Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1135 - Chương 1135: Rút Dây Động Rừng

Chương 1135: Rút dây động rừng Chương 1135: Rút dây động rừng

Trong tay Đậu Hoài Nam có thêm một chút bạc, nghĩ lần này trên đường đi Lang Thành nhậm chức cũng có thể ăn ngon một chút rồi, đồ ăn vặt của tất cả các địa phương dọc đường đều nếm thử, nghĩ thôi đã cảm thấy thích rồi, Nhìn thấy gã vui thích là Đạm Đài Thảo Dã liền cảm thấy không ổn, không nhịn được hỏi một câu: "Mượn bạc của người khác vui như vậy?"

"Mượn?"

Đậu Hoài Nam nói rất nghiêm túc: "Ta có nói một từ mượn nào không?"

Phương Bạch Kính: "Ta nhìn ra được rồi, ngươi đây không phải mặt dày nhất phẩm."

Đậu Hoài Nam nói: "Cái này, nhiều nhất chỉ tính là giúp đỡ, nếu như nói giúp đỡ thì lòng cảm kích của ta đối với các ngươi tương đối sâu. Từ tiếp theo là tặng, nếu như là tặng thì lòng cảm kích của ta đối với các ngươi sẽ hơi giảm xuống một bậc, nhưng vẫn là cảm kích, con người ta biết cảm ơn. Nhưng còn có một từ nữa là bố thí..."

Đạm Đài Thảo Dã: "Giúp đỡ! Chính là giúp đỡ!"

Phương Bạch Kính hỏi: "Tại sao giúp đỡ tốt hơn tặng?"

Đạm Đài Thảo Dã nói: "Ngươi vẫn không hiểu, nếu giúp đỡ thì có thể mong báo đáp, nếu tặng thì còn báo đáp cái rắm nữa. Nếu bố thí..."

Đậu Hoài Nam gật đầu: "Được thôi, vậy thì miễn cưỡng là giúp đỡ."

"Cái gì mà miễn cưỡng!"

Phương Bạch Kính lớn tiếng nói: "Chính là giúp đỡ! Rõ ràng là giúp đỡ!"

Đậu Hoài Nam ừ một tiếng: "Ngươi xem, ta đã nói không phải là mượn mà."

Đạm Đài Thảo Dã ngây người ra, sau đó ôm mặt: "Mẹ nó, rơi vào bẫy rồi... Những người có học vấn này quá xấu xa."

Phương Bạch Kính cười cười: "Tuy rằng ngươi mặt dày, nhưng có mấy lời vẫn phải dặn dò. Lang Thành tuy rằng cũng cách xa Trường An nhưng đó vẫn là địa bàn của Kinh Kỳ đạo, ngươi làm đạo phủ ở Kinh Kỳ đạo đã đắc tội với không ít người, trong thành Trường An đều có người muốn tiễn ngươi đi Tây Thiên, ở địa phương người muốn làm ngươi chết sợ là còn nhiều hơn bằng hữu của ngươi nhiều. Huống hồ... Đàm Linh Hồ vẫn chưa tới."

Đàm Linh Hồ được bệ hạ điều nhiệm tướng quân chiến binh Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo. Vốn dĩ lựa chọn này không phải Đàm Linh Hồ mà là Thạch Phá Đang, nhưng Thạch Phá Đang ở bên An Nam đô hộ phủ nhất thời cũng không về được, vì để cho Đàm Cửu Châu an tâm thoải mái cho nên bệ hạ thay đổi ý định đã điều Đàm Linh Hồ đến. Rồi bởi vì chiến sự tây cương vẫn chưa kết thúc, Đàm Linh Hồ còn đang lãnh binh chinh phạt liên minh các tiểu quốc Tây Vực, tính ra nếu không có một năm, thậm chí hai năm thì không đến Kinh Kỳ đạo được, cho nên tướng quân Giáp Tử Doanh vẫn là người cũ... Tiết Nhượng.

Đậu Hoài Nam đến Kinh Kỳ đạo nhậm chức đạo phủ, quan lớn nhất phẩm, tất nhiên tướng quân Giáp Tử Doanh Tiết Nhượng muốn đi thăm hỏi, nhưng lần gặp mặt đó rất nhiều người đều biết hai người chia tay không vui vẻ. Lễ vật của Tiết Nhượng mang đến đều bị Đậu Hoài Nam phái người đưa về, thái độ này đã rõ ràng đến mức ngay cả kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được.

Lúc mới đầu, sau khi tin tức Tiết Nhượng sắp bị điều đi nơi khác truyền khắp Kinh Kỳ đạo, lại là lúc Đậu Hoài Nam mới tới, cho nên ai nấy đều nhìn ra được người chiếm thế thượng phong là ai. Đậu Hoài Nam vừa mới nhận được khâm mệnh, danh tiếng và sĩ khí đang thịnh, tất nhiên Tiết Nhượng không dám công khai đối đầu với gã, nhưng bây giờ không giống lúc trước. Còn chưa thể biết khi nào Đàm Linh Hồ nhậm chức, hơn nữa chính bởi vì chiến sự tây cương chưa kết thúc thì cũng sẽ không có chỉ rõ điều Đàm Linh Hồ đến Kinh Kỳ đạo. Đậu Hoài Nam từ quan lớn nhất phẩm đến phủ trị tứ phẩm, trở lại Kinh Kỳ đạo, nếu Tiết Nhượng như muốn gây khó dễ với gã thì có một vạn biện pháp, có thể biến đổi đa dạng.

"Ta biết."

Đậu Hoài Nam cười cười vẻ biết ơn: "Nhưng bọn họ không dám."

Phương Bạch Kính: "Sao ngươi lại tự tin như vậy?"

Đậu Hoài Nam nói: "Bởi vì ta có chính khí."

Phương Bạch Kính và Đạm Đài Thảo Dã đồng thời nhìn nhìn bạc và ngân phiếu Đậu Hoài Nam cầm trong tay, câu nói "có chính khí" của Đậu Hoài Nam lập tức trở nên khí thế yếu đi. Bản thân gã cũng cười cười xấu hổ, chính khí này quả thật hơi kém một chút.

"Tuy rằng ta điều nhiệm phủ trị tứ phẩm, nhưng vừa hay biến thành một người có liên lụy, chẳng lẽ Tiết Nhượng sẽ ngu xuẩn như những người khác nào đó trong thành Trường An?"

Đậu Hoài Nam nói: "Yên tâm đi, chẳng qua nếu như ta chết thật, thái độ của bệ hạ sẽ càng kiên quyết hơn."

Một canh giờ sau, Từ gia.

Từ Thiếu Diễn nhận được tin tức nói toàn bộ ba đao khách kia đều bị giết, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi. Chẳng qua là giết một Đậu Hoài Nam mà thôi, đâu ngờ lại lọt vào bẫy của cấm quân và phủ Đình Úy người ta, bọn họ muốn giết Đậu Hoài Nam, người ta đang chờ giết bọn họ.

"Sao ta cứ cảm thấy không ổn?"

Sắc mặt Cao Minh Dương cũng khó coi đến cực hạn, hiện giờ bố cục đã thấy hiệu quả bước đầu, một bộ phận người trẻ tuổi của các đại gia tộc đã được tuyển chọn làm người của Đông Cung, nếu giờ khắc này quả thật xảy ra nhiễu loạn gì, vậy thì sợ là kế hoạch lớn phục hưng của những đại gia tộc này sẽ trở thành công dã tràng, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán sạch sành sanh.

Cao Minh Dương nhìn về phía Từ Thiếu Diễn: "Cấm quân và phủ Đình Úy bày trận lớn như vậy, chẳng lẽ còn không thể bắt sống ba người? Bình thường mà nói chẳng lẽ không là cần lấy người sống sao? Giết hết tất cả ba người, điều này hiển nhiên là không ổn."

Từ Thiếu Diễn nói: "Ta cũng cảm thấy không ổn, chẳng lẽ là bệ hạ cố ý để Đạm Đài Thảo Dã và Phương Bạch Kính không giữ người sống?"

"Tại sao phải như vậy?"

Cao Minh Dương cau mày nói: "Nếu phủ Đình Úy bắt ba người kia, với thủ đoạn của phủ Đình Úy còn có thể không ép hỏi ra được sao? Chỉ cần có khẩu cung, Từ gia..."

Y nhìn về phía Từ Thiếu Diễn: "Sợ là sẽ gặp vấn đề lớn."

Nghe được câu này sắc mặt Từ Thiếu Diễn khó coi hơn: "Có lẽ, có lẽ chỉ là thất thủ nữa nha?"

"Thất thủ?"

Cao Minh Dương nói: "Từ công ngươi nghĩ hai người Đạm Đài Thảo Dã và Phương Bạch Kính liên thủ, khả năng thất thủ sẽ lớn cỡ nào? Muốn ta nói, giải thích hợp lý duy nhất chính là... ba người bọn họ phải chết. Ta nói khó nghe một chút thì bệ hạ đã định liệu trước, nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên ông ta không có ý định rút dây động rừng trong lúc này, mà là xách đao nhìn rắn còn đanh ở đó tự cho là trốn trong bụi cỏ hạ sẽ bình yên vô sự, sợ là bệ hạ đã bật cười rồi."

Những lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Thiếu Diễn.

Từ Thiếu Diễn sắc mặt xanh mét: "Cao Minh Dương, ngươi nói câu này không có lý lắm, chẳng lẽ ngươi muốn nhắc nhở mọi người sau này cách xa ta một chút? Ta nói cho các ngươi biết, tất cả mọi người là người trên một con thuyền, nếu Từ gia xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng đừng ai mong thoát thân."

Cao Minh Đường kéo Cao Minh Dương một cái, cười nói: "Thật ra ngươi cũng nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ chúng ta không biết mọi người đã ở trên cùng một thuyền ư? Nếu Từ công ngươi xảy ra chuyện gì, mọi người chúng ta đều sẽ cùng lật thuyền, cho nên Từ công ngươi yên tâm. Cho dù là bệ hạ đã có nghi ngờ gì đối với Từ gia ngươi, chúng ta cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó. Từ công cũng đã nói những người như chúng ta, những gia tộc như chúng ta, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu."

"Đúng đúng đúng."

Cao Minh Dương cũng phản ứng lại kịp, cười cười nói: "Cái miệng thối nát này của ta, Từ công ngươi đừng để ý, nhưng ta nói vậy cũng là phân tích bình tĩnh, việc này ta thấy chúng ta vẫn phải bàn bạc kỹ hơn. Mọi người vẫn lấy Từ công ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hôm nay chúng ta hết bàn bạc đến đây trước, mọi người trở về tự suy nghĩ thêm. Có Từ công ở đây, trong lòng chúng ta đều kiên định, nếu Từ công không kiên định chúng ta còn có thể đi được mấy bước?"

Sắc mặt Từ Thiếu Diễn hơi khôi phục lại một chút, chắp tay nói: "Đa tạ sự tín nhiệm của các vị, ta sẽ làm rõ ràng rốt cuộc chuyện là thế nào."

Y nói xong câu đó liền xoay người ra khỏi thư phòng, vẻ mặt giận dữ không nguôi. Đây chính là nhày, y vừa đi là những vị khách này ai cũng ngại ở lại, một đám người trước sau rời đi, đi cửa nhỏ phía sau, tất nhiên không dám rêu rao đi từ cửa trước ra ngoài.

Cùng lúc đó, tiểu viện của Đậu Hoài Nam.

Phương Bạch Kính và Đạm Đài Thảo Dã cũng cùng nhau cáo từ rời đi, Đậu Hoài Nam ngồi xuống bậc thềm ở cửa nhìn vách tường viện hư hại kia có vẻ đang ngẩn người, nhưng thật ra trong đầu hoạt động rất mạnh... Nhất định là bệ hạ muốn động đến Kinh Kỳ đạo, nhưng Kinh Kỳ đạo chỉ là bề ngoài, lỡ như còn liên lụy đến một số người khác, chuyện bên Kinh Kỳ đạo chỉ là thứ yếu, những nhân tài đó mới là chủ yếu.

Lúc nãy gã thử hỏi dò Phương Bạch Kính và Đạm Đài Thảo Dã, đại khái hai người cũng không quá rõ sắp xếp của bệ hạ, nhưng Đậu Hoài Nam vẫn xác định một chuyện... Đạm Đài Thảo Dã và Phương Bạch Kính phụng mệnh bảo vệ mình, hơn nữa còn giết hết tất cả ba tên thích khách, không phải đơn giản chỉ là không muốn rút dây động rừng như vậy, việc này quá rõ ràng rồi, chẳng lẽ những người trong bóng tối kia lại không đoán được?

Có câu mà Đậu Hoài Nam không nói với hai người Phương Bạch Kính bọn họ, giết ba tên thích khách kia tuyệt đối không phải là để không rút dây động rừng, hoàn toàn là để rút dây động rừng.

Gã nhìn tường viện hư hại kia, đột nhiên cười cười.

Bệ hạ cao minh.

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế ngồi ở đó nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam đang nói lại chi tiết chuyện vừa mới xảy ra, sau khi nghe xong hoàng đế gật đầu, khóe miệng hơi cong lên một chút.

"Trẫm biết rồi, khanh về trước đi."

Hoàng đế nhìn về phía Vệ Lam: "Sau khi trở về thì chọn mấy thị vệ đại nội cẩn thận, võ nghệ mạnh đi theo Đậu Hoài Nam. Trẫm giáng chức hắn, đẩy hắn lên nơi đầu sóng ngọn gió, hắn liền thành người có hệ lụy. Sau khi hắn trở về Kinh Kỳ đạo sẽ có không ít người muốn nhân cơ hội diệt trừ hắn, trẫm không cho phép hắn chết."

Vệ Lam lập tức cúi người: "Thần đã sắp xếp xong xuôi, ngoại trừ thị vệ đại nội ra, thần còn chọn một nhóm người của Lưu Vân Hội cũ âm thầm bảo vệ Đậu Hoài Nam."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Khanh suy nghĩ rất cẩn thận, làm tốt lắm."

Vệ Lam lập tức rời khỏi Tứ Mao Trai. Thật ra gã cũng không biết tại sao bệ hạ lại cười. Ba tên thích khách đều chết hết, như vậy thì sẽ không có chứng cứ để bắt người giết người, có ba người kia thì còn không phải là sẽ dễ dàng bắt được kẻ sai khiến đằng sau ư, nhưng bệ hạ cố tình không bắt. Những người đó cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghĩ đến khả năng bệ hạ đã nắm được cái gì đó, bọn họ sẽ lập tức có phản ứng...

Lập tức có phản ứng?

Nghĩ đến đây đích Vệ Lam đột nhiên tỉnh ngộ lại, sau đó lẩm bẩm một câu: "Bệ hạ cao minh!"

Trên đường cái.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua, là xe của phủ Đình Úy. Phương Bạch Kính ngồi ở trong xe ngựa liếc mắt nhìn Đạm Đài Thảo Dã: "Ngươi nói có phải Đậu Hoài Nam đã đoán được hay không?"

"Tuy rằng chúng ta đã diễn một vở kịch, nhưng nếu Đậu Hoài Nam không đoán được tâm tư thực sự của bệ hạ thì hắn xứng với sự trọng dụng của bệ hạ không? Trước đây bệ hạ vốn định để hắn vào Nội các, nếu không phải hắn chỉ nhỏ hơn Lại Thành mười mấy tuổi, tương lai hắn có thể là đại học sĩ thủ phụ Nội các Đại Ninh trong khoảng thời gian rất dài. Hắn không có bất kỳ sai lầm nào, cũng không có thiếu khuyết gì, chỉ là bởi vì tuổi tác của hắn hơi khó nói... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lại đại nhân ở Nội các chống đỡ mười mấy hai mươi năm cũng không có vấn đề, khi đó Đậu Hoài Nam cũng đã năm mươi tuổi, thậm chí lớn hơn nữa, tuổi tác quả thật không quá thích hợp nữa..."

Đạm Đài Thảo Dã nói: "Cho nên nếu Đậu Hoài Nam không nhìn ra mới là lạ."

Phương Bạch Kính nói: "Chiêu này của bệ hạ là rút dây động rừng nhìn có vẻ như không muốn rút dây động rừng... Cao minh thật."

Đạm Đài Thảo Dã gật đầu: "Hiện tại những người đó sẽ luống cuống hoảng loạn, bắt ba người kia? Nhiều nhất là bắt được một nhà, nhưng giết ba người kia thì sẽ không chỉ có một nhà nhảy ra."

Tứ Mao Trai.

Bệ hạ đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nét mặt tự tin không có bất kỳ thay đổi nào, đã qua nhiều năm như vậy vẫn luôn như thế.

Bình Luận (0)
Comment