Sau khi một đội binh sĩ của Tuần thành binh mã ti đi qua đại hán hắc bào liền xoay người đi vào con ngõ nhỏ kia. Trong ngõ nhỏ rất tối, không giống ngọn đèn trường minh trên đường cái. Đại Ninh quá giàu có cho nên mới có sự phồn hoa của Trường An, Trường An quá phồn hoa, cho nên mới phải có sự ngưỡng mộ của thiên hạ, ngọn đèn trên các đường chính ở thành Trường An sáng mãi cho đến khi trời sáng mới tắt, hơn nữa còn không cấm đi lại ban đêm, đây là sự tự tin của Trường An.
Nhưng trên thế giới này sẽ không bởi vì có ánh sáng thì sẽ không có bóng tối, sẽ không bởi vì nơi này là Trường An thì không có tội ác.
Tráng hán hắc bào đi đến cửa tiểu viện của Đậu Hoài Nam, ra vẻ rất lễ phép giơ tay lên gõ cửa: "Có người ở nhà không?"
Ở đối diện tiểu viện của Đậu Hoài Nam, trên nóc nhà của một dãy nhà phía trước, đao khách dáng người nhỏ gầy, thấp hơn người bình thường không ít kia đang ngồi xổm ở đó, y nhìn chằm chằm bóng người trong phòng không chớp mắt.
Y đã ẩn nấp ở đây rất lâu, khi Lại Thành đến y ở đây, khi Đại Phóng Chu đến y cũng ở đây, nhưng y không vội vu động thủ. Với thực lực của y và huynh đệ của y, giết Đậu Hoài Nam cộng thêm một Lại Thành chẳng lẽ còn rất tốn sức? Tất nhiên không phải, chỉ là y không thể giết Lại Thành, đó là đương triều thủ phụ đại học sĩ. Chết một Đậu Hoài Nam thì triều cục sẽ rung lên một chút, chết một Lại Thành thì sao?
Đó là động đất.
Cùng lúc đó, Từ gia.
Từ Thiếu Diễn ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà: "Đây là chuyện bất ngờ, ai ngờ được Đậu Hoài Nam sẽ bị bệ hạ giáng chức, xử trí ác như vậy. Nghe đồn hắn ở trong Tứ Mao Trai mắng bệ hạ là hôn quân, người như vậy cũng không tránh khỏi to gan đến mức thái quá. Hắn còn tưởng rằng mình là Lại Thành? Chẳng lẽ Lại Thành chỉ là tùy tiện chẳng phân biệt trường hợp, chẳng phân biệt thời gian đã dám mắng bệ hạ? Lúc Lại Thành mắng là lúc bệ hạ cần ông ta mắng, đó là bệ hạ đang giả vờ, cũng là Lại Thành đang giả vờ. Bệ hạ cần một người như Lại Thành để thể hiển rõ ràng khí độ minh quân của ông ta. Bị đại học sĩ chỉ thẳng vào mặt mắng là hôn quân cũng không tức giận, khí độ này được ghi vào sử sách thì đời sau sẽ có bao nhiêu người xưng tụng? Lại Thành cũng như vậy, tương lai người ta nhìn thấy một đoạn lịch sử này sẽ tán thưởng một tiếng, Lại đại học sĩ thật chân thật thuần khiết!"
Từ Thiếu Diễn cười cười: "Nhưng Đậu Hoài Nam có là gì? Thẩm Lãnh tiến cử hắn lên, lên như diều gặp gió từ một hành quân tham sự ngũ phẩm đến đạo phủ Kinh Kỳ đạo nhất phẩm, kết quả là lại tự mình chơi lớn."
Cao Minh Đường cười nói: "Đây không phải là cũng cho chúng ta một cơ hội sao? Hắn vẫn là đạo phủ Kinh Kỳ đạo thì ai dám động đến hắn? Đó là quan lớn nhất phẩm, trừ phi là người nào không muốn sống mới động đến hắn, nhưng bây giờ thì khác. Bây giờ hắn chỉ là một phủ trị tứ phẩm, hơn nữa bệ hạ vẫn còn đang tức giận, cho dù chết thì bệ hạ chẳng qua cũng chỉ là để phủ Đình Úy điều tra một chút, nhưng phủ Đình Úy có thể điều tra được chúng ta?"
Cao Minh Dương nói: "Đậu Hoài Nam người này chết vẫn tốt hơn, người như vậy chỉ cần không chết thì tương lai sẽ có cơ hội leo lên nữa. Hắn leo lên, người của chúng ta làm sao chiếm chỗ được? Huống hồ chỗ đáng chết nhất là ta nghe nói tuy rằng bệ hạ phạt hắn, nhưng có ý để hắn làm chiêm sự phủ chiêm sự Đông Cung. Từ trước đến nay chức vị này đều là trọng thần trong triều kiêm nhiệm, Đậu Hoài Nam này vừa bị giáng chức, tương lai bệ hạ từ Thái Sơn trở lại Đông Cung mới thành lập, bệ hạ cho một ý chỉ điều hắn từ Lang Thành về làm chiêm sự, kế hoạch của chúng ta sẽ bị một mình hắn cản trở."
"Đậu Hoài Nam và Lại Thành giống nhau, vừa thối lại vừa cứng, mua chuộc không được, dọa nạt không sợ, cho nên chết vẫn tốt hơn."
Từ Thiếu Diễn nói: "Lúc này hắn chết, cùng lắm là bệ hạ tức giận, không cần sợ."
Y đứng dậy vừa đi lại trong phòng vừa nói: "Trên đời này sẽ có rất nhiều chuyện chúng ta không dự đoán được, Đậu Hoài Nam là một. Ccác ngươi nghĩ xem, đám tàn phế nhà ta chẳng lẽ không phải? Lúc trước đuổi bọn chúng ra khỏi nhà, ai có thể nghĩ được có một ngày võ nghệ của bọn chúng lại lợi hại như thế."
Cao Minh Dương tò mò: "Chuyện năm đó là thế nào?"
"Chuyện này, không dễ nói."
Từ Thiếu Diễn nói: "Theo lý thuyết, đó là thân huynh đệ của ta, tuy rằng mẫu thân của bọn chúng xuất thân không tốt, nhưng cũng đều là con của phụ thân. Nếu bọn chúng bình thường một chút, cho dù phụ thân không quá quan tâm thì cũng sẽ không quá lạnh nhạt, con của thứ xuất cũng là con, dù sao đó cũng là cốt nhục. Ban đầu bọn chúng không cao lên, phụ thân còn từng vì vậy mà tức giận, nghi ngờ là quản gia bòn rút bạc mỗi tháng của phụ thân chia cho viện đó, đợi đến khi mười mấy tuổi muốn không thừa nhận cũng không được, đó chính là tàn phế."
Từ Thiếu Diễn tiếp tục nói: "Tàn phế thì tàn phế, cứ nuôi thôi. Kết quả có một ngày không biết làm sao, mẫu thân của bọn chúng lại dám chống đối phụ thân trước mặt mọi người, mắng phụ thân là lòng lang dạ sói, cho nên phụ thân trong cơn giận dữ đã chấp hành gia pháp, đánh mẫu thân của bọn chúng mấy gậy, ai ngờ nữ nhân kia lại yếu ớt như vậy, bà ta đã chết... Mẫu của bọn chúng chết, bọn chúng chạy đi tìm phụ thân khóc lóc, líu ríu giống như con khỉ ở trước mặt thì ai mà không phiền lòng? Phụ thân giận dữ, vì thế sai người đuổi bọn chúng khỏi gia môn."
Từ Thiếu Diễn cười cười: "Cũng là mạng của bọn chúng tốt, thế mà lại không chết."
Cao Minh Dương gật đầu: "Nếu mẫu thân của bọn họ giữ khuôn phép, đâu có chuyện lang bạc kỳ hồ sau này."
"Đúng vậy."
Một người khác nói: "Ở Từ gia, một nữ nhân xuất thân không tốt còn chống đối gia chủ trước mặt mọi người, làm sao có thể không bị gia pháp xử trí."
Từ Thiếu Diễn nói: "Không quan trọng, sau khi bọn chúng giết Đậu Hoài Nam vẫn còn hữu dụng. Khi nào bọn chúng vô dụng, tự nhiên ta sẽ nghĩ cách diệt trừ bọn chúng, không thể để cho bọn chúng biết nhiều chuyện như vậy mà sống sót được."
Cao Minh Dương ừ một tiếng: "Cẩn thận xảy ra bất trắc."
Cùng lúc đó, tiểu viện.
Đao khách nằm trên nóc nhà nhìn xuống Đậu Hoài Nam, ngọn đèn trong phòng hơi tối, đại khái có thể nhìn thấy Đậu Hoài Nam đang ngồi ở đó ăn cơm. Gã tự nấu đại một chút cháo, cũng không có những thứ khác, ăn cực kỳ đơn giản, tuyệt không một người có thân phận.
Khi tiếng gõ cửa vang lên Đậu Hoài Nam đứng dậy đi đến cửa, thế là đao khách trên nóc nhà lập tức hưng phấn. Chỉ cần Đậu Hoài Nam đi mở cửa, tráng hán ở ngoài cửa sẽ giơ tay bóp cổ Đậu Hoài Nam, tùy tiện bóp vài cái là có thể bóp nát xương, ngay cả một tiếng cũng không phát ra được.
Lúc Đậu Hoài Nam đứng dậy đi đến cửa phòng bỗng nhiên dừng lại, giống như nghĩ tới điều gì đó, lại trở về trong phòng ngồi xuống ăn bát cháo kia, giống như bát cháo kia quan trọng hơn bất cứ thứ gì vậy.
Đao khách trên nóc nhà ngẩn ra, thầm nghĩ thế này là cái quỷ gì?
Đúng lúc này y cảm thấy có chút không ổn, lập tức đứng dậy, một tiếng bịch vang lên,ở vị trí y vừa mới nằm sấp liền sụp xuống, có thứ gì đó từ trong phòng đập ra ngoài, chuẩn xác tìm được chỗ của y rồi đâm xuyên nóc nhà. Nếu y không cử động thì đã bị chọc ra một lỗ máu rồi.
Nóc nhà sụp xuống, đao khách lập tức hô một tiếng: "Đi!"
Tráng hán đứng ở bên ngoài nhà của Đậu Hoài liền xoay người đi, nhưng trong giây phút xoay người đó đã nhìn thấy hắc y nhân đứng kín đầu ngõ.
Đao khách ở trên nóc nhà nhảy xuống, vừa chạm đất thì vách tường của gian phòng kia đã bị nổ tung, cũng không biết sao lại có sức mạnh lớn như vậy, vách tường rất dày bị phá vỡ một cái lỗ lớn, giống như mở ra một cánh cửa vậy. Một bóng đen từ trong lỗ hổng lao ra, đao khách không có chút do dự gì liền lao nhanh về phía trước, nhưng trên vai lại truyền đến một cơn đau nhức.
Người từ trong phòng lao ra tay phải cầm một thanh trường kiếm, tay trái cầm một sợi dây xích, đầu trước của sợi dây xích này có một cái phi trảo, mà giờ khắc này phi trảo đang chụp trên vai đao khách.
Phủ Đình Úy!
Đó là phi trảo bắt người của phủ Đình Úy.
Đao khách lùn đột nhiên lui nhanh về phía sau, dây xích đang căng lập tức chùng xuống, cùng lúc đó y giơ tay lên giật phi trảo trên vai xuống, dính máu, cũng dính cả thịt, sau đó y xoay người vung tay lên, tung những thứ đen sì ra ngoài, người ở phía sau đến gần chỉ có thể né tránh lui lại. Những thứ đen sì kia có mùi tanh tưởi, có lẽ còn có độc.
Người ra tay là Phương Bạch Kính.
Ngay cả Phương Bạch Kính cũng không ngờ phản ứng của đao khách này lại nhanh như vậy, bị phi trảo chụp vào vai liền lập tức giãy thoát, hơn nữa không có ý định ở lại giằng co chút nào, chỉ bỏ chạy.
Ở một bên khác, tráng hán quay đầu lại muốn đi, nhưng bên đầu ngõ đã đông nghìn nghịt người đi vào, tất cả đều mặc cẩm y màu đen.
Tráng hán hiển nhiên là ngẩn người ra, sau đó lập tức xoay người đấm một quyền lên cửa gỗ ở tiểu viện của Đậu Hoài Nam, một quyền này đánh vào vị trí then cửa, trực tiếp đánh gãy then cửa, cánh cửa cũng vỡ ra. Tráng hán lao vào tiểu viện của Đậu Hoài Nam liền chạy nhanh đến tường viện phía bên kia, nhưng ngay khi cửa mở ra thì một vệt đao quang xẹt qua trước mặt hắn ta.
Vệt đao quang kia lướt qua, giống như tia chớp bừng sáng giữa bầu trời đêm.
Bất kể là thần hay quỷ, là yêu hay ma, khoảng cách này, dưới thanh đao này, không ai còn có thể tránh thoát.
Đao lia ngang đến, phập một tiếng, hắc bào của tráng hán bị cắt rách, một người cao lớn như vậy lập tức bị chặt đứt ngang hông...
Đạm Đài Thảo Dã một đao chém ngang ra sau đó ngẩn người, phản ứng trong đao này không đúng... Ngay cả chính gã cũng không nghi ngờ một đao đó có thể chém đứt ngang người, nhưng không phải cách chém như thế. Nửa thân trên bay vụt lên, nửa thân dưới rụt xuống, hơn nữa y phục tuy bị cắt rách nhưng không có một giọt máu nào bắn ra.
Trong khoảnh khắc đó Đạm Đài Thảo Dã liền đưa ra phản ứng, gã lộn người về phía sau.
Ánh sáng trong sân rất kém, chỉ có ngọn đèn trong phòng của Đậu Hoài Nam được thắp sáng, trong sân đen sì sì.
Không ngửi thấy mùi máu là Đạm Đài Thảo Dã biết ngay chuyện không ổn, lập tức lui về phía sau, chính trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một sợi dây xích rất nhỏ lướt qua trước người gã.
Sau đó một cảnh quỷ dị đã xảy ra.
Tráng hán bị chặt đứt thành hai khúc kia đã mọc dài ra, nửa người trên bay lên vốn đã có đầu nhưng nửa người đó tất nhiên không có hai chân, nhưng mà hiện tại hắn ta đã có. Nửa đoạn người dưới rụt xuống tất nhiên là không có đầu mới đúng, nhưng hiện tại y cũng đã có.
"Hai người!"
Đạm Đài Thảo Dã bất chợt trợn to mắt.
Ai có thể dễ dàng nghĩ đến hán tử hắc bào cao lớn đó lại là hai tên lùn, hai người đều cao không chênh lệch tên đao khách nhỏ gầy kia lắm, trong đó một người đứng ở trên vai một người thì có vẻ cao hơn người bình thường hơn một đầu. Chẳng trách thoạt nhìn tư thế bước đi kỳ lạ như vậy. Chẳng trách chân có vẻ như có chút vấn đề. Hai người bên trong hắc bào phối hợp vô cùng ăn ý, ai có thể phân biệt ra được?
Hai người này thoạt nhìn đều có một đặc điểm, chân ngắn cánh tay dài. Cánh tay của hai người đều rất thô rất dài, còn dài hơn cả chân, cho nên nhìn người có vẻ vô cùng quỷ dị.
Trong khoảnh khắc bọn họ tách nhau ra đồng thời kéo một sợi dây xích, nếu Đạm Đài Thảo Dã không tránh về phía sau, sợi dây xích này đã cắt đứt người gã rồi. Cũng may tuy rằng Đạm Đài Thảo Dã không chém đứt bọn họ, bọn họ cũng không cắt đứt Đạm Đài Thảo Dã.
Hai quái nhân kia kéo dây xích xông về phía trước, Đạm Đài Thảo Dã có chuẩn bị liền một đao chém xuống đỡ dây xích. Thanh đao này là Đạm Đài đại tướng quân tặng cho gã, có thể cắt vàng chém ngọc, đao chém xuống dây xích liền bị chặt đứt, hai người kia lại nhân cơ hội tách ra hai bên, một trái một phải lách qua Đạm Đài Thảo Dã lao đi. Tốc độ của hai người này cực nhanh, đến chỗ tường viện bên kia liền phi ra ngoài.
Lúc này Phương Bạch Kính chạy về cũng ngây người, thầm nghĩ chẳng trách không bắt được tráng hán nào cả. Hai người kia sau khi giết người lập tức tìm cơ hội tách ra, tất nhiên là người truy kích không nhìn thấy tráng hán nào.
Hai quái nhân nhảy ra ngoài tường viện chạy, ngay khi bọn họ nhảy ra ngoài, bên ngoài liền vang lên một tiếng kêu thảm, cũng không biết là ai bị thương hoặc đã chết.