Hai kẻ kia lách qua Đạm Đài Thảo Dã một trái một phải chạy ra ngoài. Tường viện đối với hai người bọn họ mà nói dường như không có ý nghĩa tồn tại, vóc dáng thoạt nhìn đều không cao, chân cũng ngắn, nhưng sức bật nhảy lại mạnh kinh người. Bởi vì động tác quá nhanh cho nên không ai chú ý tới, hai người bọn họ căn bản không phải dựa vào sức bật nhảy của chân lao ra ngoài, mà là đôi cánh tay tráng kiện kia.
Hai người mới nhảy ra ngoài tường viện thì bên ngoài liền truyền đến mấy tiếng kêu thảm, dường như có ai đó bị thương.
Đạm Đài Thảo Dã lẩm bẩm một câu: "Ta vẫn chưa rời khỏi Trường An, ta cũng vẫn chưa rời khỏi cấm quân nữa, người cần xử lý trong thành Trường An thì ta sẽ không thả đi, không thể mất mặt được."
Gã không nhảy từ trên tường ra ngoài, mà là đi ra ngoài từ cửa chính tiểu viện này của Đậu Hoài Nam, giống như hoàn toàn không vội đuổi theo hai quái nhân kia.
Sau khi ra khỏi cửa chính là con ngõ nhỏ đó, tất cả trong ngõ nhỏ đều là người của phủ Đình Úy. Bọn họ hành lễ với Đạm Đài Thảo Dã, Đạm Đài Thảo Dã khẽ gật đầu đáp lễ, ra khỏi ngõ nhỏ đi vòng đến phía sau dãy nhà này, lại vòng qua nữa chính là một bên khác tiểu viện.
Phương Bạch Kính đã chờ ở đó, liếc mắt nhìn Đạm Đài Thảo Dã một cái: "Trèo một bức tường là có thể đến đây, cứ phải đi vòng xa như vậy?"
Đạm Đài Thảo Dã nhún vai, sau đó chỉ về phía trước: "Ta sợ ta trèo tường ra cũng sẽ biến thành như vậy."
Bên ngoài tường, tất cả đều là binh lính cấm quân đông nghịt, trường sóc như rừng.
Hai tên quái nhân nhảy ra ngoài đều bị ghim ở đó, ngay khi bọn họ trèo tường viện ra ngoài, vô số trường sóc liền đâm về phía bọn họ. Võ nghệ của bọn họ quả thật rất mạnh, thực lực của bọn họ quả thật xuất chúng, với võ nghệ của bọn họ đ mà nói, hành tẩu trong giang hồ Đại Ninh cũng có thể không kiêng dè gì.
Nhưng đối mặt với bọn họ là binh lính cấm quân đông không đếm xuể, bên ngoài tường viện không phải một con đường mà là một bãi đất trống. Nếu như là một con ngõ nhỏ hoặc một con đường, với thực lực của hai người bọn họ có thể từ tường viện bên này nhảy vào trong một tiểu viện khác, nhưng mà bên ngoài là đất trống thì nhảy thế nào?
Bên ngoài là một phương trận cấm quân đội ngũ chỉnh tề.
Người nhảy ra ngoài liền nhìn thấy ngọn giáo dày đặc tầng tầng lớp lớp.
Hai người nhảy ra ngoài đã bị ngọn giáo đâm ở giữa không trung, mà đó cũng chưa phải kết thúc mà chỉ là bắt đầu. Hai người bị đâm trúng từ giữa không trung rơi xuống khi ngọn giáo nghiêng lệch đi, không phải kiểu rơi tự do xuống đất, là bị trường sóc đâm vào cơ thể mà nghiêng xuống. Sau đó bọn họ liền dính lên vách tường, sau đó nữa chính là vô số ngọn giáo đâm vào cơ thể bọn họ từng nhát từng nhát một. Một người nếu bị loạn tiễn bắn chết đã rất khó nhìn, nếu như bị loạn giáo đâm chết thì chỉ có thể là càng khó nhìn hơn, dù sao giáo to hơn mũi tên.
Có những lúc to chưa chắc là tốt.
Đạm Đài Thảo Dã chỉ hai người kia: "Nếu ta cũng nhảy ra ngoài biến thành như vậy thì quá thảm."
Sau đó gã hỏi: "Một người nữa đâu?"
Phương Bạch Kính thở dài: "Ta không mang nhiều người như vậy."
Đạm Đài Thảo Dã nói: "Vậy là chạy rồi?"
Phương Bạch Kính nói: "Ta không mang nhiều người như vậy, chỉ là ít hơn ngươi một chút, còn có một tầng ý nghĩa là ta không cần mang nhiều người như vậy."
Gã không đuổi theo tên đao khách thấp bé chạy trốn kia là vì gã biết không cần đuổi.
Cách đây khoảng chừng nửa dặm, phương hướng đao khách lùn chạy trốn, có ít nhất trên trăm đình úy áo đen bao vây quanh đao khách lùn, trên trăm cái liên nỏ cũng đang nhắm bắn. Đao khách lùn đứng ở chính giữa, bốn phương tám hướng đều là người, trên trăm đình úy bao vây hết lớp này đến lớp khác và còn rất có kết cấu, đủ để cho mỗi người đều có thể có góc độ nhắm bắn tên đao khách kia.
"Hưng sư động chúng đối phó với ba huynh đệ chúng ta, thật sự rất đáng tự hào."
Đao khách lùn liếc nhìn bốn phía, đã không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào nữa.
Hai người Đạm Đài Thảo Dã và Phương Bạch Kính đi tới. Phương Bạch Kính hỏi đao khách một câu: "Hiện tại ngươi có cơ hội quyết định sinh tử của mình."
Đao khách lùn suy nghĩ, ngoác miệng cười, trông y quả thật xấu xí đến cực hạn, cho nên cười trông thật sự khó coi, cho dù là văn nhân có tài năng viết lách kiệt xuất cũng không nghĩ ra từ gì để ca ngợi một chút, đừng nói ca ngợi, che giấu một chút cũng rất khó. Có rất nhiều từ ngữ hình dung đẹp, nếu hình dung xấu, cái trực quan nhất mà Phương Bạch Kính có thể nghĩ đến chính là người này trông như thế nào cũng giống chữ do Thẩm Lãnh viết ra.
"Cảm ơn, ta còn có thể quyết định sinh tử của mình, rất tốt."
Đao khách lùn nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Ngươi cảm thấy ta xấu không?"
Phương Bạch Kính gật đầu: "Không thể nào nói dối được, chủ yếu là nói không nên lời."
Đao khách lùn cười nói: "Ta đã xấu như vậy rồi, nếu ta lại bán đứng người khác thì chẳng phải là càng xấu hơn? Dung mạo này, dáng người này, mấy thứ này không phải do bản thân ta, nhưng có thể làm một người giữ chữ tín hay không thì ta có thể tự làm chủ. Ta đã nhận tiền, đã nhận tiền thì phải có chữ tín. Cho dù ta cực kỳ hận người bỏ tiền ra thuê ta, người trông đẹp cỡ nào cũng không biết, thật ra tiền là một loại khế ước."
Phương Bạch Kính im lặng một lát rồi nói: "Bây giờ nhìn ngươi không quá xấu nữa."
Đao khách lùn ừ một tiếng, gật đầu với Phương Bạch Kính xem như hành lễ: "Cảm ơn."
Sau đó y đâm một đao vào ngực mình.
Giây phút ngã xuống, đao khách lùn còn cười: "Con mẹ nó, ta cũng cảm thấy mình không quá xấu."
Ngã xuống đất, tử vong.
Đạm Đài Thảo Dã nhìn Phương Bạch Kính: "Tại sao?"
Phương Bạch Kính nhún vai: "Chỗ ngươi không phải cũng không giữ người sống?"
Đạm Đài Thảo Dã tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ta tưởng bên ngươi có thể giữ lại."
Phương Bạch Kính: "Ta cũng có thể tưởng rằng chỗ ngươi có thể giữ lại."
Đạm Đài Thảo Dã bĩu môi: "Huynh đệ, nói như vậy là không biết xấu hổ. Người ở chỗ ta chết trước, người ở chỗ ngươi chết sau, hơn nữa ngươi ở đó còn trơ mắt nhìn."
Phương Bạch Kính: "Vậy làm sao, như vậy sẽ cản trở ta tưởng rằng chỗ ngươi sẽ giữ lại người sống sao? Dù sao lúc ta viết tấu chương cũng sẽ viết như vậy."
Đạm Đài Thảo Dã xoay người đi: "Tên mặt dày ngươi."
Phương Bạch Kính: "Ngươi đi làm gì?"
Đạm Đài Thảo Dã vừa đi vừa nói: "Trở về viết tấu chương, viết nhanh hơn ngươi một chút là được, đưa đến chỗ bệ hạ sớm hơn ngươi một chút càng tốt. Ta không thể để ngươi hại ta được."
Phương Bạch Kính: "Vậy ngươi cũng không thể hại ta được."
Đạm Đài Thảo Dã: "Vậy thì cùng viết."
Phương Bạch Kính: "Nếu cùng viết, tìm chỗ đi!"
Một khắc sau.
Trong phòng khách tiểu viện, Đậu Hoài Nam nhìn hai người này với vẻ mặt lúng túng. Một người là tướng quân cấm quân vẫn chưa rời khỏi Trường An, một người là đô đình úy của phủ Đình Úy, hai người này cấp bậc không chênh lệch lắm, trước mắt xem ra mức độ mặt dày cũng không hơn kém bao nhiêu.
Đậu Hoài Nam trầm mặc một lúc, lặng lẽ sắp xếp từ ngữ rồi hết sức cẩn thận hỏi: "Ta mạo muội hỏi một câu, các ngươi đều không giữ lại người sống là vì không cần thiết?"
Đạm Đài Thảo Dã nhìn gã một cái: "Không thể nói."
Đậu Hoài Nam lại nhìn về phía Phương Bạch Kính, Phương Bạch Kính bĩu môi: "Hắn còn không nói, dựa vào đâu mà ta nói?"
Đạm Đài Thảo Dã: "Đều là chính tam phẩm, dựa vào cái gì mà ta phải nói."
Phương Bạch Kính: "Ngươi không phải, ngươi tòng nhị phẩm rồi."
Đạm Đài Thảo Dã suy nghĩ, nhớ ra mình sắp điều nhiệm đạo thừa Kinh Kỳ đạo, quả thật là tòng nhị phẩm rồi, chẳng những không có ảo não mà ngược lại còn trở nên vui vẻ: "Ta đã là tòng nhị phẩm rồi, dựa vào cái gì mà ta nói? Chúng ta lấy một ví dụ, nếu mặt dày cũng chia cấp, một chính tam phẩm như ngươi dựa vào cái gì mà so với tòng nhị phẩm ta?"
Phương Bạch Kính nói: "Ngươi thật sự cho là mặt dày có liên quan đến phẩm cấp?"
Đạm Đài Thảo Dã suy nghĩ: "Không nhắc đến Thẩm Lãnh."
Phương Bạch Kính: "Cái đó thì ta không phản đối."
Hai người đều tự viết một bản tấu chương ở ngay trước mặt Đậu Hoài Nam, mấu chốt là tấu chương của hai người bọn họ không quy phạm, chỉ là giấy mượn từ chỗ Đậu Hoài Nam mà thôi, hơn nữa hai người còn ngồi sát bên nhau cùng viết, còn cho nhau xem đối phương viết như thế nào. Trong tấu chương không chính quy này đại khái đều dùng bút pháp rất vụng về đùn đẩy tránh trách nhiệm cho đối phương.
Một người có thói quen chú ý đến văn tự như Đậu Hoài Nam kích động từng hồi. Hai người này một người viết là Phương Bạch Kính không thể giữ lại người sống cho nên khiến việc điều tra lâm vào khốn cảnh, một người viết là Đạm Đài Thảo Dã sơ sẩy không chịu trách nhiệm làm cho tất cả nghi phạm đều đã chết.
"Có cần..."
Đậu Hoài Nam hỏi dò một câu: "Ta giúp các ngươi trau chuốt hơn một chút? Ta nghĩ sau khi ta trau chuốt, bệ hạ xem có thể có quyết tâm đồng thời xử tử hai người các ngươi."
Đạm Đài Thảo Dã và Phương Bạch Kính liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh nói: "Ngươi ra ngoài!"
Đậu Hoài Nam: "Nhà của ta"
Gã ngồi xuống sau đó trầm tư một lát rồi nói: "Nếu ta cũng đã là một trong các đương sự, các ngươi cũng nên nói chi tiết với ta đúng không? Nếu các ngươi không chịu nói thì để ta đoán, nếu ta đoán đúng thì các ngươi gật gật đầu, nếu ta đoán sai thì các ngươi cười."
Đạm Đài Thảo Dã và Phương Bạch Kính lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời gật đầu.
Đậu Hoài Nam sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: "Theo lý mà nói, chỉ cần bắt sống ba người, với thủ đoạn thẩm vấn của phủ Đình Úy, cực kỳ có khả năng nhanh chóng bắt được kẻ chủ mưu đứng đàng sau đúng không?"
Đạm Đài Thảo Dã lập tức gật đầu, mà Phương Bạch Kính thì lúng túng cười cười.
Hai người lại nhìn nhau, Đạm Đài Thảo Dã hừ một tiếng: "Quả nhiên ngươi mặt dày hơn ta."
Đậu Hoài Nam tiếp tục nói: "Nhưng các ngươi lại giết hết tất cả, rõ ràng như vậy thì chỉ có thể chứng tỏ có hai khả năng. Đầu tiên là phủ Đình Úy đã có đầy đủ chứng cớ, căn bản không cần khẩu cung từ ba người này, hơn nữa một khi bắt sống thì có thể làm cho cục diện xuất hiện hỗn loạn, vẫn chưa tới lúc giải đáp vấn đề. Chỉ là các ngươi đảm bảo ta không chết cho nên mới lập cái bẫy này, chứ không phải vì phá án gì cả."
Gã nhìn về phía Phương Bạch Kính, Phương Bạch Kính lại muốn cười, nhìn thấy Đạm Đài Thảo Dã đang lườm gã nên đành phải miễn cưỡng gật đầu.
Đậu Hoài Nam: "Vậy thì ta không nói khả năng còn lại nữa, ta cũng không tin bệ hạ thật sự không muốn điều tra."
Gã nhìn về phía tấu chương của Phương Bạch Kính viết: "Ngươi có thể viết thêm một câu, Đạm Đài tướng quân vô lực trong việc quản lý binh lính cấm quân, cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến toàn bộ nghi phạm lần này bị chết, cho nên bệ hạ điều Đạm Đài Thảo Dã đi khỏi cấm quân là hành động anh minh."
Đạm Đài Thảo Dã: "Ông nội ngươi!"
Phương Bạch Kính: "Cái này hay."
Đậu Hoài Nam lại nhìn về phía Đạm Đài Thảo Dã: "Tướng quân cũng có thể viết thêm một câu, cứ nói Phương Bạch Kính vẫn vô lực trong việc chống đỡ phủ Đình Úy, bất lực trong việc điều hành, không biết sắp xếp làm sao, bố cục không chu toàn, nên giáng chức làm phó đô đình úy, tạm thay quyền đô đình úy."
Đạm Đài Thảo Dã nhíu mày: "Viết như vậy hơi ác quá."
Thế nhưng Phương Bạch Kính lại cười: "Bảo ngươi viết thì cứ viết!"
Đậu Hoài Nam chờ sau khi hai người bọn họ đều viết xong liền nói: "Ngươi xem, chuyện này ta không biết rõ tình hình nhưng ta là đương sự, làm hỏng tiểu viện của ta, còn dùng giấy và bút mực của ta, còn bị sợ hãi, các ngươi..."
Đạm Đài Thảo Dã đứng lên: "Ta còn phải chuẩn bị chuyện đi Kinh Kỳ đạo, cáo từ trước."
Phương Bạch Kính: "Ta còn phải... Lúc này thì ta cũng không có việc gì gấp, nhưng ta cũng cáo từ trước."
Nhưng Đậu Hoài Nam lại vươn hai tay ra: "Không biết xấu hổ à?"
Đạm Đài Thảo Dã thở dài, lục lọi trên người rồi lấy ra đến tất cả bạc và hai tờ ngân phiếu, đặt vào tay Đậu Hoài Nam: "Ngươi quả nhiên xuất thân là người đi theo Thẩm Lãnh."
Phương Bạch Kính cũng đặt hết tiền trên người vào tay Đậu Hoài Nam: "Bây giờ tuy ngươi đã là tứ phẩm, nhưng ngươi vẫn là mặt dày nhất phẩm."