Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1137 - Chương 1137: Ta Tu Hai Bản Lĩnh

Chương 1137: Ta tu hai bản lĩnh Chương 1137: Ta tu hai bản lĩnh

Từ Thiếu Diễn chỉ biết là Tịnh Nhai tiên sinh chắc chắn họ Lý, nhưng tên là gì thì chưa bao giờ hỏi đến. Lúc trước cũng không quá để ý đến người này, đã đến mấy tháng nhưng cũng không thường xuyên ở trong phủ, mỗi ngày đều ra ngoài đi lại. Từ Thiếu Diễn cảm thấy ông ta có chân truyền của vị tổ tiên đại nhàn nhân kia thì chắc hẳn là sẽ có chút bản lĩnh, lúc nghị sự sẽ dẫn ông ta theo, nhưng lại không chưa từng nghe lời ông ta nói.

Ví dụ như lần này, không biết vị Tịnh Nhai tiên sinh này nghe được từ ai, biết bọn họ sẽ động thủ với Đậu Hoài Nam liền vội vã tìm đến Từ Thiếu Diễn khuyên can y, nhưng Từ Thiếu Diễn làm sao nghe lọt tai, y vẫn sắp xếp người đi làm.

Cái tên Tịnh Nhai tiên sinh này, theo như cách nói của ông ta là được truyền lại qua từng thế hệ suốt nhiều năm, chưa từng thay đổi, nhất mạch bọn họ chỉ truyền cái tên này cho trưởng tử trưởng tôn. Vị đại nhàn nhân thời Sở đó quen thói phong lưu, ngay cả chính ông ta cũng không biết kiếp này từng có bao nhiêu thiếu nữ, cũng không biết có bao nhiêu con cháu hậu thế, nhưng vị đại nhàn nhân này có một điểm tốt, phàm là những gì mình biết đều truyền lại một cách công bằng.

Cho nên sau đó trên giang hồ xuất hiện rất nhiều tuyên bố là vị này Lý lớn người rảnh rỗi hậu đại người của, trong đó có một bộ phận cũng là thật.

"Tịnh Nhai tiên sinh."

Từ Thiếu Diễn đi nhanh mấy bước, tiến lên cầm tay Tịnh Nhai tiên sinh: "Vẫn mong Tịnh Nhai tiên sinh cứu ta, cứu Từ gia."

Tịnh Nhai tiên sinh là một người trung niên nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, tướng mạo có chút phong độ của người trí thức. Người như vậy đi trên đường cái cho dù không nói lời nào thì ngươi cũng sẽ đưa ra phán đoán, cảm thấy hắn ta hoặc là một tiên sinh dạy học, hoặc là một học giả đại nho.

Với mắt nhìn của lão bách tính, nếu bảo bọn họ phân biệt ra được người nào là tiên sinh dạy học, người nào là học giả đại nho vẫn có chút khó khăn, nhưng bảo bọn họ phán đoán một người có phải là người học vấn hay không thì cũng không quá khó.

Tịnh Nhai tiên sinh nhìn sắc mặt Từ Thiếu Diễn, ông ta không nhìn thấy, nhưng ông ta biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ba người kia đã bị bắt?" Ông ta hỏi.

Từ Thiếu Diễn lắc đầu: "Không."

"Chết rồi?"

Tịnh Nhai tiên sinh trầm mặc một lúc, thở dài một tiếng: "Còn không bằng bị bắt."

Trong ánh mắt của ông ta có chút bi thương, tuy rằng không rõ ràng nhưng rất đau.

Từ Thiếu Diễn vội vàng nói: "Năm đó tổ tiên của tiên sinh từng đã cứu tổ tiên của ta, cho nên mới có tờ giấy nợ đó. Năm đó tổ tiên nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy bảo vệ đường lui cho Thái Tổ bệ hạ, chính là đối mặt với cục diện sinh tử, tổ tiên của tiên sinh lấy diệu kế cứu giúp... Tình hình hiện tại cũng tương tự khi đó, Từ gia lại gặp phải cục diện sinh tử, đúng lúc tiên sinh ở đây, vẫn mong tiên sinh cứu cả nhà ta."

"Từ công, không giống nhau."

Tịnh Nhai tiên sinh thở dài: "Từ công năm đó là vì cứu bệ hạ, mà ngươi bây giờ... là đang mưu bệ hạ."

Từ Thiếu Diễn thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt có một tia giận dữ lóe lên, đương nhiên y sẽ không biểu hiện gì ra ngoài, mà càng khiêm tốn hơn: "Tiên sinh đại tài, đã dự liệu được sẽ có cục diện này, cho nên tất nhiên tiên sinh cũng sẽ từng nghĩ tới phương pháp phá giải."

"Không có."

Tịnh Nhai tiên sinh nghiêm túc nói: "Hôm đó ta nói với Từ công, đừng mưu gì với bệ hạ. Thiên hạ này, thời đại này, hoàn cảnh này, mưu tiền mưu lợi đều có thể, với thực lực của Từ gia, cho dù là mưu tài hại mệnh cũng có được cứu trợ, nhưng Từ công ngươi mưu bệ hạ... Chỉ có bệ hạ có thể mưu người chứ người không thể mưu bệ hạ. Ta còn từng nói nếu muốn chấn hưng Từ gia không phải là không có cơ hội. Sau này tất nhiên bệ hạ sẽ hạ chỉ cho thủy sư đông chinh, Từ công chọn con cháu trẻ tuổi của Từ gia phái đi chiến trường đông chinh để bày tỏ lòng trung thành, bệ hạ cảm động vì lòng trung thành của Từ gia thì tất sẽ có ngợi khen."

"Vậy thì quá lâu, hiện tại có thời cơ tốt như vậy, không lợi dụng thêm chẳng phải là bỏ lỡ rồi ư?"

Từ Thiếu Diễn nói: "Bây giờ là cơ hội rất tốt à!"

Tịnh Nhai tiên sinh có chút thất vọng nhìn Từ Thiếu Diễn: "Từ công, ngươi nghĩ tại sao cơ hội rất tốt lại xuất hiện? Đó là bệ hạ cho ngươi nhìn thấy, bệ hạ hy vọng ngươi nhìn thấy. Ta từng nói thẳng rằng bệ hạ sẽ cố ý cho các ngươi nhìn thấy một vài sơ hở, một vài cơ hội, nhưng đó là mồi nhử. Các ngươi tưởng là bệ hạ đang trải đường cho nhị hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai, nhưng thực ra là bệ hạ đang cắt cỏ cho nhị hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai. Sự nhân từ của bệ hạ nằm ở chỗ chỉ cắt cỏ, chưa trừ gốc, cho nên bây giờ vẫn còn kịp."

Lửa giận trong lòng Từ Thiếu Diễn bùng lên hừng hực nhưng vẫn nén lại.

"Tiên sinh, ngươi phải cứu ta, nể chúng ta tổ tiên có giao tình tốt như vậy..."

Y còn chưa nói xong đã bị Tịnh Nhai tiên sinh cắt ngang. Tịnh Nhai tiên sinh nói: "Năm đó thật ra tổ tiên ta và tổ tiên Từ công cũng không có giao tình gì, nói là giao dịch thì chuẩn xác hơn một chút. Tổ tiên ta hy vọng có thể cứu Từ công là để Từ công sau này cứu con cháu của ông ấy... Từ công, nếu ngươi còn nghe ta khuyên một câu, bây giờ ngươi đến ngự viên Tứ Mao Trai quỳ gặp bệ hạ, cứ nói muốn giết Đậu Hoài Nam là do ngươi nhất thời hồ đồ, xin bệ hạ giáng tội. Để che giấu chuyện xấu cỡ nào, hẳn là bệ hạ cũng sẽ không trực tiếp làm gì Từ gia, nhiều nhất là một mình ngươi chịu trừng phạt một chút, đại khái là sẽ mất mạng, nhưng chỉ cần ngươi chết, Từ gia sẽ giữ được."

"Không được!"

Từ Thiếu Diễn giận dữ nói: "Ngươi muốn hại ta!"

Y lui về phía sau mấy bước, phẫn nộ nhìn Tịnh Nhai tiên sinh: "Ta nhìn ra được, chính là ngươi cố ý tới nhà ta muốn hại ta. Nếu lúc này ta đi gặp bệ hạ thừa nhận chuyện là do ta làm, ngươi cho là người như bệ hạ sẽ quan tâm đến công lao mấy trăm năm trước của Từ gia chúng ta?"

Tịnh Nhai tiên sinh lắc đầu: "Chẳng trách sau này Từ gia các ngươi không có ai trở thành thần tử trụ cột của Đại Ninh, hậu nhân các ngươi kém xa tổ tiên các ngươi, hơn nữa xem ra ngươi cũng không hiểu bệ hạ bằng ta. Tuy rằng ta chưa từng gặp bệ hạ, cũng không biết tính cách của người, nhưng ta tin chắc người sẽ mở một mặt lưới cho Từ gia, chỉ một mình ngươi đền tội nhận tội, chết một người mà giữ được nhà."

"Có phải ngươi chính là do bệ hạ phái tới không?!"

Từ Thiếu Diễn nheo mắt nhìn về phía Tịnh Nhai tiên sinh: "Người của Lý gia các ngươi mấy trăm năm qua đều không tìm tới tận cửa, bỗng chốc ngươi lại tới, hơn nữa ngươi còn tới trước khi ta mưu đại sự. Chẳng trách không ai nói cho gì với ngươi, nhưng ngươi lại giống như cái gì cũng biết, ngươi nhất định chính là cố ý tới đây giám sát ta."

Tịnh Nhai tiên sinh thở dài một tiếng: "Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, thứ cho ta nói thẳng, Từ gia không thể cứu được."

Ông ta xoay người muốn đi, Từ Thiếu Diễn đi nhanh qua chặn cửa phòng: "Ngươi tưởng ngươi còn có thể đi? Ngươi biết nhiều chuyện của ta như vậy, biết nhiều chuyện của Từ gia như vậy, nếu ta thả cho ngươi đi, ngươi đến chỗ bệ hạ tố giác ta, ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Ta cho ngươi biết, ta không muốn chết, cũng sẽ không chết. Từ gia cũng không thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngươi..."

Tịnh Nhai tiên sinh nhìn khuôn mặt của Từ Thiếu Diễn, có chút dữ tợn, có chút xấu xí.

"Ta hiểu tổ tiên của ngươi."

Tịnh Nhai tiên sinh nói: "Ta cũng biết chuyện của Từ Tích, ta cũng đều biết đại khái chuyện của Từ gia mấy trăm năm qua, nhưng ngươi hiểu tổ tiên ta không? Ông ấy được gọi là giang hồ đệ nhất nhàn nhân. Vậy ngươi nghĩ nhàn nhân này cái gì cũng biết, chỉ là bởi vì rảnh rỗi? Xin ngươi tin rằng ông ấy rảnh rỗi như vậy là vì ông ấy rất mạnh."

Tịnh Nhai tiên sinh lùi lại một bước, trong tay áo bên phải rủ xuống một tia sáng bạc, nhìn kỹ một chút, thế mà lại là một thanh kiếm rất nhỏ. Kiếm mỏng này như cánh ve, mà lại mơ hồ có cảm giác hơi trong suốt.

"Tổ tiên cái gì cũng biết, cái gì cũng biết, nhưng con cháu đời sau của ông ta lại rất kém cỏi, nhiều nhất mỗi người tu dăm ba thứ là không còn tinh lực tu cái khác nữa, mà ta càng ngu dốt hơn, ta chỉ tu hai bản lĩnh của tổ tiên, trong đó có một bản lĩnh gọi là biết báo đáp ân tình..."

Tịnh Nhai tiên sinh nhìn vào mắt Từ Thiếu Diễn nghiêm túc nói: "Người tìm đến tổ tiên ngươi Từ Tích là người được xưng giang hồ đệ nhất nhàn nhân đời thứ ba của Lý gia ta, con cháu đời sau tôn ông ấy là đời thứ nhất của nhất mạch Lý gia chúng ta, tới ta đã là đời thứ hai mươi mốt."

"Tam đại tổ tiên từng đã giúp Từ Tích, sau đó Từ Tích từng mấy lần giúp tam đại tổ tiên, thậm chí còn từng có ơn cứu mạng hai lần, cho nên điều ngươi không biết là thật ra trước khi tam đại tổ lâm chung đã từng nói với con cháu của ông ấy, Từ gia không nợ Lý gia chúng ta cái gì. Tam đại tổ tiên đã cứu Từ Tích một lần, Từ Tích đã cứu ông ấy hai lần, giữa hai người đã sớm không còn nợ hay không nợ gì nữa, cho nên trước khi lâm chung tam đại tổ đã hạ lệnh hủy tờ giấy nợ đó đi."

Từ Thiếu Diễn thay đổi sắc mặt: "Ngươi đừng nói bậy bạ, không phải tờ giấy nợ đó còn ở trên tay ngươi sao?!"

"Phải, tờ giấy nợ đó là thật."

Tịnh Nhai tiên sinh chậm rãi nói: "Tam đại tổ tiên muốn đốt tờ giấy nợ này, nhưng con trai của ông ấy, cũng chính là tổ tiên đời thứ tư của nhất mạch chúng ta này lại giữ lại. Ông ấy nói thật ra Từ gia không nợ chúng ta, là chúng ta nợ Từ gia, cho nên phải giữ lại tờ giấy nợ này. Nếu có một ngày Từ gia gặp khó khăn gì, chúng ta cầm tờ giấy nợ này đi gặp thì cũng có thể xác định thân phận, nếu không thì người của Từ gia làm sao biết tổ tiên chúng ta có ngọn nguồn?"

Tịnh Nhai tiên sinh nhìn vào mắt Từ Thiếu Diễn: "Đây chính là ta đã nói, bản lĩnh thứ nhất ta tu... biết báo ân. Tổ tiên đời thứ tư của Lý gia di huấn, nhất mạch chúng ta phải âm thầm bảo vệ Từ gia, không thể để cho Từ gia có bất trắc, cho nên tờ giấy nợ truyền đến tay ta. Năm ấy... Phụ thân của ngươi, Từ Sinh, đuổi ba đứa con trai ruột của ông ta ra khỏi gia môn, còn đánh chết mẹ của bọn họ, mà năm đó vừa hay là lúc tờ giấy nợ truyền đến tay ta."

"Cha ta bệnh nặng, trước lúc lâm chung đã đưa tờ giấy nợ cho ta, nói nếu Từ gia gặp nạn thì nhất định phải giúp. Ta chôn cất phụ thân xong liền đứng ở cách Từ gia không xa, các ngươi đuổi ba đứa trẻ kia đi, là ta đã cứu về. Bản lĩnh của bọn họ cũng là ta dạy, mà khi đó ta mới gần hai mươi tuổi thôi."

Ông ta lắc đầu: "Từ gia các ngươi làm việc nham hiểm ngoan độc như thế, ta nghĩ chắc hẳn không phải là tất cả đều như thế, còn có thể cứu được, vì thế đưa ba đứa trẻ kia về dạy võ nghệ cho bọn họ. Tuy rằng bọn họ tàn tật, nhưng có lòng kiên quyết học võ, cũng chịu khổ được. Ngươi biết mục đích bọn họ tập võ là gì không? Chỉ là muốn báo thù mà thôi, giết phụ thân của bọn họ. Là ta khuyên can mấy năm mới khiến bọn họ từ bỏ, cũng là ta đã sai. Từ đầu đến cuối ta đều nói với bọn họ rằng nên dựa vào bản lĩnh để nuôi sống bản thân chứ đừng hận người khác, cũng đừng đi trả thù người khác, dựa vào bản lĩnh để bản thân sinh tồn mới là đúng, hơn nữa cũng phải làm người giữ chữ tín."

"Bọn họ đều là người giữ chữ tín, cho nên ta đoán cho dù bọn họ bị bắt sống thì cũng sẽ không khai ra ngươi, cho dù bọn họ cực kỳ hận ngươi... Một năm trước, ba người bọn họ bỏ đi không từ biệt, để lại thư cho ta nói là muốn bước chân vào giang hồ nuôi sống bản thân. Sau đó ta nghe nói trong thành Trường An xảy ra án mạng, liền đoán đại khái là bọn họ làm nên chạy tới Trường An, nhưng khi ta đến thì bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn."

"Từ Thiếu Diễn, bọn họ đáng chết, nhưng kẻ đầu sỏ gây nên là ngươi và phụ thân ngươi."

Tịnh Nhai tiên sinh chậm rãi lấy tờ giấy nợ kia từ trong áo ra, ném lên trên, trong phòng bỗng nhiên lóe lên mấy đường sáng bạc, tờ giấy nợ kia vụn nát rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là nhìn thấy mấy đường lóe sáng mà thôi, nhưng tờ giấy nợ kia lại có thể nát vụn thành hơn trăm mảnh.

"Bản lĩnh thứ hai ta tu, đó là võ."

Tịnh Nhai tiên sinh liếc mắt nhìn Từ Thiếu Diễn một cái: "Tất cả người trong phủ của ngươi đều đến hết, ta muốn đi cũng không ai cản được."

Ông ta kéo cửa ra đi ra ngoài, đi đến cửa lại quay đầu lại: "Từ nay về sau, ân oán giữa nhất mạch Lý gia ta và Từ gia ngươi đã thanh toán xong, ta đến đây mấy tháng cũng không thể tìm được ba người bọn họ, ngươi đã giấu bọn họ đi, cho nên cũng là ta đã hại bọn họ."

Một tiếng "phập" khẽ vang lên, trên mặt đất có thêm ba ngón tay.

Sắc mặt Tịnh Nhai tiên sinh hơi trắng bệch: "Đây là sự trừng phạt ta nên nhận. Từ Thiếu Diễn, ngươi cũng sẽ có sự trừng phạt mà ngươi nên chịu."

Sau khi nói xong người ông ta loáng lên một cái liền biến mất không thấy đâu nữa, giống như quỷ mị vậy.

Cạch một tiếng.

Cái bàn trong phòng đột nhiên vỡ vụn, những tia sáng bạc đó không chỉ có chém vụn giấy nợ, bàn ghế cũng bị cắt vỡ.

Mặt Từ Thiếu Diễn không có huyết sắc.

Bình Luận (0)
Comment