửa chữa lại. Hắn ta đẩy cửa phòng ngủ ra: "Ta sẽ ở đây sao?"

"Đúng vậy tướng quân đại nhân, ở đây ta đã đặc biệt phái người chuẩn bị cho ngài chăn đệm mới tinh, tất cả bàn ghế, đồ gia dụng, vật dụng đều..."

Quan địa phương nhìn nhìn, ngây đơ người.

"Mất rồi..."

Trong phòng trống rỗng.

Đều bị dọn hết đi rồi, ngay cả cọng lông cũng không còn.

Trong thành mới mở một quán trà, cửa tiệm không nhỏ, cũng rất sạch sẽ, lịch sự tao nhã, cho nên vừa mới khai trương không lâu là buôn bán đã náo nhiệt. Người Tang thích uống trà, cũng thích uống rượu. Hơn nữa nam nhân Tang quốc có một thói quen rất lừa mình dối người, nếu hết giờ làm việc bọn họ sẽ không lập tức trở về nhà ngay, mà sẽ hẹn hai ba người tìm bừa một quán trà ngồi một lúc, không hẹn được người khác thì một mình cũng sẽ đến, gọi một bình rượu hoặc là một ấm trà, hai ba món đồ nhắm, ngồi suốt một hai canh giờ. Bởi vì ở Tang quốc nam nhân thấy nếu hết giờ làm đã lập tức trở về nhà thì chứng tỏ không có giao tiếp, vậy thì có nghĩa là quan hệ ngoại giao của bọn họ không tốt, sẽ bị xem thường.

Ngồi trong thư phòng, Cổ Lạc vỗ vỗ cái bàn trạm trổ trước mặt: "Không tệ, không tệ."

Vu Nha thở dài: "Là không tệ, chỉ là không dễ trộm... Không dễ chuyển ra ngoài. Mẹ nó, quá nặng."

Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là chuyển từ trong phủ tướng quân võ bị tới, mỗi buổi tối đi chuyển, còn có thể chuyển cả một thư phòng. Chủ yếu là đồ trong thư phòng đó đều rất không tồi, còn hết sức đầy đủ.

"Ta đã cho người nghĩ cách tiếp xúc với Tỉnh Thượng Chu, một trong các tướng quân thủy sư, sau này trà của đại doanh thủy sư là chúng ta đưa. Để bày tỏ thành ý, ta lấy một ít châu báu trộm... lấy từ phủ tướng quân võ bị tặng cho hắn. Kẻ đó ở trong thủy sư vốn không đắc chí, Thừa Nhân Tri Sác cảm thấy hắn không biết nịnh nọt cho nên không chào đón hắn, mà Thỉ Chí Di Hằng lại cảm thấy hắn không phải thân tín cho nên cũng khá xa cách. Không ngờ kia sau khi hai tên kia ngủm thì Tỉnh Thượng Châu đã thành người tạm quyền. Người này rất tham, tham tiền tham sắc, cái gì cũng tham."

Cổ Lạc gật đầu: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng trực tiếp đem đồ lấy từ phủ tướng quân võ bị đi tặng người khác, nên bán đi, sau đó dùng tiền bán được mua đồ khác rồi tặng. Lỡ như bị truy xét được thì chẳng phải là bại lộ à?"

Vu Nha nói: "Đại nhân yên tâm, ta có chuẩn bị, tổng cộng có ba món đồ tặng cho Tỉnh Thượng Chu. Một thứ là dây chuyền mười tám hạt châu, ta móc đi chín viên, một thứ là bội sức vàng nạm ngọc, ta đã móc ngọc ra rồi, khảm vào một miếng san hô được mài giũa, còn một thứ nữa là như ý vàng ròng, đã cưa đầu như ý đi rồi, cưa ra mấy chỗ thành cong vẹo, nói nói với hắn là cây gãi ngứa bằng vàng ròng."

Cổ Lạc thở dài: "Sau khi về Đại Ninh đừng nói chuyện này ra ngoài."

Vu Nha ừ một tiếng: "Biết rồi..."

Cổ Lạc thò tay ra: "Đồ ngươi móc xuống, mỗi một món chia một nửa."

Vu Nha thở dài: "Đại nhân, ta đây cũng coi như là hao tâm tốn sức..."

Cổ Lạc: "Ngươi sáu ta bốn."

Đúng lúc này Cảnh San từ bên ngoài đi nhanh vào, nhìn hai người này: "Cái gì sáu bốn?"

Vu Nha nhìn Cổ Lạc, sau đó khoa tay múa chân một chút: "Con cua í a tám cẳng hai càng, hai đầu nhọn sao mà to lớn thế kia, năm đầu a sáu a sáu, ta chuồn trước..."

"Đứng lại!"

Cảnh San trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Đại tướng quân thủy sư mới Thượng Thôn Vũ đã đến rồi, nghĩ một biện pháp, diệt trừ hắn."

Nàng quay đầu nhìn về phía Cổ Lạc: "Trước khi đại chiến, khiến tướng quân thủy sư của người Tang phái tới người nào chết người đó."

Cổ Lạc gật đầu như bằm tỏi: "Nàng quyết định, nàng đừng nóng giận vội. Nàng xem Vu Nha ra ngoài còn mang lễ vật về cho nàng nữa, rất có tâm."

Cảnh San: "Ồ, mang cái gì?"

Cổ Lạc: "Mang chín hạt châu, một miếng ngọc, còn có một phần như ý..."

Vu Nha: "Ác, thật ác!"

Bình Luận (0)
Comment