Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1138 - Chương 1138: Hai Quái Nhân

Chương 1138: Hai quái nhân Chương 1138: Hai quái nhân

Nghênh Tân Lâu.

Từ sau khi bệ hạ hạ chỉ giải tán Lưu Vân Hội, bên Nghênh Tân Lâu dần dần trở nên hơi vắng vẻ, cũng không phải là ít khách tới ăn cơm uống rượu, mà là cũng không thấy cảnh tụ hội như trước đây nữa. Lão viện trưởng không hề đến, Hàn đại nhân và Diệp đại nhân, và cả Thẩm Lãnh đều đi biên cương xa xôi, Hắc Nhãn điều về hoàng cung nhậm chức phó thống lĩnh thị vệ đại nội, căn phòng ở lầu ba Nghênh Tân Lâu đã lâu không mở cửa.

Diệp Lưu Vân đi bắc cương, mang theo phần lớn người của Lưu Vân Hội. Thật ra nghĩ thấy bệ hạ sắp xếp như vậy nhìn bề ngoài thì thật sự vô tình, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa, cũng như là cho tất cả các huynh đệ của Lưu Vân Hội một con đường từ ám đạo đi ra ngoài ánh sáng. Hiện giờ bọn họ đều đã mặc quan phục, không còn chiếm giữ thế lực ám đạo nữa, cho dù Lưu Vân Hội nổi tiếng đến mấy, dù sao thân phận cũng có chút khó xử.

Có một người chưa cùng Diệp Lưu Vân đi bắc cương, gã không thể chấp nhận, cũng không muốn chấp nhận, cho nên khi Diệp Lưu Vân nói với gã, gã chỉ nói mình không quan tâm đến quan trường, cũng không muốn mặc cẩm y, gã vẫn bằng lòng ở lại Nghênh Tân Lâu.

Hiện giờ gã chính là đại chưởng quầy của Nghênh Tân Lâu, gã là người trẻ tuổi khi ở Lưu Vân Hội có tên là Bạch Sát.

Người trẻ tuổi cảm thấy không thể nào khác đối mặt với tất cả những điều này, Nghênh Tân Lâu đã trở niềm thành an ủi cuối cùng của gã.

Mỗi ngày cười nói đón đến tiễn đi, thân thiện chào hỏi với những vị khách quen, đến phòng bếp thúc giục đồ ăn, tính tiền cho khách mời, sẽ còn giúp người giúp việc trong tiệm quét dọn, nhưng con người chắc chắn sẽ có lúc rảnh rỗi, rảnh rỗi sẽ cảm thấy cô độc.

Bạch Sát đổi cho mình một cái tên khác, bởi vì Lưu Vân Hội đã không còn, cũng sẽ không cần một người giết người gã, chữ Sát không thích hợp với không khí thân thiện của Nghênh Tân Lâu, gã cảm thấy lệ khí hơi nặng, vì thế gã đổi tên mình thành Bạch Vô Thường, thế sự vô thường. Lúc nghĩ đến hai chữ này cũng không có nghĩ đến Bạch Vô Thường có vẻ lệ khí nặng hơn so với Bạch Sát, chỉ là gã vô thường thích hai chữ này.

Vốn còn muốn đến một từ khác, dù sao thế sự vô thường và thế sự vô định không khác nhau lắm, nếu so sánh thì gã thích vô định hơn, chỉ là sau đó đọc lên thấy Bạch Vô Định quả thật không hay cho lắm, thế nên chọn hai chữ Vô Thường.

Dựa theo lệ thường của Nghênh Tân Lâu, mỗi tháng đều sẽ ngừng buôn bán một ngày. Buổi sáng ngày này, trong lầu mọi người sẽ cùng nhau quét dọn Nghênh Tân Lâu từ trong ra ngoài một lượt, dù là khe hở sàn nhà và góc tay vịn cầu thang cũng sẽ lau sạch sẽ. Các đầu bếp sẽ tỉ mỉ chuẩn bị hai bàn đồ ăn, đợi khi tất cả mọi người làm xong việc, chưởng quầy sẽ ngồi cùng mọi vui vẻ uống một bữa rượu. Trong ngày này sẽ phát tiền công cho mọi người, đương nhiên còn có hồng bao.

Nghênh Tân Lâu là sản nghiệp của Lưu Vân Hội, không phải của cá nhân người nào, cho nên xét đến cùng là của bệ hạ, nhưng sau khi giải tán Lưu Vân Hội bệ hạ đã cố ý thông báo, sau này lợi nhuận của Nghênh Tân Lâu không cần nộp lên, tất cả lợi nhuận đều giữ lại, hàng năm phân phát cho gia đình của tất cả các huynh đệ Lưu Vân Hội, bất kể là chưởng quầy hay là người giúp việc, không phân biệt thân phận, mức chia của mỗi người nhất định đều phải nhiều như vậy.

Bạch Vô Thường giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt. Thời gian hơn nửa ngày trôi qua cảm giác cực kỳ thiết thục, lau cả lầu trên lẫn lầu dưới, quét sàn nhà, ngay cả giấy cửa sổ cũng đã thay mới, cho nên Nghênh Tân Lâu nhìn cũng có vẻ giống như đã thay một y phục mới. Cảm giác này khiến người ta đặc biệt thoải mái trong lòng, cũng đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Bạch Vô Thường còn đích thân đến hậu trù làm một món ăn, mặc kệ mùi vị như thế nào dù sao cũng đều được ăn hết. Đại khái tình huống là... Ối chà, đây là món chưởng quầy làm sao? Ta nếm thử, oa... dở quá.

Có thể khó ăn cỡ nào chứ, ta cũng thử xem, oa, quả nhiên là dở quá.

Nhìn xem các ngươi già mồm cãi láo, chỉ cần là thức ăn thì còn có thể dở đến đâu được, oa... Là thật sự dở.

Náo nhiệt ăn cơm uống rượu rồi phát bạc, mọi người đều sẽ uống nhiều hơn một ít, sau đó trở về vùi đầu ngủ một giác, ngày này cứ trôi qua như vậy, nhưng ngày này của Bạch Vô Thường không qua được... Mọi người dọn bàn xong thì trở về ngủ, có vẻ rất bình thường không có gì lạ, mà một mình gã ngồi ngẩn người ở bậc thang. Sự yên tĩnh sau khi náo nhiệt đi qua khiến gã cảm thấy có chút đáng sợ. Thật ra gã cũng biết, giờ khắc này chắc hẳn là những huynh đệ kia cũng nằm ngẩn người ở trên giường nhìn nóc nhà. Mọi người đều giống nhau, ai cũng không muốn biểu hiện quá thương cảm trước mặt nhau.

Bạch Vô Thường là người xuất thân từ Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường, thiếu niên đang tuổi nhiệt huyết.

Nhưng mà giờ khắc này, đâu còn có người nhiệt huyết hay chuyện nhiệt huyết gì. Lưu Vân Hội không còn, giang hồ vẫn là giang hồ đó, hơn nữa gần đây nghe nói giang hồ không an ổn, có không ít thế lực ám đạo đều đang ngóc đầu lên, trong đó có hai phe với tốc độ ngóc đầu rất nhanh, bối cảnh của một phe trong số đó dường như thương hành có tài lực hùng hậu gì đó, đã tiếp nhận không ít cửa tiệm của Lưu Vân Hội. Giá tiền đưa ra rất cao cho nên không có lý do gì mà không bán, số bạc này đều giữ lại, đến trước tết sẽ chia cho các nhà các hộ.

Còn có một phe lai lịch cực kỳ thần bí, Bạch Vô Thường vận dụng một số lực lượng muốn điều tra ra lai lịch của phe này nhưng lại không thu hoạch được gì. Thế lực mới quật khởi này có vẻ như nhân số không quá nhiều, tài lực cũng không quá hùng hậu, bởi vì bọn họ lựa chọn phát triển ở khu vực nam thành. Khu vực nam thành và khu vực đông thành chênh lệch nhau xa, nhưng nghe nói hai phe này đã ngấm ngầm giao thủ, ngược lại phe tiền nhiều như nước kia còn đánh thua, cho nên đã mất đi kinh doanh bến thuyền.

Cũng may bên đánh thắng làm việc rất công đạo, cũng rất quan tâm đến người kiếm ăn trên bến thuyền, có chút phong thái của Lưu Vân Hội, cho nên Bạch Vô Thường cũng sẽ không tham dự gì.

Phần lớn người của Thiếu Niên Đường cũng đều đi bắc cương, một bộ phận khác bị Hắc Nhãn điều vào hoàng cung bổ sung thị vệ đại nội. Đường chủ Thiếu Niên Đường Ngu Bạch Phát cũng đã đi theo Diệp Lưu Vân, Bạch Vô Thường chỉ lo lắng sức khỏe của ông ta như vậy có thể cầm cự được ở nơi lạnh giá như bắc cương hay không. Gã từng khuyên vài lần nhưng Ngu Bạch Phát lại không nghe, ông ta nói đã muốn đi bắc cương xem thử biên cương từ lâu nên nhất định phải đi.

Bạch Vô Thường ngồi ở đó ngẩn người, nghĩ có lẽ tất cả mọi sự quan tâm trên đời này chung quy đều sẽ rời xa gã, cho nên khó tránh khỏi thương cảm.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phong bản của Nghênh Tân Lâu chưa gỡ xuống, ngoài cửa cũng treo bảng hôm nay ngừng buôn bán, sẽ còn có ai đến gõ cửa?

Gã đứng dậy đi tới cửa, có chút áy náy nói: "Ngại quá, hôm nay Nghênh Tân Lâu không mở cửa, đây là quy củ cũ của Nghênh Tân Lâu rồi, xin hãy thông cảm."

Người ở bên ngoài dường như im lặng một chút, sau đó cười cười trả lời: "Ta biết, so hẳn là biết sớm hơn ngươi."

Cho nên Bạch Vô Thường ngây người ra, nhưng hoàn toàn gã không quen giọng nói của người ở bên ngoài, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu cũng không tìm được người phù hợp trong trí nhớ, vì thế gã hỏi một câu: "Ngươi là ai?"

"Người trong nhà."

Người ngoài cửa trả lời rất nhanh.

Bạch Vô Thường lập tức mở cửa ra, chỉ bởi vì một câu "người trong nhà" này.

Hán tử đứng ngoài cửa thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, trên mặt dường như phủ một lớp bụi đất, còn để râu quai nón, cho nên thoạt nhìn người có vẻ hơi lầm than, y phục trên người cũng không sạch sẽ, chỉ là một bộ áo vải bình thường toàn là đất, giày trên chân còn mòn rách. Một người như vậy làm cho Bạch Vô Thường không thể liên hệ với ba chữ "người trong nhà". Người của Lưu Vân Hội đều là sạch sẽ tiêu sái.

Sau đó gã chú ý tới người ngoài cửa chỉ có một cánh tay, cổ tay áo rủ xuống, phất phơ.

Trong lòng Bạch Vô Thường chấn động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào mắt người đứng ngoài cửa, vì thế vẻ mặt của gã liền biến thành chấn kinh.

"Tiền bối Bạch Nha!"

"Ồ, ngươi biết ta."

Bạch Nha phong trần mệt mỏi nhìn người trẻ tuổi rất anh tuấn trước mặt: "Ngươi tên là gì?"

"Ta là Bạch Vô Thường, vốn là Bạch Sát, tên này là sau này ta tự sửa. Ta được bổ sung vào sau khi tiền bối rời Nghênh Tân Lâu."

Nụ cười của Bạch Nha lập tức càng tươi hơn nữa.

"Vậy ngươi gọi ta một tiếng tiền bối cũng không quá."

Y cất bước đi vào Nghênh Tân Lâu: "Có gì ăn không? Đói quá."

"Có!"

Bạch Vô Thường lập tức chạy vào phòng bếp, nghĩ toàn là thức ăn thừa sao có thể để cho tiền bối Bạch Nha ăn, vì thế gã quyết định đi nấu một bát mì, nhưng mới quay đầu lại thì phát hiện Bạch Nha đã theo vào, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân. Bạch Nha vào phòng bếp nhìn nhìn, tùy tay túm lấy nửa con gà nhét vào miệng gặm, sau đó cá bàn tay to kia thò ra túm ba cái bánh màn thầu: "Đủ rồi."

Bạch Vô Thường sững người ở đó, đây là tiền bối Bạch Nha phong lưu phóng khoáng trong truyền thuyết?

Bạch Nha trở lại đại sảnh bên ngoài ngồi xuống, gặm thịt gà, ăn bánh màn thầu, ăn ngấu nghiến. Bạch Vô Thường vội vàng xách một vò rượu đến nhưng Bạch Nha lại khẽ lắc đầu: "Không cần, lấy ấm trà là được, không thể uống rượu, uống rượu sẽ thất lễ."

"Thất lễ?"

Bạch Vô Thường ngây người ra: "Ở trước mặt vãn bối, tiền bối không cần băn khoăn nhiều như vậy."

"Ha ha ha."

Bạch Nha cười cười: "Ở trước mặt huynh đệ nhà mình thì sợ thất lễ cái gì, ta nói sợ thất lễ là có quý nhân đến, ngươi chờ một lát sẽ biết."

Y ăn ngấu nghiến hiển nhiên là thật sự quá đói bụng, ăn hết nửa con gà ba và bánh màn thầu lớn, thỏa mãn khẽ rên một tiếng, lại uống hai chén trà nóng vào bụng, bộ dạng thoải mái giống như vừa mới ăn sơn hào hải vị cực kỳ hiếm có gì vậy.

Bạch Vô Thường có chút kinh ngạc nhìn trước mặt vị tiền bối giống như trong truyền thuyết này, cứ cảm thấy có chút không chân thực. Trên giang hồ đã rất lâu không có truyền thuyết về Bạch Nha, và y trở về đã không còn là thiếu niên nữa, thoạt nhìn thô ráp giống như cát đá trên vách núi Tây Bắc, nhưng chỉ ngồi ở đó cũng làm cho người cảm thấy y có một kiểu khí chất mà chuyện gì cũng khó có thể đánh bại y.

"Tiền bối."

Bạch Vô Thường hỏi dò một câu: "Lát nữa, quý nhân nào đến vậy?"

Vừa mới dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Vô Thường lập tức xoay người chạy tới, có chút kích động mở cửa phòng ra nhưng lại phát hiện một nam nhân trung niên mặc trường sam thư sinh đứng bên ngoài, sắc mặt thoạt nhìn hơi trắng bệch, nhưng nhìn bộ dạng cũng không phải bị kinh sợ. Sau đó Bạch Vô Thường liền ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, khi nhìn lại mới chú ý tới tay trái của người này không có ba ngón tay.

"Ông là?"

"Để hắn vào đi."

Bạch Nha đứng dậy, quay lại liếc nhìn nam nhân trung niên kia: "Thảm."

Nam nhân trung niên nhìn nhìn hắn: "Tốt hơn ngươi một chút."

Bạch Nha cười nói: "Không thấy vậy."

Sau khi nam nhân trung niên vào cửa lại nhìn nhìn Bạch Vô Thường: "Có cái gì có thể cầm máu không?"

Bạch Vô Thường vội vàng xoay người đi lấy hộp thuốc, thầm nghĩ đây lại là quái nhân gì vậy.

Nam nhân trung niên này đương nhiên là Tịnh Nhai tiên sinh, chỉ là ai cũng không ngờ ông ta và Bạch Nha lại quen biết, hơn nữa nhìn có vẻ còn rất thân quen.

"Cứ rải máu đi về như vậy?"

"Ta về nhanh, không mất bao nhiêu."

"Vậy để người ta lần theo vết máu tìm đến đây, ngươi không cảm thấy rất ngu?"

"Không ai theo kịp ta được, ta đi giảm tốc độ lại một nửa cũng không ai có thể theo kịp."

Tịnh Nhai tiên sinh ngồi xuống, hỏi: "Quý nhân đã tới chưa?"

Bạch Nha nhún vai: "Vẫn chưa."

Tịnh Nhai tiên sinh ừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Bạch Vô Thường vừa mới lấy hộp thuốc trở lại: "Có cơm không?"

Ông ta chú ý tới xương gà và vụn bánh màn thầu trên bàn, suy nghĩ rồi nói: "Giống như hắn là được."

Bình Luận (0)
Comment