Theo lý mà nói khi nào đại hoàng tử đi Kinh Kỳ đạo vẫn là chuyện rất xa xôi. Gã ta làm kẻ tù tội ở tháp Hổ Cốt nửa năm xong, dựa theo ý của chính gã ta là muốn vân du thiên hạ Đại Ninh này, đi hơn hai năm là gã ta, đi hơn mười năm cũng là gã ta. Nói thật thiên hạ của Đại Ninh hiện giờ gã ta đi cả đời cũng không thể đi hết toàn bộ.
Sau khi lão viện trưởng rời khỏi Tứ Mao Trai vẫn luôn suy nghĩ một chuyện khác. Hàn Hoán Chi đi thảo nguyên, Diệp Lưu Vân đi bắc cương. Chuyện An Tây đô hộ phủ đã chuẩn bị xong, Hàn Hoán Chi qua đó là có thể trực tiếp khống chế toàn cục, nhưng Diệp Lưu Vân đi phương bắc vội vàng như vậy, đây tuyệt đối không phải phong cách làm việc của bệ hạ. Người trong triều đình đều nói là vì Diệp Lưu Vân và Thẩm Lãnh đi lại quá thân cận cho nên bị liên lụy, nhưng lão viện trưởng vẫn chưa từng nghĩ như vậy, bệ hạ sẽ khiến Diệp Lưu Vân liên lụy vì Thẩm Lãnh?
Bệ hạ không thể nào hồ đồ, không thể nào hoang đường.
Quan trọng hơn là cho dù muốn xây dựng An Bắc đô hộ phủ thì cũng không nên là Diệp Lưu Vân đi, bắc cương có ứng viên thích hợp... Diệp Vân Tán hiểu biết về bắc cương hơn chẳng lẽ không thích hợp?
Huống hồ bệ hạ muốn xây dựng An Bắc đô hộ phủ cũng tuyệt đối không phải hôm nay nghĩ đến là hôm nay làm ngay. Lúc trước điều Diệp Vân Tán đến bắc cương phụ trách việc lương thảo hậu cần cho đại quân bắc chinh, quyền hạn lớn đến mức có thể tiết chế các đạo, đây không phải là đang trải đường cho chuyện của An Bắc đô hộ phủ sao?
Nếu như nói trải đường cho Diệp Vân Tán nhiều như vậy mà cuối cùng lại dành cho Diệp Lưu Vân, chẳng phải là làm việc dư thừa ư.
Tất cả mọi người đều nói lão viện trưởng không quan tâm đến triều chính, nhưng trên thực tế nếu lão viện trưởng thật sự không quan tâm đến triều chính, chỉ lo những chuyện ở thư viện, đến cuối cùng mọi người nói lão viện trưởng thuần túy là dựa vào sự coi trọng của bệ hạ mà ngay cả thư viện cũng không quan tâm, vậy thì tại sao bệ hạ hỏi đến chuyện gì lão viện trưởng cũng có thể đối đáp trôi chảy?
Người nói lão viện trưởng không có khả năng mà chỉ là dựa vào quan hệ với bệ hạ mới là không có khả năng, cũng không tầm mắt thật sự.
Lão viện trưởng cần phải luôn suy nghĩ từng giờ từng khắc. Lão biết bệ hạ xem lão là chỗ dựa tinh thần, nhưng mà chỗ dựa tinh thần này thật sự dễ làm như vậy sao?
Vừa ra khỏi Tứ Mao Trai lên xe ngựa, còn chưa đi được bao xa thì xe ngựa lại dừng lại. Lão viện trưởng chưa kịp vén rèm lên xem thứ tình hình như thế nào, rèm xe bị người khơi mào đến, một người có mùi mồ hôi hơi chua lòm trên người đã trực tiếp chui vào.
Lão viện trưởng vừa thấy liền không nhịn được thở dài: "Bao lâu rồi không về nhà?"
Lại Thành vào xe liền cuộn tròn người lại tìm tư thế an toàn thoải mái, nhìn ông ta có vẻ không biết đã bao lâu không thay y phục. Ở trong căn phòng Nội các đó lăn lộn mấy ngày, nếu không tắm rửa, trong phòng còn có người hút thuốc, vậy thì mùi tất nhiên không dễ ngửi.
Các bách tính sẽ tưởng là các đại học sĩ Nội các rất sạch sẽ tươm tất, nếu thật sự để bọn họ vào Nội Các xem thử, ngửi thử mùi ở bên trong Nội các, có lẽ bọn họ sẽ kinh ngạc đến mức cảm thấy tất cả đều là biểu hiện giả dối.
"Đã hơn mười ngày rồi."
Lại Thành rúc người ở đó nheo mắt trả lời.
Lão viện trưởng nói: "Cản xe của ta là có chuyện?"
"Không có gì, đơn giản là đi nhờ xe về nhà. Nếu ta về cung Vị Ương sẽ chậm trễ một chút, đúng lúc vừa mới đưa tấu chương cho bệ hạ, biết tiên sinh sắp đi cho nên đuổi theo."
Lão viện trưởng thở dài: "Đường đường là đại học sĩ thủ phụ Nội Các, ngươi xem y phục của ngươi, mùi trên người ngươi đi."
Lại Thành thở dài: "Bên Nam Bình đạo xảy ra lũ lụt."
Ông ta liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Vì chuyện này mà Nội Các tranh cãi túi bụi, bệ hạ bảo Nội Các mau chóng đưa ra kết quả, nhưng hai bên không ai thuyết phục được ai. Nam Bình đạo vốn là Cầu Lập đến giờ mới quy thuận được mấy năm, trên thực tế cũng không nói rõ được là quy thuận cỡ nào. Bản chất của người Cầu Lập có một chút độc địa không phục, nếu không phải đại tướng quân Trang Ung trấn áp ở đó, người Cầu Lập sẽ luôn luôn gây rối. Mặc dù đại tướng quân Trang Ung ở đó, những nơi xa xôi vẫn thường hay gây ra chút động tĩnh, cho nên phần lớn mọi người trong Nội Các nói không nên cứu, sự cứu tế của triều đình phát ra từ Trường An đến bên Nam Bình đạo phải tổn thất hơn phân nửa. Nếu là điều lương thực cứu tế từ các nơi nhu Bình Việt đạo, việc này không thể nào khác mở miệng. Lúc trước những thằng nhãi con Cầu Lập giết người phóng hỏa, làm xằng làm bậy ở Bình Việt đạo, thù hận làm sao có thể hóa giải, khiến Bình Việt đạo điều lương thực... Sợ là ngay cả có triều đình điều độ thì cũng sẽ cố ý kéo dài."
Lão viện trưởng: "Chỉ vì chuyện này mà ngươi đã rầu rĩ đến mức râu ria xồm xàm?"
"Chuyện này là thứ nhất."
Lại Thành nói: "Thứ hai, bệ hạ định để Nội Các thương nghị chuyện chuyển Đao Binh sang hướng đông."
Lão viện trưởng thay đổi sắc mặt: "Tại sao?"
Lại Thành nói dùng hai tay họa ra một khung vuông: "Trước kia Đại Ninh lớn như vậy, chiến binh tứ cương trấn đông tây nam bắc, nhưng mà bây giờ Đại Ninh bất kể là hướng đông tây nam bắc đều mở rộng cương vực cực kỳ lớn. Tại sao bệ hạ muốn xây dựng An Tây đô hộ phủ, An Lang đô hộ phủ, An Bắc đô hộ phủ? Người đã phóng đại khung vuông được vẽ ra, tứ cương hổ lang ở vị trí cũ, đô hộ phủ là bộ khung của một khung vuông. Vốn dĩ tứ cương hổ lang là đường phòng tuyến thứ nhất, hiện tại đô hộ phủ của tứ cương là đường phòng tuyến thứ nhất."
Lão viện trưởng hiểu được: "Cho nên vấn đề hiện tại là chỉ có đông cương không có đô hộ phủ."
"Đúng."
Lại Thành nhìn về phía lão viện trưởng: "Theo lý mà nói, nếu muốn thiết lập An Đông đô hộ phủ, bên Bột Hải đạo thích hợp nhất. Tướng quân Diêm Khai Tùng trấn thủ Bột Hải đạo, lấy hắn làm đô hộ nhiệm kỳ đầu tiên của An Đông đô hộ phủ cũng không thành vấn đề, vấn đề là bệ hạ lại không có ý định thiết lập An Đông đô hộ phủ này. Sắp sửa động binh với Tang quốc rồi, mọi người đều đoán tương lai sau khi diệt Tang quốc, liệu rằng có thiết lập An Đông đô hộ phủ ở Tang quốc hay không, nhưng chuyện này không thỏa đáng."
Lại Thành nói: "Nếu đặt ở Bột Hải đạo, tương liên với Đại Ninh, không tính là thuộc địa, nhưng nếu đặt ở Tang quốc, nếu có gì bất ngờ thì rất khó chi viện."
Lão viện trưởng lắc đầu: "An Lang đô hộ phủ xa hơn."
Lại Thành: "Tiên sinh, không phải là ông không hiểu ý của ta."
Đương nhiên lão viện trưởng hiểu, cho nên thở dài: "Bệ hạ muốn điều Mạnh Trường An đi."
"Phải."
Lại Thành có chút bất đắc dĩ: "Mặc dù bệ hạ không nói rõ, nhưng ta đoán có lẽ là như thế. Bệ hạ muốn đuổi Mạnh Trường An đến Bột Hải đạo hoặc là Tang quốc, nếu như vậy..."
Ông ta không nói ra câu phía sau nhưng lão viện trưởng cũng sẽ hiểu, đây mới là nguyên nhân tại sao Lại Thành lại nói không thỏa đáng.
Nếu như vậy thì Mạnh Trường An có thể sẽ đóng quân hải ngoại lâu dài. Việc này thoạt sơ thì không có gì đặc biệt, nhưng liên tưởng đến thời gian này bệ hạ vẫn còn có chèn ép ý Thẩm Lãnh, có thể đại khái phỏng đoán được là bệ hạ muốn đưa Mạnh Trường An đi xa hơn để ngừa bất trắc.
Lão viện trưởng nhìn về phía Lại Thành: "Vừa mới nói chuyện với bệ hạ vài câu, bệ hạ nói sau này muốn cho đại hoàng tử định cư Kinh Kỳ đạo."
Lại Thành cả kinh: "Kinh Kỳ đạo?!"
Ánh mắt của ông ta lóe lên một cái, tầm mắt có chút mơ hồ: "Bệ hạ sắp xếp như vậy là mưu tính gì?"
Lão viện trưởng nhún vai: "Ta cũng muốn biết."
Để đại hoàng tử ở Kinh Kỳ đạo, chẳng lẽ uy hiếp không lớn hơn so với Thẩm Lãnh?
Hai người liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy bệ hạ có chút khác thường, ngay cả Lại Thành cũng không thể không nghi ngờ, có phải bệ hạ hơi hồ đồ rồi không?
Đúng lúc này hai người nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài ngự viên, có một người mặc quan phục của quan lớn nhất phẩm từ trên xe ngựa xuống, sửa sang lại quan phục của mình một chút rồi đi vào ngự viên, hiển nhiên là đi yết kiến bệ hạ.
"Đậu Hoài Nam?"
Lão viện trưởng nhìn về phía Lại Thành: "Bệ hạ cho Đậu Hoài Nam trở lại, Nội Các biết không?"
"Không biết."
Sắc mặt Lại Thành hơi khó coi: "Bệ hạ chưa bao giờ nhắc đến."
Đạo phủ các nơi đều là chính nhị phẩm, duy chỉ có đạo phủ của Kinh Kỳ đạo là nhất phẩm. Lúc trước Đậu Hoài Nam là một hành quân tham sự trong quân của Thẩm Lãnh, mấy năm nay tốc độ đề bạt còn nhanh hơn cả Thẩm Lãnh, đầu tiên là đến Nội Các làm việc, sau đó đưa ra ngoài thành phủ trị, không đến hai năm điều nhiệm đạo thừa, sau đó lại thêm hai năm nữa điều nhiệm đạo phủ, thêm hai ba năm nữa thì điều đến Kinh Kỳ đạo, nói là một bước lên mây cũng không quá.
"Bệ hạ triệu kiến Đậu Hoài Nam vào lúc này."
Lão viện trưởng giương khóe miệng lên: "Có chút thú vị rồi."
Lại Thành sốt ruột: "Tiên sinh, rốt cuộc có ý gì vậy?"
"Xem thử đi."
Lão viện trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Có thể bệ hạ muốn rút cái đinh của Kinh Kỳ đạo rồi. Đoán chừng ngay cả ta bệ hạ cũng lừa. Lúc nãy bệ hạ nói chuyện đại hoàng tử về Kinh Kỳ đạo ít nhất là mấy năm sau, ta thấy tám phần là không bao xa nữa."
Tứ Mao Trai.
Đậu Hoài Nam bước nhanh vào cửa, sau đó cúi người quỳ gối trên mặt đất: "Thần Đậu Hoài Nam, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Đứng lên đi."
Hoàng đế chỉ vào cái ghế cách đó không xa: "Ngồi xuống nói chuyện."
Đậu Hoài Nam lập tức ghé mông ngồi xuống ghế, hoàng đế vừa lật xem tấu chương của Lại Thành mới đưa tới vừa nói: "Trẫm để khanh vội vã về Trường An, chuyện Kinh Kỳ đạo đều đã sắp xếp thỏa đáng?"
"Sau khi nhận được ý chỉ thần liền tăng cường sắp xếp, đại khái đều sắp xếp thỏa đáng."
"Vậy thì tốt."
Hoàng đế nói: "Đậu Hoài Nam, khanh có biết tại sao trẫm triệu khanh về?"
"Thần không biết."
Hoàng đế đặt bút son trong tay xuống: "Thời gian trước trẫm hạ phong tước của Thẩm Lãnh, cũng hạ quân chức của hắn, cả triều văn võ, ngay cả Ngự sử đài cũng không có người dâng tấu đưa ra dị nghị, duy chỉ có khanh trước sau thượng tấu ba lần. Trẫm muốn hỏi khanh, ngươi nói đỡ cho Thẩm Lãnh, có phải xuất phát từ tư tình hay không?"
Ai cũng biết Đậu Hoài Nam là người do Thẩm Lãnh một tay đề bạt lên. Tuy rằng về sau luận chức quan thì gã cao hơn Thẩm Lãnh, nhưng nếu không có sự tiến cử của Thẩm Lãnh làm sao gã có thể có địa vị như ngày hôm nay.
Đậu Hoài Nam cúi đầu: "Hai - tám."
"Hửm?"
Hoàng đế liếc mắt nhìn Đậu Hoài Nam một cái: "Hai - tám?"
"Vâng."
Đậu Hoài Nam nói: "Hai phần là vì quốc sự, tám phần là nhớ đến quan hệ cá nhân."
Hoàng đế nhíu mày: "Khanh không sợ trẫm xử lý khanh?"
"Thần không sợ."
Đậu Hoài Nam nói: "Lần đầu tiên thần dâng tấu, trong lòng nghĩ là đại khái bệ hạ sẽ trách phạt thần, sau khi dâng tấu lần thứ hai, thần luôn đợi ý chỉ giáng chức, sau khi dâng tấu lần thứ ba, thần cảm thấy có thể con đường làm quan của thần cũng dừng lại ở đây, nhưng thần đã cẩn thận hỏi bản thân, quả thật là không sợ. Con người thần sợ rất nhiều chuyện, duy chỉ không sợ xứng với lương tâm."
Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Vậy nếu trẫm giết khanh thì sao?"
Đậu Hoài Nam: "Nếu bởi vì thần dâng tấu nói đỡ cho Thẩm Lãnh mà giáng chức, thần cảm thấy không có gì đáng trách, dù sao bệ hạ cũng có lúc hồ đồ. Nếu bởi vì việc này mà dẫn đến việc thần mất tính mạng, vậy thì càng không có gì đáng trách, Đại Ninh vẫn chưa từng xuất hiện hôn quân, khó tránh khỏi có một người."
"Đậu Hoài Nam!"
Hoàng đế quát lớn một tiếng.
Đậu Hoài Nam từ từ đứng dậy, quỳ rạp trên đất: "Có thần."
Hoàng đế nhíu mày: "Khanh thật sự tưởng là trẫm không dám động tới khanh?"
"Lúc nãy bệ hạ hỏi thần đã sắp xếp xong chưa, lúc thần đến quả thật đã sắp xếp gần hết rồi, chuyện hậu sự cũng đã sắp xếp rồi."
Đậu Hoài Nam ngẩng đầu lên: "Thần làm quan nhiều năm, số bạc tích góp được có tổng cộng bảy trăm hai mươi sáu lượng, đều đã quyên tặng cho học đường đạo phủ Kinh Kỳ đạo. Thần có một căn nhà, trước khi đến cũng đã tặng cho Phủ quân ti Kinh Kỳ đạo để bố trí cho mẹ goá con côi. Căn nhà này không phải triều đình phân cho thần, thần đã trả lại căn nhà triều đình phân cho thần rồi, căn nhà này là thần tự tích lũy bạc để mua."
Sau khi nói xong những lời này, Đậu Hoài Nam nhìn về phía hoàng đế: "Nếu bệ hạ lại hỏi thần có sợ không, thần vẫn không sợ."
Hoàng đế nhìn Đậu Hoài Nam, mắt hơi nheo lại, ngay cả Đại Phóng Chu đứng hầu hạ ở một bên cũng sợ tới mức run lên.