Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1140 - Chương 1140: Làm Sao Để Giết Chết Nó

Chương 1140: Làm sao để giết chết nó Chương 1140: Làm sao để giết chết nó

Thẩm Lãnh lo lắng cho hoàng đế, lo lắng cho Mạnh Trường An, lo lắng cho Thẩm tiên sinh, cũng lo lắng rất nhiều người, nhưng hắn không lo lắng cho Trà gia và chính hắn.

Với tiền đồ mà nói, Thẩm Lãnh thật sự không phải là một người có dã tâm, hắn không quá quan tâm mình có phải quốc công hay không, có phải đại tướng quân hay không, hắn cũng không quá quan tâm trên người mình là cẩm y hay là bố y. Cho dù là đến bây giờ việc hắn muốn làm nhất vẫn chỉ là làm một phú ông, có thể khiến Trà gia và bọn trẻ sống vô ưu vô lự là được. Đương nhiên, thiếu tiền là không được, tuyệt đối không được.

Trà gia đâu phải là không giống như vậy?

Trà gia còn lâu mới quan tâm đến quốc công phu nhân gì đó, cũng không quá quan tâm đến công chúa điện hạ gì đó. Nơi nào có Lãnh Tử ngốc chính là nơi tốt, có Lãnh Tử ngốc ở bên cạnh chính là ngày lành.

Cho nên Thẩm Lãnh còn lâu mới lo lắng Trà gia sẽ không thích ứng với cuộc sống sau này hắn không làm quan không lãnh binh, bởi vì cuộc sống như vậy mới là điều Trà gia muốn, chỉ là nàng không nói ra, nàng càng không có dã tâm gì. Thẩm tiên sinh bồi dưỡng Trà gia thành người biết dùng kiếm nhất, mà Thẩm Lãnh thì dùng sự nỗ lực lớn nhất để Trà gia không dùng đến kiếm.

Ngồi trên bãi cỏ, Thẩm Lãnh ôm vai Trà gia, Trà gia tựa đầu vào người hắn, đây chính là trời đất của bọn họ.

"Nàng có từng nghĩ có thêm một đứa con không?" Thẩm Lãnh hỏi.

Trà gia nhổ phì một tiếng: "Từ sau khi có Kế Nhi và Ninh Nhi là chàng cả ngày không ở nhà, đi bắc cương đông cương tây cương đánh trận, muốn có một đứa con? Nếu lão nương có thể tự mình đẻ con, bây giờ ta có thể phong chàng là đoàn suất rồi, cho dù không phải đoàn suất thì cũng phải là một đội chính."

Thẩm Lãnh che mặt.

Trà gia nói: "Để qua mấy năm nữa đi, hiện giờ Kế Nhi và Ninh Nhi đã hiểu chuyện một chút rồi, lúc mà cái hiểu cái không là khiến người ta lo lắng nhất. Chúng sẽ cảm thấy có thêm một đứa bé tranh giành tình cảm với chúng không tốt, cho nên khó tránh khỏi sẽ ức hiếp đứa bé, cho dù không ức hiếp thì trong lòng chúng cũng không thoải mái. Đợi khi chúng mười mấy tuổi hiểu chuyện rồi hãy nói."

Thẩm Lãnh suy nghĩ: "Nếu không thì chờ sau khi Kế Nhi cưới vợ, Ninh Nhi xuất giá chúng ta lại sinh thêm một đứa vậy, đứa lớn đã tống ra ngoài, sinh thêm một đứa nhỏ chơi."

Trà gia mặt đỏ lên: "Khi đó ta đã già lắm rồi?"

"Ta từng nói..." Thẩm Lãnh cười nói: "Ta chỉ là quan tâm vẻ mỹ mạo thiên hạ vô song của nàng, khi nào ta cảm thấy nàng không đẹp nữa thì ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ lại có cảm giác nàng mỹ mạo vô song. Nhưng nàng nói có kỳ lạ không, tại sao nàng lại không có lúc nào là không đẹp vậy? Ta nghĩ đến lúc già, đứng trong một đám lão thái thái nàng cũng có thể đẹp áp đảo tất cả."

Trà gia phụt một tiếng: "Ta còn lâu mới cần đẹp áp đảo tất cả trong một đám lão thái thái. Đến khi ta già, ta sẽ áp đảo tất cả trong một đám lão già."

Thẩm Lãnh: "Nếu nàng dám làm hoa thơm cỏ lạ trong một đám lão già, ta sẽ làm hạc trong bầy gà trong một đám lão thái thái!"

Trà gia: "Haiz, cũng không phải ta muốn, tên ngốc chàng cả đời đều vắt hết óc chỉ lừa được một cô nương như ta, các cô nương khác đều không lừa được ai, sau này ta có muốn tìm một đám lão thái thái để so bì cũng không tìm thấy. Ta đã già như vậy rồi, tất nhiên là không bỏ nỡ rời xa chàng nửa bước, mà bên cạnh chàng hẳn là cũng chỉ còn một đám lão già. Lão già Mạnh Trường An này, lão già Vương Khoát Hải này, lão già Thạch Phá Đang này, những người này cả ngày cùng chàng lêu lổng, lão nương ta đã chừng đó tuổi rồi còn phải đề phòng chàng và một đám lão già xảy ra chuyện gì, chàng nói ta có mệt không? Cả đời ta chưa từng lo lắng có nữ nhân cướp mất chàng, cả ngày lại lo lắng đề phòng, sợ chàng chạy cùng một đám đàn ông, vất vả."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Nàng lặp lại nói câu đó lần nữa, chính là sau câu ta đã già rồi như vậy."

Trà gia: "Bên cạnh chắc hẳn chỉ còn lại một đám lão già hom hem?"

Thẩm Lãnh nói: "Câu trước đó nữa."

Trà gia cười hì hì: "Ta đã già như vậy rồi tất nhiên là không nỡ rời xa chàng nửa bước."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, cười giống như một đứa trẻ, sau đó hai tay bưng mặt Trà gia dùng sức hôn một cái, phát ra tiếng "chụt" rõ ràng.

Trà gia cười nói: "Đã già hom hem rồi, còn không biết xấu hổ như vậy."

Thẩm Lãnh đứng lên làm mấy động tác vặn eo lắc hông: "Mấy chục năm sau mới là lão già hom hem nhá. Nàng xem hiện tại ta hom hem chỗ nào? Ta đây là cương cân thiết cốt..."

Trà gia: "Eo đậu hũ."

Thẩm Lãnh: "..."

Hắn nhìn Trà gia nghiêm túc nói: "Có phải là ta quá nhường nhịn nàng rồi không, lần nào ta cũng chỉ dùng một hai phần công lực, xem ra nàng đây là ép ta dốc hết toàn này. Đến đi, nàng nói thời gian địa điểm, ta với nàng đại chiến ba trăm hiệp!"

Trà gia: "Ba trăm hiệp? Ta không đến."

Thẩm Lãnh: "Sợ rồi à!"

Trà gia: "Quá ít, không vui."

Thẩm Lãnh: "..."

Đúng lúc này Trần Nhiễm từ xa chạy tới, thoạt nhìn dáng vẻ thở hơi hổn hển, Trà gia biết là có việc quân vụ liền đứng lên nói: "Ta ra ngoài mua chút đồ ăn về, buổi trưa muốn ăn đồ ăn chàng làm, chính là món của Nghênh Tân Lâu lần đầu tiên ta ăn, kiểu mùi vị chua chua ngọt ngọt, ta quên tên là gì rồi."

Thẩm Lãnh vung tay lên: "Rửa sạch sẽ chờ ta!"

Trà gia hơi đỏ mặt lên: "Được rồi đó."

Thẩm Lãnh vội vàng giải thích một chút: "Rau, rau, rửa sạch rau chờ ta về nấu."

Trà gia cười lớn ha ha, giơ tay lên vỗ vai Thẩm Lãnh một cái: "Chàng quả nhiên chính là một đệ đệ."

Trần Nhiễm chạy đến trước mặt, cười cười chào hỏi Trà gia trước: "Đại ca."

Sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tẩu tử."

Thẩm Lãnh: "Giết ngươi đấy có tin không?"

Trà gia đi qua cũng vỗ vỗ vai Trần Nhiễm: "Ngoan."

Thẩm Lãnh ngửa mặt lên trời thở dài: "Trần Nhiễm ngươi chính là một tên tiểu nhân xu nịnh."

Trần Nhiễm ra vẻ nghiêm túc nói: "Ta đứng về phía chính nghĩa!"

Trà gia cười lớn ha ha, sải bước đi.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Chuyện gì?"

Trần Nhiễm nói: "Người đến xưởng thuyền An Dương về rồi, còn mang một người về... Ngươi thử đoán xem là ai?"

"Râu Xồm."

"Cái này chẳng thú vị gì, có thể đoán sai một lần không?"

"Râu Xồm là ta bảo hắn đi xưởng thuyền An Dương, đoán sai cái rắm."

Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm vừa đi về phía đại doanh vừa nói: "Lúc tây chinh ta đã phái người đi tìm Râu Xồm, bảo hắn đi xưởng thuyền An Dương. Kẻ thù chúng ta cần đánh lần này khác, người Tang giỏi thủy chiến, vượt xa người Cầu Lập. Lúc trước người Cầu Lập đã cho chúng ta phiền phức lớn như vậy, lại càng không thể khinh thường người Tang, chúng ta khinh thường người Tang nhưng đó không phải chuyện ở phương diện chiến tranh. Ta sắp xếp Râu Xồm đi xưởng thuyền là muốn xem thử, có thể bố trí hỏa khí ở trên thuyền hay không. Lần này Râu Xồm đến, hy vọng có thể cho ta một tin tức tốt."

Trần Nhiễm nói: "Râu Xồm nhìn có vẻ càng béo hơn rồi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Bắt đầu từ ngày mai ngươi dẫn hắn theo cùng huấn luyện, béo cũng không có gì không tốt, chủ yếu là có vẻ ngắn, giống như người đen trông có vẻ gầy vậy."

Trần Nhiễm lên tiếng: "Đúng rồi, lúc nãy Râu Xồm bị Hồng Thập Nhất Nương đánh."

"Tại sao?"

Thẩm Lãnh giật mình.

Trần Nhiễm nói: "Hắn bỉ ổi, lúc vào đại doanh không nhịn được muốn mau chóng tìm ngươi, liền một mình chạy đến trung quân, gặp ai cũng hỏi thăm ngươi ở đâu, kết quả là gặp Hồng Thập Nhất Nương, từ phía sau vỗ vai Hồng Thập Nhất Nương nói huynh đệ, đại tướng quân của các ngươi ở đâu? Hồng Thập Nhất Nương quay đầu lại liếc nhìn nói ngươi gọi ai là huynh đệ đấy. Râu Xồm nói ngươi không phải huynh đệ, chẳng lẽ ngươi còn là một ả con đàn bà à."

Thẩm Lãnh: "Đánh hay!"

Trần Nhiễm nói: "Ta cũng thấy vậy..."

Lúc hai người trở lại đại doanh thì Râu Xồm vẫn còn khóc, khóc như đứa trẻ ấm ức khi bị ức hiếp. Y ngồi ở đó cầm một cái khăn tay trong tay vừa khóc vừa lau, Hồng Thập Nhất Nương đứng ở bên cạnh vẻ mặt ngượng nghịu.

"Ngươi xem, vị tiểu huynh đệ này, ta cũng không biết ngươi lại chịu đòn kém như vậy. Ngươi xem dáng người mập mạp cường tráng, râu quai nón, nhìn thế nào cũng là một viên dũng tướng, ai ngờ ta chỉ tuỳ tiện..."

Râu Xồm: "Tùy tiện đã quật ta qua vai treo trên cây?"

Hồng Thập Nhất Nương vội vàng xin lỗi: "Chỉ là ta không ngờ ngươi không biết đánh, nếu ngươi có thể đánh một chút thì cũng sẽ không để ta quật dễ như vậy."

Râu Xồm òa một tiếng lại khóc tiếp, cảm thấy mình mất hết cả tôn nghiêm.

Thẩm Lãnh từ lều lớn bên ngoài đi vào vừa hay nhìn thấy Râu Xồm đang lau nước mắt, đứng ở cửa nhìn nhìn sau đó lại đi ra ngoài. Râu Xồm cũng ngây người, người làm chủ cho y đã đến tại sao lại đi? Kết quả là nghe thấy bên ngoài lều lớn truyền đến từng tràng cười như tiếng chuông, kiểu cười đến mức sắp nghẹt thở vậy. Sau khi cười một lúc lâu Thẩm Lãnh lại trở lại lều lớn, thoạt nhìn giống như căn bản chưa từng cười, sắc mặt rất nghiêm nghị, chỉ là khóe miệng hơi giật giật một chút.

"Khụ khụ..."

Thẩm Lãnh ho khan mấy tiếng che giấu sự vui vẻ của mình, nhưng che giấu không quá thành công.

"Không có trở ngại gì chứ?" Hắn hỏi Râu Xồm.

Râu Xồm: "Có!"

Thẩm Lãnh: "Ồ, không có là được."

Râu Xồm: "Có!"

Thẩm Lãnh: "Nếu không có trở ngại gì thì chúng ta nói chính sự trước..."

Râu Xồm: "Ngươi bảo nàng ta ra ngoài trước."

Thẩm Lãnh nhìn Hồng Thập Nhất Nương: "Nếu không thì ngươi ra ngoài trước cũng được. Ngươi nhìn hắn, ánh mắt nhìn ngươi giống như ngươi đã thành ác mộng của hắn vậy."

Hồng Thập Nhất Nương ngại ngùng: "Ngươi hỏi hắn thử xem có sao không, ta thấy hắn cứ kẹp chân lại, có phải bị đập trúng chỗ không nên đập nhưng lại ngại nói với ta hay không, dù sao ta cũng là nữ nhân."

Thẩm Lãnh: "Được, ta hỏi..."

Sau khi Hồng Thập Nhất Nương ra ngoài, Thẩm Lãnh nhìn nhìn hai chân kẹp chặt của Râu Xồm: "Cộm mông hay là kẹp trứng rồi?"

Râu Xồm thở dài: "Quần rách rồi, nàng ta cũng không ra ngoài, sao ta lại không biết xấu hổ."

Thẩm Lãnh: "Khụ khụ..."

Một lát sau Râu Xồm thay y phục xong, xoa vai đi đến trước mặt Thẩm Lãnh: "Suýt chút nữa đã quật chết rồi, cô nương gì chứ."

Thẩm Lãnh: "Ngươi sợ còn chưa bị quật đủ."

Râu Xồm ngồi xuống: "Nói chuyện chính đi... Đại tướng quân, ta ở bên xưởng thuyền An Dương đã xem bản vẽ ngươi đưa qua, chủ yếu chính là xem chiến thuyền Long Quy. Loại chiến thuyền này quả thực chính là chùy công thành, chỉ là không thể chạy lên bờ, chạy lên bờ thì ngay cả thành cửa cũng có thể phá được. Chiến thuyền chắc chắn nặng nề như vậy, hơn nữa tạo hình cũng kỳ quái như thế, nếu không làm rõ kết cấu bên trong, nếu chỉ dựa vào mô phỏng bề ngoài thì không thể nào dễ dàng thành công."

Thẩm Lãnh nói: "Sau đó thì sao?"

Râu Xồm nghiêm túc nói: "Ta cùng đám thợ của xưởng thuyền thương lượng với nhau rất lâu, cũng vẽ ra một số bản vẽ, nhưng sau khi cân nhắc lại cảm thấy muốn làm nhái thứ này trong khoảng thời gian ngắn là không dễ dàng, cho dù làm ra đươc, sợ là cũng không kịp giao cho đại quân dùng khi giao chiến. Thời gian không cho phép, cho nên chúng ta liền đổi hướng suy nghĩ."

Râu Xồm nhìn về phía Thẩm Lãnh, nhoẻn miệng cười: "Làm sao để giết chết nó."

Bình Luận (0)
Comment