Quán trà.
Cổ Lạc đưa cho Vu Nha một chén trà: "Lần đầu tiên làm việc ở bên ngoài Đại Ninh, cảm thấy như thế nào?"
Vu Nha lắc đầu: "Cảm giác không nói ra được, ta vừa mới vào phủ Đình Úy, ở trong Đại Ninh làm việc cũng sẽ căng thẳng, dù sao phần lớn những người chúng ta đối mặt là đại lão gia trên quan trường, hoặc là thân hào địa phương, không giống khi ta ở biên quân. Thật ra cuộc sống ở biên quân rất đơn giản, không có chiến sự thì huấn luyện, có chiến sự thì giết địch. Mỗi ngày huấn luyện mệt muốn chết là để có thể có thêm một chút cơ hội sống sót trên chiến trường, nhiều một chút cơ hội đánh bại kẻ thù."
"Trên chiến trường ta đối mặt với sống và chết, ở phủ Đình Úy đối mặt với tội và ác, nhọc lòng. Ở trên chiến trường, suy nghĩ của những người làm binh như chúng ta rất đơn giản, mà ở phủ Đình Úy mỗi người mỗi việc cần đối mặt đều không đơn giản."
Hắn ta nhìn về phía Cổ Lạc: "Còn nữa là khi ta đối mặt với vụ án ở Đại Ninh cũng sẽ căng thẳng, thật sự sẽ như vậy. Sự căng thẳng này không giống sự căng thẳng trên chiến trường. Mà sau khi đến Tang quốc lại phát hiện sự căng thẳng ở nước ngoài lại khác với sự căng thẳng ở trong Đại Ninh."
Cổ Lạc ừ một tiếng, im lặng một lát rồi nói: "Đúng vậy... Đây là phủ Đình Úy, chức quyền của phủ Đình Úy rất lớn, lớn đến nỗi khiến văn võ bá quan kiêng dè, nhưng có lẽ ngươi không biết lúc trước Thái Tổ bệ hạ cũng không định xây dựng phủ Đình Úy. Thái Tổ bệ hạ nói lấy phủ Đình Úy để giám sát bách quan là tàn khốc, sẽ khiến bách quan nảy sinh mâu thuẫn, nhưng hoàng hậu nương nương không nghĩ như vậy. Nói chính xác thì phủ Đình Úy chúng ta không phải là Thái Tổ sáng tạo, mà là hoàng hậu sáng tạo."
"Khi đó Thái Tổ chinh chiến không chỉ là tranh hùng với Sở quốc, còn phải tranh hùng với nghĩa quân giương cờ các nơi. Gọi là nghĩa quân chẳng qua là để dễ nghe một chút mà thôi, thật ra chính là một đám giặc cỏ, giết người phóng hỏa cũng giống nhau, không việc ác nào không làm, ép buộc bách tính trở thành một thành viên của bọn họ, hoặc là chết hoặc là trở thành nghĩa quân, nghĩa quân các nơi có tất cả mấy trăm đội lớn nhỏ. Lúc ban đầu Thái Tổ bệ hạ của chúng ta không có hùng tâm tráng chí muốn lập quốc sáng thế gì, người chịu ơn thủ lĩnh của một nhóm nghĩa quân lúc ấy, cho nên chỉ là muốn yên ổn phụ tá vị thủ lĩnh này. Thế nhưng khi số năm chinh chiến càng ngày càng nhiều, sự tàn bạo bất nhân mà Thái Tổ bệ hạ thấy cũng càng ngày càng nhiều, mà ngay cả vị thủ lĩnh nghĩa quân mà người kính trọng đó cũng đều không ngừng phạm sai lầm vì muốn xưng đế. Sau khi vị thủ lĩnh đó chết, Thái Tổ bệ hạ lại đi qua nhiều nơi, người đã nhìn rõ bộ mặt của những người được gọi là thủ lĩnh nghĩa quân này, cho nên mới có câu nói rung động thiên hạ lúc ấy."
Cổ Lạc nhìn về phía Vu Nha: "Sau đó Thái Tổ bệ hạ nhìn rõ bộ mặt của những người này. Khi chém giết cùng người Hắc Vũ ở bắc cương, đã có nghĩa quân khác tập kích Thái Tổ bệ hạ từ phía sau. Sau khi Thái Tổ đánh bại quân địch đã lớn tiếng nói... So với giao thiên hạ này cho những thứ lòng lang dạ sói các ngươi, còn không bằng ta tự lấy!"
Vu Nha nghe mà trong lòng dâng trào nhiệt huyết: "Nói hay!"
Cổ Lạc nói: "Nhưng khi đó tình hình phức tạp, ở trong quân Thái Tổ, tất nhiên sẽ có vô số gian tế do nhân mã các lộ khác phái vào, còn có gian tế của bên triều đình Sở phái tới, chờ từng giờ từng phút để giết chết Thái Tổ, còn phá hỏng lương thảo quân nhu của đại quân. Vì thế hoàng hậu nương nương đề nghị điều động lực lượng thân tín xây dựng Đình Úy Quân. Đình Úy Quân phụ trách bảo vệ sự an toàn của Thái Tổ bệ hạ, điều tra mật thám trong quân. Sau đó Đình Úy Quân không mở rộng quy mô đã có hơn ngàn người, và lại có thêm chức trách mới... Tìm hiểu thông tin về kẻ thù, ám sát tướng lĩnh kẻ thù."
Gã nhìn về phía Vu Nha: "Rồi sau này Đại Ninh lập quốc, Thái Tổ bệ hạ định xoá bỏ Đình Úy Quân, quy về cấm quân hoàng cung, nhưng hoàng hậu nương nương không đồng ý, tranh cãi với Thái Tổ bệ hạ một trận. Thái Tổ bệ hạ không cãi được. Thái tử, bệ hạ cãi nhau với hoàng hậu chưa từng thắng, vì thế liền có phủ Đình Úy hiện tại, nhưng khi đó cũng không gọi là phủ Đình Úy, chỉ là một phân nha trong Hình bộ mà thôi, không có chức quyền lớn như hiện tại."
Cổ Lạc nói: "Đình Úy Quân, tiền thân của phủ Đình Úy chúng ta, từng lập công lao hiển hách cho Đại Ninh khai quốc. Mà tới sau này, Đại Ninh cường thịnh, phủ Đình Úy chính là nha môn có sức mạnh nhất duy trì trong việc sự cường thịnh này. Có chúng ta, bách quan không dám lười biếng lơ là, không dám ăn hối lộ trái pháp luật. Mà tới thời chiến, có chúng ta thì tương đương với có thêm một đội ngũ thám báo, thậm chí làm còn dứt khoát hơn thám báo, chúng ta sẽ thâm nhập vào nội bộ quân địch."
Gã nhìn về phía Vu Nha: "Nói đến đây, ta không thể không nói đến người mà ta người bội phục. Ông ấy không phải người của phủ Đình Úy, nhưng ông ấy làm tốt hơn bất cứ người nào của phủ Đình Úy... Diệp Vân Tán, Diệp đại nhân."
Dù sao Vu Nha cũng mới được điều vào phủ Đình Úy không bao lâu, hơn nữa lúc hắn ta ở trong quân cũng chỉ là một giáo úy, không tiếp xúc đến nhiều bí mật như vậy. Khi nghe Cổ Lạc nói những điều này, Vu Nha cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Diệp đại nhân như thế nào?"
Cổ Lạc thở dài: "Năm ấy, hoàng đế Lâm Việt quốc Dương Ngọc có ý đồ xây dựng một liên minh phản đối Đại Ninh, các tiểu quốc nam cương gần như đều có tham dự. Người của phủ Đình Úy thăm dò được tin tức nhưng không thể xác định, nhất định phải có người đánh vào tầng lớp cao hơn của Lâm Việt để thu hoạch thông tin, Diệp Vân Tán đại nhân liền đi Lâm Việt. Ông ấy chỉ dùng nửa năm đã nhận được sự trọng dụng của quan lớn Lâm Việt, thậm chí còn ủy nhiệm ông ấy trở thành một trong số những người liên lạc với các nước. Thêm nửa năm nữa, Diệp đại nhân nhảy vọt lên trở thành mưu thần thân tín bên cạnh hoàng đế Dương Ngọc, chuyên môn phụ trách việc liên minh với các tiểu quốc khác. Sau khi đều đã làm rõ tất cả những này chuyện, những người này, những nước này, Diệp đại nhân gửi một phong thư về Đại Ninh."
"Vì thế mười hai vạn hổ lang Đại Ninh xuôi nam, ngươi thật tưởng là bởi vì mấy cây cải thảo?"
Cổ Lạc cười cười: "Cái thần của Diệp đại nhân, có thể thấy được chút ít."
Vu Nha lập tức hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó Diệp đại nhân căn bản là không trở về Trường An. Sau khi Lâm Việt bị Đại Ninh tiêu diệt, Diệp đại nhân lấy thân phận thần tử Lâm Việt mất nước đi đường vòng chạy thẳng tới bên Hắc Vũ, dùng mấy năm để trở thành thần tử thân tín của hãn hoàng Hắc Vũ Khoát Khả Địch Hoàn Liệt. Ở trong triều đình Hắc Vũ, mỗi tiếng nói cử động của ông ấy thậm chí có thể ảnh hưởng đến triều cục Hắc Vũ."
Vu Nha há hốc miệng: "Trời đất ơi..!"
Cổ Lạc nói: "Sở dĩ bệ hạ bắc chinh quả quyết như vậy cũng là bởi vì có sự cống hiến thầm lặng của Diệp đại nhân trong những năm đó. Đông cương đại tướng quân Mạnh Trường An của chúng ta dựa vào sức một mình lần mò ra được bản đồ Hắc Vũ mấy trăm dặm, nhưng so với Diệp đại nhân, mấy trăm dặm thật sự không là gì cả. Không phải nói đại tướng quân làm không tốt, chưa từng có ai làm được như hắn, mà là Diệp đại nhân dùng biện pháp khác để lấy được nhiều thứ hơn. Lúc bắc chinh, chúng ta gần như nắm giữ bản đồ toàn cảnh Hắc Vũ, đó chính là công lao của Diệp đại nhân. Nếu như nói công lao này nằm trên bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ cũng không quá."
Vu Nha ừm một tiếng: "Quả thật không có bản đồ, không biết bố phòng của Hắc Vũ, bắc chinh không thể nào đánh được."
Cổ Lạc nói: "Cho nên ngươi biết chuyện chúng ta cần làm bây giờ quan trọng cỡ nào rồi chứ."
Lúc này Vu Nha mới phản ứng lại được: "Biết rồi."
Cổ Lạc nói: "Nhờ có Diệp đại nhân, Đại Ninh chúng ta tiêu diệt Lâm Việt gần như không tốn tí sức nào. Nhờ có Diệp đại nhân, tổn thất của chúng ta trong trận chiến bắc cương đã ít lại càng thêm ít. Nếu không có Diệp đại nhân, ngươi nghĩ bắc chinh Hắc Vũ sẽ có bao nhiêu huynh đệ chiến binh chết ở đó, tổn thất sẽ là mấy lần... Mà việc chúng ta cần làm bây giờ chính là để cho tương lai khi Đại Ninh tiến công Tang quốc, tổn thất cũng đã ít lại càng ít hơn. Bởi vì chúng ta ở đây mà khiến cho mức thương vong của huynh đệ chiến binh giảm xuống thấp nhất."
Vu Nha nói: "Đại nhân!"
Hắn ta đứng lên: "Mời đại nhân căn dặn!"
Cổ Lạc ừ một tiếng: "Nhìn thấy sự nhiệt tình của ngươi đã bùng lên, ta rất vui mừng. Ngươi đã biết chúng ta có sứ mệnh quan trọng như vậy, cũng biết chúng ta ở Tang quốc phải dốc sức đồng tâm, như vậy chẳng lẽ ngươi còn không nên chia một nửa những thứ ngươi móc được cho ta? Đây là một sự tín nhiệm, ngươi hiểu không? Thiên bạn Cảnh San không lấy đồ của ngươi, ta lấy."
Vu Nha: "..."
Hắn ta thở dài nói: "Đại nhân, ngài nói nhiều như vậy chỉ vì lừa ta ít đồ, ta thật sự bị ngài làm cảm động rồi."
Cổ Lạc liếc mắt nhìn hắn ta: "Nói đùa mà thôi."
Gã đứng dậy: "Cảnh thiên bạn đã dẫn người đi thăm dò thông tin về Thượng Thôn Vũ, nhưng khi nào giết thì còn phải xem cơ hội."
Vu Nha ngẩn ra: "Không phải Cảnh thiên bạn nói giết càng sớm càng tốt sao?"
"Đó là cách làm đơn giản nhất."
Cổ Lạc nói: "Nàng ấy làm việc hơi trực tiếp, cũng tương đối đơn giản, phủ Đình Úy làm việc phải tinh tế hơn một ít. Chúng ta phải làm rõ Thượng Thôn Vũ này có phải một tướng lãnh binh giỏi hay không. Nếu hắn là một phế vật, giết hắn làm gì? Nếu khả năng lãnh binh của hắn bình thường, nhưng vẫn có người lãnh binh thích hợp hơn hắn có thể tiếp nhận, vậy thì cũng không thể giết, ít nhất là không phải giết lúc này."
Vu Nha chợt hiểu ra: "Trước khi lâm chiến!"
"Đúng."
Cổ Lạc nói: "Để trước khi lâm chiến hãy giết. Để cho Tang quốc triều đình tạm thời điều phái tướng lĩnh đến đây, nhưng căn bản là không hiểu biết về thủy sư."
Gã nhìn về phía Vu Nha: "Chúng ta có một người ở Tang quốc, vậy thì làm việc trong khả năng của một người. Chúng ta có mấy chục người ở Tang quốc, không lâu sau sẽ còn có chi viện của phiếu hào Thiên Cơ, như vậy thì sẽ làm nhiều việc hơn nữa..."
Vu Nha chợt tỉnh ngộ ra điều gì đó: "Đại nhân, có phải ngài sắp đi không?"
"Phải."
Cổ Lạc cười cười nói: "Biết ngay là ngươi không ngốc mà. Ta nói với ngươi nhiều như vậy chính là muốn nói cho ngươi biết, phủ Đình Úy từ khi sáng lập đến nay chưa từng phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, chưa từng phụ sự tín nhiệm của quân đội, cũng chưa từng phụ sự tín nhiệm của bách tính Đại Ninh. Ta nói những chuyện đó là muốn nói với cho ngươi, việc mà Diệp đại nhân có thể làm cho Đại Ninh, mỗi một người của phủ Đình Úy đều nên có giác ngộ cũng đi làm. Nếu muốn hỗ trợ thủy sư Đại Ninh đông chinh đánh bại thủy sư Tang quốc, không chỉ là cần phá hỏng thủy sư của bọn họ, còn phải phá hỏng triều cục của bọn họ. Sở dĩ ta để Cảnh thiên bạn ra ngoài tìm hiểu tin tức về Thượng Thôn Vũ, chính là sợ nàng ấy ngăn cản ta..."
Cổ Lạc nói: "Lát nữa thu dọn một chút hành lý, mang vài người đi kinh đô. Ta phải tìm hiểu được ngoại trừ Thượng Thôn Vũ ra còn có ai thích hợp trở thành tướng quân thủy sư Tang quốc hơn. Ngươi nói với Cảnh San, kế hoạch của chúng ta thay đổi thành hai phần. Phần thứ nhất, ta đến kinh đô tìm hiểu, nếu tìm hiểu được gì, ta sẽ động thủ ở kinh đô, sớm diệt trừ những người có thể đến đây lãnh binh. Phần thứ hai thì là diệt trừ Thượng Thôn Vũ trước khi đại chiến. Bên này nguy hiểm hơn cho nên ngươi ở lại hỗ trợ Cảnh thiên bạn."
Cổ Lạc nhìn Vu Nha đang trợn mắt há hốc mồm, vỗ vỗ bả vai hắn ta: "Đừng có bộ dạng này, trợ giúp một chút kinh phí hoạt động chứ?"
Mắt Vu Nha hơi đỏ lên: "Đại nhân, để ta đi."
"Ngươi là bách bạn, ta là thiên bạn, cho nên không tới lượt ngươi."
Cổ Lạc nhấc chân bước đi, vừa muốn ra ngoài thì có một đình úy chạy nhanh vào đưa cho Cổ Lạc một phong thư: "Cảnh thiên bạn phái người gửi thư gấp về cho đại nhân."
Cổ Lạc ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Tay gã khẽ run mở thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy viết thư, nội dung thư cũng rất ngắn gọn.
"Ta đi kinh đô rồi. Ta biết ngươi tất sẽ đi, cho nên ta đi vẫn tốt hơn. Ta sống trên thế giới này, mối quan tâm nhất là Đại Ninh, mối quan tâm thứ hai là ngươi, cho nên bất kể là vì Đại Ninh hay là vì ngươi, ta đều phải đi, quốc sự trước mặt còn có thể nghĩ đến tư tình, rất vui vẻ. Chúng ta tòng quân, không nói chuyện tư tình nhi nữ, chờ đánh xong trận này rồi hãy nói, nói chuyện đàng hoàng. Cảnh San ta nữ tử hán tiểu trượng phu, nói lời giữ lời."