Hai huynh đệ Cao Minh Dương và Cao Minh Đường sau khi từ Từ gia đi ra thì đi bộ một lúc, không về nhà luôn mà tìm bừa một trà lâu ở trên đường cái rồi đi vào. Từ gia vì mưu sự mà cố ý mua lại một hộ dân ở bên cạnh đại trạch của bọn họ, sau đó mở một cái cửa nhỏ, mỗi lần những người bọn họ vào Từ gia bàn chuyện đều là đi vào từ nhà dân, cho nên không dễ dàng bị phát hiện.
Huynh đệ ở trong trà lâu ngồi xuống sau đó liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự lo lắng sâu sắc trong ánh mắt của nhau.
"Chuyện nhất định là không ổn, nhưng đệ không nên nói ra trước mặt Từ Thiếu Diễn."
Cao Minh Đường nói: "Người này, hiện tại đã có chút ý định muốn chó cùng rứt giậu rồi."
"Tại đệ."
Cao Minh Dương nói: "Nhất thời nhanh miệng, lúc ấy cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, cũng may mà huynh giúp ta xử trí một chút. Chỉ là người như Từ Thiếu Diễn tất nhiên cũng sẽ nhanh chóng hiểu được, các nhà khác đều sẽ nghĩ cách từ từ xa lánh Từ gia bọn họ. Việc này cũng không trách chúng ta được, cũng không thể thật sự ngang ngược kiếm chuyện ngay lập tức."
"Hắn làm việc như vậy không ổn thỏa, liên lụy đến chúng ta."
Cao Minh Đường nói: "Hiện tại phải nghĩ một biện pháp cứu chữa."
"Huynh nói làm thế nào?"
Cao Minh Dương có chút sốt ruột: "Tình hình hiện tại có vẻ như bệ hạ đã biết cái gì đó, nhìn thế nào cũng giống như bệ hạ cố ý muốn diệt khẩu. Nếu không phải là vì bảo vệ Đậu Hoài Nam, sợ là bệ hạ cũng sẽ không để Đạm Đài Thảo Dã và Phương Bạch Kính ra tay, động đến Đậu Hoài Nam là chúng ta đã sai."
"Như vậy đi."
Cao Minh Đường trầm tư một lát rồi nói: "Thứ nhất, hiện tại đệ phụ trách cắt dứt đường liên lạc với bên Từ gia trước. Ngoài chúng ta ra, điều hết tất cả những người phụ trách đi lại với bên Từ gia ra khỏi Trường An, đưa đi xa một chút, đừng để cho người của phủ Đình Úy tìm được."
Cao Minh Dương nhíu mày: "Có thể diệt trừ hết."
"Không được!"
Cao Minh Đường thay đổi sắc mặt: "Sao đệ có thể nghĩ như vậy?"
Hắn ta trừng mắt nhìn Cao Minh Dương một cái: "Khi tổ tiên đi theo Thái Tổ bệ hạ đánh thiên hạ, Thái Tổ bệ hạ không chỉ một lần khen ngợi tổ tiên của chúng ta cao thượng. Người đồng ý làm việc cho chúng ta đều là người nhà, đều là bằng hữu, bọn họ cũng là phụng mệnh của chúng ta mà làm việc, bởi vì sơ sẩy của chúng ta mà diệt trừ bọn họ? Đệ làm như vậy không cảm thấy hơi quá ác độc sao? Người của Cao gia không nên nghĩ như vậy, cũng không thể làm như vậy. Người là người của chúng ta, bên Từ gia đối đãi với người của bọn họ như thế nào là chuyện của Từ Thiếu Diễn, nhưng ta không cho phép người của Cao gia ác độc như vậy, đó không phải là chuyện mà một con người làm ra được."
Cao Minh Dương mặt đỏ lên: "Đệ cũng là nóng vội, huynh đừng tưởng thật."
Cao Minh Đường nghiêm mặt nói: "Đệ phải nhớ, ngay cả huynh đệ chúng ta không thể phục hưng Cao gia, cũng là bởi vì chúng ta bất tài. Người của nhà khác đối đãi với người của nhà bọn họ như thế nào thì ta không xen vào, ta cũng không có khả năng lớn như vậy để quản, nhưng người của Cao gia, mặc kệ có mang họ Cao hay không, làm việc cho Cao gia chính là người của Cao gia. Nếu xảy ra điều gì bất ngờ, huynh đệ chúng ta có thể gánh tội, nhưng chúng ta có thể bảo vệ người nào thì phải tận lực bảo vệ nhiều hơn."
Cao Minh Dương gật đầu: "Đệ nhớ rồi."
Cao Minh Đường nói: "Không thể quên di huấn của tổ tiên Cao gia chúng ta được."
Cao Minh Dương nói: "Không dám quên."
Cao Minh Đường nghiêm túc nói: "Chúng ta muốn phục hưng Cao gia, đầu tiên là bởi vì làm con cháu Cao gia, chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn Cao gia xuống dốc, đó là tội của chúng ta. Thứ hai, hiện tại xem ra Đại Ninh đang ở một thời kì có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nếu bệ hạ thật sự có vấn đề gì, nhị hoàng tử nhỏ tuổi, chúng ta phải bảo vệ Đại Ninh thật tốt."
Hắn ta nhìn vào mắt Cao Minh Dương nói: "Chúng ta cần tranh quyền, nhưng không thể làm chuyện mưu nghịch, cũng không thể làm chuyện phản quốc. Tranh quyền là chuyện của chính người Ninh chúng ta, là chuyện trong nhà, nếu có người nhìn tranh quyền thành phản bệ hạ, vậy thì người của Cao gia cũng sẽ không đồng ý. Từ Thiếu Diễn làm việc, ta không công nhận, thế nhưng nhất định phải có một người chống đỡ ở phía trước, hiện tại có thể hắn không đỡ được nữa, vậy thì bỏ đi."
Hắn ta nghiêm túc nói: "Lúc nãy ta nói đến đầu tiên là chặt đứt đường dây bên phía Từ gia, đưa người của chúng ta ra khỏi Trường An. Thứ hai... ta sẽ phái người đi tiếp xúc với Đậu Hoài Nam, và còn sắp cao thủ xếp trong nhà âm thầm bảo vệ sự an toàn của Đậu Hoài Nam. Sau khi Đậu Hoài Nam trở lại Kinh Kỳ đạo, người muốn động đến hắn sẽ càng nhiều hơn, tìm một người tiếp cận hắn, trở thành bằng hữu của hắn, và bảo vệ hắn. Nếu cuối cùng hắn sẽ được trọng dụng một lần nữa, người của chúng ta sắp xếp sẽ có kì hiệu, nói không chừng có thể giữ được Cao gia."
Cao Minh Dương nói: "Tất cả đều nghe theo huynh. Con người đệ quá thô kệch, hơn nữa làm việc dễ kích động, sau này có chuyện gì thì huynh cứ trực tiếp bảo đệ đi làm là được."
"Đệ đó."
Cao Minh Đường thở dài: "Tật xấu của mình mà bản thân đệ cũng biết, chỉ là không sửa đổi."
Cao Minh Dương ngượng ngùng cười cười: "Không phải là vì từ nhỏ đến lớn luôn có huynh sao."
Cao Minh Đường nói: "Bây giờ còn có một việc cho đệ đi làm. Sau khi đưa hết người liên lạc với Từ gia của chúng ta đi, đệ đi gặp mấy người trẻ tuổi mà chúng ta đã chọn. Hiện giờ đã xác định danh sách người tiến cử vào Đông Cung, phỏng chừng đã đệ trình lên bệ hạ rồi, bệ hạ cũng đều sẽ nhớ mấy người này... Đệ đi nói chuyện với bọn họ, nói với bọn họ sau khi vào Đông Cung thì khiêm tốn làm người làm việc, không được quá thân cận với nhị hoàng tử, cứ việc hoàn thành chức trách của mình là được."
Cao Minh Dương ngẩn ra: "Tại sao lại vậy? Khó khăn lắm sắp xếp người vào được, nếu cố ý xa cách.."
"Bọn họ bỏ đi rồi."
Cao Minh Đường lắc đầu: "Đã không thể nào sẽ được trọng dụng nữa rồi, cho nên chúng ta phải bị chọn một nhóm người dự trữ. Mục tiêu đưa nhóm người thứ nhất vào Đông Cung vốn là để tiếp cận nhị hoàng tử, trở thành thân tín của nhị hoàng tử, nhưng hiện tại phải thay đổi một chút. Nhóm người thứ nhất này sẽ không lấy việc trở thành thân tín của nhị hoàng tử làm mục tiêu nữa, giá trị tồn tại của bọn họ là để trải đường cho nhóm người thứ hai, chỉ cần bọn họ làm tốt bổn phận là được, đừng quá nổi bật, càng khiêm tốn càng tốt."
Cao Minh Dương gật đầu: "Đệ biết rồi, đệ sẽ căn dặn bọn họ."
"Đừng nói với bọn họ những lời ta nói."
Cao Minh Đường thở dài: "Là Cao gia có lỗi với mấy người trẻ tuổi này, sau này hãy nghĩ cách gì đó bù đắp."
Nói xong câu đó, Cao Minh Đường đứng dậy: "Về nhà, tách ra đi."
Cao Minh Dương ừ một tiếng: "Đệ biết rồi."
Cùng lúc đó, Từ gia.
Từ Thiếu Diễn chờ sau khi những vị khách đó đã đi hết rồi lại trở về thư phòng, sắc mặt khó coi giống vừa mới ăn phải một con ruồi chết vậy. Vào trong thư phòng ngồi xuống, vừa tức vừa lo. Nhìn hạ nhân trong phủ đang dọn bàn, y im lặng một lát sau đó khoát tay: "Đi ra ngoài hết đi đã, bảo Tịnh Nhai tiên sinh vào."
Đám hạ nhân vội vàng rời đi, không bao lâu sau người được gọi là Tịnh Nhai tiên sinh bước nhanh vào, nhìn sắc mặt Từ Thiếu Diễn đại khái cũng đã hiểu chuyện là thế nào. Lúc nãy ông ta cũng đã nhận được tin tức, là một trong những người quan trọng nhất bày mưu tính kế bên cạnh Từ Thiếu Diễn, thật ra lời ông ta nói Từ Thiếu Diễn cũng không nghe lọt bao nhiêu. Cục diện mà giờ khắc này gặp phải, có lẽ là trước đó ông ta cũng đã từng nói với Từ Thiếu Diễn. Ông ta từng nhắc nhở Từ Thiếu Diễn đừng đánh giá thấp bệ hạ, ai đánh giá thấp bệ hạ người đó đều sẽ chịu đau khổ, thiên hạ này không nhiều người có thể làm đối thủ với bệ hạ.
"Tịnh Nhai tiên sinh."
Từ Thiếu Diễn vừa nhìn thấy ông ta đi vào liền vội vàng đứng lên: "Hối hận vì không nên không nghe lời ngươi, chuyện bây giờ đã trở nên rất khó giải quyết, vẫn mong Tịnh Nhai tiên sinh cứu Từ gia."
Thật ra đến bây giờ Từ Thiếu Diễn cũng chưa rõ Tịnh Nhai tiên sinh này có lai lịch gì, hoặc là nói không phải đặc biệt tin tưởng. Lúc trước khi thu nhận người này y cũng không quá thích, chỉ nghĩ chẳng qua là thêm một người ăn cơm mà thôi, Từ gia cũng không thiếu chút tiền cơm này.
Khi Tịnh Nhai tiên sinh tới có cầm trong tay một tờ giấy vay nợ đã cũ kỹ đến mức giống như có thể nát vụn bất cứ lúc nào. Từ Thiếu Diễn cũng cũng có nghe nói về chuyện tờ giấy vay nợ này, chỉ là đã mấy trăm năm rồi ai còn có thể phân rõ thật giả.
Trên giấy vay nợ viết là... Từ Tích mượn Tịnh Nhai tiên sinh Lý Thiện Công một diệu kế, sau này trả con cháu Thiện Công tiên sinh không lo áo cơm.
Tờ giấy vay nợ này đã là chuyện mấy trăm năm trước, nếu nói đến có lẽ các bách tính còn có thể nhớ đến có một câu chuyện gần giống như thần thoại như vậy.. Khi đó, đang lúc thiên hạ đại loạn, Sở đã không thể duy trì thiên hạ Trung Nguyên, phản quân các nơi hoành hành không kiêng dè, mà cường địch Hắc Vũ ở phương bắc sau khi biết được Sở quốc nội loạn lại đại cử hưng binh xuôi nam, tấn công bắc cương.
Thái Tổ hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh đang suất quân chinh chiến, sau khi nghe tin đã tự mình dẫn đại quân gấp rút tiếp viện quân Sở ở bắc cương, trận chiến đó cực kỳ thảm liệt, tổn thất vô số bộ hạ mới chặn được người Hắc Vũ ở ngoài biên giới. Đúng lúc này, mấy lộ nghĩa quân khác lại thừa dịp Thái Tổ bệ hạ hậu phương hư không mà đến tập kích. Khi đó hơn phân nửa binh lực dưới trướng Thái Tổ hoàng đế nằm trong tay huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ, huynh đệ kết nghĩa của ông ta đang suất quân nam chinh.
Từ Tích phụng mệnh suất lĩnh không đến một vạn nhân mã đối kháng với hơn mười vạn nghĩa quân các lộ. Nếu trận chiến này đánh thua, Thái Tổ hoàng đế bị cắt đường lui, chỉ sợ ngay cả Thái Tổ hoàng đế cũng khó có thể còn sống mà giết ra trùng vây.
Lúc ấy Từ Tích rất lo lắng, đúng lúc này có một tiên sinh vân du vào quân doanh của Từ Tích, nói là ông ta có kế sách phá địch. Trong tình huống đó Từ Tích cũng không tin tưởng một người vân du thực sự có kế sách phá địch gì, nhưng cũng là có bệnh thì vái tứ phương, vì thế chỉ gặp ông ta, người này tự xưng là Tịnh Nhai tiên sinh, tên là Lý Thiện Công.
Tổ tiên của ông ta cũng rất có danh tiếng, chính là vị đại nhàn nhân từng viết ra Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư. Vị đại nhàn nhân đó thân phận phức tạp, về già quy ẩn, mở một lớp học tư thục, thu nhận đệ tử nhưng không có một đứa trẻ, đều là người trẻ hai mươi mấy tuổi. Lúc ấy vẫn chưa tạo ra tiếng vang gì, sau khi ông ta chết được hai mươi năm mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra có vài vị trọng thần đương triều Sở quốc xuất thân từ lớp học tư tục đó.
Lúc trước Tịnh Nhai tiên sinh tìm đến Từ Tích nói ông ta có phải sách bói của tổ tiên, trên sách bói viết rõ ràng, suy đoán ra Đại Sở chung loạn, chiến tranh hai mươi năm, thiên hạ thuộc về Ninh. Khi đó ai cũng không ngờ ý của chữ Ninh này chính là Ninh quốc. Từ Tích cũng nghĩ ý của chữ Ninh này là trở lại yên tĩnh, thiên hạ đại loạn hai mươi năm sau đó trở lại yên tĩnh.
Tịnh Nhai tiên sinh nói, con cháu đời sau của ông ta sẽ gặp nguy cơ, cho nên nhất định phải xin một vị quý nhân giúp đỡ mới được. Tịnh Nhai tiên sinh vốn định lên phía bắc gặp Thái Tổ hoàng đế, khổ nỗi bị đại chiến ngăn cản không qua được, đành phải tới gặp Từ Tích.
Lúc ấy ông ta cho Từ Tích một kế sách phá địch, ai ngờ Từ Tích thật sự đã dựa vào kế sách này mà phân hoá tan rã hơn liên quân mười vạn kẻ thù, bảo vệ đường lui của Thái Tổ hoàng đế không bị mất.
Cho nên lúc ấy Từ Tích đã viết một tờ giấy vay nợ cho Tịnh Nhai tiên sinh, còn nói bất kể qua bao nhiêu năm, chỉ cần con cháu của Tịnh Nhai tiên sinh cầm tờ giấy vay nợ này đến Từ gia, con cháu Từ gia tất sẽ hậu đãi.
Mấy trăm năm trôi qua, Từ Thiếu Diễn làm sao lại nghĩ đến một ngày thật sự có một người tự xưng là Tịnh Nhai tiên sinh cầm tờ giấy vay nợ này đến?
Một tờ giấy vay nợ đã lưu giữ mấy trăm năm, có thể thấy được nhất mạch Lý gia này cũng cực kỳ trân trọng.
Giờ khắc này, Từ Thiếu Diễn nghĩ tới tổ tiên nhờ trận chiến đó mà công thành danh toại, được Thái Tổ hoàng đế coi là huynh đệ, xét đến cùng cũng là bởi vì diệu kế của Tịnh Nhai tiên sinh. Mà bây giờ Từ gia lại đến thời điểm sinh tử tồn vong, bên cạnh cũng có một vị Tịnh Nhai tiên sinh... Chẳng lẽ đây không phải là ý trời?