Đậu Hoài Nam trầm mặc một hồi rồi nghiêm nghị nói: "Bệ hạ bố cục bằng sự kiên quyết lớn như thế, chúng ta phải cúc cung tận tụy vì bệ hạ. Qua tay bệ hạ, Đại Ninh lại mở ra thêm mấy trăm năm thịnh thế, chúng ta thì có tính là gì?"
Lại Thành khom người cúi đầu với Đậu Hoài Nam: "Viện trưởng đại nhân từng nói người sống ở đời, những người mà ta gặp đều có thể là thầy, nghe một lời mà ngộ ra được nhiều điều, gặp người cùng nghề là có cảm tình, đó là tình cảm nhận được. Hôm nay nghe ngươi nói câu này, đó là thầy ta."
Đậu Hoài Nam đáp lễ: "Ngài nói như vậy cũng không thể thiếu một trăm năm mươi lượng bạc đó của ta. Lần này đi Lang Thành người không có xu, ngài không cho ta mượn, ta sẽ đến cửa Nội Các chờ không đi, sẽ nói là ngài nợ ta bạc không trả."
Lại Thành: "Ta còn chưa thể hiện chút kính ý này ra ngoài, ngươi đã khiến ta phải nuốt trở lại rồi."
Đậu Hoài Nam cười nói: "Khi đó mới quen tướng quân, ta hỏi hắn tại sao ngươi còn trẻ như thế mà lại hiểu biết như thế. Tướng quân nói... mặc kệ hắn gặp ai hay chuyện gì, muốn làm gì, trong lòng chỉ hỏi hai câu, hai câu hỏi này đều qua thì cứ việc đi làm. Đầu tiên là tự hỏi bản thân, hỏi mình có trái lương tâm hay không. Nếu ngay cả mình cũng cảm thấy trái lương tâm thì còn có cái gì có thể hỏi người khác nữa. Thứ hai vẫn là hỏi tự bản thân, chẳng qua là hỏi bản thân nếu làm chuyện này liệu có làm hại đến người mình quan tâm, đến chuyện mình quan tâm hay không"
"Hỏi mình hỏi người đều không hổ thẹn với lương tâm thì cứ đi làm, cho nên đại nhân ngài nói nghe ta một lời có thể làm thầy, ngài nên đi cảm ơn Thẩm Lãnh."
Lại Thành: "Thẩm Lãnh à..."
Ông ta nhìn về phía Đậu Hoài Nam nghiêm túc nói: "Ta luôn đánh giá mình rất cao, cảm thấy trên đời này phần lớn mọi người đều không bằng ta, nếu nói kỹ hơn thì người như Thẩm Lãnh tất nhiên cũng không bằng ta. Ngươi nghĩ xem, làm người làm việc thật sự khá tinh xảo cẩn thận giống như hắn thật sự là suy tính chặt chẽ? Bất kể là thái độ làm người hay phong cách làm việc của hắn, cái nào thích hợp sinh tồn ở quan trường?"
Đậu Hoài Nam suy nghĩ, lắc đầu: "Không có cái nào thích hợp."
"Thế nhưng hắn lại được rất nhiều người kính trọng."
Lại Thành thở dài: "Cho nên năm chữ không thẹn với lương tâm này thật sự rất khó. Chúng ta kính trọng hắn là vì chúng ta không thể nào mọi chuyện đều không thẹn với lương tâm."
Sau khi nói xong ông ta nhìn chung quanh: "Giữ lại căn nhà này đi, đừng tặng người khác nữa."
Đậu Hoài Nam nói: "Còn lâu ta mới tặng. Đây là quà năm đó tướng quân tặng cho ta, xem như là cho ta mượn bạc để mua, nhưng hắn cũng sẽ không đòi lại số bạc đó. Giống như đại nhân ngài nói, nếu là người khác tặng ta một căn nhà thì ta sẽ nghĩ liệu người này có việc gì muốn cầu cạnh ta hay không. Nếu là tướng quân tặng ta căn nhà này, ta chỉ nghĩ là hắn thương ta."
Lại Thành thở dài một hơi: "Ta đi trước đây. Số bạc ngươi cần, ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi. Nếu không đủ... Ngươi tìm người khác mà nghĩ cách, dù sao ta cũng sẽ không cho mượn nhiều."
Đậu Hoài Nam phì cười một tiếng: "Nếu để người khác nghe được câu nói này, có thể người ta sẽ trực tiếp đánh giá ngài thành người như Thẩm Lãnh."
Lại Thành nhún vai: "Ta sợ?"
Ông ta cất bước ra ngoài, đi vài bước lại quay đầu lại: "Ngươi là người hiểu biết, cho nên khi đương nhiên cũng hiểu không phải bệ hạ thật sự muốn phạt ngươi, chuyện ngươi trải qua Thẩm Lãnh cũng đang trải qua. Các ngươi đều là trọng thần của quốc gia, cũng là trung thần của quốc gia. Ngươi biết đấy, trong lòng bệ hạ cũng sẽ buồn bã, cũng sẽ tự trách, khiến người như Thẩm Lãnh và ngươi ủy khuất để mưu sự không phải là điều bệ hạ muốn, chỉ là không còn cách nào khác."
Đậu Hoài Nam nói: "Vậy ngài nhớ sau này nói với bệ hạ, bên Đậu Hoài Nam còn thiếu năm mươi lượng bạc, bảo bệ hạ bù lại một chút?"
Lại Thành cười lớn ha ha, bước nhanh đi.
Đậu Hoài Nam đứng ở cửa nhìn Lại Thành đi xa, im lặng một lúc lâu rồi lẩm bẩm nói: "Ngay cả tướng quân còn không sợ, ngay cả tướng quân cũng không cảm thấy ủy khuất, ngay cả tướng quân cũng đi theo, ta sợ cái gì."
Cuộc đời gã mặc kệ có thành tựu lớn cỡ nào, hay là không nổi bật cả đời vô danh, gã đều cảm thấy mình lợi hại, bởi vì gã là bằng hữu của Thẩm Lãnh.
Chính là lợi hại.
Là ai cũng có thể làm bằng hữu của Thẩm Lãnh sao?
Đậu Hoài Nam trở về tiếp tục dọn dẹp căn nhà kia, gã không có gì thứ gì để sắp xếp, mấy bộ y phục, một bình nước, một túi tiền mà còn xẹp lép, ngày mai đến Hộ bộ lĩnh quan ấn chế tác cho gã là có thể rời kinh. Có ấn tín và dây đeo ấn tín là có thân phận, Lang Thành tuy nhỏ nhưng cũng là thiên địa một phương, là thiên địa một phương, vẫn có việc để làm.
Dọn dẹp xong thì trời đã sắp tối, gã ngồi trên bậc thềm thở dốc mấy hơi thở, đã lâu không làm việc nặng, lúc này mới vận động nhiều một chút đã thở hồng hộc rồi.
Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, lúc Lại Thành đi Đậu Hoài Nam không đóng cửa. Lúc trước không đóng cửa là vì gã nghĩ Lại Thành nhất định sẽ đến, hiện giờ không đóng cửa là vì ngoại trừ Lại Thành ra sẽ không có ai tới cho nên không để ý, chính bởi như thế mà tiếng đập cửa đã làm Đậu Hoài Nam giật mình. Gã ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, một người trẻ tuổi mi thanh mục tú mặc cẩm y đứng ngoài cửa, trông rất lạ mặt, nhìn sơ qua thì là lạ mặt, nhìn kỹ lại... Đậu Hoài Nam đứng bật dậy: "Đại công công?"
Đại Phóng Chu cười ha hả đi vào: "Ta còn tưởng Đậu đại nhân sẽ không nhận ra ta."
Đậu Hoài Nam hơi ngượng ngùng nói: "Trong viện vừa mới dọn dẹp, khắp nơi đều là bùn đất còn chưa kịp quét dọn."
"Không cần thu dọn, lát nữa ta phải về rồi."
Đại Phóng Chu lấy từ trong cổ tay áo ra một ít ngân phiếu đặt ở trên bàn, sau đó chú ý tới ấm chén pha trà trên bàn: "Có người đã tới?"
Đậu Hoài Nam không nói dối: "Lại đại nhân đã đến một lát."
"Ừm, đại khái là Lại đại nhân sẽ đến."
Đại Phóng Chu nói: "Những ngân phiếu này, ngày mai Đậu đại nhân đi nhậm chức thì mang theo dùng."
Đậu Hoài Nam nói: "Ta không thể dùng bạc của công công được."
"Ta?" Đại Phóng Chu nói: "Ta đâu có bạc gì, chút bạc mỗi tháng của ta ngoại trừ giữ lại để tiêu, phần lớn đều cho Phủ quân ti. Tuy rằng thân thể ta không được đầy đủ, không tính là nam nhân hoàn chỉnh, tấm thân này, thân phận này cũng khiến ta không thể ra trận giết địch, nhưng mà con mẹ nó, nam nhân chính là nam nhân, phải làm những chuyện nam nhân nên làm. Các tướng sĩ ở biên cương bảo vệ Đại Ninh, bọn họ chết trận, chúng ta hưởng phúc, người khổ, người khóc đều là người nhà của bọn họ."
Đại Phóng Chu có chút tự giễu cười cười: "Ta có thể làm , lại chỉ nhiều như vậy, ta về điểm này bạc không làm được cái đại sự gì, có thể làm cho chết trận các tướng sĩ đích người nhà ăn nhiều một ngụm thịt, nhiều mua một bộ y phục, trong lòng ta dễ chịu, Đậu đại nhân ngươi không biết, đó là bực này việc nhỏ, mỗi khi đọc cập ta ở làm, ta đã cảm thấy có chút tự hào kiêu ngạo."
Đậu Hoài Nam khom người cúi đầu: "Đại công công hãy nhận một lạy của ta!"
Đại Phóng Chu giật mình, vội vàng thò tay ra đỡ Đậu Hoài Nam: "Đậu đại nhân đừng làm ta sợ, ngài như vậy sẽ làm ta giảm thọ đấy... Số bạc này là bệ hạ bảo ta đưa tới. Trước khi đại nhân tới kinh đã bán gia sản, cũng đưa hết tiền tích góp nửa đời mình cho Phủ quân ti. Bệ hạ nói Đậu Hoài Nam người này miệng còn thối hơn cả Lại Thành, cho nên nếu còn ăn không ngon miệng nữa sẽ càng thối hơn, cho hắn bạc để hắn ăn ngon một chút, mặc đẹp một chút, đỡ để sau này gặp trẫm lại mắng trẫm là hôn quân."
Đậu Hoài Nam nhìn ngân phiếu trên bàn, tay không tự chủ được mà hơi run rẩy, một lát sau gã xoay người về hướng Vị Ương quỳ xuống dập đầu mấy cái thật mạnh.
Đại Phóng Chu nói: "Lần này đại nhân đi Lang Thành hãy bảo trọng hơn. Tuy là bệ hạ giáng chức của ngài, nhưng lẽ nào là bệ hạ không muốn bảo vệ ngài? Thân phận của ta không tiện nói gì nhiều, đại nhân cứ việc đi, sau này đại nhân trở lại, thiên hạ ai người không biết quân?"
Sau khi nói xong câu này Đại Phóng Chu cúi người vái lạy, sau đó xoay người đi.
Đậu Hoài Nam tiễn ra tận cửa, Đại Phóng Chu quay đầu lại nói: "Đến đây là được rồi, ra ngoài ngõ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt."
Vì thế Đậu Hoài Nam dừng lại, nhìn bóng lưng gầy gò của Đại Phóng Chu đột nhiên cảm thấy vũ dũng hẳn lên, nhìn như thế nào cũng giống một đại tướng quân chân chính, cho y một cây đao một con ngựa, y cũng có thể lên chiến trường xung phong chếm hết kẻ địch.
Đại Phóng Chu ra khỏi ngõ lại nhìn sang hai bên, đi lên chiếc xe ngựa chờ ở đầu ngõ, sau khi ngồi xong lại mở cửa sổ xe nhìn về phía Đậu Hoài Nam, Đậu Hoài Nam vẫn đứng ở cửa nhìn sang bên này. Đại Phóng Chu nghĩ có phải mình đã nói nhiều rồi không, thân phận của mình như thế thì cũng không thể nói lời không nên nói. Xe ngựa chậm rãi đi, Đại Phóng Chu ngồi sang chỗ gần cửa sổ bên kia nhìn ra bên ngoài, sau đó bất giác bị một người trên đường cái thu hút sự chú ý, người đó thật sự kỳ lạ.
Mặc một bộ áo dài màu đen rất rộng, cơ thể cao hơn người bình thường hơn một đầu, nhìn dáng vẻ vai rộng chính là một tráng hán uy hùng đến cực điểm, chỉ là có lẽ chân hơi có vấn đề, nhìn bước đi hẳn là không lớn. Kiểu người cao lớn như vậy thì bước chân phải dài mới đúng, nhưng sải chân của hắn ta lại hơi nhỏ, cũng khiến cho hành động và dáng người của người này nhìn có vẻ không đối xứng lắm.
Người nọ quay đầu cũng nhìn về phía bên này, Đại Phóng Chu vội vàng di chuyển tầm mắt đi, dù sao nhìn chằm chằm vào người khác cũng là chuyện không lịch sự.
Tráng hán kia đi qua bên cạnh xe ngựa, Đại Phóng Chu cũng không nghĩ nhiều.
Xe ngựa men theo đường cái đi xa, mà tráng hán kia thì ngõ đứng lại ở con ngõ nhỏ mà Đại Phóng Chu đi ra. Hắn ta nhìn xe ngựa đi xa, nhếch môi cười, cười rất quái lạ.
Ban đêm.
Thành Trường An huyên náo đã trở nên an tĩnh hơn một chút, trên đường cái đã không có nhiều người đi lại. Thiên hạ này, ngoại trừ Đại Ninh không có cấm đi lại ban đêm ra, sợ là đô thành của bất kỳ một quốc gia nào cũng không dám.
Mặc dù không có cấm đi lại ban đêm, nhưng đến buổi tối đội ngũ tuần tra của Tuần thành binh mã ti sẽ trở nên dày đặc, cứ cách một khoảng thời gian là có thể nhìn thấy đội ngũ binh sĩ chỉnh tề đi qua.
Tráng hán tìm bừa một cửa tiệm mua bảy tám cái bánh nướng. Bánh nướng này không nhỏ, người bình thường ăn hai cái cũng đã no rồi, cho nên người bán bánh nướng còn cố ý nhìn hắn ta thêm một chút, vừa nhìn thấy dáng người này là cũng hiểu được ngay. Chiều cao này, cơ thể này thì đừng nói là ăn bảy tám cái bánh nướng, cho dù ăn mười mấy cái thì gã ta cũng cảm thấy bình thường.
Tráng hán mua bánh nướng xong lại đến đầu ngõ kia đứng dựa lưng vào tường. Người bán bánh nướng chú ý nhiều thêm một chút, thầm nghĩ hình như người chưa từng ngồi xuống lần nào, cửa tiệm ven đường đều đã đóng cửa, cho dù không ăn ở quầy bán bánh nướng quán này của gã ta thì cũng có thể ngồi trên bậc thềm ven đường mà ăn, nhưng mà người này lại cứ thích đứng, khổ người lớn như vậy mà đứng mãi cũng không thấy?
Lại hơn một canh giờ nữa trôi qua, trên đường cái đã không thấy người đi lại, người bán hàng rong cũng đang dọn quầy chuẩn bị về nhà, liếc mắt nhìn sang đầu ngõ bên kia, không biết người kia đã biến mất từ khi nào, hoàn toàn không chú ý tới đã biến từ khi nào.
Cửa nhà Đậu Hoài Nam, tráng hán chỉnh lại y phục của mình một chút, giơ tay lên gõ cửa.
"Có người ở nhà không?"