Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1131 - Chương 1131: Tấm Gương Của Văn Nhân

Chương 1131: Tấm gương của văn nhân Chương 1131: Tấm gương của văn nhân

Hoàng đế tức giận nhìn Đậu Hoài Nam, Đậu Hoài Nam lại giống như cố ý muốn chết nhìn thẳng vào hoàng đế. Hoàng đế xoay người phất tay áo: "Khanh về đi. Đại Phóng Chu, bảo Nội Các viết chỉ, đạo phủ Kinh Kỳ đạo Đậu Hoài Nam xem thường pháp kỷ, công tư bất phân, giáng chức làm phủ trị Lang Thành Kinh Kỳ đạo."

Đậu Hoài Nam quỳ ở đó: "Tạ chủ long ân!"

Bốn từ này nói rất lớn tiếng.

Hoàng đế cũng không nhìn gã cái nào, trở lại chỗ bàn sách ngồi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương. Đậu Hoài Nam đứng dậy rời khỏi Tứ Mao Trai, lúc ra ngoài ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thở dài một tiếng.

Không bao lâu sau tin tức Đậu Hoài Nam bị giáng chức đã truyền khắp triều đình. Từ quan to nhất phẩm trực tiếp xuống làm phủ trị tứ phẩm, giáng chức chênh lệch lớn như vậy nhìn khắp mấy trăm năm lịch sử Đại Ninh cũng không thấy nhiều.

Kế tiếp Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân, Đậu Hoài Nam lại trở thành một quan viên bị hoàng đế điều nhiệm bởi vì có quan hệ thân thiết với Thẩm Lãnh. Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân còn đỡ, hai người tuy bị điều đi xa nhưng cấp quan không thấp, đô hộ đô hộ phủ chức quyền còn cao hơn đạo phủ một đạo, đây là thăng lên.

Đậu Hoài Nam thì khác, nhất phẩm đến tứ phẩm, mức chênh lệch này có thể đập tan tâm cảnh của bất cứ người nào.

Chức đạo phủ Kinh Kỳ đạo liền để trống như vậy. Bệ hạ truyền đạt một ý chỉ xuống, đạo thừa Kinh Kỳ đạo Võ Trọng giữ chức đạo phủ Kinh Kỳ đạo, ý chỉ này vừa truyền xuống, mọi người lại đều ngây người.

Đạo thừa Kinh Kỳ đạo Võ Trọng đã hơn sáu mươi tuổi, theo lý mà nói đã đến tuổi nên lui xuống rồi. Lão ta làm đạo thừa ở Kinh Kỳ đạo mười hai năm cũng không thể tiến thêm một bước, kết quả là bởi vì Đậu Hoài Nam khiến bệ hạ tức giận mà lão ta tiến lên một bước như vậy, có lẽ ngay cả bản thân Võ Trọng cũng cảm thấy đời người tràn rẫy những chuyện khó tin.

Trên lý luận thì đạo thừa là trưởng quan quân sự cao nhất trong một đạo. Đạo phủ các nơi là chính nhị phẩm, đạo thừa tòng nhị phẩm, mà tướng quân chiến binh các đạo đều là chính tam phẩm, nhưng đạo thừa không có quyền điều động chiến binh các vệ, cho nên tòng nhị phẩm này cũng không thể nào hạ lệnh cho chính tam phẩm.

Điểm khác của Kinh Kỳ đạo nằm ở chỗ số lượng sương binh của Kinh Kỳ đạo nhiều hơn gấp đôi số lượng sương binh các đạo khác. Kinh Kỳ đạo bảo vệ Trường An, số lượng sương binh luôn là một câu đố, ngoại trừ đạo thừa ra thì không ai biết rõ hơn. Sương binh lại được gọi là nông binh, những binh lính này nhàn rỗi luyện binh, ngày mùa làm nông, nhưng chủ quan huấn luyện sương binh, từ đoàn suất đến giáo úy phần lớn đều là chiến binh lão binh, đặc biệt là huấn luyện sương binh Kinh Kỳ đạo khắc nghiệt hơn.

Kinh Kỳ đạo là trọng địa sản xuất lương thực ở phương bắc Đại Ninh, tuy rằng kém hơn Liêu Bắc đạo, cũng kém hơn Liên Sơn đạo, nhưng lương thực của Kinh Kỳ đạo cung cấp trực tiếp cho kinh thành. Chung quanh Trường An có sáu kho lương lớn, có bốn kho lương ở trong Kinh Kỳ đạo, mà sương binh lại có trọng trách bảo vệ lương thực. Tuy rằng người gác kho lương các nơi là lương binh Hộ bộ, một loại binh chủng đặc biệt không thuộc về Binh bộ, cũng không thuộc quản lý của địa phương, nhưng số lượng lương binh vốn đã có hạn, phần lớn thời gian là sương binh sẽ chia sẻ việc bảo vệ lương thực.

Đạo thừa Võ Trọng vừa điều lên, chức vị đạo thừa lại để trống, Nội Các bận chọn lọc quan viên, nhưng lúc này bệ hạ lại hạ ý chỉ thứ ba, tướng quân cấm quân Đạm Đài Thảo Dã điều nhiệm đạo thừa Kinh Kỳ đạo.

Ý chỉ này làm cho thêm nhiều người mơ hồ. Rất nhiều người đều đang suy đoán Đạm Đài Thảo Dã sẽ kế thừa đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, sự tín nhiệm và trọng dụng của bệ hạ đối với Đạm Đài Thảo Dã cũng rất rõ ràng, lúc này đột nhiên điều Đạm Đài Thảo Dã đi khỏi cấm quân, tuy rằng nhìn có vẻ là thăng quan, nhưng cái đó làm sao so sánh với tướng quân chính tam phẩm?

Mọi người không thể không liên tưởng đến chuyện lúc trước cửa tiệm của Trà công chúa điện hạ bị người quấy rối, Đạm Đài Thảo Dã mang cấm quân ra mặt, chẳng lẽ vẫn là vì có liên quan đến Thẩm Lãnh? Bởi vì Đạm Đài Thảo Dã ra mặt vì Thẩm Lãnh cho nên bệ hạ quyết định điều gã đi khỏi cấm quân. Đạo thừa thành Kinh Kỳ đạo, căn cứ theo thường lệ trước kia mà phân tích thì sau này còn muốn điều về cấm quân nhậm chức đại tướng quân trên cơ bản là vô vọng.

Trong lúc nhất thời, khắp cả triều đình đều rất mê mang, cũng rất sợ hãi, ba ý chỉ này của bệ hạ tới quá đột ngột. Đậu Hoài Nam có vẻ như không có lỗi gì nặng bị giáng chức, gã dám mắng bệ hạ cũng là nằm ngoài dự liệu. Võ Trọng thăng nhiệm đạo phủ, Đạm Đài Thảo Dã điều nhiệm đạo thừa... Bất kể nhìn thế nào cũng giống như đều có liên quan đến Thẩm Lãnh, vì thế càng có thêm nhiều người âm thầm bàn tán, kiểu bàn tán này cũng không tránh được. Phần lớn mọi người đều đoán bệ hạ thật sự muốn thanh tẩy những người có quan hệ mật thiết với Thẩm Lãnh.

Thành Trường An.

Đạm Đài Thảo Dã ngồi ở trong Nghênh Tân Lâu nhìn Lại Thành trước mặt, cười nói: "Lại đại nhân nhìn có vẻ còn nản lòng hơn ta. Ta đây chính là thăng quan, từ chính tam phẩm đến tòng nhị phẩm, thăng lên nửa cấp."

Lại Thành liếc mắt nhìn gã: "Ngươi đây là miễn cưỡng cười vui?"

Đạm Đài Thảo Dã nhún vai: "Nếu không thì vừa khóc vừa náo loạn?"

Lại Thành hỏi: "Đại tướng quân nói thế nào?"

Đạm Đài Thảo Dã lại nhún vai: "Ông ấy có thể nói thế nào, đại khái nói ở đâu cũng là dốc sức vì nước, ở đâu cũng là tận trung vì bệ hạ, cho nên không cần suy nghĩ gì cả, cứ làm việc cẩn trọng."

Lại Thành thở dài: "Những lời này dùng mông nghĩ cũng có thể nghĩ ra được."

Đạm Đài Thảo Dã phì cười một tiếng: "Dù gì ông cũng nên tôn trọng một chút."

Lại Thành nói: "Đại tướng quân chỗ nào cũng tốt, chỉ là giống nhau, chưa từng dựa vào lý lẽ để tranh luận."

"Lý lẽ?"

Đạm Đài Thảo Dã nói nhỏ: "Thủ phụ đại học sĩ của ta, trong triều đình, lý lẽ là gì?"

Lại Thành hừ một tiếng: "Bớt giả vờ thâm sâu với ta đi, ta biết nhiều hơn ngươi, ngược lại là ngươi nên biểu hiện một chút tôn kính với ta, dù sao ta tới gặp ngươi một lần cũng phiêu lưu mạo hiểm rất lớn. Nhìn từ cục diện hiện giờ, ta cũng có thể sẽ bị bãi miễn chức đại học sĩ thủ phụ Nội Các này vì gặp ngươi."

"Sẽ không đâu."

Đạm Đài Thảo Dã nói: "Đâu có người nào có thể đảm đương được hơn ông, huống hồ cũng đâu có người nào thú vị hơn ông."

Lại Thành nói: "Ta còn phải về Nội Các, sau khi ngươi đi Kinh Kỳ đạo phải tự cẩn thận nhiều hơn, nước của Kinh Kỳ đạo hơi sâu..."

Đạm Đài Thảo Dã hơi nhướn đầu lông mày lên: "Đến mu bàn chân ta không?"

Lại Thành: "Phải xem nói thế nào, đến mu bàn chân ngươi, ngươi trồng cây chuối cũng có thể đến mu bàn chân ngươi."

Vẻ mặt Đạm Đài Thảo Dã trở nên nghiêm túc: "Vậy thì quả thật rất sâu."

Lại Thành đứng dậy rời đi, nhưng sau khi lên xe lại không trực tiếp về Nội Các mà đến chỗ ở của Đậu Hoài Nam nằm ở ngõ Vị Thành hẻm. Tiểu viện này là lúc trước Thẩm Lãnh giúp Đậu Hoài Nam mua lại, dù sao thì nếu trực tiếp tặng thì đó thật là bằng chứng kết bè kết cánh xác thực. Khi đó Đậu Hoài Nam còn ở Nội Các, không phải đại nhân vật kiểu như thứ phụ gì đó, chỉ là một bang bút.

Xe ngựa dừng lại ở đầu ngõ, Lại Thành khoát tay ra hiệu cho xe ngựa đi trước, xe ngựa của ông ta hơi bắt mắt, dừng ở đầu ngõ lâu không tốt lắm. Một mình ông ta men theo ngõ nhỏ vào bên trong cùng, sau đó phát hiện cửa của tiểu viện đó lại đang mở. Ông ta cất bước vào cửa, liếc mắt đã nhìn thấy Đậu Hoài Nam đang tự dọn dẹp nhà cửa, vén tay áo lên, cầm liềm trong tay đang dọn sạch cỏ dại trong sân.

"Ngươi cũng vẫn nhàn nhã nhỉ."

Lại Thành vào sân sau đó nhìn trái nhìn phải: "Quan to nhất phẩm đương triều, nếu nói trong nhà keo kiệt thì ngươi có thể xếp ở vị trí thứ ba."

Đậu Hoài Nam quay lại liếc nhìn, đầu tiên là hành lễ sau đó cười nói: "Đại nhân ngài có thể xếp thứ hai."

Lại Thành hỏi: "Thứ nhất là ai?"

Đậu Hoài Nam nói: "Đại nhân ngài xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất."

Lại Thành nhổ phì một tiếng: "Với cái miệng này của ngươi, bệ hạ biến ngươi thành phủ trị tứ phẩm vẫn là phạt nhẹ."

Đậu Hoài Nam cười lớn ha ha, một lúc sau nụ cười liền từ từ biến mất, sau đó thở dài thườn thượt. Gã nhìn về phía Lại Thành: "Hiện giờ trong thành Trường An, còn ai có quan hệ thân cận với Thẩm Lãnh?"

Lại Thành chỉ vào mũi mình: "Ta."

Đậu Hoài Nam: "Vậy thì không còn nữa rồi."

Lại Thành đi đến một bên ngồi xuống: "Ngươi đây là thật sự không xem ta ra gì."

Đậu Hoài Nam ôm cỏ dại đã cắt xong chất đống ở trong góc sân: "Sự thân cận của đại nhân ngài và Thẩm Lãnh là bệ hạ cho phép. Bởi vì bệ hạ rất rõ đại nhân ngài sẽ để tất cả các mối quan hệ công khai, hơn nữa còn rất rõ ràng, rành mạch, trật tự, ai cũng có thể nhìn rõ, cho nên người giống như đại nhân không tính là có quan hệ thân cận với Thẩm Lãnh."

Lại Thành nhìn Đậu Hoài Nam: "Ngươi nói có lý."

Đậu Hoài Nam nhún vai: "Phần lớn những lời có lý đều không dễ nghe."

Lại Thành thở dài: "Đầu tiên là ngươi chọc giận bệ hạ, sau đó lại châm chọc thủ phụ đại học sĩ đương triều, ngươi thật sự định vò đã mẻ lại ném vỡ?"

"Đại nhân nghĩ thế nào?"

Đậu Hoài Nam bỗng nhiên lại cười cười, trong nụ cười có chút giảo hoạt giống như cáo già.

Gã rửa tay sau đó pha trà cho Đậu Hoài Nam: "Ta không tin đại nhân ngài không nhìn ra được bệ hạ muốn làm gì."

Lại Thành nghiêm túc trả lời một câu: "Ta nhất định phải không nhìn ra."

Đậu Hoài Nam giật mình, gật đầu: "Không ở cùng vị trí thì không có cùng suy nghĩ. Đại nhân nói đúng, ta nhất định phải nhìn ra được, đại nhân nhất định phải không nhìn ra được. Nếu chúng ta đổi vị trí thì chuyện này còn làm thế nào? Nếu ta nhất định phải không nhìn ra, quân cờ của bệ hạ sẽ không thể đi. Nếu đại nhân nhìn ra được, ván cờ của bệ hạ cũng không thể kết thúc."

Lại Thành hài lòng gật đầu: "Cho nên ta mới nói con người Đậu Hoài Nam thật sự rất xấu."

Đậu Hoài Nam: "Nếu nói về xấu, ta chỉ có thể xếp thứ ba, đại nhân xếp thứ hai."

Lại Thành nhổ phì một tiếng: "Lại là ta đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất?"

"Không phải, Thẩm Lãnh thứ nhất."

Lại Thành suy nghĩ, con mẹ nó đúng là có lý.

Ông ta chỉ ra cửa lớn: "Ngươi đoán được ta sẽ đến?"

"Cũng chỉ có đại nhân ngài sẽ đến, những người khác chỉ mong sao cách xa ta một chút."

Đậu Hoài Nam nói: "Trên bàn đã chuẩn bị sẵn trà mà đại nhân thích uống, để điểm tâm mà đại nhân thích ăn. Ngoài ra biết thói quen của đại nhân cho nên ta còn chuẩn bị thêm hai lon lá trà để ở một bên, lúc đại nhân đi cứ cầm là được."

Lại Thành: "Ta là thủ phụ đại học sĩ, tấm gương của văn nhân thiên hạ, cho nên ta không thể trực tiếp chửi bới, như vậy thì ta có vẻ rất không nhã nhặn, cũng cho thấy ta không cẩn thận, dù sao thân phận của ta cũng cao hơn ngươi một chút."

Đậu Hoài Nam: "Cũng không có người khác."

Lại Thành: "Vậy thì ta cũng nhịn."

Đậu Hoài Nam: "Thật sự không mắng?"

Lại Thành: "Thật sự không mắng."

Đậu Hoài Nam nói: "Vậy được, ta nói tiếp vậy. Ngài xem ta chuẩn bị cho đại nhân nhiều như vậy, đại nhân là bằng hữu duy nhất bằng lòng đến tiễn ta, có phải là cũng phải đáp lễ không?"

Lại Thành: "Ngươi thấy ta giống người khẳng khái sao?"

Đậu Hoài Nam cười: "Ngài là thủ phụ đại học sĩ, tấm gương của văn nhân thiên hạ, thân phận lại cao hơn ta một chút."

Lại Thành thở dài: "Nói đi, ngươi muốn gì?"

Đậu Hoài Nam nói: "Hai chuyện... Thứ nhất, nếu bên Kinh Kỳ đạo có chuyện gì thì sợ là sẽ không quá muộn, nếu ta bị cuốn vào, đại nhân giúp ta chăm sóc gia quyến một chút, vợ con già trẻ, phó thác cho đại nhân."

Lại Thành nghiêm nghị : "Ta sẽ chăm sóc."

Đậu Hoài Nam nói: "Thứ hai... Trước khi ta đến đã tán hết gia sản, cũng tiễn vợ con về quê nhà, đó là ta tưởng bệ hạ sẽ bãi quan bỏ tù ta, có thể sẽ bị nhốt một thời gian, hơn nữa ta cũng muốn thể hiện quyết tuyệt một chút, dù sao cũng phải cho ra dáng mới được, đâu ngờ bệ hạ chỉ giáng chức ta. Haiz, tiền tán đi quá sớm, có thể mượn hai trăm lượng để dùng không?"

Lại Thành đứng dậy, Đậu Hoài Nam tưởng là ông ta muốn đi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngài xem, ngài như vậy thật không thể diện."

Kết quả là Lại Thành đi đóng cửa lại, sau đó hít sâu một hơi, xoay người về phía Đậu Hoài Nam mắng một câu: "Con mẹ nó ta đệch ông nội ngươi, không đóng cửa làm ta cũng không tiện mắng. Nhà ngươi mà lại thò tay ra mượn tiền của ta... Hai trăm lượng? Không được, nhiều nhất là một trăm lượng!"

Đậu Hoài Nam: "Một trăm tám mươi."

Lại Thành: "Một trăm năm mươi!"

Đậu Hoài Nam gật đầu: "Được!"

Lại Thành: "..."

Bình Luận (0)
Comment