Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1139 - Chương 1139: Xa

Chương 1139: Xa Chương 1139: Xa

Tịnh Nhai tiên sinh nhìn vị trí cụt tay của Bạch Nha, khẽ lắc đầu: "Không đẹp trai bằng khi đó, nhưng có thêm một ít khí khái nam tử. Lần thứ hai ta đến Trường An là ngươi tiếp đãi ta, khi đó cảm giác đầu tiên của ta về ngươi là kẻ này sao lại ẻo lả như vậy? Còn toàn cười giả tạo, sau đó mới biết ngươi cảm thấy răng ngươi đẹp, cho nên thường xuyên cố ý để lộ ra. Đúng rồi, ta có một câu hỏi... Bộ dạng bẩn thỉu này của ngươi là vì tắm rửa không tiện sao?"

Lời này nếu người khác nói thì có ý châm chọc, nhưng ông ta nói, Bạch Nha lại không tức giận chút nào, trừng mắt liếc ông ta một cái rồi nói: "Bây giờ ngươi mất ba ngón tay rồi, lúc cởi ra liệu có bớt đi vài phần khoái cảm hay không?"

Tịnh Nhai tiên sinh giơ bàn tay còn lành lặn lên quơ quơ: "Ta có thể đổi tay khác dùng, ngươi thì sao?"

Bạch Nha: "Lúc ta có hai cánh tay cũng không đổi, ta chung tình."

Bạch Vô Thường đứng ở một bên nhìn rồi nghe, giống như nằm mơ vậy. Gã biết tiền bối Bạch Nha, người có thể nói chuyện như vậy với tiền bối Bạch Nha có lai lịch gì? Nhìn hai người bọn họ có vẻ vô cùng thân, lúc trao đổi ánh mắt còn có một kiểu tình cảm hảo hữu chí giao nhiều năm không có gặp lại.

"Bệ hạ đến."

Đúng lúc này cửa có người nói, Bạch Nha và Tịnh Nhai tiên sinh lập tức đứng lên xoay người hướng ra ngoài cửa khom người cúi đầu. Hắc Nhãn đứng ở cửa tránh ra một bước, hoàng đế từ ngoài cửa đi vào, đầu tiên mắt nhìn về phía cánh tay cụt của Bạch Nha, tiếp đó về phía tay trái của Tịnh Nhai tiên sinh.

"Bái kiến bệ hạ!"

"Đều đứng lên đi."

Hoàng đế khoát tay: "Hắc Nhãn, đóng cửa."

Hắc Nhãn xoay người đóng cửa phòng lại, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía Bạch Nha. Bạch Nha hướng về phía gã nhướn đầu lông mày, Hắc Nhãn lập tức cười, tươi tắn giống như một tiểu tử.

"Lại ngốc ngếch nữa?"

Hoàng đế nhìn về phía Tịnh Nhai tiên sinh: "Trẫm bảo khanh đi là muốn mượn căn nguyên sâu xa năm đó khuyên nhủ Từ Thiếu Diễn, trẫm không muốn làm một người bạc tình phụ nghĩa. Năm đó khi Đại Ninh khai quốc, Từ Tích tuy rằng không nằm trong bát đại chiến tướng của Thái Tổ bệ hạ nhưng có chiến kỉ không thua của bát đại chiến tướng. Huống hồ sau khi lập quốc ông ta làm tể tướng, đã từng làm không ít việc vì Đại Ninh, cho nên trẫm vẫn luôn cảm thấy nên kéo Từ gia lại một chút, cho bọn họ một lời nhắc nhở, cho nên mới bảo khanh đi, nhưng khanh thì sao? Trả cho người ta ba ngón tay?"

Tịnh Nhai tiên sinh cúi đầu nói: "Thần nợ ba mạng người, cho nên trả ba ngón tay."

Ông ta không ngẩng đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt hoàng đế.

Hoàng đế cầm bàn tay trái bị thương của ông ta lên nhìn nhìn, lại thò tay về phía Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường ngây người ra ròi mới phản ứng lại được, vội vàng mở hộp thuốc ra. Hoàng đế vừa rửa sạch vết thương vừa nói: "Sớm biết khanh sẽ vứt bỏ ba ngón tay, trẫm đã không gọi khanh về. Lúc trước trong thành Trường An xảy ra án mạng, Vệ Lam nói đao pháp giết người nhanh đến mức khác thường, và còn rất quái dị, sau đó hỏi thêm mới xác định, đó là lấy đao dùng kiếm pháp, cho nên quái dị. Thiên hạ đệ nhất khoái kiếm là khanh, trẫm cho người gọi khanh về xem thử có thể giúp đỡ được hay không, đâu ngờ ba tên thích khách đó còn có quan hệ sâu xa với khanh."

Tịnh Nhai tiên sinh dường như có chút không thích ứng nhưng lại không dám thu tay về, cho nên thoạt nhìn cực kỳ không tự nhiên.

"Thả lỏng người!"

Hoàng đế trừng mắt nhìn ông ta một cái, rửa vết thương, đắp thuốc, băng bó, đã nhiều năm hoàng đế không làm những việc này nhưng vẫn rất thành thạo.

"Thanh toán xong rồi?" Ông ta hỏi.

Tịnh Nhai tiên sinh cúi đầu: "Thanh toán xong rồi."

"Vậy nếu sau này trẫm lại có hành động gì với Từ gia, khanh còn quản hay không?"

"Không quản nữa."

Hoàng đế thở dài: "Gọi khanh về là để khanh hỗ trợ phủ Đình Úy phá án, khanh lại chạy tới Từ gia... Khanh muốn đi thì đi, trẫm không ngăn cản, nhưng trẫm biết với tính tình của khanh làm sao có thể sống quá tự tại ở Từ gia. Năm đó sư tỷ khanh đã từng nói khanh, tính khanh không tốt, quá ngay thẳng."

Tịnh Nhai tiên sinh ngẩng đầu lên: "Tỷ ấy còn nói thần?"

Sau đó tỉnh ngộ lại, sư tỷ ông ta đã không phải là vị tiểu đương gia mã bang trước kia nữa rồi, mà là quý phi nương nương trong cung.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa."

Hoàng đế nhìn về phía Bạch Nha: "Trẫm cũng triệu khanh về là vì nghe nói khanh đã nổi cáu ở bắc cương?"

"Thần có tội."

Bạch Nha quỳ rạp xuống đất.

"Đứng lên đi."

Hoàng đế thò tay ra đỡ Bạch Nha dậy: "Chuyện Lưu Vân Hội, trẫm vốn không cần phải giải thích gì, nhưng trẫm muốn giải thích với khanh... Trẫm hủy bỏ Lưu Vân Hội không phải không cần các khanh, mà là phải tìm đường ra cho các khanh. Nếu có một ngày trẫm không có thể nào chăm sóc các khanh được nữa, có lẽ các khanh sẽ bị người ta lãng quên, trẫm không muốn để những hán tử từng liều mạng đổ máu vì trẫm như các khanh bị ủy khuất, cho nên trẫm giải tán Lưu Vân Hội, chuyển mọi người vào nha môn. Trẫm phải cho mỗi người một thân phận quang minh lỗi lạc."

Hoàng đế vỗ vỗ vai Bạch Nha: "Trẫm gọi khanh về đầu tiên là bởi vì sức khỏe của khanh không tốt, muốn để khanh về Trường An nghỉ ngơi một thời gian, sau đó trẫm đổi chỗ khác cho khanh. Bắc cương khí hậu lạnh giá, khanh đã bị thương quá nhiều lần, không trụ được, sau khi nghỉ ngơi khanh đi đông cương, đến chỗ Thẩm Lãnh. Thủ hạ đắc lực vốn có của Thẩm Lãnh đều đã phái đi các nơi, bên cạnh hắn không có người nào có thể dùng, trẫm còn muốn nhìn hắn dẫn các khanh viễn chinh Tang quốc nữa."

Bạch Nha nghe được câu này liền nhếch môi: "Thần tuân chỉ."

"Trẫm còn chưa nói xong, chuyện thứ hai..."

Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Tịnh Nhai tiên sinh: "Cần hai người các khanh làm."

Tịnh Nhai tiên sinh và Bạch Nha nhìn nhau, sau đó đồng thời cúi người: "Thần nghe bệ hạ căn dặn!"

Đông cương.

Thẩm Lãnh ngồi ở bờ biển nhìn chiến hạm đang thao luyện chiến thuật trên mặt biển phía xa nhưng có chút thất thần, thứ nhìn thấy trong mắt và điều suy nghĩ trong lòng hoàn toàn không phải một. Khoảng thời gian đến đông cương tới nay có chút an nhàn, bởi vì an nhàn cho nên thời gian suy nghĩ lại càng nhiều hơn, càng suy nghĩ lại càng thấy hành động của bệ hạ không ổn, nhưng lại không có người nào có thể cho hắn một đáp án, cho nên càng nghĩ càng có chút lo sợ.

Nếu bệ hạ thật sự có vấn đề về sức khỏe thì phải làm sao?

Thẩm Lãnh thở dài một hơi, bệ hạ vội vã sắp xếp tất cả những chuyện này, có thể là chỉ có bản thân ông ta biết cơ thể của ông ta sắp không chống đỡ được nữa, cho nên bệ hạ mới giáng chức giáng tước hắn. Đợi sau khi nhị hoàng tử lên ngôi, những thứ bị hoàng đế đoạt đi sẽ trả lại đầy đủ cho hắn, thậm chí sẽ có vinh quang lớn hơn nữa, nhưng trước giờ Thẩm Lãnh đều không để ý những thứ này, hắn chỉ để ý đến người mà hắn để ý.

Trà gia ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, vai kề vai.

Thẩm Lãnh nghiêng đầu cười cười với Trà gia: "Cô nương nhà ai mà xinh đẹp như vậy."

Trà gia: "Nhà chàng."

Thẩm Lãnh: "Nếu đã là của nhà ta, vậy thì ta không khách khí nữa."

Trà gia duỗi hai ngón tay làm hình cái kéo cắt một cái, Thẩm Lãnh lập tức khép chân lại.

Thẩm Lãnh chỉ ra biển rộng xa xa: "Nàng nhìn nước biển xem có phải là sóng lớn hơn lúc trước không?"

Trà gia gật đầu: "Quả thật sóng gió lớn hơn một chút."

Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy nàng có biết tại sao không?"

Trà gia: "Vậy chàng nói xem tại sao?"

Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Bởi vì giây phút nàng ngồi ở bên cạnh ta, nhịp tim của ta đột nhiên không khống chế nổi nữa, tim ta đập càng lúc càng nhanh, sóng biển cũng càng lúc càng lớn. Ta là đại tướng quân thủy sư, biển do ta quản, tim ta đập nhanh thì sóng biển sẽ lớn, nhưng ta không lợi hại, người lợi hại là nàng, những điều này đều là vì nàng."

Trà gia: "Câu này không đạt, miễn cưỡng."

Thẩm Lãnh: "Bây giờ nàng yêu cầu rất quá đáng."

Trà gia: "Lời chàng vừa mới nói, tổng kết lại chính là tim càng đung đưa thì biển càng nhiều sóng?"

Thẩm Lãnh: "Ta không đung đưa được, phải là nàng đung đưa... Cheng cheng cheng cheng, cheng cheng cheng, gõ vang chiêng đồng, nàng xem kia cô bé hai má lúm đồng tiền, ai da..."

Trà gia đè Thẩm Lãnh xuống đất, Thẩm Lãnh nằm ở đó: "Ta đung đưa, ta đung đưa, chính là ta đung đưa."

Hắn ngồi dậy sau đó vẫn cợt nhả: "Thật ra ta không có nói dối, nàng đung đưa một chút, ta liền nổi sóng."

Trà gia bỗng nhiên khẽ thở dài: "Lãnh Tử... Nếu ở trước mặt ta mà chàng cũng phải giả vờ vất vả như vậy, chàng còn có thể khiến mình thoải mái một chút ở trước mặt ai? Ta biết chàng luôn mang nặng tâm sự, cũng biết chàng không muốn nói tâm sự với bất cứ người nào, chàng chỉ hy vọng người bên cạnh mình thoải mái vui vẻ, phàm là chuyện có chút không tốt thì chàng đều giấu trong lòng mình. Lãnh Tử, chàng mệt mỏi như vậy, nhưng ta không biết làm sao có thể giúp chàng."

Thẩm Lãnh cười cười, sau đó thở dài một hơi.

"Con người ta vậy mà, có thể không thay đổi được."

Thẩm Lãnh nói: "Ta không thể quá an nhàn, an nhàn sẽ nghĩ ngợi lung tung."

Trà gia: "Lo lắng cho bệ hạ?"

"Phải."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Không thể nào không lo lắng."

Có câu nói gần như Trà gia đã thốt ra, nhưng khoảnh khắc sắp nói ra khỏi miệng lại bỗng nhịn được, suýt chút nữa nàng đã nói ra... Lo lắng cho phụ thân không có gì phải ngại, dù sao đó cũng là tình thân.

Nếu như nói ra câu nói này, có thể Lãnh Tử sẽ càng không được thoải mái.

"Cũng không phải đều là bệ hạ."

Thẩm Lãnh nhìn biển, giọng nói rất khẽ: "Ta còn đang lo lắng cho Mạnh Trường An. Nếu bệ hạ thật sự muốn bố cục sớm, Mạnh Trường An người này nên cách Trường An càng xa càng tốt, mà nơi thích hợp nhất chính là Bột Hải, hoặc là Tang quốc."

Hắn hỏi Trà gia: "Bây giờ nàng đã hiểu rồi chứ, tại sao bệ hạ muốn đánh Tang quốc, nếu như nói chỉ suy nghĩ đến sự uy hiếp của Tang quốc đối với Đại Ninh, trên thực tế sự uy hiếp đó cũng không đáng sợ. Cho dù người Tang dốc hết quốc lực để tấn công Đại Ninh, chẳng qua cũng chỉ là ghê tởm một chút mà thôi. Bọn họ huấn luyện thủy sư thì thế nào? Sau khi bọn họ đổ bộ lên bờ có thể đánh được chiến binh Đại Ninh sao? Người Tang chỉ là tự tin đến mê muội mà thôi. Nếu như không có gì bất ngờ, ít nhất là mấy năm sau bệ hạ mới động đến Tang quốc mới đúng, chờ Đại Ninh ổn định lại rồi hãy đánh, nhưng hiển nhiên bệ hạ không có ý định nghỉ ngơi."

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Bệ hạ càng ngày càng sắp xếp mọi chuyện một cách dày đặc, chứng tỏ là tình hình có thể gay go hơn chúng ta dự đoán một chút... Người đã sốt ruột, sốt ruột về rất nhiều chuyện. Người biết Mạnh Trường An cần cách xa Trường An, như vậy thì để Mạnh Trường An thường trú Tang quốc chính là sắp xếp tốt nhất."

Trà gia hỏi: "Tại sao Mạnh Trường An phải cách xa Trường An?"

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Nàng nghĩ Mạnh Trường An lợi hại hay là Bùi Đình Sơn lợi hại?"

Trà gia trả lời chắc chắn: "Đương nhiên là Mạnh Trường An."

"Đúng vậy, đương nhiên là Mạnh Trường An lợi hại."

Tầm nhìn của Thẩm Lãnh chậm rãi rời khỏi bầu trời, hắn nhìn vào mắt Trà gia: "Vậy nàng nói, hiện tại ta có giống như Lưu Vương năm đó không?"

Trà gia giật mình.

nếu không phải nói Thẩm Lãnh lời này với nàng mà là nói với người khác, bị truyền đến triều đình thì chính là trọng tội phải diệt môn, một câu nói này có thể định là mưu nghịch.

"Thậm chí ta còn nghĩ sau khi đánh xong Tang quốc bệ hạ thật sự có thể sẽ lấy hết binh quyền của ta, để Mạnh Trường An ở Tang quốc. Nàng nghĩ xem, Đường Bảo Bảo ở đâu? Ở tây cương xa xôi. Thạch Phá Đang ở đâu? Ở nam cương xa xôi. Vương Căn Đống, Vương Khoát Hải ở đâu? Ở bắc cương xa xôi. Mạnh Trường An ở đông cương xa xôi..."

Thẩm Lãnh nói: "Xa, đều là xa."

Những người có quan hệ mật thiết với Thẩm Lãnh, bệ hạ không nỡ không dùng, nhưng đều để ở nơi xa nhất.

Cách Trường An xa nhất.

Bình Luận (0)
Comment