Đông cương.
Thẩm Lãnh ngồi trên dốc cao ở một bãi cỏ, bên cạnh để hai bầu rượu, một bầu đã trống rỗng, hũ kia còn một nửa. Hũ rượu không đó là hắt xuống đất, bởi vì phía sau hắn chính là mộ của Tu Di Ngạn.
Tin tức đã từ Tang quốc truyền về, thù của Tu Di Ngạn đã báo, Lý Bất Nhàn lúc này ở trong đại doanh, y quan đang kiểm tra cho gã. Thẩm Lãnh nghe gã ta nói phải báo thù lớn xong liền một mình đi ra ngoài, tìm hai bầu rượu, Nhất Bôi Phong Hầu của bắc cương.
Hắn đã ngồi ở đây gần nửa canh giờ, thật ra một câu cũng không hề nói.
Các đây rất lâu, khi hắn còn nhỏ, hắn đã từng hỏi Thẩm tiên sinh tại sao có người có thể nói nhiều lời như vậy ở trước mộ của người đã qua đời, rõ ràng người đã chết rồi, đâu còn có thể nghe được gì nữa. Thẩm tiên sinh nói những lời đó không phải nói cho người đã qua đời nghe, nói là cho mình nghe. Ngươi thấy những người ở trước mộ khóc càng thương tâm thì càng lưu luyến, càng là cả vú lấp miệng em.
Sự lưu luyến này lại chia làm hai loại, thứ nhất là lưu luyến người, thứ hai là lưu luyến tình. "Tình" này không phải nói tình cảm giữa hai người, mà là tình cảm của người sống.
Nói nhiều lời như vậy, có một phần lớn nguyên nhân là bởi vì sự cả vú lấp miệng em của con người.
Thẩm Lãnh hỏi sao lại như vậy.
Thẩm tiên sinh nói ngươi xem đi, có rất nhiều lời khi còn sống thì ngại nói, ngại mở miệng, hoặc là có những lời khuyên nhủ không dám nói, sợ ảnh hưởng đến tình cảm. Tóm lại những lời này khi người ta còn sống thì không nói nhưng sau khi người ta chết thì nói không ngừng. Đây không phải là đang an ủi người chết, mà là đang an ủi bản thân. Ngươi nói có cả vú lấp miệng em hay không?
Khi đó Thẩm Lãnh vẫn chưa hiểu những đạo lý này, những đạo lý này chưa chắc là đúng, đạo lý đó là đạo lý của bản thân Thẩm tiên sinh.
Nhưng mà bây giờ nhớ lại, Thẩm Lãnh mới phát hiện hóa ra mình cũng là một người già mồm, cũng phát hiện rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối giống như Thẩm tiên sinh nói.
Ví dụ như con gái lấy chồng xa, sau khi mẫu thân qua đời thì nằm ở trước mộ kêu gào khóc lóc, không ngừng nói những gì đó, thậm chí còn có oán giận. Chưa chắc là nàng ta không muốn nói, không dám nói khi mẫu thân còn sống, mà là bận rộn với cuộc sống sau hôn nhân của nàng ta mà lơ là những chuyện này, hoặc là căn bản không có bận tâm. Con người không phải vạn năng, con người sẽ bận rộn với cuộc sống của mình, không để ý đến cuộc sống của người khác. Chăm già không chăm trẻ, chăm trẻ không chăm già, là người thì có sự bất đắc dĩ.
Sau khi lão nhân qua đời, những lời đó tự nhiên sẽ thốt ra khỏi miệng, cũng không được tính là già mồm cãi láo.
Thẩm Lãnh nghĩ mình có lẽ là già mồm cãi láo. Tu Di Ngạn từng tự nói nếu có một ngày y chết trong khi làm chuyện chính xác, vậy thì không cần tiếc nuối, cũng không cần bi thương. Y còn nói đi phương bắc cũng không chết thì sẽ không dễ chết như vậy, vì thế Thẩm Lãnh liền tin y, nghĩ đại khái là như vậy thôi. Lý Bất Nhàn nói phương bắc là hung địa của Tu Di Ngạn, kết quả là Tu Di Ngạn vẫn khỏe mạnh trở về sau cuộc chém giết như vậy ở bắc cương. Tướng mệnh nói, cũng không thể tin hoàn toàn.
"Bản thân ngươi có thể sẽ cảm thấy hơi bực bội."
Thẩm Lãnh thở dài một hơi.
"Ta cũng cảm thấy hơi bực bội. Nếu là người Tang phát hiện ra thân phận của ngươi sau đó tỉ mỉ bố trí thì thôi đi. Ngươi đã đề phòng những điều này, nhưng ngươi làm sao có thể đề phòng cuộc tranh quyền đoạt lợi giữa bản thân người Tang, bực bội"
Thẩm Lãnh bưng bầu rượu lên uống một ngụm, sau đó cười: "Đã lâu như vậy rồi, mẹ nó chứ ta vẫn không nhịn được mà muốn khóc. Nói cho ngươi biết một chuyện nhưng ngươi đừng nói với người khác, thật ra ta rất thích khóc, nhất là hồi nhỏ, bị ủy khuất là sẽ một mình trốn trong góc phòng khóc, khóc không ngừng. Khi đó hình như ngoại trừ khóc ra thì ta cũng không thể làm gì được. Đợi sau này đi theo Thẩm tiên sinh học nghệ, sau đó liền âm thầm cảnh cáo bản thân, sau này không thể khóc nhiều nữa, sợ không thể khóc, ấm ức không thể khóc, chuyện gì cũng không thể tuỳ tiện khóc. Đến sau này khi ta lãnh binh lại càng không thể khóc. Có nhiều người nhìn ta như vậy, để bọn họ biết thật ra ta không có cường đại như bề ngoài thì thật mất mặt."
Hắn chạm vào bầu rượu không một cái: "Mẹ nó, rót cho ngươi nhanh quá rồi, nên rót cho ngươi từng ngụm từng ngụm."
Thẩm Lãnh uống một ngụm rượu sau đó lẩm bẩm nói tiếp: "Thật ra Trà gia và Thẩm tiên sinh nhìn cũng khá là chuẩn. Bọn họ nói trong con người ta có chút gì đó yếu đuối, quả thật là có."
Đúng lúc này Thẩm Lãnh nhìn thấy Trà gia từ xa đi tới, vì thế hắn uống hết rượu trong bầu rượu, đứng dậy đón, vừa đi vừa nói: "Đi đầu thai chuyển thế đi, vẫn ở Đại Ninh, nơi khác không xứng với ngươi, sau này ta lại đến thăm ngươi."
Xa xa, Trà gia cầm một bó hoa dại trong tay, đi tới rồi đặt ở trước mộ Tu Di Ngạn. Thẩm Lãnh cười nói: "Một đại nam nhân như hắn, hẳn là cảm thấy hoa của nàng không đủ sặc sỡ."
"Tại sao?"
"Phàm là nam nhân, phần lớn là càng thích màu sắc sặc sỡ hơn, cho nên ta định qua mấy ngày nữa sẽ đốt cho hắn mấy người giấy mặc áo hoa."
Trà gia trừng mắt nhìn hắn một cái: "Miệng toàn nói lung tung."
Thẩm Lãnh nhún vai, quay lại liếc nhìn mộ của Tu Di Ngạn: "Chắc hẳn là hắn thích."
Đúng lúc này lại có người đến, Thẩm Lãnh và Trà gia liếc nhìn nhau một cái, nhận ra là nữ tử do phiếu hào Thiên Cơ theo Tang quốc mang từ Tang quốc về. Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, trong tay xách một cái làn, trong làn là các thứ tiền giấy.
Thẩm Lãnh thở dài một tiếng, Trà gia cũng thở dài một tiếng theo.
Tiểu Trạch Hỏa Vũ đi đến gần sau đó cúi người hành lễ với Thẩm Lãnh và Trà gia. Trà gia vội vàng đỡ nàng ta: "Đến thăm Tu Di Ngạn?"
"Đến thăm."
Tiểu Trạch Hỏa Vũ ngồi xổm trước mộ, học theo người Ninh hoá vàng mã: "Ta đã cố ý hỏi Lý tiên sinh, người Ninh ở bên này nên cúng tế người đã mất như thế nào, ta nghiêm túc ghi nhớ, cho nên chắc có lẽ không có gì sai. Có lẽ hắn sẽ không thích ta dùng phương thức của người Tang cúng bái hắn."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hắn thích người thích mình, cho nên sẽ không có chuyện không thích phương thức ngươi cúng bái hắn, bất cứ phương thức gì."
Tiểu Trạch Hỏa Vũ lắc đầu: "Hắn và ta? Ta có tình ý với hắn, hắn với ta thì chưa chắc. Nhưng không sao, lúc ở bên nhau hai người đều vui vẻ, hắn có tình ý với ta hay không cũng đều vui vẻ, chỉ là niềm vui này hơi quá ngắn ngủi."
Nàng ta đốt tiền giấy, có lẽ là khói hun mắt cho nên mắt hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn không khóc.
"Ta sẽ đến mỗi năm, cho nên ta nhờ Lý tiên sinh giúp sắp xếp một chỗ ở gần đây."
Tiểu Trạch Hỏa Vũ đứng dậy: "Hy vọng ta không quấy rầy hắn, không quấy rầy đại tướng quân các người."
"Đây là nhà hắn."
Trà gia nhìn về phía Tiểu Trạch Hỏa Vũ: Cho nên cũng là nhà ngươi."
Đúng lúc này Tiểu Trạch Hỏa Vũ nôn khan vài cái, dường như có chút khổ sở.
Cùng lúc đó, Trường An.
Trong Tứ Mao Trai có chút quạnh quẽ. Trước kia khi hoàng đế muốn tâm sự cùng ai đó sẽ có lão viện trưởng, sẽ có Đạm Đài Viên Thuật, sẽ có Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân, sẽ có Lại Thành, sẽ còn có những người khác nữa, nhưng rõ ràng chỉ là thiếu hai người Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân, nhưng trong Tứ Mao Trai lại có vẻ trống vắng đến mức hơi đáng sợ.
Hoàng đế rất ít khi cảm thấy đáng sợ, cho dù là năm ấy khi ông ta vừa đến Trường An cũng không cảm thấy có gì đáng sợ. Con đường phía trước mờ mịt, đi là được, sợ đầu sợ đuôi, vẫn luôn là mờ mịt.
Nhưng gần đây thi thoảng hoàng đế sẽ có những lúc sợ hãi, nhất là nhìn thấy những người mình quen thuộc thì cảm giác này sẽ xuất hiện mà không thể ức chế được.
Lão viện trưởng ngồi ở một bên dường như nhìn thấy tâm sự của hoàng đế, cho nên lão cũng hơi sợ.
Theo lý mà nói, đến độ tuổi của lão viện trưởng thì còn có cái gì đáng sợ nữa đâu. Lão không quan tâm bản thân, đã già như vậy rồi, cho dù chết cũng là hỷ tang, nhưng lão sợ hoàng đế có chuyện gì và cũng không chịu nói với lão.
"Sáng sớm hôm nay nhận được tấu chương khẩn cấp từ đông cương đưa tới."
Hoàng đế quay đầu lại nhìn lão viện trưởng: "Tu Di Ngạn bị giết ở Tang quốc."
Lão viện trưởng cẩn thận suy nghĩ, Tu Di Ngạn là ai?
Hoàng đế nhìn ra lão viện trưởng không biết người trẻ tuổi này từ sự nghi hoặc của lão, cho nên khẽ lắc đầu: "Binh sĩ của trẫm."
Lão viện trưởng gật đầu, bốn chữ này là đủ rồi.
"Trẫm đã cho Nội Các viết chỉ, phong Tu Di Ngạn làm Độ Hải Hầu, hắn không có con nối dõi, nhưng trẫm vẫn cho hắn phong tước thừa kế truyền đời."
Hoàng đế thở dài một hơi: "Luôn có rất nhiều người trẻ tuổi của Đại Ninh chết vì Đại Ninh, cho nên trẫm luôn không từ bỏ ý muốn độc bá, chính là trẫm muốn làm cho Đại Ninh độc bá. Trẫm không cần sự kính sợ của những tiểu quốc, địch quốc gì đó, không cần thiết. Trẫm khiến bọn họ sợ là đủ rồi, nói kính sợ chẳng qua là dễ nghe một chút. Trẫm tại vị thì sẽ không từ bỏ con đường độc bá."
Lão viện trưởng có chút đau lòng, nhìn khắp lịch sử Đại Ninh mấy trăm năm qua, chưa từng có một hoàng đế nào cần cù như vị hoàng đế trước mặt lão, nhưng chính bởi vì như vậy nên mới đau lòng.
"Tiên sinh."
Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Lúc nãy cũng nhận được tấu chương từ tây cương tháp Hổ Cốt đưa tới, nói là bản thân Trường Trạch không muốn có gì khác với những kẻ tù tội lưu đày khác, mỗi ngày đeo gông xiềng đi làm việc, ăn ở cũng cùng những kẻ tù tội đó."
Viện trưởng nói: "Đây là đại hoàng tử có lòng ăn năn hối cải, nên vui mừng."